Xúc xắc
Một thứ công cụ quen thuộc đã gắn liền với lịch sử loài người, được dùng trong các thể loại cờ bạc từ thời xa xưa.
Những trò TRPG cho ta một trải nghiệm nhập vai công bằng, nên xúc xắc là vật cần thiết để cho thêm tính ngẫu nhiên vào trò chơi.
Loại phổ biến nhất có sáu mặt xúc xắc, nhưng những trò TRPG lại thường dùng những viên có tám, mười, mười hai, hay thậm chí là hai mươi mặt xúc xắc. Đôi khi ta cũng sẽ dùng viên một trăm mặt xúc xắc có hình thù như một quả cầu tưởng như có thể lăn mãi. Cũng có những lúc các viên xúc xắc hình tứ diện rơi xuống sàn và chờ thời cơ gây ra cơn đau đớn tột cùng cho người nạn nhân xấu số.
Một loại ký hiệu phổ biến biểu trưng cho các lần đổ xúc xắc là “xDy”, D là xúc xắc, số thứ nhất là số lượng xúc xắc được sử dụng, số thứ hai là xúc xắc loại nào. Do đó, 2D6 là biểu trưng cho việc đổ hai viên xúc xắc có sáu mặt.
__________________________________________________________________________________
Trong các quốc gia phía tây của Lục địa Trung tâm, Tam quyền Đế quốc Rhine là quốc gia có chế độ quân chủ đã tồn tại từ lâu, đất đai trải dài đến tận trung tâm lục địa. Vùng đất trù phú này được cai quản bởi tam đại hoàng tộc, bảy gia tộc cử tri sẽ chọn ra một vị hoàng đế từ tam tộc. Cường quốc này hiện có trang sử dài năm trăm năm, từ đó chứng minh cách bầu chọn hoàng đế này rất hiệu quả.
Khu phía bắc của Tam quyền Đế quốc Rhine nổi danh vì có lịch sử đa dạng chủng tộc và là nơi an tọa của bộ máy nhà nước có tên gọi Heidelberg. Nhờ có khí hậu lạnh, vùng phía Bắc nổi tiếng vì những vụ nho được dùng để làm rượu. Ngành công nghiệp trái ô-liu của vùng cũng là nguồn cung dầu thực vật lớn nhất cả Đế quốc, và do đó giá trị của vùng đã được đánh giá rất cao.
Vùng phía tây của khu phía bắc dù bình dị nhưng trọng yếu này được đóng quân bảo vệ bởi binh lính từ Pháo đài Konigstuhl. Và một trong số các tỉnh nhận được nhận sự bảo hộ, có hai vợ chồng thường dân quen thuộc đang vò đầu bứt óc.
Tên của người đàn ông là Johannes, và tên của người phụ nữ là Hanna. Cả hai đều là nhân tộc—một chủng nhân loại có mặt trên khắp mọi miền Đế quốc—và là cặp nông dân độc lập tôn thờ Nữ thần Mùa vụ. Cả hai làm việc trong những cánh đồng đầy lúa mạch đen và đứng tên sở hữu một vườn cây ô-liu. Ta có thể tìm thấy cả trăm, có khi là cả nghìn gia đình thành công ở mức trung bình sống ở vùng biên giới Đế quốc như họ.
Nguồn cơn rắc rối của cặp vợ chồng bắt nguồn từ đứa con trai thứ tư, vừa mới lên sáu trong mùa hạ tên Erich. Thế nhưng cậu nhóc lại chẳng phải loại tinh nghịch bất trị hay loại vô tri thiểu năng. Thực chất, họ rất tự hào khi có một đứa con tuyệt vời như cậu. Cậu ngoan ngoãn nghe lời cha mẹ, không làm mấy hành động vô tri bọn trẻ con hay làm, và còn bỏ sức ra hát thánh ca trong lễ Sabbath[note61995] nữa. Ai lại thấy xấu hổ khi có cậu làm con chứ. Cặp đôi còn chẳng tỏ vẻ bực bội gì với các thiếu sót của cậu—nói đúng hơn là, cậu quá tài giỏi.
Cặp đôi có bốn đứa con trai và một cô con gái. Đứa con cả năm nay vừa lên tám, cặp sinh đôi cũng lên bảy không lâu sau đó. Họ đã chờ một khoảng thời gian để tiếp tục sinh ra Erich, đứa con thứ tư, và cậu nhóc đã lên năm. Đây là nguồn cơn mối lo của họ: đứa nào sẽ được cho học tại trường tư thục hành chính địa phương đây?
Trong tầng lớp thường dân ở khắp đế quốc có tiêu chuẩn sống khá cao, đồng nghĩa với việc người dân được khuyến khích học chữ, bao gồm cả những nông dân. Nếu một người nông dân độc lập muốn được quan hành chính hay địa chủ địa phương chiếu cố thì việc học ngôn từ xa hoa (một biến thể của ngôn ngữ của đế quốc nhưng có cách phát âm tinh tế hơn, cách chọn từ kỳ lạ, và vài điểm ngữ pháp bất quy tắc) là bắt buộc. Trên hết, người đó cũng phải biết thơ ca, và có thể chơi một hoặc hai nhạc cụ khác nhau.
Cũng chính vì như thế, những hộ gia đình làm nông thường sẽ tích một khoảng tiền để đứa con cả có thể theo học trường tư thục hành chính địa phương. Chuyện những người nông dân nghèo khó thắt lưng buộc bụng khoản tài chính ít ỏi của mình để đảm bảo tương lai cho đàn con cũng là chuyện thường thấy. Mặt khác, những người có tài chính ổn định sẽ cho luôn đứa thứ hai đi học, để lại một người thừa kế dự bị hoặc tạo nhánh cho gia đình. Cũng là lẽ tự nhiên khi Johannes và Hanna định sẽ gửi con trai của mình đến trường.
Nhưng câu hỏi đặt ra là…đứa nào?
Johannes vừa đây đã thắng quyền mở rộng ruộng đất từ cơ quan hành chính địa phương, và đã mua sẵn rất nhiều ngựa kéo. Vì thế mà tiền dành dụm của anh giờ không còn nhiều; để duy trì quỹ dự phòng dùng cho trường hợp khẩn, lựa chọn tốt nhất sẽ là chọn ra duy nhất một đứa.
Thường thì, anh sẽ gửi đứa con cả đi ngay và luôn, chẳng nghĩ ngợi gì. Chế độ phụ hệ hiện đang chiếm ưu thế trong xã hội nhân tộc có thọ mệnh ngắn, và chính xác hơn thì, việc trưởng nam được ưu tiên đã là gốc cơ bản của luật pháp đế quốc. Và dù vậy, tài năng xuất chúng của Erich đã tạo ra một cái bóng quá lớn lên đứa anh cả.
Johannes biết năng lực của một đứa lớn hơn ba tuổi sẽ có cách biệt lớn với đứa nhỏ hơn. Là một điều hoàn toàn hợp lý thôi, vì cơ thể của đứa lớn hơn sẽ phát triển hơn và trí óc cũng minh mẫn hơn. Nhưng trường hợp của đứa con cả Heinz, và đứa con út, Erich lại trái ngược hoàn toàn, đây là không phải là thứ có thể giả vờ không thấy được.
Trong khi Heinz còn vấp từ khi hát thánh ca để dâng lên các vị thần và còn chưa nhớ được hết những lời cầu nguyện thì Erich đã lặp lại chúng một cách hoàn hảo, mặc cho giọng nói trẻ con của mình. Không chỉ thế, Erich còn học thuộc lòng những bài thánh ca khó được viết bằng cổ ngữ, được cả giám mục nhà thờ quý mến.
Thêm nữa, trong khi chỉ việc bào rau củ cũng làm cho tay Heinz chảy máu, đôi bàn tay của Erich lại cực kỳ điêu luyện. Khi cặp đôi chịu cho cậu một con dao để túi vì cậu đã cầu xin rất nhiều, cậu đã khắc ra một bức tượng nữ thần trước cuối ngày hôm đó. Tháng trước, cậu đã làm lại cả một bộ trò chơi để bàn mà chẳng cần hướng dẫn gì.
Trên hết tất thảy, Erich cũng phát triển hơn về mặt trí óc. Khi được nhờ làm một chuỗi việc nhà, cậu sẽ ngay lập tức gộp các công việc để làm theo hướng hiệu quả nhất. Nếu có cái nào cần cuộc tập trung cao độ, cậu sẽ hoàn thành nó mà không lơ là một giây. Trái ngược với cậu, Heinz lại lười nhác và thường vụng về khi làm việc. Khi được dặn cho ngựa ăn thì kết quả là cậu đã đổ đầy nước vào máng ăn của chúng.
Việc đứa nào hợp để gửi đi học hơn thì đã quá rõ rồi. Dù vậy, vì trưởng nam được ưu tiên đã là nguyên tắc được phổ cập khắp đế quốc nên cũng không hoàn toàn được như thế. Còn chẳng được ưu tiên đứa thứ hai, nếu là đứa thứ tư thì sẽ gây ra hệ quả xã hội nghiêm trọng mất.
Hơn nữa, Heinz rất thích được đi học. Với tư cách là bố mẹ, cả hai phải cân nhắc việc cho đứa út được quyền thừa kế thì sẽ gây ảnh hưởng gì đến ba đứa còn lại. Và như thế, Johannes và Anna đã dành cả ngày để suy nghĩ vì hạn nộp giấy đăng ký đang đến gần.
[Mẹo] Nhân tộc là chủng nhân loại xuất hiện trên khắp các lục địa. Vì sự thiếu cân bằng giữa những người có tài và những người không có tài, họ thường được gọi với cái tên “chủng tộc của những kẻ ngốc thông thái” hay “chủng tộc xổ số”, thế nhưng chẳng tộc nào có thể hơn họ về mặt tàn ác.
Gia tăng chỉ số đúng là thật sự rất, rất quan trọng mà. Dù sao thì mấy cái chỉ số cộng thêm như này thì thường có giá trị hơn mấy cục xúc xắc nhiều.
Tôi đây là một người có đức tin rất lớn vào cái mà người ta gọi là “giá trị hằng số”. Thì vì may mắn của tôi nó đã như thế này từ đầu rồi, nên phải vậy thôi. Mỗi khi tôi làm người chơi thì tôi toàn ra trung bình năm điểm trong mấy lần đổ 2D6 bình thường và thường phải nhận bố thí 250 điểm kinh nghiệm vì mấy lần đổ xúc xắc xui kinh khủng. Nhưng nếu tôi đổi thành quản trò thì số điểm trung bình của tôi lại bất ngờ tăng lên con số chín. Tôi còn chẳng nhớ được số lần tôi bất ngờ giết chết người chơi bằng mấy cú đánh chí tử chẳng ai ngờ đến.
Dựa vào dữ kiện này, tôi nghĩ tập trung vào việc nâng đơn chỉ số trong khi đang lập ra hướng xây dựng nhân vật lý tưởng là tốt nhất rồi. Vì vụ tính toán trung bình kiểu vậy rõ ràng là không hợp với tôi cho lắm, nên tôi luôn thấy sức mạnh thần thánh của dòng thêm chỉ số chính xác của một cây chùi +1 làm tôi có cảm giác cực kỳ yên tâm.
Cũng có những người chơi theo trường phái tối ưu, ném cả đống xúc xắc để loại bỏ bất kỳ biến số nào, nhưng kể cả vậy, dùng hằng số cho những giá trị quan trọng vẫn là cách chơi tốt nhất. Mình nghĩ mình phải né may mắn hoàn toàn rồi. Buồn vãi.
Vì thế mà tôi đã quyết không thử làm cái gì lạ lạ và cố gắng nâng cấp mấy dòng chỉ số cơ bản ngay khi cái tôi kia của tôi xuất hiện.
Có mười chỉ số vật lý mà tôi có thể thao túng: Sức Mạnh, Sức Chịu Đựng, Đề Kháng, Thể Lực, Nhanh Nhẹn, Khéo Tay, Trí Tuệ, Trí Nhớ, Lượng Mana, và Lượng Mana Đầu Ra. Có vẻ như là cả hệ thống đều xoay quanh sự tương tác của mười chỉ số này xong rồi thêm vào mấy cái phương trình phức tạp để cho ra kết quả cuối, dù tôi cũng chẳng biết hai cái chỉ số sặc mùi fantasy ở cuối có nghĩa là gì.
Nhờ kiếp trước vụng về dữ quá nên tôi đã tập trung nâng Khéo Tay. Tôi cũng khá tự tin với trí nhớ của mình nhưng vẫn bỏ vài điểm vào để cải thiện nó thêm. Lợi thế của việc khéo tay thì chắc cũng không cần giải thích gì, và cả vụ có thể nhớ được nhiều hơn cũng chẳng bao giờ là không tốt cả.
Tôi cũng gặp vài khó khăn để giải nghĩa cái “trí tuệ” có nghĩa là gì, nhưng có vẻ như nó chỉ là tốc độ suy nghĩ và tính logic trong suy nghĩ. Ý nghĩ nghịch cái chỉ số này cũng hơi đáng sợ, nhưng sau khi tôi thử đổ vào một ít kinh nghiệm và xác nhận là nó không có tác dụng xấu gì đến ý thức của tôi, tôi đã ngay lập tức nâng nó lên thêm.
Vì là một đứa nhóc năm tuổi không-ngây-thơ-cho-lắm có suy nghĩ của một ông chú tuổi ba mươi đã khiến tôi một phần nào đó trở thành thần đồng. Ai ai trong độ tuổi ba mươi cũng đều có thể trở thành một thần đồng, nhưng giờ tôi đã nâng cấp bản thân lên thêm nữa, tôi quả đúng là khá tuyệt vời đấy. Mặc dù có một tuổi thơ bình thường ở kiếp trước, tôi bây giờ lại nổi danh là thiên tài của xóm. Nhưng nói cho rõ là tôi không tự xưng như thế này chỉ để phô ra sự ngạo nghễ vô nghĩa này của mình đâu nhé.
Giờ đây, tôi tuyên bố bản thân là một tên nghiện phân tích số liệu và là một tín đồ của những giá trị hằng số, nhưng tôi thấy nét tính cách đáng nói nhất của mình là tôi cực kỳ yêu thích những nhân vật đã được xây dựng xong. Trong khi tôi cũng không hẳn là mặc kệ việc nhân vật của tôi đã phát triển nhanh như thế nào thì ưu tiên của tôi sẽ luôn là hoàn thành việc xây dựng một nhân vật đúng theo lý tưởng của bản thân.
Có nhiều trò TRPG cho phép người chơi tích điểm kinh nghiệm không giới hạn, nhưng sẽ luôn có một điểm cuối. Nó có thể là khoảnh khắc bạn đạt đến Lv15 hoặc nhân vật của bạn tăng sức mạnh kinh khủng sau khi nhận được 200 điểm kinh nghiệm, nhưng dù vậy, tôi vẫn thấy vẻ đẹp trong khoảnh khắc khi ta đi đến một điểm kết thúc rõ ràng.
Đó là một khoảnh khắc tráng lệ khi sát thương bạn gây ra phá game đến nỗi khi bạn vừa vào trận và ngay lập tức gây ra hàng trăm điểm sát thương không thể phòng thủ, làm giảm sát thương, hay chặn lại, hoặc khi phòng thủ của bạn có thể hấp thụ cả tá sát thương từ mọi đòn tấn công nhắm vào bản thân. Vẻ đẹp của những nhân vật được xây dựng xong mà đi kèm với một quản trò đang sắp hét lên câu “Tụi bay kiềm sức lại một tí được không?!” chính là tuyệt tác nghệ thuật luôn.
Đó chính xác là lý do tại sao tôi nghĩ bây giờ chính là khoảng thời gian để tập trung vào những cái cơ bản. Tôi muốn tập trung phát triển thành dạng cuối của thứ mà tôi muốn trở thành trong tương lai—cái mà đều liên quan đến chỉ số và chỗ đứng của tôi trong xã hội.
Giới hạn của từng chỉ số vật lý của tôi đều được tính toán cấp độ dựa trên cấp trung bình trong chủng tộc của tôi. Và dựa vào mấy dòng ghi chú trên trang chỉ số của tôi, một khi chỉ số của tôi đạt đến ngưỡng giới hạn của một cấp độ, cấp đánh giá trên màn hình sẽ thay đổi.
Nói chung là mấy cấp độ dao động từ I: Học Hỏi, II: Chập Chững, III:Yếu, và chỉ khi đạt đến Cấp IV thì người đó mới được xem là Trung Bình. Sau đó là đến V: Tốt, VI: Tuyệt Vời, VII: Xuất Chúng, và cuối cùng VIII: Lý Tưởng, nhưng trên tất cả xuất hiện một giới hạn, Cấp IX, Thần Linh Ân Sủng. Cách viết của cấp độ cuối ý chỉ đó chính là một cấp độ chỉ dành cho những người được các vị thần sủng ái.
Để đạt đến cấp độ đó sẽ cần một lượng kinh nghiệm nhiều kinh khủng. Nên thay vào đó, mục tiêu đầu tiên của tôi là nâng cấp tất cả chỉ số đến cấp độ V: Tốt. Chặng đường này còn dài, và mấy con số nhìn cũng nhức đầu nữa. Nhưng tôi cũng từng bị trêu là một tên nghiện tính toán dữ liệu: Tôi từng là một tên kỳ lạ sẽ có thể giết cả thần linh nếu có đủ dữ liệu cần thiết. Mày mò ra mấy kỹ năng thú vị để lạm dụng cũng là một phần trong lịch trình của tôi rồi.
Khi tôi nhìn chằm chằm vào cây kỹ năng hình trụ, tôi đã thấy một đặc điểm trong mục cơ bản gọi là Thần Đồng. Hiệu ứng của nó cũng đơn giản: chỉ cần tôi là trẻ con, tôi sẽ có thể dễ dàng nhận điểm kinh nghiệm hơn. Dù kỹ năng giới hạn thời gian này sẽ đến lúc hết tác dụng, nhưng tôi cảm thấy tổng lượng kinh nghiệm tôi nhận được trong cả đời sẽ tăng lên cực kỳ nhiều, vậy nên tôi ngay lập tức đổ đống điểm tích được vào.
Không cần nói thì cũng biết đây là một đặc điểm hiếm, và tôi cũng đã tốn hàng tuần khắc gỗ và làm việc hằng ngày để tích đủ điểm lấy được nó. Nhưng kết quả lại đúng như tôi mong đợi.
Sau nửa năm, kỹ năng Khắc Gỗ của tôi đã lên từ I: Vỡ Lòng, qua II: Tập Sự, lên đến cả III: Học Nghề, còn thêm chút nữa là lên được IV: Thợ Thủ Công. Trên nữa thì có V: Thành Thạo, VI: Chuyên Gia, VII: Xuất Chúng, và VIII: Bậc Thầy. Thứ duy nhất đứng trên tất thảy chính là IX: Thần Thánh, nên có lẽ kỹ thuật của tôi đang gần bằng một thợ thủ công trung bình trong vùng rồi.
Thần Đồng là cốt lõi cho sự phát triển đột biến này của tôi. Xem lại lượng kinh nghiệm có được thì tôi bây giờ còn chưa chắc lên được III: Học Nghề, mà không có Thần Đồng.
Khi thấy trình độ kỹ thuật cần thiết để lên hạng tiếp theo tăng một cách chóng mặt (mấy con số thực nhìn kinh khủng thật sự) theo cả hạng của chỉ số và kỹ năng, tôi đã hiểu ra tại sao một đặc điểm như lại cần ở mấy đứa trẻ thiên tài hơn là một người bình thường.
Dù vậy, như tôi đã nói khi nãy, một trong những mục tiêu của tôi là dùng Thần Đồng để nhận điểm kinh nghiệm một cách hiệu quả và dùng chúng để tăng tất cả chỉ số của tôi lên tầm trên trung bình. Trên hết, tôi muốn có một thế mạnh khác biệt rõ ràng. Nên tôi sẽ rất muốn có ít nhất một cái lên được Cấp IX như IX: Thần Linh Ân Sủng hay IX: Thần Thánh, mà… có lẽ bây giờ thì với chẳng tới đâu.
Chỉ là, bạn thấy đó, mấy con số nhìn nực cười lắm. Khoảng cách giữa VIII: Lý Tưởng và VIII: Bậc Thầy đến IX: Thần Linh Ân Sủng và IX: Thần Thánh là cần lượng kinh nghiệm thêm hai chữ số phía cuối. Nếu tôi tích đủ điểm để nhảy từ I: Học Hỏi đến V: Tốt trong một lượt thì vẫn chẳng gãi ngứa gì lượng kinh nghiệm cần thiết để lên Cấp IX. Cái kiểu này làm tôi nhớ đến lúc khổ dâm cày cuốc trong mấy con game di động—đặc biệt là khi đến giai đoạn cuối game.
Bây giờ thì tôi muốn mặc kệ chuyện này trong khi để ý trên lượng kinh nghiệm nhận vào. Tôi vẫn chưa quyết định được loại chiến thuật mà tôi muốn hướng đến là gì. Sẽ chẳng hài hước gì khi tôi đặt cược hết vào cái chiến thuật mà lại là rác rưởi nhất của thế giới này.
Phải đảm bảo một nguồn cung kinh nghiệm hiệu quả. Ưu tiên tiếp theo của tôi là nhận được lòng tin của mọi người xung quanh. Cũng chẳng có mưu kế gì quá phức tạp cả: khi tôi tìm được thứ tôi muốn làm, trường hợp tốt nhất sẽ là để mọi người tin vào năng lực của tôi và từ đó hỗ trợ tôi làm. Vụ này có tác dụng với cha mẹ tôi, người mục sư ở nhà thờ, và…
“Em đang làm gì thế Erich?”
…Bao gồm cả các anh của tôi. “À, anh Heinz”, tôi mở lời chào. Tôi từ nãy giờ đã luôn ngồi trên đống củi ngay cạnh chuồng ngựa đến khi anh cả gọi tôi.
Anh ấy là một cậu bé bự con có mái tóc màu nâu hạt dẻ, và có những nét giống cha của chúng tôi. Gần đây thì mọi người đâu đâu cũng so sánh tôi với anh ấy, nên giờ ảnh đang không được vui vẻ cho lắm. Tôi từng là đứa con út trong tiền kiếp và bây giờ cũng là đứa con út trong đám con trai, nên tôi cũng không hoàn toàn hiểu được anh ấy nhưng tôi vẫn cảm thông với anh.
Phụ huynh tạo nên phần tốt trong thế giới của từng đứa trẻ. Nhìn những người cha mẹ khen đứa em hơn mình trong khi nó còn chẳng phải là một đứa bé đang tập đi cần được bố mẹ quan tâm liên tục thì đúng là không vui thật. Những đứa trẻ như thế này thường sẽ trở nên ngỗ nghịch, mong muốn có được sự chú ý và sẽ khiến chúng ngày càng trở nên nghịch ngợm hơn, từ đó chỉ tạo ấn tượng xấu với bố mẹ.
Tương lai đau khổ của anh ấy đã quá rõ ràng với tôi rồi. Nhưng tôi quý người anh (về mặt tâm lý thì là trẻ hơn) của mình, nên bằng những ý nghĩ khô khan của một ông chú tuổi ba mươi, tôi muốn hai anh em tôi trở nên hòa hợp với nhau. Tôi nói “Em đang làm cái này này”.
“Chà!”
Tôi đưa cho anh ấy một thanh kiếm gỗ dành cho trẻ con được làm từ củi và gỗ vụn. Dùng con dao nhỏ và cây mài móng ngựa, tôi đã tạo ra một thanh kiếm dài được một người hùng mặc chiếc áo choàng màu xanh dùng trong các chuyến thám hiểm[note62025] mà chắc chắn sẽ làm một cậu bé thấy hứng thú. Phần đỉnh chóp của thanh kiếm nhìn trông dài đến mức phi thực tế, nhưng tâm hồn của một đứa bé năm tuổi trong tôi đang la hét vì sự ngầu lòi của nó nên chắc không sao đâu.
“Em cho anh Heinz đó!”
“Cái gì?!”
Tôi có thể đọc được từ biểu cảm của anh ấy ngay từ lúc ảnh nhìn vào cây kiếm gỗ là tôi biết anh ấy đang mưu tính vụ gì đó không hay rồi, nhưng tôi vẫn cứ vừa cười vừa đưa cho anh ấy. Ngay từ đầu thì tôi không làm cây kiếm này cho bản thân mà; vì ngày nọ, tôi đã thấy Heinz đang nhìn đứa bé kia vung quanh một thanh kiếm gỗ bố mẹ tặng cho với ánh mắt ghen tị.
“T-Thật sao?”
“Vâng, em muốn trả ơn anh mà!” Tôi giải thích.
Khi anh ấy bối rối nghiêng đầu thì tôi bắt đầu liệt kê ra tất cả mọi thứ mà tôi nghĩ anh ấy đã giúp tôi. Ví dụ, tôi chẳng ưu thích gì cà chua (kỳ lạ thay chúng lại là món đồ ăn phổ biến nhất thế giới này) nên anh ấy đã ăn hết cho tôi. Một lần khác, tôi không muốn nâng chỉ số sức mạnh và đã gặp khó khăn để kéo nước từ giếng lên thì anh ấy đã giúp đỡ tôi (dù tôi nghĩ ảnh chỉ muốn ra oai thôi). Cũng khá dễ tìm mấy thứ để cảm kích vì chúng tôi sống với nhau mà.
“Nên là cảm ơn anh Heinz nhé!”
Thấy được nụ cười và sự cảm kích của tôi, anh ấy dù không biết nói gì những vẫn nở một nụ cười ngây thơ với tôi. Chắc là trong thâm tâm ảnh đang có nhiều cảm xúc lắm đây. Có lẽ anh ấy đang cảm thấy hối hận vì lòng đố kỵ trẻ con của mình và còn định sử dụng bạo lực nữa. Về phần tôi thì những gì tôi mong là hạt giống tình bạn giữa cả hai đang dần nảy mầm.
“Thấy sao?! Trông anh ngầu không?!” anh ấy vừa hỏi vừa tạo dáng khá giống một kiếm sĩ.
“Vâng, trông cực ngầu luôn!” tôi trả lời. Được nhìn thấy anh ấy hạnh phúc với món quà tôi làm cho là niềm vui ngọt ngào nhất rồi. Bỏ qua chuyện tiền kiếp, Heinz vẫn là gia đình của tôi. Sao tôi có thể cảm nhận được cảm xúc gì ngoài hạnh phúc khi thấy anh ấy vui vẻ chứ?
Sau cùng thì những người có thể trách móc anh ấy chính là những người chưa bao giờ là trẻ con mà.
[Mẹo] là một trong những kỹ năng có giới hạn thời gian. Có tồn tại những kỹ năng có hiệu ứng tương tự nhưng cấp thấp hơn là . và có hiệu ứng kéo dài đến hết thời thơ ấu và giai đoạn gần trưởng thành. Một kỹ năng tương tự là , giúp giữ gìn vẻ đẹp thanh xuân.
Khi nghĩ ngợi về chuyện gì đó thì không thể bỏ qua phần định hướng được.
Chỗ phía bên cạnh chuồng ngựa giờ đã trở thành căn cứ của tôi. Tôi ngồi trên cái bệ đặt giữa đống củi và tập trung suy nghĩ. Cái ảnh chiếu ba chiều của những hình trụ hợp với nhau mà tôi gọi là menu chỉ số nhìn trông lớn cực kỳ. Tôi đã đọc cả đống sách luật từ cái này đến cái nọ, nhưng có nhiều kỹ năng với đặc điểm đan xen vào nhau quá nên tôi vẫn chưa thể nắm rõ được hết cái hệ thống này.
Tôi nghĩ chuyện này cũng là tất nhiên. Cái biểu đồ này có đầy thông tin từ đó mà tôi có thể lựa chọn trong từng khả năng mà thế giới này có. May thay là có tính năng lọc tiện dụng và tìm kiếm, nhưng vẫn sẽ tốn hàng năm trời để tìm kiếm và tiếp thu hết cả đống này mất.
Riêng phân khu chính thôi cũng tập trung vào Cơ Thể và Trí Óc, bao bọc xung quanh chúng có Giáo Dục, Võ Thuật, Giác Quan, và Xã Hội. Lần lượt từng cái cũng bị bao quanh với vô số các thể loại chức nghiệp khác nhau.
Khi tôi phân tích hiệu ứng và mô tả của từng năng lực, cả cái hệ thống có độ phức tạp đến nực cười và có cả đống chữ mà tôi chẳng thể tưởng tượng nỗi nếu ghi ra giấy thì nó sẽ dài bao nhiêu trang nữa. Cố tính ra số điểm cần để có được chúng cũng làm tôi thấy lạnh cả sống lưng rồi. Tôi cực kỳ cảm kích với ông Phật tương lai vì đã cho tôi cái đống này miễn phí.
Lời phàn nàn duy nhất của tôi đó là tâm hồn nghiện phân tích số liệu của tôi không thể thôi đi lạc hướng được. Tất nhiên là tôi thấy đây cũng là một vấn đề tốt đấy, nhưng vẫn hơi phiền.
Tôi đã nhanh chóng tìm ra vài tổ hợp làm tôi thấy, Cái này bá đấy. Tưởng tượng ra chúng sẽ hoạt động như thế nào trong thực tế cũng làm tôi thấy hào hứng rồi. Người chơi TRPG nào lại có thể kiềm chế sự hứng thú khi được nhìn thấy những tiềm năng đa dạng đang ngày cày mở rộng mà từng cái trong chúng đều có thể áp dụng trong các trường hợp thực tế chứ.
Dù vậy, vụ đi lạc hướng và tính thực dụng lại đi đôi với nhau tạo thành điểm cần để tâm. Nếu các kỹ năng và mấy thứ linh tinh trông đều thực dụng, thì sẽ dẫn đến việc dùng vài điểm ở đây vài điểm ở đó cứ mỗi khi nào tôi thấy cái gì đó hữu dụng. Cuối cùng sẽ dẫn đến một tương lai nơi tôi sẽ trở thành một tên cái gì cũng biết làm nhưng chẳng làm cái gì giỏi, không được người đời biết đến vì cái gì cụ thể cả.
Tôi cũng không có phàn nàn gì về giao diện tiện lợi hay tính năng của nó, nhưng không may là chúc phúc của tôi lại không đơn giản như thế. Không như trong tờ thông tin nhân vật tôi làm bằng giấy và bút chì hay trong bảng tính, không có một cách nào để xóa đi một kỹ năng hay đặc điểm—hoàn lại điểm đã tiêu vốn không phải là một lựa chọn.
Tôi đã từng làm ra nhiều sai lầm tương tự trong tiền kiếp. Ngay lúc tạo nhân vật thì trông cũng ổn nhưng vì tôi đã quá tham lam muốn lấy đống loại kỹ năng khác nhau nên cuối cùng con nhân vật cũng chẳng ra thể thống gì. Tôi vẫn nhớ khoảnh khắc bản thân rơi lệ vì lượng sát thương gây ra trong trận đánh cuối cùng ít đến đáng thương. Nếu muốn tôn vinh những nhân vật yếu xìu trong mấy trận chiến ở quá khứ thì tôi không thể để bản thân trở thành một thứ nửa nạc nửa mỡ được.
Thì tôi cũng biết là ngoài kia cũng có những quản trò biết cảm thông (tôi cũng thấy bản thân thuộc nhóm này) những người sẽ tốt bụng cho phép người chơi hoàn lại điểm nếu mắc sai lầm. Nhưng xui thay, người quản trò của thế giới này lại không thoải mái đến mức mà sẽ lách luật được.
Tôi nghĩ như vậy cũng thực tế. Nếu ai cũng có thể làm lại cuộc đời thì sẽ chẳng có ai suy nghĩ lại về những sai lầm đã mắc phải cả. Nếu không muốn trở thành như thế thì tôi cần phải quyết định phương hướng mới được.
Tôi muốn trở thành gì? Tôi muốn đạt được gì? Ý muốn của tôi là gì? Chúc phúc của tôi cho phép tôi có thể trở thành gần như là bất cứ ai và có thể làm gần như là bất cứ thứ gì, nhưng cũng đồng nghĩa với việc tôi có thể trở thành một người chẳng đạt được một thứ gì.
Tôi cần phải cẩn thận. Hiểu biết của tôi về thế giới này gần như bằng không. Những thứ duy nhất tôi biết là tên gọi các khu vực trong tổng mình đang ở, Regierungsbezirk (tôi đã sốc khi thấy tên của một quận hành chính ở Đức được dùng trong đây), và địa chủ cùng mục sư địa phương. Tôi cũng chẳng biết gì về chính phủ hay chính trị, địa lý, khí hậu và lịch sử cũng y chang.
Tôi có vô số các cơ hội để lựa chọn, nhưng quả đúng là vẫn còn quá sớm để tôi quyết định tương lai của mình. Nếu tôi mặc kệ hiểu biết hạn hẹp của mình về thế giới mà vẫn cố theo đuổi tương lai đã chọn thì khi phát hiện ra con đường mình chọn thực chất lại là một trong các con đường đi ngược lại thế giới xong rồi sau đó bị đuổi ra khỏi xã hội loài người thì chẳng vui tí nào. Tôi không muốn dính phải mấy kiểu trường hợp như “Kết giới của bạn ngăn bạn ở qua đêm với những đồng đội của mình” đâu.
Nếu như vậy, tôi cần ưu tiên những đặc điểm mạnh mẽ, có hiệu quả cao như Thần Đồng trong khi gia tăng các chỉ số cơ bản của mình. Hướng đi dự định của tôi sẽ là chuẩn bị sẵn sàng cho cái ngày tôi nhận ra bản thân muốn làm gì.
Trong tiền kiếp, cha tôi thường hay bảo tôi rằng, “Học hành thì chẳng bao giờ là xấu cả.” Lý lẽ ông đưa ra là một sinh viên tốt nghiệp Đại học Tokyo vẫn có thể mạo hiểm để trở thành một tác giả, nhưng một người trưởng thành không qua học hành sẽ chẳng bao giờ có thể trở thành một bác sĩ. Có nghĩa rằng việc tôi chuẩn bị cho mong muốn tương lai bằng cách cải thiện bản thân trong đa dạng lĩnh vực là điều tất yếu.
Thực sự là nếu phải nói thì cha tôi đã từng cho tôi vài lời khuyên rất sắc sảo. Nếu bây giờ tôi không rèn luyện thân thể thì sẽ quá trễ để trở thành một kiếm sĩ khi trưởng thành mất.
Được rồi, tôi tổng hợp lại tất cả suy nghĩ, đầu tiên mình sẽ tập trung cân bằng giữa việc luyện tập thân thể trong khi phát triển trí óc cả về mặt trí tuệ và văn hóa. Mình cũng sẽ lấy bất kỳ đặc điểm đáng chú ý nào, và còn lại sẽ nỗ lực thu thập thông tin. Mặc cho kế hoạch có là gì, cả núi kỹ năng và đặc điểm cũng làm tôi phải gãi đầu rồi, và rất nhiều điều kiện cần thiết vẫn còn là bí ẩn.
Dù vậy, xem qua các kỹ năng và đặc điểm vẫn làm tôi thấy vui cực kỳ. Có vô tận những thứ thú vị làm tôi chú ý. Có những kỹ năng nghề nghiệp của từng mỗi loại mà nhìn thôi cũng thấy chúng mạnh rồi. Tôi cũng tìm ra một đặc điểm giúp tăng khả năng quan sát mà từ đó tôi có thể nhận ra thứ đang nhìn có là hàng thật hay không. Mỗi khi tôi vô tình gặp một đặc điểm ngon nghẻ như vậy thì máu nghiện của tôi lại nổi lên. Sự quan trọng của những kỹ năng có thể tận dụng và mang tính kết thúc trận đấu đều đã vững rồi, nhưng những kỹ năng thêm gia vị cho chuyến hành trình trước cao trào cũng là phần quan trọng cho sức mạnh của nhân vật.
Tuy nhiên, tôi đã để ý rằng trong thời điểm hiện tại vẫn có vài thứ tôi không chạm tay đến được. Lấy ví dụ là có vài đặc điểm như Lam Huyết có tính di truyền, cái mà tất nhiên chẳng thể thay đổi được. Dựa theo lời giải thích kèm theo thì đặc điểm này bù thêm điểm khi luyện tập cách xử sự của quý tộc và thêm lợi thế khi đàm phán với một người có cùng địa vị. Đây là một đặc điểm mạnh khiến cái mồm nghiện của tôi chảy dãi…nhưng trong khi tôi có thể làm giả địa vị, hoàn cảnh thật sự khi tôi được sinh ra là bất biến, nên đúng lý là tôi không thể có nó được.
Cũng có những cái mà chẳng liên quan gì với tính cách của tôi. Lấy ví dụ , từ mục Trí Óc, tôi có thể vào mục nhánh Bổ Trợ và vào sâu trong mục nhánh Tín Ngưỡng sẽ có đặc điểm Thánh Nữ bị khóa. Mấy thứ như Ham Muốn Thể Xác trong mục Trụy Lạc và các đặc điểm của những tộc khác cũng bị khóa đi nốt.
Vụ này cũng khá dễ hiểu, vì tôi đã có thể chứng minh là chỉ số và đặc điểm không trực tiếp gây ảnh hướng đến nhận thức về bản thân tôi khi tôi nâng Trí Tuệ và Trí Nhớ của mình lên. Những đặc điểm này đều đơn thuần là ngoài mặt sẽ kích hoạt dưới những điều kiện nhất định. Tất nhiên là như thế cũng đồng nghĩa rằng khi con tim tan vỡ hay khi có chuyển biến tâm hồn cũng có thể giúp tôi đạt được những đặc điểm bị khóa.
Cuối cùng, tôi không thể thực hiện những thay đổi lớn, vô lý với cơ thể của mình được. Mục Cơ Thể ở ngay trung tâm chính là ngọn nguồn của của những cái xung quanh mà chứa thông tin chi tiết về chiều cao, cấu trúc xương, và mấy cái có liên quan. Tôi đoán là cái tôi kia xuất hiện vào lúc năm tuổi vì đó chính là lúc tôi có thể bắt đầu dùng điểm để phân bố kinh nghiệm cho các chỉ số. Nó như là một hệ thống khóa an toàn để ngăn tôi dùng điểm kinh nghiệm lung tung mà chẳng biết cái gì rồi chết vậy.
Thứ duy nhất mà tôi có thể thao túng chính là những giá trị được hiện lên—như “Bạn khi trưởng thành sẽ cao cỡ này” hay “Lượng mỡ trong cơ thể bạn sẽ được phân bố như thế này”. Tất cả đều là để đảm bảo tỷ lệ cơ thể trong tương lai của tôi mà thôi. Không có chuyện ngay khi tôi đổ điểm kinh nghiệm vào thì cơ thể tôi sẽ thay đổi ngay lập tức đâu.
Vụ này cũng dễ hiểu. Tưởng tượng nếu tôi vô tri và đột nhiên nghĩ, “Waa! Mình muốn trở nên cao to!” rồi đổ tất cả điểm kinh nghiệm lúc làm mấy việc linh tinh mà ra vào chiều cao rồi cấu trúc xương rồi nó thay đổi ngay lập tức thì sẽ gây chuyện lớn mất. Cả tổng sẽ hoảng loạn lên vì chẳng ai biết tôi là cái thứ gì.
Cũng chẳng tránh được khi mấy cái đặc điểm cần phát triển tự nhiên như này có vài giới hạn, không như chỉ số mà ta có thể cải thiện thông qua luyện tập. Tôi cảm giác như từng ngóc ngách của hệ thống đều rất được chăm chút để cho ra một trải nghiệm cân bằng nhất. Không biết là ai đảm nhiệm phần đảm bảo chất lượng nhỉ?
Dù tôi có kéo dài chủ đề này đến đâu thì sau cùng, tôi vẫn chỉ là một thằng nhóc năm tuổi. Tôi vẫn có thể làm bất cứ điều gì nên vụ suy nghĩ bây giờ cũng không quan trọng cho lắm.
“Em lại ở ngoài này mơ mộng nữa hả Erich?”
Tôi vẫn đang suy nghĩ mình muốn cao bao nhiêu thì anh Heinz của tôi xuất hiện. Tui có mơ mộng gì đâu, đang tập trung suy nghĩ đó, cảm ơn vì đã quan tâm nhé. Trên hết thì dạo gần đây tôi cũng đã luôn luyện tập khắc tượng thần, vì tôi nghe nói là làm tốt thì cũng bán kiếm được chút đỉnh.
Anh trai tôi có vẻ như đã làm xong việc, vì nhìn đang mong đi chơi lắm. Bây giờ ổng đang cầm thanh kiếm đặc trưng của mình bên tay phải, và một cái nắp nồi làm khiên bên tay trái. Tôi thấy vui vì anh ấy vẫn thích món quà của tôi, và tôi tự nhủ rằng tôi cũng nên làm cho anh ấy một cái khiên ngay tìm thấy một miếng gỗ phẳng.
“À,” tôi nói “chào anh Heinz.”
“Thôi, đi chơi nè,” anh ấy nói. “Michael và Hans đang đợi đó.”
Sau khi vứt bỏ sự chán ghét đối với tôi, anh trai tôi đã bắt đầu rủ tôi đi chơi với ảnh cùng với người anh thứ hai và thứ ba của mình, Michael và Hans. Heinz thì cũng khá là năng nổ và đáng sợ nên cặp song sinh theo phe anh ấy, nhưng có vẻ như cũng không tồn tại sự ghét bỏ gì giữa tôi và cả hai. Những ngày này họ đều rất tốt bụng và thân thiện.
“Vâng,” tôi đồng ý, chạy lon ton theo anh ấy bằng đôi chân bé nhỏ của mình “Chúng ta sẽ chơi gì thế ạ?”
“Còn phải hỏi, chơi trò mạo hiểm giả đó,” anh ấy vừa nói vừa chĩa kiếm lên trời.
Mạo hiểm là một trong những nghề nghiệp không bị luật lệ và quy tắc ràng buộc của Tam quyền Đế quốc. Những đồng hương từ đế quốc có ở từng quốc gia để quản lý các hội, và họ đều được tự do di chuyển. Có những lúc họ sẽ ngừng lại để giúp đỡ địa chủ hay chính quyền địa phương, và cũng có những lúc họ sẽ giải quyết mấy vấn đề lặt vặt quanh phố. Hành trình của họ có thể là tiêu diệt quái thú, hoặc họ có thể khám phá ra châu báu vĩ đại trong các vùng đất hoang tàn hoặc bị lãng quên. Những người hùng lang thang này được biết đến với cái danh mạo hiểm giả.
Một người hát rong đến đây lúc trước từng hát một sử ký về họ, và Heinz đã mê đắm câu chuyện kể từ đó. Câu chuyện về họ cũng là dạng căn bản, một câu chuyện diệt rồng quen thuộc làm tôi cảm thấy ngán mấy kiểu nhiệm vụ diệt rồng như này luôn.
Chuyện là có một cô công chúa bị một pháp sư độc ác nguyền rủa, và nhà vua đã tuyên bố sẽ gả công chúa cho bất cứ ai có thể lấy viên đá chữa lành của con rồng hung ác. Một mạo hiểm giả đã chấp nhận nhiệm vụ này, sau đó tìm thấy thanh kiếm thánh và bắt đầu hành trình với chúc phúc thần linh dẫn đường.
Sử ký kiểu này là dạng căn bản đã tồn tại từ lâu. Tình huống kiểu này mà có trong thế giới tiền kiếp của tôi chắc sẽ bị chê không ngóc đầu nổi vì thiếu tính gây bất ngờ, nhưng nghiêm túc thì câu chuyện cũng giải trí với một ông chú tẻ nhạt tuổi ba mươi đấy.
Tôi đã từng trải nghiệm và nhập vai vào mấy kiểu cốt truyện tương tự như này khi chơi với tân quản trò hay người chơi mới. Trông nhàm nhưng những câu chuyện căn bản luôn có một sức cuốn hút mà chỉ cái căn bản mới có, và tôi vẫn còn nhớ rõ những khoảnh khắc vui vẻ khi chơi.
Hơn nữa, phần hấp dẫn nhất của những trò TRPG đó chính là câu chuyện không thể hoàn thành đơn độc được. Trách nhiệm của quản trò chính là quyết định tuyến cốt truyện chung, nhưng từng hành động của nhân vật người chơi đều được quyết định bởi chính người chơi. Do đó, mặc dù thoạt trông là một câu chuyện kinh điển sẽ sớm chứa đầy vô số những khoảnh khắc chẳng ai ngờ đến.
Xem nào, có lần một tên ngốc bắt đầu nói lời ngon ngọt với con rồng rồi sau đó cưới luôn nó. Lần khác thì có người lại hỏi, “Đi mua viên đá thì chẳng phải sẽ dễ hơn việc đánh rồng sao?” và sau đó con rồng trả lời, “Ta sẽ trao đổi nó với châu báu quý giá nhất của vương quốc.” Thằng ngu này sau đó bẻ lái câu chuyện thành một phi vụ trộm cắp khổng lồ. Khi tôi trầm ngâm về những cú bẻ lái tôi trải nghiệm qua đều là những câu chuyện kinh điển được biến tấu lại, tôi đã cảm thấy cực cảm kích với câu chuyện và người hát rong đó.
Dù sao thì câu chuyện diệt rồng này cũng đã chạm và cảm xúc của anh trai tôi và giờ anh ấy đang cảm thấy hưng phấn cực kỳ. Anh ấy đã lớn giọng tuyên bố rằng bản thân một ngày sẽ trở thành mạo hiểm giả, và bây giờ thì đang dẫn tôi và những người anh khác đi giả làm một nhóm mạo hiểm giả. Tôi không thể không cười mỉm với mấy trò vô tri này được.
Tất nhiên, anh Heinz sẽ là kiếm sĩ chính, anh trai thứ hai của tôi là mục sư với phép chữa lành, anh trai thứ ba của tôi là một học giả thần bí đang đi tìm những bí ẩn của ma thuật, và tôi là đạo chích. Là cách sắp xếp hoàn hảo theo cấp bậc giữa anh em chúng tôi đúng chứ? Tổ đội này cũng cân bằng trong mảng chiến đấu nên có lẽ anh trai của tôi cũng thông minh hơn vẻ ngoài đấy.
Và vì đang chơi vui nên tôi cũng quyết định là sẽ không nói lời nào; không cần phải tát vào mặt một đứa nhóc đang hào hứng bằng sự thật phũ phàng làm gì. Sự thật là các mạo hiểm giả chỉ là những tên vô công mà sẽ làm bất cứ công việc kỳ lạ nào, và anh Heinz cũng sẽ được thừa kế căn nhà sau khi học xong trường tư thục địa phương mà.
Một vài ngày trước, cha tôi đã bàn bạc với tôi một chuyện. Ông nói rằng nếu muốn thì tôi có thể đi học thay anh của mình. Bằng cái tâm lý người lớn đa nghi của mình, việc nhìn thấu cách nghĩ của cha tôi cũng dễ thôi. Đơn giản là ông đang muốn đứa út thừa kế căn nhà.
Tôi đã lịch sự từ chối
Thật lòng thì tôi thấy khi có vô số các khả năng đang trong tầm với mà đi thừa kế trang trại của cha mình thì chán chết. Sẽ khó để tìm một nơi mới có thể gọi là nhà, nhưng tôi thấy đi một con đường khác thì cũng chẳng sao, chỉ cần không dính dáng gì đến cuộc sống làm nông là được.
Tôi thông cảm với cha, ông đã luôn nỗ lực để xây dựng nên cuộc sống chúng tôi hướng đến. Nhưng vì đây là một thế giới fantasy thật sự. Tôi không thể không đi khám phá nó được.
Dù vậy, tôi cũng là đứa út. Nếu tôi thừa kế trang trại thì sẽ có nhiều hạn chế lắm, và tôi cũng không muốn làm rạn nứt mối quan hệ giữa tôi và các anh khi chúng tôi cũng đang bắt đầu thân thiết được với nhau mà. Tôi cũng không có lý do gì để bắt cha phải khổ tâm như thế, nên tôi đã có thể nói với ông hãy cho anh trai của tôi đi học trong tâm thế vui vẻ.
Đó nhân tiện cũng chính là lúc tôi biết được sự thật phũ phàng về những mạo hiểm giả mà anh tôi quý mến. Những người giết được rồng và làm giàu từ việc chinh phục hầm ngục cũng chỉ chiếm một phần nhỏ trong tất cả các mạo hiểm giả mà thôi. Sự thật là họ chủ yếu làm những công việc linh tinh cho các địa chủ hay quan hành chính địa phương vì những người có quyền lực thấy việc huy động lực lượng thì lại phí quá. Bọn họ chỉ đơn giản là muốn có nhân lực rẻ có thể gửi đi khắp thế giới mà thôi.
Đúng là như một gáo nước lạnh thật. Do đó, tôi cũng đã nghĩ về tương lai của anh mình khi từ chối lời đề nghị. Nói thật thì tôi chẳng cần đi học để thành công. Để anh của tôi thừa kế và sống một đời an toàn, mạnh khỏe ở trang trại này thì mọi người trong gia đình tôi sẽ được sống yên bình hơn.
“Ta sẽ đến đâu thám hiểm ạ?” Tôi hỏi.
“Tới khu rừng sau nhà nhé,” anh Heinz trả lời. “Ông già hàng xóm kể với anh là vài thập kỷ trước, có một cậu bé đã chết sau khi giấu đồng xu được tiên phù phép trong cái lỗ cây nào đó đấy. Chẳng phải đó là một kho báu hay ho sao?”
Bây giờ thì tôi muốn anh ấy tận hưởng những chuyến thám hiểm này. Chạy quanh một khu rừng nhỏ mà chẳng phải nghĩ suy gì về tiền thưởng hay nguy hiểm thì cũng bình yên đấy. Một đồng xu tiên sao? Không đòi hỏi được gì hơn. So với số tiền thưởng khi đi bắt trộm cướp, săn chuột trong cống, hay dọn cặn bẩn ở rãnh mương thì vụ này khác xa.
Dù vậy, cũng không hẳn là tôi không có kinh nghiệm gì trong vụ thám hiểm. Tôi đã sống qua nhiều hóa thân mang cái danh mạo hiểm giả ngay khi họ bắt đầu chuyến hành trình: Tôi từng là một thằng nhóc rời làng chỉ vì thấy kiếm phép ngầu. Tôi từng là một thanh niên đã mặc kệ hiệp ước khi giọng nói của Chúa thúc giục tôi hãy đối mặt với bọn man di sắp đến. Tôi từng là một bán quỷ thèm thuồng danh vọng sau khi thoát khỏi áp bức. Tôi từng là một góa phụ dùng thuật gọi hồn với mong muốn hồi sinh người yêu đã chết trong chuyến hành trình. Tôi từng là một người máy yêu quý tàn tích nơi mình được tạo ra, sử dụng máy móc ma thuật để khám phá khu tàn tích ấy.
Tôi nhớ từng cái một và từng cái đều sống động đến nỗi mà đến bây giờ tôi vẫn có thể nhớ lại từng chi tiết đã xảy. Chúng đều là những ký ức vui vẻ và tuyệt vời.
Có vài hóa thân được hưởng vinh quang. Số còn lại đã để lại một con số ấn tượng trên Thang đo Henderson[note61994] khi bỗng nhiên tự lúc nào lại trở thành tướng cướp. Những lần khác thì nhờ thành quả tung xúc xắc của cả quản trò và người chơi mà cả đám đều chết hết trong giai đoạn đầu.
Khi tôi nhớ lại từng ký ức một, tôi đã nghĩ rằng có lẽ làm một mạo hiểm giả thì cũng chẳng tệ đến thế. Mặc cho thực tế, cũng đâu phải là những người hùng trong sử thi hoàn toàn không tồn tại. Tôi bắt đầu chạy theo bước chân của người anh trai mơ mộng, tự mình đắm chìm vào giấc mơ.
[Mẹo] Điểm kinh nghiệm dùng cho kỹ năng hoặc đặc điểm không thể được hoàn lại. Tiếc là Thánh Thần không cho bạn thay đổi chúc phúc người ban cho dễ dàng như thế.