Bốn mươi tám giờ đã trôi qua.
Năm mươi sáu giờ đã trôi qua.
Ngày và đêm luân phiên, sao Mai lại một lần nữa lấp lánh trên bầu trời bình minh phía đông, và bảy mươi hai giờ vàng cứu hộ thảm họa đã qua.
"Tại sao?" Môi của Thương Minh Bảo tái nhợt và nứt nẻ, cô lẩm bẩm chỉ phát ra những âm thanh đục ngầu.
Dây thanh quản của cô đã không còn phát ra được âm thanh, mỗi lần cố gắng cử động chỉ cảm thấy đau rát như bị đốt cháy.
"Chúng tôi đã tìm kiếm khu vực này ba lần rồi." Đội trưởng đội cứu hộ nói.
"Làm ơn, tiếp tục tìm kiếm được không?" Thương Minh Bảo nắm lấy tay áo của anh ta, ánh mắt khó khăn tập trung: "Anh ấy có thể chất rất tốt, có lẽ chúng ta đã bỏ lỡ, anh ấy đang đợi tôi tìm thấy anh ấy, anh ấy vẫn đang kiên cường..."
"Cô là người quyết định, cô nói thế nào thì chúng tôi làm theo."
Công việc cứu hộ kéo dài thêm hai ngày nữa. Trong suốt hai ngày đó, Thương Minh Bảo không ăn một hạt cơm nào, chỉ uống nước. Bất cứ món ăn nào khi đưa vào miệng và nhai vài lần đều khiến cô cảm thấy buồn nôn, nhưng cô không còn gì để nôn ra nữa. Mọi người đều thấy cô kiệt sức, tia sáng duy nhất trong mắt cô là nhờ ý chí còn sót lại.
Hướng Phỉ Nhiên vẫn đang chờ cô dưới đống đổ nát nào đó, chỉ cần nhanh thêm một bước nữa, thêm một bước nữa... Cô cần phải đến trước khi pháo hoa kết thúc. Pháo hoa xuất hiện trên bầu trời đêm của cô.
"Ai đã đốt pháo hoa ở đây?" Thương Minh Bảo ngẩng mặt lên hỏi.
Vệ sĩ và đội cứu hộ bên cạnh cô đều im lặng.
Bầu trời đêm sau mưa trong trẻo, không có mây cũng không có sao.
Một trăm hai mươi giờ sau.
"Cô Thương, máy bay không người lái, trực thăng, chó cứu hộ và các thiết bị dò tìm của chúng tôi đã tìm kiếm khu vực này suốt năm ngày, không bỏ sót bất kỳ dấu vết nào của tai nạn. Anh ấy có thể đã bị thú hoang ăn thịt hoặc bị dòng sông cuốn trôi xuống hạ lưu. Tôi khuyên cô nên từ bỏ." Đội trưởng đội cứu hộ gỡ nón xuống.
Ánh mắt Thương Minh Bảo dần dần chuyển đến khuôn mặt của anh ta: "Các người nhận tiền làm việc..."
"Đúng vậy, dù cô có muốn chúng tôi tìm kiếm thêm một tháng hay hai tháng cũng không thành vấn đề, nhưng điều đó không có ý nghĩa nữa." Người đàn ông Đức này nghiêm túc nói, "Hạ lưu vừa tìm thấy hai thi thể, cô có thể đến nhận dạng."
Đôi mắt Thương Minh Bảo tối sầm lại như hai hố đen: "Các người tìm thêm hai ngày nữa, tôi xin các người."
"Người của tôi cũng cần nghỉ ngơi."
Họ và đội cứu hộ khác đã tìm kiếm suốt năm ngày, dù có thay ca cũng đã đến giới hạn sức lực.
"Tìm thêm hai ngày nữa đi, tôi..." Thương Minh Bảo cúi đầu, ánh mắt chuyển động rất chậm, "Tôi sẽ quỳ lạy các người, các người muốn gì cứ nói, tôi có thể cho các người tất cả."
Không phải là quỳ mà là thân thể của cô yếu mềm, được đội trưởng và vệ sĩ phía sau đỡ lấy.
"Được, chúng tôi sẽ tìm thêm hai ngày nữa, nhưng xin cô hãy chuẩn bị tâm lý." Người đàn ông Đức không đành lòng, cầm còi trên cổ lên và thổi tập hợp.
Thương Minh Bảo gật đầu, hàng mi cụp xuống: "Tôi đã chuẩn bị tâm lý rồi, vâng, tôi chuẩn bị rồi."
Mọi người đều nhận ra sự bình tĩnh của cô chỉ là lớp vỏ giấy, là cơ chế phòng vệ cuối cùng mà ý thức của cô dựng lên cho chính mình, nhưng không ai dám vạch trần.
Hai ngày sau, Thương Cảnh Nghiệp và Ôn Hữu Nghi đến Chitwan, từ bãi đáp trực thăng của Essie đi bộ đến hiện trường tìm kiếm cứu hộ, họ nhìn thấy cô con gái nhỏ của mình.
Cô đang ngồi trên một đống đất thấp, ăn bánh mì. Dáng người tiều tụy, gương mặt trắng bệch như một hồn ma, không có biểu cảm, đôi mắt cũng không động đậy, chỉ có ngón tay đang bẻ vụn bánh mì, môi nhai từng miếng nhỏ. Những ngón tay gầy guộc như hành lá của cô, móng tay đã bong tróc, thịt dưới móng tay và đầu ngón tay đầy máu đông. Miếng bánh cô nhét vào miệng không đủ để một con chim sẻ ăn no, nhưng ăn xong cô lại quay mặt sang một bên và nôn ra.
Ôn Hữu Nghi không thể chịu đựng thêm nữa, lao tới đỡ cô, dùng tay áo mình lau miệng cho cô.
Thương Minh Bảo tưởng mình lại xuất hiện ảo giác, ánh mắt nhìn vào mặt mẹ, rồi lại mờ dần.
"Bé con, bé con..." Ôn Hữu Nghi quỳ trên đất bùn, ôm khuôn mặt cô vào lòng, lặng lẽ rơi nước mắt.
Trợ lý Tiểu Lai cũng vừa đến, mở nắp cốc giữ nhiệt rồi đưa khăn giấy ướt.
Thương Minh Bảo để cho người trước mặt lau mặt cho mình, nhẹ nhàng và thơm ngát. Ánh mắt cô vượt qua vai người trước mặt, nhìn về phía người đàn ông cao lớn và uy nghiêm đang đứng không xa, ánh mắt khẽ co lại, rồi quay trở lại nhìn trước mặt.
Ôn Hữu Nghi đã rơi lệ đầy mặt.
"Mẹ ơi..." Giọng nói khàn khàn và đau đớn phát ra từ cổ họng Thương Minh Bảo, âm thanh mà con người học được từ khi mới sinh ra, và sau khi quên đi mọi thứ, nó là âm thanh phát ra từ bản năng.
Tiểu Lai không đành lòng nhìn cô như vậy, nhẹ nhàng quay mặt đi.
Ôn Hữu Nghi siết chặt khăn giấy ướt, ôm chặt Thương Minh Bảo vào lòng như một con diều hâu bảo vệ con non của mình: "Bỏ cuộc đi, con yêu."
Thương Minh Bảo không nhớ rõ thời gian, ngơ ngác nói: "Thời gian cứu hộ vàng vẫn chưa hết, đã bảy mươi hai giờ rồi, con còn mười hai giờ nữa."
Cổ họng của Ôn Hữu Nghi như bị bông chặn lại, không thể nói ra sự thật.
Tiếng vo ve chói tai không dừng lại suốt hai mươi bốn giờ mỗi ngày, ngay cả khi ngủ, đột nhiên bị một giọng nói trầm thấp xuyên qua——Thương Cảnh Nghiệp nhìn cô, từng từ rõ ràng: "Cậu ấy đã được Đại sứ quán chính thức liệt vào danh sách mất tích."
Ôn Hữu Nghi chỉ cảm thấy cơ thể trong lòng mình run rẩy mạnh một cái, máu thịt như những giọt nến đỏ, mềm nhũn và sụp đổ, tan biến như đất bùn trong lòng cô.
Không còn cảm xúc gì nữa. Mọi cảm xúc đã bị đánh tan ngay khi cứu nhầm người.
Hôm đó, cô quỳ dưới mưa, dùng những ngón tay đầy máu bấu chặt vào mặt mình, như muốn moi ra một sự thật, một tọa độ. Hình ảnh đó khiến vệ sĩ sợ hãi, nếu có dao trong tay, có lẽ cô đã cắt lên tay mình từng vết một — ý nghĩ muốn tự hủy diệt bản thân chiếm lấy tâm trí cô điên cuồng, như thể nếu không làm vậy, cô sẽ không thể xác nhận sự tồn tại của mình, sẽ không thể giải tỏa được những căm phẫn với trời đất, với chính bản thân mình.
Bốn ngày qua, cái vỏ xác không hồn đã bị rút sạch, chút linh hồn cuối cùng cũng bị lấy đi hết, Thương Minh Bảo ngất lịm trong lòng Ôn Hữu Nghi.
*
Mùi thuốc khử trùng trong phòng bệnh rất khó chịu.
Cách một cánh cửa, có tiếng nói chuyện bằng tiếng Trung, khiến người ta tưởng mình đang ở quê nhà.
Khoảnh khắc tỉnh dậy đầu tiên, cô cảm thấy vui mừng, một niềm lạc quan vô lý — Anh Phỉ Nhiên đã được cứu rồi! Họ sẽ sớm đến thông báo cho cô thôi!
Essie ngồi trên ghế bên cạnh giường, bị ánh sáng lóe lên trong khoảnh khắc Thương Minh Bảo tỉnh dậy làm cho ngạc nhiên, con dao đang gọt trái cây khựng lại.
"Chị Tiểu Bảo?" Ánh mắt và giọng nói của Essie đều rất thận trọng, như đang đối xử với một bong bóng ảo mộng.
Thương Minh Bảo chống hai tay lên giường: "Phỉ——"
Cô chỉ nói được một chữ. Khi nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Essie, mọi sự vui mừng và ảo tưởng hy vọng đều vỡ vụn thành từng mảnh.
Essie không đành lòng nói cho cô biết rằng thông báo chính thức đã được đưa ra. Bình thường, điều này thuộc về quyền riêng tư của công dân, chỉ được thông báo cho gia đình thông qua đại sứ quán. Nhưng mấy ngày qua, Hướng Phỉ Nhiên liên tục lên top tìm kiếm, hàng triệu người đang theo dõi tình hình của anh ấy. Sau khi được sự đồng ý của gia đình, chỉ có thể thông báo đúng sự thật, từ ngữ được sử dụng là "mất tích".
Nhưng ai cũng hiểu rằng, "mất tích" trong một thảm họa địa chất như vậy chỉ là một cách nói hoa mỹ cho cái chết, không có nghĩa là còn hy vọng sống sót, mà là thi thể đã không còn nguyên vẹn.
Trang mạng xã hội của Chương trình Con Người và Sinh Vật thuộc Liên Hợp Quốc, nhãn hiệu đồng hồ và ekip chương trình đã lần lượt đăng tải bài điếu văn. Gương mặt từng khiến bao người nhớ mãi không quên qua đêm đã trở thành hình ảnh đen trắng.
Chương trình đã cắt dựng những cảnh hậu trường chưa từng được công bố của anh thành một video riêng. Chẳng có gì thú vị, anh luôn im lặng như một người câm, ngoài việc tập đánh trống thì chỉ có ngủ, hoặc ngồi khoanh tay, gác chân dựa vào góc nào đó yên tĩnh xem ca sĩ chính biểu diễn. Ngay cả khi uống nước cũng né tránh ống kính. Người ta chỉ thấy rằng anh rất trân trọng chũm chọe của mình, cẩn thận cầm nắm, và sau mỗi buổi tập anh đều dùng khăn ướt chuyên dụng để lau chùi.
Nhãn hiệu đồng hồ cũng công bố các diễn đàn mà anh đã tham gia. Ánh sáng sân khấu ở đó sạch sẽ và sáng sủa hơn trong các chương trình thực tế, anh mặc áo sơ mi và quần tây, cử chỉ và lời nói đều giản dị, khuôn mặt với đường nét hàm sắc nét mang thêm vẻ thanh lịch, thứ mà anh vô thức mang lại khi đứng trên sân khấu. Sư thầy đã nói đúng, anh luôn tự giác gánh vác trách nhiệm.
Thương Minh Bảo không nhìn vào điện thoại, nằm trên giường nặng nề, không thể nhấc nổi một chút sức lực.
Nửa đêm, cô bất chợt tỉnh dậy, hỏi Sophie, người đang thay ca chăm sóc cô: "Sophie, có phải ai đó đang gọi tôi ngoài cửa không?"
Đã qua giờ thăm nom, mọi thứ đều im lặng, nhưng Sophie vẫn theo ý cô mở cửa và nhìn ra ngoài hành lang: "Không có ai."
"Không phải anh Phỉ Nhiên sao?"
Sophie tháo kính lão, lau nước mắt. Dưới ánh trăng, Thương Minh Bảo nghiêng mặt trên gối, đôi mắt khép hờ bình thản, nước mắt chảy qua sống mũi, lướt xuống thái dương.
Một đêm như thế, cô hỏi mười mấy lần, Sophie đều đáp lại, mỗi lần đều đứng dậy ra ngoài nhìn.
Cô ấy cũng muốn thay cô tiểu thư của mình nhìn thấy ai đó đến.
Thương Minh Bảo không thể ăn uống, mỗi lần ăn đều khiến cô cảm thấy không thể kiềm chế được cảm giác buồn nôn, đau khổ và tuyệt vọng, chỉ có thể duy trì cơ thể bằng dịch truyền. Bảy ngày tìm kiếm đã làm cạn kiệt sức lực, tiêu hao hết năng lượng của cô, cô được gia đình đưa về Hồng Kông bằng máy bay y tế.
Trong thời gian cô nằm viện, có một cặp đôi đến thăm cô. Người đàn ông ngồi trên xe lăn, chân bó bột, bạn gái anh ta đẩy xe lăn cho anh.
Thương Minh Bảo nhận ra họ, đối phương nói: "Cảm ơn cô đã cứu tôi."
Ồ.
Đó là người du khách đi bộ đường dài, người đã hấp hối và nói với cô rằng: "Anh không yêu em."
"Ban đầu tôi đã từ bỏ hy vọng rồi. Khi tai nạn xảy ra, cô ấy đang ở bên ngoài lều, nơi trống trải. Tôi nghĩ cô ấy chắc chắn không sao, vì bình thường cô ấy khỏe hơn tôi nhiều." Người đàn ông nói, "Nghe thấy giọng của cô, tôi luôn nghĩ đó là cô ấy. Sau này cô nói rất nhiều, xin lỗi, tôi đã cố gắng phát ra âm thanh để ngắt lời cô, để cô không lãng phí thời gian, nhưng tôi thực sự không còn sức nữa."
Thương Minh Bảo dựa lưng vào đầu giường, đôi mắt trống rỗng bình tĩnh nhìn anh: "Sống là tốt rồi."
"Chính tình yêu của cô dành cho người yêu đã cứu tôi. Nếu không phải nhờ những lời nói đó khiến tôi suy nghĩ, ý chí sống sót của tôi đã biến mất từ lâu rồi. Vì... chúng tôi đã dự định sau khi hoàn thành chuyến đi này sẽ chia tay trong hòa bình."
Anh và bạn gái đều đeo nhẫn, ánh kim loại sáng lấp lánh, dường như là mới.
Thương Minh Bảo nở một nụ cười yếu ớt.
"Người của cô...?" Anh cẩn thận hỏi.
"Anh ấy tên là Hướng Phỉ Nhiên."
Cả người đàn ông và vị hôn thê đều ngỡ ngàng. Sau khi thoát khỏi cái chết, anh mới nhận ra cái tên này sao quen thuộc đến vậy, dường như là người anh đã nghe thấy trong những giây phút hấp hối.
Phòng bệnh trắng toát trở nên yên lặng.
Trước khi Sophie tiễn hai người họ ra ngoài, Thương Minh Bảo bỗng gọi họ lại: "Không phải vì cứu anh mà thời gian bị lãng phí. Sống tốt, yêu thương tốt nhé."
Trong lòng cô rõ ràng có sự oán hận, có sự mỉa mai, có vô số câu hỏi tại sao muốn chất vấn trời đất, nhưng anh ta rõ ràng vô tội.
Đó chỉ là định mệnh của anh ta.
Thương Minh Bảo nhìn ra ngoài cửa sổ. Hồng Kông có cây xanh rất tốt, qua lớp cây xanh dày đặc, xa xa là một vịnh biển xanh thẳm.
Anh Phỉ Nhiên, có người nói với em rằng, tình yêu của em dành cho anh đã cứu sống một con người.
Phải chăng em nên dần dần học cách sống những ngày không có anh?
Thật kỳ lạ, khi trên trực thăng từ Hồng Kông vượt qua biên giới để đến mừng sinh nhật lần thứ ba mươi của anh, em đang trả lời tin nhắn của Wendy, lên kế hoạch cho cửa hàng flagship ở Đại lộ số Năm, bỗng dưng em nghĩ, có vẻ như em có thể tưởng tượng ra những ngày không có anh. Có công việc để bận rộn, có bạn bè để gặp gỡ, ngoài việc thiếu vắng anh, mọi thứ dường như không thay đổi. Em nghĩ, trong hai năm qua em đã sống như vậy, em đã đặt anh ở một nơi xa cuộc sống của mình, tưởng rằng mình đã quen, tưởng rằng không có anh cũng chẳng sao.
Có phải suy nghĩ đó quá gần trời, nên trời đã nghe thấy và lấy mất anh khỏi em?
Giờ em hiểu đó giống như một người giàu đứng trên đỉnh núi tiền bạc, ăn một đĩa salad và nói mình có thể tưởng tượng ra những ngày không có tiền, và tưởng mình có thể sống như vậy.
Em chẳng hiểu gì cả, không hiểu anh có ý nghĩa thế nào với em, không hiểu về sự sống và cái chết, không hiểu cái gì là thực sự mất mát, cái gì là thực sự không có anh.
Nếu có thể quay lại, cô thực sự muốn trở về bầu trời đêm sinh nhật lần thứ ba mươi của anh, ở nơi gần trời nhất mà phủ nhận ý nghĩ đó, liệu như vậy ông trời có thu hồi lại số mệnh không?
Có một bí mật mà em chưa nói với ai. Em luôn cảm thấy anh đã đến gặp em vào ban đêm. Em nghe thấy anh gọi em là "Babe", gọi em là "Bảo bối", giọng nói không hề thay đổi chút nào.
Nhưng em không thể cứ luôn làm Sophie đứng dậy được. Anh không muốn gặp cô ấy, đúng không? Người anh muốn gặp không phải là cô ấy, vì vậy cô ấy mới không thấy anh.
Khi em có thể đặt chân xuống đất, em sẽ đi theo giọng nói của anh.
Ngày đó, cuối cùng cô cũng đủ sức tự đứng vững, trong phòng tắm, cô dựa vào bồn rửa tay, chải mái tóc đã mất đi vẻ bóng mượt, trong đầu bỗng hiện lên câu: "Mười năm sinh tử hai bờ không rõ." Nhưng mới chỉ có mười ngày, không phải mười năm. Cô nhìn vào gương, dường như nhìn thấy hai bóng hình đang rời xa, họ đi cùng nhau, vẫy tay chào cô, bóng của họ kéo dài dưới ánh hoàng hôn.
Đó là Thương Minh Bảo mười chín tuổi và Hướng Phỉ Nhiên hai mươi tư tuổi.
*
"Beep——Beep——Beep——"
Tại một bệnh viện tạm thời ở Lumbini, các bác sĩ đã liên lạc với đại sứ quán Trung Quốc thông qua cảnh sát Nepal. Thông tin ngay lập tức được chuyển đến điện thoại của thân nhân trực tiếp, Hướng Vi Sơn.
Hướng Vi Sơn, người đã từ bỏ việc tìm kiếm và trở về nước, lập tức lên chuyến bay công vụ đến Nepal, bên cạnh là Phương Tùy Ninh. Hướng Khâu Thành đã dặn dò cô ấy phải chăm sóc kỹ người cậu này, đặc biệt là không để ông liên quan đến việc Hướng Liên Kiều vẫn đang bị giấu kín.
Nhờ có những chỉ dẫn đặc biệt, người đàn ông đã hôn mê hơn mười ngày được chuyển từ lều trại tiếp nhận đến bệnh viện tốt nhất tại địa phương.
Khi bước vào phòng, Phương Tùy Ninh ngã khuỵu xuống đất ngay tại cửa.
Là anh ấy.
Khuôn mặt trắng bệch, yên tĩnh, được gắn ống thở và đang truyền nhiều loại thuốc khác nhau.
Các bác sĩ và cảnh sát, cùng với nhân viên đại sứ quán, giới thiệu tình hình. Anh đã bị cuốn trôi đến khu vực gần Lumbini, bị những cây cỏ và bụi rậm rậm rạp ven sông cuốn lấy. Tất cả các đội tìm kiếm đã rút lui, ba ngày trước, anh được một nhà sư đến thả hoa cúng ven sông cứu sống.
Không ai biết anh đã sống sót như thế nào, vì vụ việc đã xảy ra bảy ngày trước. Trong bảy ngày đó, không có thú dữ nào làm hại anh, không có rắn độc cắn anh, không có cá sấu tấn công anh, anh không ăn uống gì, chỉ có những hạt mưa thỉnh thoảng rơi trên khuôn mặt anh, làm ướt môi anh.
Anh không mang theo bất kỳ giấy tờ nào để nhận dạng, không biết anh là người Hàn Quốc, Nhật Bản hay Trung Quốc, hoặc có lẽ là người lai quốc tịch khác. Nepal là thiên đường của dân du lịch ba lô, ngành du lịch phát triển của nước này hỗ trợ kinh tế quốc dân, số lượng khách du lịch nước ngoài vô cùng đông đảo, trong khi chính quyền địa phương thì có hiệu suất làm việc cực kỳ thấp và hệ thống hành chính hỗn loạn. Mãi đến hôm qua, đại sứ quán Trung Quốc mới nhận được thông báo, sau khi so sánh đã xác nhận danh tính của anh ngay lập tức.
Bác sĩ sợ tiếng Anh không diễn đạt chính xác, nên nói bằng tiếng Nepal, và dịch giả của đại sứ quán đồng thời dịch lại cho Hướng Vi Sơn.
Sau khi nghe xong, sắc mặt của dịch giả thay đổi, anh khó khăn dịch lại: "Bác sĩ nói, đầu và cổ anh ấy đã bị chấn thương nặng, nhưng với trình độ thiết bị của họ thì không thể làm kiểm tra toàn diện."
"Bác sĩ nói, các dấu hiệu sinh tồn của anh ấy rất yếu, gần như không thể bắt được mạch đập ổn định."
"Bác sĩ nói." Người dịch ngừng lại một chút, "Đề nghị từ bỏ điều trị."
Bác sĩ vẫn rất nghiêm túc nói điều gì đó, nhưng không còn bằng tiếng Nepal nữa, mà là bằng tiếng Anh: "Có lẽ anh ấy chỉ muốn gặp lại mọi người lần cuối, vì vậy mới kiên trì đến bây giờ. Hiện tại, anh ấy chắc chắn đang chịu đựng nỗi đau lớn."
"Beep——Beep——Beep——"
Thiết bị kết nối với cơ thể anh phát ra âm thanh đều đặn.
Cảnh sát và nhân viên đại sứ quán rời khỏi trước, rồi đến bác sĩ. Cuối cùng, trong phòng bệnh chỉ còn lại Phương Tùy Ninh và Hướng Vi Sơn.
Hướng Vi Sơn nhìn người con trai trưởng của mình nằm trên giường bệnh với ánh mắt xa lạ.
Ông dần cảm thấy mình đã già, không còn sự kiêu ngạo như ngày xưa nữa. Bí mật đọc từng bài báo cáo khoa học của anh và phòng thí nghiệm của anh, giống như cách ông đã từng theo dõi thành tựu mới nhất của phòng thí nghiệm của mình khi còn trẻ.
Ở tuổi ba mươi, anh đã nhận được Quỹ Tài năng trẻ xuất sắc, điều mà Hướng Vi Sơn tự nhận là vượt qua chính mình thời xưa. Anh có tài năng và hoài bão, chỉ là thời đại của anh đã đến sớm hơn thời đại của Hướng Phỉ Nhiên hai mươi năm.
Nhưng bây giờ, anh nằm yên lặng trên giường bệnh, sống chết không rõ, sức khỏe không rõ, trí tuệ không rõ.
Thiên tài chỉ có cái chết, không có sự suy tàn.
Phương Tùy Ninh dường như trong khoảnh khắc đã thấy được sự tuyệt vọng trong ánh mắt của Hướng Vi Sơn.
Cô tuy ghét ông, coi thường ông, nhưng cũng sợ ông. Ông là người lạnh lùng, vô tình và kiêu ngạo nhất mà cô từng gặp, sự mạnh mẽ về tinh thần của ông khiến suốt đời ông không biết đã vượt qua và đánh bại bao nhiêu người.
"Cậu ơi?" Phương Tùy Ninh nắm chặt tay, ánh mắt tràn đầy sợ hãi khi nhìn rõ ông: "Cậu định làm gì?"
Hướng Vi Sơn liếc nhìn cô một cái, khuôn mặt già nua hiện lên nét nghiêm khắc lạnh lùng như băng giá: "Cháu nghĩ, nó có muốn giữ lại cơ thể này không?"
"Cơ thể này thì làm sao?" Phương Tùy Ninh kinh ngạc, "Tay vẫn còn, chân vẫn còn mà!"
"Bác sĩ nói, cơ hội tỉnh lại của nó rất mong manh, khả năng lớn nhất là sẽ nằm như thế suốt đời. Ngay cả khi tỉnh lại, có lẽ trí thông minh của nó cũng bị tổn thương, có thể sẽ trở thành một người đần độn, nhận thức thấp kém."
"Thì có sao đâu?!" Phương Tùy Ninh bám chặt vào thành giường, dù đôi chân run rẩy nhưng vẫn cố đứng chắn trước Hướng Vi Sơn.
Hướng Vi Sơn tiếc nuối nhìn cô: "Tùy Ninh, cháu chưa từng là thiên tài, cháu không hiểu."
"Cháu chưa từng là thiên tài nhưng cháu đã từng là con người! Cháu đã từng là em gái của anh ấy!" Nước mắt Phương Tùy Ninh tràn đầy đôi mắt, "Anh ấy là anh Phỉ Nhiên! Không phải ai khác, không phải là thiên tài, không phải PI, anh ấy là anh họ của cháu, là con trai ruột của cậu! Anh ấy chưa chết, anh ấy không chết ở ngoài kia, làm sao có thể chết trong bệnh viện, chết bởi quyết định của người thân chứ?!"
"Anh Phỉ Nhiên có thể nghe thấy, chắc chắn anh ấy có ý thức, chỉ là bây giờ anh ấy không thể cử động thôi. Cậu nói điều này, anh ấy nghe thấy sẽ nghĩ gì? Anh ấy sẽ thất vọng, đó mới là điều thực sự giết chết anh ấy!"
"Không, Tùy Ninh, nó sẽ không thất vọng."
Tiếng thở yếu ớt nhưng đều đặn của máy thở vang lên.
"Ông ấy là Hướng Vi Sơn, anh sẽ không thất vọng vì bất kỳ quyết định nào của ông ấy."
Ánh mắt Hướng Vi Sơn rời khỏi khuôn mặt Hướng Phỉ Nhiên, chuyển sang cô gái trước mặt. Cô đang khóc nức nở, nỗi sợ hãi, sự yếu đuối và lòng dũng cảm cùng hiện diện trong đôi mắt cô.
Phương Tùy Ninh tưởng đã thuyết phục được ông, lảo đảo bước đến đầu giường Hướng Phỉ Nhiên, hai tay nắm chặt lan can: "Cậu nhìn anh ấy đi! Cậu! Nhìn anh ấy một lần nữa... anh ấy vẫn ổn, bác sĩ nói anh ấy rất đau, nhưng anh ấy đã chịu đựng đến giờ không phải để người thân từ bỏ anh ấy!"
Phương Tùy Ninh liên tục nói, nước mắt chảy dài, trong làn nước mắt, cô dường như nhìn thấy ngón tay kẹp máy đo oxy của Hướng Phỉ Nhiên khẽ động.
"Ngón tay của anh Phỉ Nhiên đã động!" Phương Tùy Ninh mắt mở to, vui mừng run rẩy hét lên: "Bác sĩ! Doctor! Cậu nhìn đi, cháu không nói dối chú!"
"Chuyển động là phản ứng thần kinh bình thường." Hướng Vi Sơn không cảm xúc nói.
Nếu có thể điều khiển được dây thần kinh mặt, Hướng Phỉ Nhiên thực sự muốn nhếch môi cười nhạo.
Nhưng anh không thể, anh chỉ yên lặng nhắm mắt, không thể nâng tay lên lần thứ hai.
"Rút ống đi, đừng để nó chịu đựng thêm đau đớn không cần thiết." Hướng Vi Sơn nghiến răng nói.
"Không!" Phương Tùy Ninh gào lên, bất chấp mọi thứ quỳ xuống đất, "Cháu cầu xin cậu! Cậu! Anh ấy là con ruột của cậu mà! Bác sĩ ở Nepal sao có thể bằng Trung Quốc?! Cậu là nhà khoa học, cậu có đội ngũ y tế tốt nhất, cháu cầu xin cậu, ít nhất hãy cho anh ấy cơ hội được trở về nước!"
Cô không còn cách nào khác, nước mắt rơi xuống sàn.
Hướng Vi Sơn là thân nhân trực tiếp duy nhất của Hướng Phỉ Nhiên, là người duy nhất có quyền ký tên cho ca phẫu thuật hoặc rút ống.
Tiếng nói này xa vời, không thực, lơ lửng trên ánh sáng chiếu qua mí mắt mỏng manh.
Người cả đời chưa bao giờ cầu xin cha dù chỉ một chút, giờ đây trong lòng thầm lên tiếng khẩn cầu.
—Cầu xin cha, đừng rút ống.
Con vẫn muốn sống, con có thể sống, không phải vì cha, chỉ là vì cô ấy.
Ai hiểu được, cả cơ thể anh như mỗi một dây thần kinh, mỗi một khúc xương đều đau đớn như thể đã gãy.
Dòng nước sông chảy xiết lướt qua bên cạnh, dấu chân thú dừng lại gần đó, một con cò trắng từng đậu trên vai anh, mùi cây cỏ đổ xuống chạm vào mũi là mùi hoa hồng dại và bồ đề, hương của nến và hoa cúc vàng, nói với anh rằng cuối cùng anh đã chờ được người.
Anh còn duyên với thế gian.
Anh còn duyên với thế gian.
Không thể tùy tiện sống, tùy tiện chết, không thể tùy tiện tìm một ngọn núi, một cánh đồng hoang, rời khỏi thế gian trong sự cô độc giữa hoa cỏ.
Kỳ nghỉ hè năm anh hai mươi mốt tuổi, chiếc xe Hồng Kỳ chở Phương Tùy Ninh và anh từ trên núi xuống thành phố, bóng cây lướt qua kính chắn gió, anh đã nói, "Khi em ngồi trên xe, anh sẽ không làm điều gì liều lĩnh."
Cô là hành khách của anh, anh sẽ chở cô an toàn vượt qua trần gian.
_
t khóc điên lên với chap này, vừa edit nước mắt vừa rơi