Minh Hậu Thật Tùy Hứng (Minh Hậu Ngận Nhâm Tính)

quyển 1 chương 13: thanh bích châu tuyết

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tác giả có lời muốn nói: Ta muốn nói, chuyện cũ này, nếu như chỉ lý giải đơn giản thì chính là một câu truyện công sủng thụ, cũng là một đôi mà Sở Y vẫn kiên trì một đời một kiếp.

Nếu như yêu thích, thật lòng xem, đại khái đều sẽ phát hiện sau lưng loại hạnh phúc này, mỗi người đều đã từng cực khổ.

Không nói xa, ví dụ như Quý Liễn và Thanh Y, đã từng khóc, từng đau, từng bị ép sinh tử ly biệt.

Long Ngọc chính là một người ương ngạnh đến cực đoan ngạo kiều, không thể bởi vì ngươi không thích ta liền sửa lại tính cách nhân vật, cũng không thể bởi vì ngươi cảm thấy như thế nào đó mà ta phải dựa theo ngươi nghĩ mà viết.

Chuyện cũ này, chính là lấy Minh giới làm chủ, chuyện của Minh hậu là cốt truyện chủ yếu, xem tên truyện là biết.

Minh hậu này, chính là tùy hứng như thế, nhưng tùy hứng như vậy cũng có chừng mực, không vô duyên vô cớ vì lợi ích của một người mà thương tổn người khác, nhưng cũng không cho phép người khác được đà lấn tới.

Các nhân vật các tình tiết, nếu không tiếp thu thì ta cũng không có cách nào miễn cưỡng, vẫn là cảm tạ mọi người đã đọc chuyện cũ này. Thân!

Thiều Lệ Na là con gái của gia chủ dòng chính của hạ quý tộc Thiều gia, nàng vừa chết tự nhiên đưa tới bất mãn của gia chủ Thiều gia, trực tiếp thông báo cho quân thống, mời đối phương tra rõ chuyện này. Hôm đó quân thống liền đi tới trường học, bọn học sinh nhìn quân thống vô cùng trẻ mà nước miếng trào hết cả ra.

Tóc dài nhu thuận, áo phục cổ màu xanh đen trang trí bằng những họa tiết màu vàng, quần tơ lụa màu lam đậm, giày cao gót màu đen có những viên ru bi xếp thành hình hoa, một thân quý khí bức người, nói đây là thiên kim của thượng quý tộc bọn họ còn tin chứ nếu nói đây là quân thống đã đánh bại tất cả tướng lĩnh của quân đội, bọn họ sao có thể tin a!

Phồn Dạ đứng ở trước cửa nhìn bên trong một chút, mùi máu tanh phả vào mặt nhưng một chút phản ứng nàng cũng không có, giống như đã nhìn quen làm cho bọn họ sinh không khỏi bội phục một chút. Phải biết nữ sinh đầu tiên phát hiện ra thi thể liền hét lên hôn mê bất tỉnh, những nữ sinh khác có người ngất, có người nôn đến nỗi nhổ hết cả mọi thứ ra, chuyện bị đào tim máu tươi tung tóe kia vẫn là lần đầu bọn họ gặp phải! Đừng nói nữ sinh, ngay cả nam sinh cũng thấy buồn nôn. Thế mà Phồn Dạ ngay cả mi đều không nhíu một chút, người như vậy rất máu lạnh, cũng thích hợp làm quân thống. Lúc này bọn họ mới nghĩ đến chỉ là nhìn thì thấy tuổi gần giống nhau nhưng trên thực tế không biết kém bao nhiêu đời đâu!

“Ai là người đầu tiên phát hiện ra thi thể?” Nàng đứng ở ngoài cửa hỏi.

“Là tôi.” Ứng Thiên Ly sắc mặt trắng bệch, suy yếu nói.

Phồn Dạ lật qua lật lại quang điện trong tay, nhàn nhạt nhìn nàng một cái “Buổi chiều không có tiết của Thiều giáo sư, tại sao cô lại tìm nàng?”

“Tôi tìm Thiều giáo sư để lấy tư liệu.” Nàng nhẹ giọng nói “Tôi gõ cửa một lúc lâu, không thấy ai ra mở cửa, đánh quang điện thì lại vang lên từ bên trong, tôi thấy cửa không khóa liền đẩy ra, ai nghĩ…” Nàng nước mắt lưng tròng, nói xong thì khóc lên.

“Cô mới chuyển đến từ hôm nay tại sao lại có số của nàng?” Phồn Dạ mắt lạnh nhìn nàng, nói như vậy là bởi vì các giáo sư đều có hai dãy số quang điện, một cái là làm công, một cái là tư nhân, nàng tra ra, Ứng Thiên Ly chính là gọi dãy số tư nhân của Thiều Lệ Na.

Ứng Thiên Ly sửng sốt một chút “Nhà chúng tôi đều là người quen với Thiều gia, khi còn bé tôi đã biết Thiều giáo sư rồi.”

“Ừ.” Phồn Dạ gật đầu, nghiêng đầu hỏi các bạn học “Các cô cậu biết không?” Tất cả mọi người đều lắc đầu, nếu không phải Ứng Thiên Ly nói, bọn họ còn thật không biết các nàng biết nhau, bởi vì nhìn vào cũng không giống như là các nàng quen biết.

“Chị có ý gì!” Ứng Thiên Ly cảm thấy hơi không đúng “Chị hoài nghi tôi? Tôi có lý do gì để hại nàng!”

“Tôi chỉ là nghi ngờ tất cả những người khả nghi, mấy người họ Ứng các cô vừa mới nhập học ngày đầu tiên liền có người chết, trùng hợp vẫn là người quen biết, tôi đương nhiên muốn hoài nghi.” Nàng hời hợt, Ứng Thiên Ly nghe xong liền bốc hỏa.

“Chị muốn hoài nghi cũng phải hoài nghĩ Long Ngọc! Cậu ta cùng Thiều giáo sư không hợp nhau là điều ai cũng biết! Cậu ta lại ở trên lầu, cậu ta có cơ hội giết người hơn tất cả chúng ta!” Ứng Thiên Ly kêu lên.

“Nghi ngờ ai không cần cô nói, chuyện của quân bộ, Ứng gia cô chen vào không được.” Phồn Dạ gõ gõ đầu làm như nghĩ tới điều gì “Nghĩ lại, ở Thương bộ Ứng gia bị Long gia đoạt tên tuổi, chẳng trách.”

“Chị có ý gì! Chẳng trách cái gì? Chị đừng có nói lung tung!” Ứng Thiên Ly nổi giận, tại sao tên quân thống quái quỷ này lại giúp người khác nói chuyện? Thương bộ một năm cung cấp cho bọn họ không biết bao nhiêu tiền, chẳng lẽ như thế vẫn không nuôi nổi bọn họ sao?

“Nha đầu Ứng gia, cô phải biết một chuyện là, tôi là người của gia tộc Johnson, không phải người nhà Mercer. Gia tộc Johnson của tôi không thiếu tiền, mấy đồng bạc lẻ của Thương bộ này, chúng tôi còn không lọt vào mắt.” Nói xong nàng cũng mặc kệ Ứng Thiên Ly có phải là bị bức chết không, trực tiếp lên lầu.

“Quân thống?” Thượng tướng Oro mở lời hỏi, không hiểu nàng đi lên làm cái gì.

“Tôi đi lên lầu gặp ‘nghi phạm’ các cậu ở dưới này.” Nàng phất tay một cái.

“Vâng” Oro rõ ràng. Thượng tướng bên trong quân bộ có một nửa là người gia tộc Johnson, một nửa là gia tộc Mercer, Oro cùng Phồn Dạ xuất phát từ một nhà, gia chủ Johnson đã nói, đó là chị họ của ngươi, nàng mà xảy ra chuyện gì thì ngươi cũng không cần trở về! Hắn không biết người gọi là chị họ này đến cùng đã bao nhiêu tuổi, ngược lại từ khi hắn biết nàng thì nàng đã mang bộ dáng này, là nhân vật rất cường đại.

Phồn Dạ đi đến trên lầu, mở ra cửa phòng lại không thấy người, chắc là bị kêu ra ngoài, trên bàn sách trong phòng có một chén trà, mới vừa pha xong, đặt ở trong chén trà bạch ngọc, còn bốc hơi nóng. Nàng cầm lấy chén trà, chén trà bạch ngọc mỏng như tờ giấy, lộ ra nước trà màu vàng óng, nàng ngửi một cái mùi thơm liền nhào vào trong mũi, cực kỳ dễ ngửi.

“Cha thật biết hưởng thụ.” Nàng cảm thán, nhìn trong phòng không có ai, híp mắt một cái, hưởng thụ uống trà. Trà vào trong bụng một nửa, thân thể nàng bỗng dưng cứng lại, trước mắt tối lại, người không có sức lực gì ngã xuống. Trước khi ngã xuống đất nàng còn đang nghĩ, xong, làm vỡ chén trà cha thích nhất, không biết cha có tức giận hay không?

Trên lầu phát ra âm thanh làm mọi người dưới lầu chú ý, Oro hầu như lập tức xông lên, thấy Phồn Dạ ngã trên mặt đất còn có những mảnh vỡ tán loạn trên mặt đất, phản ứng đầu tiên là bị người hạ độc rồi!

“Chuyện gì xảy ra?” Âm Nhã Diệc cùng Long Ngọc xuất hiện ở ngoài cửa, vẻ mặt không rõ nhìn trong phòng.

Đều cùng là người của gia tộc Johnson, Katel lập tức giơ súng về phía bọn họ. Long Ngọc nhìn thấy Phồn Dạ nằm trên mặt đất thì con ngươi nhất thời co rút lại “Đóng cửa” Lời là nói với Âm Nhã Diệc, cậu nhanh chóng đi đến bên cạnh nàng.

“Cậu muốn làm gì?” Oro cảnh giác nhìn Long Ngọc đi tới, muốn giơ súng lên nhưng thân thể không thể tự do cử động được, chỉ biết đứng im ở một chỗ. Khi cậu đi tới thuận tiện lấy súng của Katel vứt qua một bên, thân thể của Katel cũng đồng dạng không thể động.

Âm Nhã Diệc đóng cửa lại, dựa vào trên cửa, ôm ngực nhìn, ngón tay không ngừng gõ lên cánh tay, trong mắt không có một tí ôn hòa nào “Là cái gì?”

“Thanh bích châu tuyết.” Long Ngọc sắc mặt âm hàn, ôm lấy Phồn Dạ đang nằm trên mặt đất vào trong lòng, mắt nhắm lại, mái tóc dài màu tím đậm kéo dài ra chạm vào trên đất, làn da trắng nõn như làm từ bạch ngọc, môi hồng như máu, bên trong tròng mắt màu tím tràn đầy tức giận, móng tay sắc bén cắt ra cổ tay của mình, nhưng chỉ rạch ra một cái lỗ nhỏ trên cổ tay của nàng.

Oro nhìn thấy có vật từ trong vết thương của Long Ngọc chảy ra, nhưng tuyệt đối không phải là máu! Là cổ độc! Cổ độc màu vàng nhạt bò ra từ vết thương của cậu, bò vào trong cái lỗ nhỏ trên cổ tay của Phồn Dạ. Nhìn màu sắc của cổ độc kia có thể đoán được đó là Cổ vương! Cổ vương, người này tại sao lại có Cổ vương?

“Được không?” Âm Nhã Diệc nhìn sắc mặt trắng bạch của Phồn Dạ có chút màu sắc.

Long Ngọc lắc đầu một cái “Tiểu Dạ xưa nay chưa từng tiếp xúc qua thanh bích châu tuyết, mà lượng thanh bích châu tuyết trong chén trà quá nhiều, cổ độc chỉ có thể bảo vệ tâm mạch của nó, cái này chỉ có thể trách em.” Lời của cậu làm cho Oro, Katel sững sờ, đây là có chuyện gì xảy ra?

Cậu vuốt nhẹ đầu nàng, nỉ non: “Tiểu Dạ không sợ, có cha ở đây rồi.”

Cha? Gia tộc Johnson có người như thế sao? Người này đến tột cùng là ai?

Hai người còn chưa kinh ngạc xong, sự tình càng làm cho bọn họ giật mình đã phát sinh.

Khí tức mạnh mẽ kéo tới, trong nháy mắt gian nhà mọc đầy Đằng la, gốc rễ của nó là Long Ngọc. Cậu ôm Phồn Dạ xướng lên một câu chú văn cổ xưa, vô cùng cổ, đến mức bọn họ hoàn toàn nghe không hiểu. Đằng la dưới lời nói của cậu mà mở ra cành lá xum xuê, kết ra từng đóa hoa màu tím, cậu xướng đến đoạn cao điểm, đùng! Hoa hoàn toàn mở ra, không phải hoa Tử đằng, là Mạn đà la! Mạn đà la màu tím! Nở khắp phòng, ngăn trở Đằng la, ngăn trở lá xanh, trong phòng chỉ còn dư lại một màu sắc duy nhất, tím! Màu tím diễm lệ!

Phương la! Hồng là mạnh mẽ, trắng là tinh khiết, đen là chết chóc, vàng là chém giết, bốn màu hợp lại thành màu tím, tím dẫn đầu. Hoa tử đằng là yếu mềm, Mạn đà la là cứng cỏi, Mạn đà la bắt nguồn từ Tu La nhưng sau khi đến Yêu giới nó được gọi là Yêu chi hoa. Phương la cũng được gọi là Yêu chi hoa, nhưng mà, khi loài hoa này nở chắc chắn sẽ có giết chóc! Vì lẽ đó nó được gọi là Huyết hải hoa, thấy hoa này nở lục giới chặn giết!

Năm đó lục giới không cho, bây giờ, một cây Phương la duy nhất đến từ Minh hậu. Có ai có thể giết Minh hậu, không có, Minh hậu chính là vô địch. Tính ra, hai người bọn họ phải gọi một tiếng cậu, chẳng trách Phồn Dạ sẽ cường đại như thế!

Mạn đà la màu tím bao lấy Phồn Dạ, thanh bích châu tuyết trong cơ thể nàng không bị rút ra mà là tưng chút từng chút dung hợp. Nàng thống khổ nhăn lại mi, những giọt mồ hôi lớn như hạt đậu rơi xuống từ trên trán, cắn môi tựa hồ rất giãy dụa rồi lại không động được. Long Ngọc ôm chặt nàng, cũng cau mày. Mãi đến tận khi thanh bích châu tuyết hoàn toàn bị hấp thu toàn thân bọn họ đã bị mồ hôi làm ướt.

Cậu có thể rút ra thanh bích châu tuyết trong cơ thể nàng, nhưng cậu biết cậu chỉ có thể cứu nàng một hai lần không thể cứu nàng cả đời. Biện pháp để bảo vệ nàng chỉ có một cái, đó là làm cho nàng trở lên càng cường đại! Quá trình này rất thống khổ, cậu ngoại trừ nhẫn nại thì không có biện pháp khác, chính vì cậu yêu nữ nhi này, cho nên mới phải nhẫn tâm như vậy!bg-ssp-{height:px}

Nhắm mắt lại thu hồi Phương la, cậu muốn cho nữ nhi một chút chân khí, nhưng lại phát hiện mình ngay cả khí lực để giơ cánh tay cũng không có, cười khổ nhìn nữ nhi.

“Để anh đi.” Âm Nhã Diệc ôm lấy cậu, một cái phép thuật đem Phồn Dạ chuyển qua giường trong phòng, đem Long Ngọc cũng đặt xuống giường, truyền một chút chân khí cho nàng, đắp chăn cho bọn họ “Ngủ một chút đi, chuyện còn lại để anh lo.”

“Ừm.” Long Ngọc ôm chặt Phồn Dạ vào trong lòng, uể oải nhắm hai mắt lại, quá phí pháp lực, mệt mỏi quá, không nhiều lời liền rơi vào trong mộng.

Âm Nhã Diệc đóng cửa lại cho bọn họ, nhìn hai người trong phòng, vung tay lên để hai người có thể cử động, mắt màu xanh thẫm nhìn bọn họ “Hạ lệnh giới nghiêm toàn giáo, chỉ cho phép vào không cho phép đi ra, thông báo với bà cố của các ngươi rằng có người muốn động đến cháu ngoan của bà.” Ngữ khí của cậu mang theo áp bức làm cho hai người bọn họ không thể chối từ.

Dám ra tay với người của ta thì phải chuẩn bị tinh thần để trả giá thật lớn! Người của ta không phải là người mà các ngươi có thể động tới! Âm Nhã Diệc hung tàn.

Một người đi giới nghiêm, một người đi thông báo trong nhà.

Gia chủ Johnson sau khi biết được tin tức liền tung ra một câu “Điều động Thiết kỵ.”

Nửa giờ sau, toàn bộ học viện đang bị giới nghiêm liền nhiều ra hơn năm mươi Thiết kỵ cưỡi liệt thú, thuộc tính gió thì ngự gió mà đến, bay ở trên trời, thuộc tính nước thì chiếm lĩnh hồ, những thuộc tính khác thì phân bố khắp các địa phương trong trường.

George nhìn thấy tổ mẫu của hắn bên trong đám liệt thú thuộc tính gió, đang ra mệnh lệnh, xem ra lúc nay có người đắc tội Johnson gia, có thể nói là dốc hết toàn lực rồi!

Sau khi Phồn Dạ tỉnh lại liền thấy mình giống như đang nằm mơ, chớp chớp mắt to, tay nhỏ không xác định sờ người trước mặt “Cha?”

“Hừm, Tiểu Dạ ngoan, để cha ngủ tiếp một chút.” Long Ngọc ôm nàng cọ cọ, nằng nề lại nhập mộng.

Nàng nghiêng đầu nhìn Âm Nhã Diệc đang ngồi ở một bên, thầm nói ‘chuyện gì xảy ra?’

Âm Nhã Diệc trừng nàng ‘vì nha đầu chết tiệt con đó, cha con bị thương rồi!’

‘A?’ nàng nháy mắt mấy cái, nghĩ đến chén trà kia, nếu như lúc đó không phải nàng uống, như vậy hẳn là cha uống. Có người muốn hại cha! Đáng chết! Là ai muốn hại cha!

Nàng vừa cử động liền bị Long Ngọc ôm chặt, Âm Nhã Diệc trừng nàng ‘Không cho phép nhúch nhích! Làm tỉnh thân ái của ta, xem ta có đánh con không!’

‘Ba đến nha! Con sợ ba chắc!’ nàng trừng lại, còn hôn một cái lên mặt Long Ngọc, làm cho Âm Nhã Diệc tức đến mức muốn ứa ra lửa!

Có thể tưởng tượng đến nữ nhi thiếu một chút liền không còn, trong lòng vẫn là rất lo lắng, nữ nhi này không bình thường, Long Ngọc vẫn yêu thích con gái, sau khi có Tư Thần vẫn là muốn có một đứa con gái, cách mấy trăm năm mới có trứng, vẫn cẩn thận che chở tự mình ấp, dùng bảy mươi năm mới nở ra một nữ nhi như vậy, đáng yêu nhất là lúc nữ nhi ngọt ngào gọi ngươi, đáng hận nhất là lúc nũ nhi cùng mình cướp lão bà, coi như hắn cảm thấy nữ nhi chướng mắt, nhưng dù sao đó cũng là nữ nhi của bọn họ, là nữ nhi Long Ngọc một lòng muốn, là hòn ngọc quý trên tay, huống chi người kia chủ yếu là muốn hại Long Ngọc, hắn làm sao có thể buông tha người kia! Thân ái của hắn làm sao có thể bỏ qua cho người kia!

Long Ngọc tỉnh lại, cảm giác trong lòng có một tên gia hỏa đang đánh tiểu khò khè, không cần nghĩ cũng biết là Tiểu Dạ nhà mình, một tay của mình đang bị nắm, cái kia tay man mát, tất nhiên là tên Âm Nhã Diệc kia, nhưng là, cái tay ấm áp trên trán là ai đây?

Cậu mở to mắt liền nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của tổ mẫu, thấy cậu tỉnh thì rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, “Tiểu Châu tỉnh rồi, muốn ăn gì không? Tổ mẫu mang theo đồ ăn mà cháu thích nhất, muốn nếm thử sao?”

“Dạ.” Cậu cười gỡ tay của Phồn Dạ ra, buông ra tay Âm Nhã Diệc, ngồi dậy, mới vừa ngồi xong, Phồn Dạ lại ôm lấy hông của cậu, cậu chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười.

“Nếm thử một chút cháo, có cho cá mềm mà cháu thích nhất đấy.” Tổ mẫu muốn bón cho cậu ăn, cậu ngoan ngoãn làm một bé ngoan ăn cháo, ăn xong một bát còn muốn, tổ mẫu thật cao hứng, lại bón tiếp cho cậu, mãi đến tận Phồn Dạ bị hương vị quyến rũ làm tỉnh giấc, bị ném ra ngoài tự mình ăn, nàng không cao hứng nói: “Bà cố bất công!”

“Yêu, ai bảo ta thiên vị đấy! Ta cứ thiên vị, chỉ cưng người này thôi!” Tổ mẫu cười nói, tiếp tục bón cho cháu ngoan của mình.

Phồn Dạ chu miệng nhỏ đi ra ngoài, thuận lợi còn đem Âm Nhã Diệc bắt lấy, hắn tựa ở cửa nhìn Long Ngọc, cười lên, như vậy cũng không tệ lắm.

Long Ngọc ăn xong, ngồi ở trên giường, lau miệng, “Người kia nhất định còn ở trường học, mục tiêu của hắn nếu là cháu, như vậy tình thế càng thêm nghiêm trọng, hắn nhất định sẽ động thủ.”

“Cháu muốn dẫn xà xuất động?” Tổ mẫu hỏi.

“Chỉ sợ là người quen cũ.” Long Ngọc cười gằn.

“Bởi vì hắn biết em là Tu La?” Âm Nhã Diệc rõ ràng ý của cậu.

“Nhưng hắn không biết thanh bích châu tuyết không làm hại được em.” Long Ngọc xoa bóp lông mày.

“Cha muốn làm như thế nào?” Phồn Dạ ôm bát một bên húp cháo một bên hỏi.

Long Ngọc lắc đầu một cái, “Không biết, đi một bước xem một bước.”

“Bên của ta đang giam giữ Ứng Thiên Ly.” Tổ mẫu lạnh nhạt, đột nhiên nghĩ đến cái gì, “Các cháu lúc nãy đi đâu?”

“Triết Tuyên nói học sinh của hệ lịch sử cùng hệ văn học cổ đại đánh nhau, chúng cháu đi điều giải, có lẽ là người kia nhân lúc bọn cháu đi mà hành động.” Long Ngọc luôn cảm thấy cái này có mờ ám, Triết Tuyên sẽ không lừa bọn họ, như vậy ai đang chơi quỷ kế?

“Vân Vân, cháu để Tiểu Triết tra tra là ai kích động, là ai điều giải.” Tổ mẫu truyền lời cho Tố Vân.

“Tổ mẫu yên tâm.” Tố Vân đáp lại, dám động người Johnson gia, người này nhất định là chán sống rồi!

Long Ngọc xuống giường, “Cháu đi ra ngoài một chút.”

“Anh đi cùng em.” Âm Nhã Diệc mặc áo khoác cho cậu.

“Đừng làm cho người nhìn thấy anh là được.” Long Ngọc cười nói.

“Đi thôi, đi bắt xà.” Hắn gật đầu.

“Tổ mẫu.” Long Ngọc quay đầu lại, đáng yêu nháy mắt mấy cái.

“Muốn ăn canh thịt rắn?” Tổ mẫu hiểu rất rõ cậu.

“Dạ!”

“Ta sẽ sai người làm cho cháu, chờ cháu trở về ăn.” Bà cười nói.

“Được!” Cậu cao hứng, nói thầm cái gì đó với Âm Nhã Diệc, lại kỳ quái cười một cái, cùng đi ra cửa, một sáng một tối.

Đi ra khu giáo viên, đi bắt xà.

Hết chương .

Truyện Chữ Hay