"Quan Đông Hàn, ngươi là đồ chó chết."
"Quan Đông Hàn, con của ma đầu Uông Uyển, thế mà lại muốn tranh chức võ lâm minh chủ?"
"Minh chủ võ lâm sao? Ta khinh! Nếu không phải vì ngươi luyện tà môn Hóa Dương Thần Công, thì làm sao có thể nghênh ngang đoạt ngôi vị này?"
"A Hàn, chàng chạy đi, mặc kệ bọn thiếp..."
"Đông Đông! Cẩn thận... Ah~"
"Minh chủ... Tướng công... Hãy chăm sóc tốt cho nhi tử..."
"Cha ơi..."
Những tiếng gào thét thảm thiết, huyết vũ phong vân, máu nhuộm đầy mặt đất. Quan Đông Hàn thê lương nhìn vợ con bị sát hại, bản thân thì bị trúng tiễn, nộ khí công tâm tẩu hỏa nhập ma mà vong mạng.
Hắn gào lên: "Đừng!"
Chợt mọi thứ đều biến mất, ánh nắng chói chang rọi xuống đôi mắt mở trừng trừng của hắn.
Cả người hắn ướt sũng mồ hôi, hắn nặng nề thở dốc để tay lên ngực. Tất cả chỉ là một giấc mộng, tim hắn vẫn còn đập.
Một bàn tay dơ bẩn gầy guộc đưa đến che mất tầm mắt hắn, Quan Đông Hàn cảm thấy đôi tay này rất là quen thuộc, bèn ngẩng đầu lên nhìn chủ nhân của nó.
Hắn kinh hỉ nhìn lão ông chống gậy: "Lưu ông?"
Lưu lão ông cười ấm áp nói: "Con gặp ác mộng sao?" Bàn tay gầy guộc nhẹ vuốt mặt hắn.
Quan Đông Hàn không thể tin vào mắt mình, Lưu ông đã chết rồi kia mà? Chẳng lẽ... Hắn thật sự đã chết sao?
Lưu lão ông lấy cái chén bể bên cạnh đưa cho hắn, bên trong là một ít cơm rau xào đơn giản:" Con ăn đi, ta vừa mới đi xin được, không có nhiều."
Nhận lấy cái chén bể, Quan Đông Hàn bụng kêu ọt ẹt, hắn ngấu nghiến ăn thứ cơm khất cái hạ đẳng này, cơm độn hai bên má khiến nó phồng lên, Lưu lão ông bật cười :" Đứa trẻ ngốc! Ăn từ từ thôi."
Quan Đông Hàn dừng lại động tác, vài giọt nước trong suốt rơi xuống, hắn không nhận ra bản thân mình đang khóc.
Vì sao hắn khóc, ngay cả hắn cũng không biết rõ. Lưu lão ông trông thấy thế, liền lo lắng hỏi: "A Hàn? Sao lại khóc? Có người ức hiếp con sao?"
Quan Đông Hàn lắc đầu, tiếp tục ăn hết phần cơm ít ỏi đó. Sau khi no bụng, hắn mới để ý hoàn cảnh xung quanh, hắn đang ngồi trong một cái miếu hoang đổ nát.
Đây là miếu Thần Hoàng mà lúc trước hắn từng ở tạm kia mà? Hắn đưa tay lên nhìn rõ, đôi tay nhỏ nhắn trắng nộn, hắn hoảng loạn sờ sờ lên mặt mình, gương mặt cũng nhỏ nhắn mềm mại.
Hắn quay sang Lưu lão ông, ôm chầm lấy lão. Thì ra hắn đã chết thật, nhưng được sống lại lúc hắn tuổi, khoảng thời gian hắn vẫn còn cùng nhau khoái hoạt qua ngày với Lưu lão ông.
Lưu lão ông xoa mái tóc rối bời của vị minh chủ tương lai, ông không hiểu vì sao hôm nay A Hàn lại hành xử kỳ lạ như vậy?
______________________________________
Sử Diệp ngơ ngác ngồi trên nền cỏ um tùm, y còn nhớ là vừa nãy có ai đó la hét thảm thiết, rồi y tò mò ngước nhìn lên. Một vật thể lạ từ trên trời rơi xuống, trực tiếp đè y.
Sau đó thì sao? Một mảnh tối đen bao trùm xung quanh, y không có bất kỳ cảm giác nào cả, cho đến khi y mơ màng mở mắt thì phát hiện mình đang ở một nơi quỷ quái nào đó trông giống như hang động.
Xung quanh toàn là cây với cỏ, vách tường chằn chịt những chữ viết nguệch ngoạc, mùi thuốc đông y nồng nặc tỏa ra.
Sử Diệp chật vật đứng lên, đột nhiên một bên chân run rẩy gục xuống khiến y ngã ngửa ra, y ngạc nhiên nhìn đến phía dưới, ôi một đôi chân trần trắng nõn.
"Đây là chân mình sao?"
Sử Diệp đưa tay đến sờ soạn cơ thể, đó là một thân thể mãnh khảnh, eo thon thịt đàn hồi rất tốt, trên người mặc lam y cổ đại tinh khiết. Đây có phải là thân thể của mình không? Ô? Chuyện gì đang xảy ra? Trời ơi có phải ta bị ma quỷ quấy rối rồi không?
" Sử ca ca! Sử ca ca, muội tìm được một thứ..."
Tiểu cô nương đáng yêu chạy từ ngoài động vào, vừa trông thấy Sử Diệp nằm trên đất, tiểu cô nương hoản hốt lao đến đỡ y dậy mà vứt luôn con rắn lục sang một bên.
"Sử ca ca, huynh làm sao thế?"
Sử Diệp nhìn thấy có người, liền vui mừng như vớ được cái phao cứu mạng, y nắm chặt tay tiểu cô nương: "Cô nói cho tôi biết đây là đâu? Có phải là phim trường không? Là ai bắt tôi đến đây?"
"Sử ca... Huynh hồ ngôn loạn ngữ cái gì vậy? Có phải huynh thử thuốc đến thần kinh rồi? Ai dô! Ta đã nói với huynh bao nhiêu lần rồi, đừng lấy thân thể ra làm vật thí nghiệm nữa, Sử gia chỉ còn một mình huynh sống sót, nếu lỡ có chuyện gì thì... Thì muội phải làm sao?"
Cô ta nói cái gì thế? Sử gia? Thử thuốc? Thần kinh? Không lẽ... Không lẽ... Giống như trong mấy cuốn tiểu thuyết nhảm nhí kia... Mình... Mình xuyên không cmnr?
Sử Diệp không chấp nhận được giả thuyết điên rồ đó, y lảo đảo ngồi phịch xuống, đôi mắt thất thần nhìn tiểu cô nương.
"Sử ca ca... Đừng làm muội sợ a~~~"
Tiểu cô nương khóc thành dòng sông lay lay bả vai Sử Diệp, đúng là Sử ca ca của nàng bệnh thần kinh rồi, thử thuốc nhiều quá đến bệnh luôn rồi.
Một lúc lâu sau, Sử Diệp nhờ nàng kể lại hết tất cả mọi chuyện, y mới có thể chấp nhận việc bản thân đã xuyên qua rồi.
Thân phận này cùng tên với Sử Diệp, là đại công tử của Sử gia, gia tộc hành y nổi danh thiên hạ. Thế nhưng hơn năm trước Sử gia bị người ta hãm hại, vu khống cấu kết ma đạo độc hạ nhiều nhân sĩ võ lâm.
Sau khi tiếng xấu đồn xa, Sử gia bị cả giang hồ chèn ép, đuổi giết đến chân trời gốc bể, kết quả là chỉ trong vòng nửa năm, Sử gia hoàn toàn bị diệt môn, duy chỉ có Sử Diệp đại công tử may mắn trốn khỏi truy sát.
Mang một thân tàn phế đến Xà Đảo, ẩn thân sống một mình ở đó không giao tiếp với bên ngoài.
Vài năm sau, Tiểu Miên Miên lạc đến nơi này. Lúc đó nàng vẫn là một tiểu hài tuổi, Trang gia bất hạnh bị triều đình mưu sát, Trang Miên Miên rơi xuống vách đá Vô Ưu, thân thể suy nhược bị sóng đánh trôi dạt đến Xà Đảo, Sử Diệp thấy nàng đáng thương nên lưu nàng đến hiện tại.
Sử Diệp thở dài, thân phận này đúng là quá thiệt thòi, vì cớ gì lại bị hại đến mức này? Chắc chắn là do kẻ gian mưu đồ xằng bậy.
Tiểu Miên Miên đôi mắt đẫm lệ, gương mặt nhỏ nhắn vì khóc nên đáng thương vô cùng, nàng nắm chặt tay Sử Diệp, giọng run rẩy :"Sử ca ca, huynh bị mất trí nhớ thật sao?"
Sử Diệp trong lòng thầm gào thét, muội muội à không cần khóc đến lê hoa đái vũ như thế, ta thật đau lòng.
Tiểu Miên Miên lại tiếp tục nấc lên: "Ca... Huynh sẽ không quên luôn muội là ai chứ?"
Sử Diệp xoa xoa đầu nang, thập phần ôn nhu nhìn nàng: "Đừng khóc nữa."
Tiểu Miên Miên sụt sùi mím môi lại, chỉ là mất trí nhớ thôi mà, Sử ca ca đã trải qua bao nhiêu biến động cho nên sẽ sớm ổn định lại thôi.
________________________________________
Vài ngày sau, Quan Đông Hàn dùng thân xác của một đứa trẻ tuổi mà tâm hồn lại là minh chủ tuổi, cùng Lưu lão ông ra ngoài xin ăn.
Qua nhiều đêm suy nghĩ, Quan Đông Hàn đã thông suốt, một đời trước hắn toàn tâm làm việc thiện nhưng kết cục lại bi thảm thế nào? Ông trời thương hại, ban cho hắn lại một kiếp, kiếp này hắn sẽ chỉ sống vì mình không can thiệp vào bất kỳ chuyện giang hồ nào nữa.
Tâm tráng nghĩa đã chết, ý chí cầu tiến cũng vứt bỏ, đã vậy thì cứ bình bình đạm đạm làm một tên ăn mày thôi, chuyện gì đến cũng sẽ đến, thuận theo ý trời.
Hai người một già một trẻ, trông đơn bạc đáng thương làm sao, người đi đường dù có muốn ngó lơ cũng không được.
Một đường từ thành Đông đến thành Tây chỉ tốn nửa nén nhang, vậy mà trong cái chén bể đã đầy tiền xu rồi.
Lưu lão ông tìm một chỗ sạch sẽ để ngồi, nụ cười hớn hở treo trên môi không ngừng, Quan Đông Hàn cũng vui vẻ theo lão.
Bàn tay nhỏ nhắn đếm từng đồng xu, Lưu lão ông lấy từ trong ngực một gói giấy đưa cho hắn: "Trong này có màn thầu, con ăn đi."
Hắn lắc đầu: "Không, ông ăn đi, một chút nữa con đi mua thuốc cho ông rồi mua luôn thức ăn."
Lưu lão ông ho khan một tiếng, rồi từ tốn ăn màn thầu, Quan Đông Hàn còn nhớ rất rõ, khoảng thời gian sắp tới Lưu lão bệnh trở nặng, vì không có tiền chữa nên chết dần chết mòn.
Hắn không muốn ông lại một lần rời xa mình nữa, Lưu lão đã đối tốt với hắn rất nhiều, vậy mà cơ hội cho hắn báo hiếu ông lại không có? Hắn không cam tâm.
Sau một buổi long bong bên ngòai, cả hai lặng lẽ trở về miếu Thần Hoàng, cứ thế mà một ngày yên bình chậm rãi trôi qua.