Đêm đó, ngay lúc Claudius chuẩn bị thiếp đi, cậu nghe thấy những âm thanh vang lên giữa giấc ngủ của mình.
"Ai đó?"
Mở mắt, Claudius khẽ lệnh cho người kia xưng danh. Cậu không thể bất cẩn được. Khi cậu không đề phòng chính là khi cậu dễ bị tấn công nhất.
"Ngươi có nhận ra rằng mình đang trong phòng hoàng tử không? Nếu tiến thêm bước nữa, ngươi sẽ bị những pháp sư vĩ đại nhất nước này nguyền rủa đó."
Dù thế, nhưng nếu kẻ đã đi được tới tận đây sẵn sàng vứt bỏ mạng sống của mình thì hắn sẽ chẳng ngần ngại làm hại cậu. Trong khi những tiếng chuông báo động lặng lẽ vang lên trong tim Claudius, cậu ta căng mắt lên nhìn trong bóng tối thăm thẳm.
Đó là một dáng người nhỏ nhắn.
"Xin lỗi vì đã đến lúc tối muộn thế này, Dia."
Chất giọng khẽ khàng đó như tiếng một quả chuông tròn, bé nhẹ nhàng lăn dọc phòng.
"... Mii? Là bạn sao, Mii?" Claudius ngạc nhiên hỏi. Cậu nghĩ rằng mình đã cảm thấy cô bé gật đầu.
"Ừ. Xin lỗi, ban ngày họ trông coi, nên chỉ đến tối muộn mình mới đến được thôi."
"Bạn bị giám sát sao...?"
"Kiểu thế. Nhưng họ lại không nói rằng mình không được đi đâu. Người ở dưới chân tháp này đã cho mình qua đó."
"Ra vậy..." Claudius đáp lại với một tâm trí hỗn tạp. Những từ khác nhau do rất nhiều người nói đang quay mòng mòng trong đầu cậu. "Mimizuku... Ta đã đợi bạn."
"Mình biết. Cảm ơn."
Mimizuku có vẻ như đã gật đầu. Cô bé hình như cũng cười, mặc dù chỉ là khẽ cười thôi.
"Andy và Orietta đã đến đây nói với ta về bạn. Ta tưởng rằng bạn sẽ không bao giờ đến gặp ta nữa."
"Tại sao?"
Phía sau tấm màn của chiếc giường, Claudius không thể thấy rõ mặt Mimizuku, vậy nên cậu không biết được rằng cô bé đã thay đổi thế nào từ khi lấy lại được ký ức.
Cậu nhắm mắt lại trong bóng tối. Không có gì khác cả. Dù mắt mở hay nhắm thì thế giới vẫn cùng màu đó.
"... Hôm nay nhà vua đã ghé qua. Ngài nói rằng buổi lễ cuối cùng để tiêu diệt Dạ Vương sẽ diễn ra ngày mai, và rằng ta sẽ phải đến… Ngàu nói rằng ta sẽ phải tham gia, với tư cách vị vua kế nghiệp."
Claudius hiểu được ý của đức vua.
Hôm qua, Ann Duke đã đến nói với cậu. Cậu đã biết được toàn bộ sự việc. Ann Duke nói cho cậu về Mimizuku, về ý nghĩ của phong ấn trên trán em, và lý do của những vết sẹo trên cổ tay cổ chân em.
Và rồi, Ann Duke nói với cậu điều này: "Ngài sẽ được gọi tới một buổi lễ hai ngài sau, Claudius. Hãy khắc sâu hành động của thần ngày hôm đó và ký ức mình… Tuy nhiên, nếu có thể, xin đừng nói cho Mimizuku biết."
Ann Duke đeo một nụ cười buồn khi nói những lời đó.
"Dù sao thì, thần đoán rằng sớm muộn gì thì việc sẽ bại lộ và mình sẽ bị ghét. Cũng đành chịu thôi..."
Claudius đã hỏi rằng cậu có thể giúp được gì.
Ann Duke chỉ cười. Anh cười như thể đang ghìm lại những điều thật lòng muốn nói.
"Dia, ngài sẽ sớm cử động được chân tay thôi."
"Có ra làm sao thì ta cũng chẳng quan tâm," Claudius nói vậy. Ann Duke xoa đầu cậu.
"Đừng nói vậy chứ. Nhà vua muốn ngài cử động được chân tay để có thêm tự tin mà."
Tự tin.
Động đậy được chân tay sẽ cho cậu sự tự tin sao? Nếu cựa quậy được chân tay thì cậu có làm vua được không?
"Ngài biết đó, Claudius," Mimizuku run run nói. Claudius dỏng tai lên để nghe cho không sót từ nào.. "Ngài biết đấy..." Kể cả trong bóng tối, bóng người Mimizuku vẫn nhỏ.
Cho dù sắp có thể tự do điều khiển chân tay nhưng Claudius vẫn chỉ nghĩ được tới Mimizuku.
Mii đang khóc à? cậu nghĩ.
Rồi, với một giọng run rẩy như đang thì thầm, Mimizuku nói.
"Ngài sẽ làm gì… nếu mình nhờ ngài giúp?"
Claudius đã mỉm cười trước khi có thể nói bất cứ điều gì.
Từ lâu cậu đã biết câu trả lời của mình là gì rồi.
Một chiếc chuông ba dải màu rung lên những tiếng trong vắt. Khi nghe tiếng chuông, Ann Duke lại nhớ tới lễ tang hoàng hậu.
Hồi đó, Ann Duke chưa được chọn làm Thánh Kỵ sĩ. Anh đã mơ màng nhìn đám rước dài lê thê của đoàn người áo đen từ trên ngọn một cái cây trong vườn biệt thự mình.
Cho dù ở cao, anh vẫn không thể thấy được bên trong chiếc quan tài ở giữa dòng người. Anh đã thất vọng, vì người ta đồn rằng hoàng hậu là một mỹ nhân hiếm có.
Tuy nhiên.
Ann Duke ngẩng đầu lên, và chằm chằm nhìn Fukurou, người dường như đã tạo cho mình một ngai vàng riêng với đôi cánh dang ra.
Đã hai tuần trăng kể từ khi ngài bị bắt. Từ hồi đó, ngài không được cho ăn uống gì, chỉ bị treo lên như thể cho khô và bị rút cạn ma lực.
Tuy nhiên… dáng vẻ ngài, mi mắt cụp xuống, gầy gò héo hắt, vẫn đẹp một cách lạnh lùng.
Trước một vẻ đẹp kinh hãi như thế, cả Thánh Kỵ sĩ cũng còn rùng mình.
"Thánh Nữ! Mang thanh kiếm lại đây...!" Vua Dantes trầm giọng nói. Không có bất kỳ nỗ lực vô ích nào, Orietta quỳ xuống cạnh Ann Duke. Cô nhắm mắt lại, và dâng Thánh Kiếm cho chồng mình.
Anh không nghĩ rằng cô sẽ đến.
Đó là những gì Ann Duke thật tình cảm thấy. Kể từ lúc anh nói rằng mình được lệnh cầm thanh kiếm trong ngày cuối quá trình khuất phục quỷ vương, cô ấy chẳng nghe theo bất kỳ điều gì anh nói cả.
Tuy nhiên, rốt cuộc thì Orietta cũng không nói ‘không’ được.
"... Em ổn với việc này chứ?" Ann Duke thì thầm vào lúc anh cầm tay vào thanh kiếm.
Orietta thở dài, mắt vẫn nhắm.
"Tôi sống là một với thanh kiếm.."
Nghe câu trả lời của cô, Ann Duke hiện lên một vẻ mặt đau đớn. Nếu có thể, anh không muốn Orietta phải buộc lòng nói ra những điều như thế.
Anh nắm lấy cán kiếm, và rút nó ra khỏi bao bằng một động tác nhanh lẹ.
Hai ánh đèn pháp thuật phản chiếu ánh trăng tròn lên Thánh Kiếm, khiến nó tỏa ra một vầng sáng nhẹ. Thứ sáng nhất trong buổi lễ là viên pha lê được những pháp sư vây quanh. Nó hơi to hơn đầu người, và một ngọn lửa xanh lam đang bập bùng trong lòng nó.
Đến thời điểm này thì người Dạ Vương không còn chút ma lực nào cả.
Chiếc vương miện được đồn là dành cho vị vua tiếp theo tỏa ra một luồng khí đáng sợ.
"Mang hoàng tư của ta đến đây...!"
Theo lệnh nhà vua, Claudius đến trên một chiếc kiệu to hơn người cậu nhiều lần được vài người khiêng. Bị che bởi một bức màn dù đang ở dưới lòng đất, đôi môi Claudius bặm lại. Đầu tiên cậu nhìn nhà vua, rồi sau đó là Fukurou.
Các pháp sự tiến tới. Từ đây họ sẽ, dùng ma lực của quỷ vương, thực hiện pháp thuật quy mô nhất trong lịch sử vương quốc.
Mục tiêu của họ là hồi phục hoàn toàn khả năng cử động tay chân của Claudius, đến tận đầu ngón tay.
Đúng lúc những pháp sư cầm trượng thủ thế,.
"Xin hãy đợi đã."
Cho đến giờ vẫn chưa tạo ra tiếng động nào, Claudius phá tan bầu không khí im lặng với giọng nói lanh lảnh. Ann Duke vô thức quay về phía cậu.
"Thưa Bệ hạ," Claudius nói rõ ràng, nhìn thẳng vào mắt vị vua tóc xám. "Nhi thần muốn được tận mắt nhìn rõ quỷ vương."
"... Cái gì?" Dantes càu nhàu.
Tuy nhiên, Claudius, không ngượng ngùng và chìm ngập trong chiếc kiệu, lại cất giọng lên.
"Trước khi hắn bị đâm bởi Thánh Kiếm của Thánh Kỵ sĩ Ann Duke, nhi thần muốn được phép khắc sâu trong đầu biểu tượng trong tương lai của pháp lực vương quốc ta..."
Đức vua tóc xám trừng trừng nhìn đứa con trai. Tuy nhiên, Claudius không lảnh ánh nhìn xuống. Dantes không hiểu từ bao giờ mà con trai mình lại can đảm đến thế. Ngài cảm thấy như Claudius không phải là đứa con trai trước giờ của ngài, đứa mà lúc nào cũng sợ sệt ngước nhìn ngài.
"... Được rồi." Nhà vua gật đầu. "Đưa Claudius lên phía trước!"
Những người khiêng kiệu đưa hoàng tử ra trước. Họ nhẹ nhàng đặt kiệu lên tấm thảm đỏ trải thẳng. Sau đó hoàng tử nhìn chăm chú, dù vẫn cách một khoảng, Fukurou. Cậu chằm chằm nhìn cơ thể, và đôi cánh trông như bị những sợi dây vô hình kéo lên. Dáng hình ấy vẫn chưa mất đi vẻ uy nghi.
Cậu nhìn nó như thể đang in đậm hình hài đó vào trong tâm trí vậy.
Ngay khi Dantes chuẩn bị tiếp tục buổi lễ, Claudius chợt hét lên,
"Mimizuku, làm đi...!"
Không ai ở đó có thể phủ nhận chuyện đã nghe thấy câu đó. Họ chỉ đứng ngây người ra đó. Lớp vải dưới kiệu Claudius bị xé toạc.
Rồi, một cái bóng nhảy từ trong ra.
"Mimizuku!!" Ann Duke kêu lên. Y như cái hồi em chỉ có da bọc xương với một mảnh vải mỏng phủ che thân, Mimizuku nhảy bắn ra như một viên đạn và chạy.
"Dừng nó! Dừng con bé lại!!" Giọng Dantes vang lên như tiếng đại bác. Bị bất ngờ, các pháp sư thủ thế đánh nhau. Tuy nhiên, họ cũng là những người đang chuẩn bị dùng phép hồi phục tay chân Claudius. Họ sẽ mất thêm thời gian để thi triển phép khác.
Phản ứng trước mọi người, Ann Duke chạy về phía Mimizuku.
Tuy nhiên, tay anh bỗng bị kéo lại phía sau.
"Urk!"
Anh nhìn sang bên. Ở đó, với một ánh mắt kiên định, là vợ anh.
"Hãy để em, Andy."
"Em định làm gì!?" Ann Duke nói.
"Để em cho anh thấy. Trông chừng cho em!"
Những lời của Orietta rất đanh thép. Cô nắm chặt cổ tay Ann Duke, khiến cho anh rất khó chống lại cô ấy.
Bị thúc ép bởi sự mất bình tĩnh, Ann Duke nhìn Mimizuku.
Mimizuku chạy. Dốc toàn lực, cô bé chạy. Tới chỗ Fukurou, vị Dạ Vương tuyệt đẹp.
"Fukurou!!"
Cô bé gọi tên ngài bằng cả con tim.
Em cầm một con dao, nắm phần cán bạc sáng lóa ngang ngực.
Orietta đứng ở cửa, mặc nguyên bộ đồ nữ tu, và nhìn Mimizuku. Cô thấy rằng Mimizuku đã thay từ bộ đồ cũ sang một mảnh vải mỏng màu trắng.
"Mimizuku..."
"Orietta, cháu xin lỗi," Mimizuku nói. "Cháu phải đi."
"... Cứ đi đi, Mimizuku," cô ấy nói, vừa mỉm cười vừa khóc.
Nhìn khuôn mặt đẫm lệ của Orietta, Mimizuku cũng muốn khóc.
"Cô biết đấy..." Nước mắt bắt đầu trào khỏi mắt Mimizuku. Cô bé không nói tiếp. Orietta ôm em một cách đầy thương cảm.
"... Nếu có con gái, cô nghĩ chắc chuyện cũng thành ra thế này thôi, cháu nhỉ?"
Cô đã từ bỏ chuyện có con. Cô đã từng khóc và xin lỗi Ann Duke vì điều đó. Ann Duke yêu cô, và cô cũng yêu Ann Duke, vậy nên cô ấy xin lỗi mỗi khi khóc với anh. Ann Duke không đổ lỗi cho Orietta. Anh hoàn toàn hiểu được cô đã phải trải qua những gì.
Họ không thể nhận con nuôi từ trại tế bần, vì họ coi đất nước này là con của mình.
"Cháu xin lỗi, Orietta."
"Không cần xin lỗi đâu cháu," Orietta nói, vòng chặt tay quanh lưng Mimizuku.
"Cô biết không, cháu... cháu... cháu đã rất vui khi mặc những bộ đồ xinh đẹp. Ai nấu cũng ngon cả. Còn giường thì rất mềm mịn, và mọi thứ làm cho cháu hạnh phúc lắm”.
Đó không phải nói dối. Những cảm xúc của em chắc chắn là thật.
"... Phải rồi..." lời công nhận của Orietta dường như chan chứa tất cả những tình cảm của Thánh Mẫu.
Cô ấy cứ như một người mẹ thật vậy, Mimizuku nghĩ.
Mình không biết, mình không hiểu, nhưng chắc nó cũng như thế này nhỉ? Có mẹ nó như thế này nhỉ...?
Dù vậy.
"Nhưng, dù vậy... cháu muốn về nhà." Cô bé đã có nơi để trở về. "Cháu muốn trở về khu rừng của Fukurou… hẳn cháu là một con ngốc rồi..."
Cháu xin lỗi, xin lỗi. Cho dù cô đã rất tốt với cháu.
Cho dù mọi người ai cũng tốt với cháu.
Trước những lời đó, Orietta âu yếm xoa đầu Mimizuku.
"Cháu biết không, con gái chúng mình… khi yêu thì ai cũng ngốc cả thôi," cô ấy nói với một nụ cười lém lỉnh.
Mimizuku chớp chớp mắt trước những lời đó.
"Orietta... cũng từng ngốc à?" cô bé hỏi, quẹt nước mắt. Orietta nhìn Mimizuku và khúc khích cười.
"Nếu không... thì làm sao cô lại trở thành một người vợ vô tích sự như thế được?"
Mimizuku cười một cách vô ý.
"Cầm lấy này..."
Sau đó Orietta ấn một con dao vào tay Mimizuku. Nó mang một vẻ đẹp giản dị, và chỉ nhìn một cái thôi, Mimizuku cũng biết rằng nó rất quý giá.
"Orietta, cái gì đây?"
Mimizuku rùng mình trước sức nặng lạnh lẽo chợt rơi vào tay mình.
Orietta trìu mến mỉm cười.
"Hãy cầm lấy nó. Cô cho cháu mượn đấy. Nó đã được trao cho cô khi cô trở thành Thánh Kiếm Trinh nữ. Ở đền, nó được truyền qua rất nhiều đời. Và nó được tạo hình từ một mảnh vỡ của Thánh Kiếm. Nếu cháu muốn cắt những sợi dây đang khống chế Dạ Vương… cháu sẽ cần đến nó."
"Liệu cháu cầm nó có ổn thật không?" Mimizuku hỏi, trong người pha lẫn nhiều cảm xúc.
Chẳng phải Orietta là vợ Ann Duke sao? Chẳng phải cô ấy là một nữ tu của nước này sao?
Dù thế, Orietta vẫn tiếp tục cười với em.
"Xin cháu hãy cứ giữ lấy nó... Mimizuku yêu quý của cô," cô ấy nói.
Vậy là Mimizuku cầm lấy con dao.
Không khí ngoài trời dường như cắt xuyên cơ thể cô bé, và em bắt đầu thấy buồn nôn.
Tuy nhiên, em vẫn nắm chặt không rời.
Mình sẽ chiến đấu.
Cho đến giờ, em vẫn luôn làm theo lời người khác. Bây giờ, em muốn sống cho bản thân mình, và tự mình làm chủ cuộc đời.
Mình biết mà, vào cái lúc chúng ta gặp nhau.
Gặp ngài...
Đó là sự lựa chọn đầu tiên trong đời Mimizuku.
Em sẽ đưa ngài trở về. Vì vậy em sẽ chiến đấu.
Lần đầu tiên, Mimizuku đã cầu nguyện.
"Fukurou!!"
Mimizuku cắt đứt những sợi dây mỏng đang giữ người Fukurou.
"Fukurou, Fukurou, mở mắt ra đi...!!" cô bé vừa gọi vừa khóc. Khuôn mặt Fukurou đẹp một cách bình lặng, như thể ngài đã chết rồi, và sống lưng Mimizuku lạnh ngắt, không phải vì vẻ đẹp của Fukurou, mà vì nỗi sợ sẽ mất ngài.
Có nhiều thứ mà Mimizuku không thể không sợ được.
Rồi, nhẹ, và khẽ, Fukurou nâng mi mắt lên. Ánh trăng dìu dịu ló ra từ đôi mắt ngài.
"Fukurou!"
Khi vừa mới có thể tự do cử động, hành động đầu tiên của Fukurou là nắm lấy cổ tay Mimizuku.
Cái cổ tay hơi biến màu, và đang cầm con dao.
"A!"
Những ngón tay dài của Fukurou đã mất phần nhiều sức lực, nhưng ngài ấy vẫn nắm chặt một cách đáng ngạc nhiên, làm Mimizuku phải thả con dao xuống.
"Mimizuku!!" Ann Duke tuyệt vọng kêu lên.
Orietta nín hơi thở lại.
Với một âm thanh khô khốc, con dao rơi xuống đất.
Tuy nhiên, Fukurou trừng mắt nhìn Mimizuku.
"Ta tưởng mi nói… rằng mi ghét dao..." ngài nói.
Vẫn là chất giọng, không đổi khác chút nào, Fukurou nói với em khi gặp nhau lần đầu.
Nghe thế, Mimizuku mỉm cười.
Đó là một nụ cười mạnh mẽ, không giống bất kỳ nụ cười nào trước đó của Mimizuku. Nó tỏa ra từ khuôn mặt cô bé, bất chấp giọt lệ lăn xuống từ mắt Mimizuku.
"Nó không quan trọng vậy đâu..."
Rồi Mimizuku nhảy lên cổ Fukurou.
Em ôm chặt ngài. Đôi cánh tay mảnh dẻ của em ôm lấy ngài, như thể chúng sinh ra chỉ để làm việc đó vậy.
Sau đó Fukurou hơi nheo mắt lại.
Ngài ôm lấy cơ thể Mimizuku chặt nhất có thể.
Cũng đã lâu rồi kể từ lần gặp vô tình trong đêm trăng đó.
Và cuối cùng hai người họ cũng đã thành đôi, tay trong tay.
"Andy!!" Dantes gọi. Mạch máu nổi rõ trên trán ngài.
"Thánh Kỵ sĩ Ann Duke! Tiêu diệt quỷ vương ngay! Mạng sống đức vua của ngươi đang bị đe dọa đó...!!"
Các pháp sư cũng đang chuẩn bị một phép mới. Dantes cất giọng, ra lệnh đâm Thánh Kiếm vào tim Fukurou.
"Ngươi có phải giết Mimizuku thì ta cũng kệ...!!"
Trước giọng nói uy lực của ngài, Ann Duke giật cổ tay ra khỏi tay vợ mình.
Orietta hét lên phía sau anh.
Tuy nhiên, Ann Duke không quay đầu lại. Anh giơ Thánh Kiếm, càng lúc càng cao.
Mimizuku nhắm tịt mắt lại.
Em cũng chẳng quan tâm nếu phải chết thế này, trong vòng tay của Fukurou.
Nhắc đi nhắc lại những từ trong đầu mình, mặc dù có một sự mâu thuẫn giữa chúng đang đứng trước mặt em, cô bé tiếp tục lặp lại chúng.
"Andy!"
Claudius là người lên tiếng gọi anh.
Thanh kiếm chém xuống.
Một âm thanh rõ nét, như tiếng thủy tinh vỡ, vang lên.
"!!"
Một cơn lốc như đã xuất hiện, và giác quan của mọi người trong phòng bị rối loạn trong giây lát.
"Ann Duke, ngươi đang...!!"
Một âm thanh như tiếng thác đổ vang lên, và bầu không khí nóng dần.
Trong phút chốc, Mimizuku không biết được trên dưới ở đâu, tuy nhiên tầm nhìn của em dần rõ nét. Mọi thứ đã kết thúc. Tất cả những gì còn lại trong căn phòng ngầm là Ann Duke, Fukurou, và Mimizuku, vẫn trong vòng tay Fukurou.
Ann Duke đã không nhắm lưỡi kiếm vào tim Fukurou.
Đôi cánh Fukurou, như thể đang hít một hơi sâu, dang rộng ra. Ngài đã lấy lại được ma lực.
Ann Duke đã chém xuyên viên pha lê rực xanh chứa đựng ma lực của Fukurou.
"Andy! Ngươi..."
Đức vua, đã lấy lại tư thế trong khi những pháp sư ở hai bên đỡ ngài, gọi cái tên bằng một giọng tràn đầy giận dữ.
Tuy nhiên, Ann Duke nhún vai như chàng ta vẫn thường làm.
"Xin lỗi, nhà vua, nhưng nếu bị vợ bỏ thì rắc rối lắm," anh thờ ơ nói.
Giọng điệu của anh như thể là đang nói với một ông bạn cũ vậy.
"Fukurou, Fukurou, ngài ổn chứ?" Sau vụ náo loạn, Mimizuku nhìn Fukurou, đầy lo lắng.
Fukurou không lờ em, ngài nhìn xuống để thấy đôi mắt tam bạch của Mimizuku.
"Sao em lại đến?" ngài hạ giọng hỏi.
Mimizuku cau mày như thể vừa cười vừa khóc vậy.
"Sao em lại không đến chứ?"
"Vì cuối cùng em cũng đã có được hạnh phúc."
"Em có, hử? Đồ ăn ấm, quần áo đẹp, những chiếc khăn lau mềm mại, và một cái giường sang trọng. Nhưng…” Mimizuku nhìn cặp nguyệt nhãn. “Ngài không ở đó,” cô bé nói.
Fukurou nheo đôi nguyệt nhãn.
"Em quả là ngu ngốc."
"Chắc thế."
Lệ bắt đầu tuôn khỏi mắt Mimizuku.
"Lúc này ngài đừng nói mấy thứ khó hiểu chứ. Giờ mọi chuyện ổn rồi, sao ta không về nhà nhỉ? Mình về nhà, về khu rừng thôi...!"
"-----..."
Fukurou lau nước mắt trên má Mimizuku với những ngón tay mảnh khánh có vuốt.
"Ta tưởng em nói mình không bao giờ khóc."
"Em nhớ ra rồi." Cô bé nâng má lên. "Em còn nhớ ra cách cười nữa. Ngài có ghét em vì đã trở nên con người quá không?"
"Không..."
Rồi Fukurou vén tóc Mimizuku sang bên bằng ngón tay, để lộ ra ký hiệu trên trán cô bé. "Em... là Mimizuku. Và ta--... là Fukurou."
Đó là câu trả lời của ngài.
Fukurou đập đôi cánh dang rộng, tung một luồng ma lực và gió khắp căn phòng dưới lòng đất. Vị vua tóc xám lên tiếng trước vị Dạ Vương đang ôm bé gái.
"Các người làm gì vậy? Pháp sư! Riveil! Nhanh, nhanh làm gì đó đi...!!"
Tuy nhiên, các pháp sư không thể dùng được bất cứ phép nào nữa.
Khi trăng đã tròn, vị vua quái vật tràn trề một sức mạnh tương xứng với danh ngài, và, cảm thấy sức ép từ ma lực của ngài, các pháp sư không thể ngừng run rẩy được.
"Các ngươi đang làm gì thế!? Nhanh lên, quỷ vương...!!"
"Xin người đấy, dừng lại đi!!" Claudius nói với Dantes trong khi ngài đang cố công vô ích thúc giục các pháp sư. "Hãy dừng lại đi phụ vương. Đừng thêm nữa...!"
Được cánh tay phải của Fukurou ôm chặt, Mimizuku nhìn Claudius.
Cậu đã cười khi cô bé nhờ giúp.
"Ta sẽ làm mọi việc bạn nhờ, Mii."
Cô bé nhìn Claudius, chính cái người đã nói những từ đó với em.
Khuôn mặt Claudius nhăn lại, như thể cậu sắp khóc, và cậu vẫn lặp lại những lời nài nỉ cha mình.
"Đủ rồi, phụ vương à...! Nhi thần không sao đâu, vì thế nên xin người, hãy dừng mọi chuyện lại đi!"
"Claudius..." Dantes ngạc nhiên nói. Ngài nhìn Claudius. "Claudius... con đang nghĩ gì vậy...!?"
"Mii là bạn nhi thần!" Giọt nước mắt chạy dọc má Claudius. Đó là lần đầu tiên Ann Duke thấy Claudius khóc kể từ khi hoàng hậu băng hà. "Mimizuku là bạn nhi thần! Nếu phải làm cho bạn bè khóc thì nhi thần chẳng đáng có lại chân tay!"
"Dia..." Mimizuku gọi tên cậu từ trong vòng tay Fukurou.
Tuy nhiên, Claudius quay sang đối diện Dantes.
"Nếu phụ hoàng nói rằng nhi thần không làm vua được với cái cơ thể thế này, thì người hãy đi tìm kẻ khác mà kế vị! Nhi thần mặc kệ! Dẫu vậy, phụ hoàng,… cho dù cơ thể nhi thần thế này… nhi thần vẫn là con trai người…!!" cậu hét lên.
Cậu gào lên gọi cha mình, và đang khóc. Ann Duke và Orietta đứng nhìn khung cảnh trước mặt.
"Claudius..." Dantes do dự nói.
"Dia!" Mimizuku hét lên từ giữa hai cánh tay Fukurou. "Dia này...!"
Nước mắt tuôn rơi, Claudius quay lại nhìn Mimizuku, Rồi, cậu ngước nhìn Fukurou.
"Dia, mình xin lỗi... mình xin lỗi." Cô bé biết đó là lời xin lỗi vô nghĩa, và rằng em đã bắt cậu ta phải làm một điều rất khó khăn. Nhưng dù vậy, em vẫn vui vì cậu đã nghe câu chuyện của mình. "Xin lỗi... và cảm ơn...!"
"Không sao đâu, Mii à." Claudius mỉm cười, mặt đẫm lệ. “Bạn đã cho ta nhiều thứ. Ta đã học ở bạn. Vì vậy nên không sao đâu. Đừng lo lắng.” Cậu nở một nụ cười nồng ấm với cô bé.
Đó là một nụ cười giống với nụ cười của cố hoàng hậu.
Bỗng nhiên, một giọng trầm cất lên.
"... Tiểu hoàng tử."
Giọng ai vậy? Sau thoáng băn khoăn, Claudius nín thở, và quay lên nhìn người nói.
"Dạ... Vương..."
Fukurou nhìn xuống Claudius với cặp mắt vàng.
"Hoàng tử loài người đeo tứ chi làm đồ trang sức. Có thể ngươi sẽ vẫn lên ngôi được với cái cơ thể đó."
Mimizuku, ngạc nhiên trước những lời của Fukurou, ngước nhìn ngài. Claudius mím chặt môi và gật đầu.
"Nếu phụ vương ta cho phép... Không, nếu ta thấy mình có thể đảm nhận được, thì kể cả với tứ chi vô dụng như thế, ta vẫn sẽ trở thành vua của vương quốc này."
Trước câu trả lời khảng khái của hoàng tử, Fukurou đập cánh vài lần. Ngài hạ xuống trước mặt Claudius.
"Quỷ vương! Ngươi làm gì vậy!?" Nhà vua xô các pháp sư ra, lao tới. "Không được chạm vào nó! Ngươi đang làm gì con trai ta hả...!?"
Ann Duke hơi nâng kiếm lên. Fukurou đặt Mimizuku xuống, và nhẹ nhàng chạy những ngón tay dài có vuốt của mình dọc theo tứ chi của Claudius.
"!"
Claudius há hốc miệng. Những hình thù bắt đầu xuất hiện dọc theo chân tay cậu, và một ánh sáng mờ bắt đầu tỏa ra.
Khi ánh sáng biến mất, có gì đó lạ lùng xảy ra với cơ thể Claudius.
Cậu lắc người một cách yếu ớt, cảm thấy yếu và lạnh.
Tuy nhiên, cậu chậm chạp giơ cánh tay phải lên.
"A..."
Dantes đứng thẳng, kinh ngạc nhìn Claudius. Ann Duke sững sờ đứng đó, còn Orietta che miệng lại trong khi nước mắt bắt đầu rơi xuống.
Những pháp sư cũng không ai nói được gì cả.
Rồi, cự quậy như một chú hươu mới sinh, Claudius từ từ nhấc chân lên, và đứng dậy, đi xuống từ chỗ ghế ngồi.
"D-dạ Vương, thế này, ta...!"
Claudius, đang đứng, nhìn lên Fukurou với vẻ ngạc nhiên tột độ.
Cho dù cậu từng nghĩ rằng Dạ Vương rất đáng sợ, giờ cậu lại quên bẵng nó đi.
"Là một hoàng tử bị nguyền rủa, có lẽ ngươi đã bị khinh miệt," Fukurou nói với giọng trầm và u ám.
"Nếu ngươi sẵn sàng sống tiếp kể cả với tứ chi bị quỷ vương nguyền, thì ngươi nên sống, hoàng tử loài người."
Bàn tay Claudius xòe ra nắm lại vài lần.
Như trong mơ, cậu đã cử động được.
Những dấu ấn rực rỡ trên người cậu chắc chắn sẽ khiến người khác phải sửng sốt nhìn.
"Dia!"
Với ánh mắt long lanh, Mimizuku vươn cả hai tay về phía Claudius và ôm lấy cậu. "Những họa tiết đó… chúng đẹp quá!" Mimizuku khúc khích. "Chúng đều đẹp quá!"
"Cảm ơn bạn, Mimizuku." Claudius cũng nở một nụ cười từ đáy lòng. Với đôi cánh tay mới được tự do, cậu ôm lại Mimizuku. "Ta cũng cảm ơn ngài, Dạ Vương..."
Tuy nhiên, dường như Fukurou không nghe thấy cậu. Quay mặt đi như thể đã hết hứng thú, ngài bay lại lên trời. Trở lại khu rừng nơi ngài đã đến.
"Ối! Ốiii! Fukurou!" Hoảng loạn, Mimizuku cố bám vào Fukurou. "Em đi nữa! Để em về nhà với ngài!"
"..."
Không phát ra tiếng nào, Fukurou trừng mắt nhìn xuống Mimizuku.
"Nếu ngài về, thì hãy mang em theo! Ngài không thể bỏ em lại được; mà dù ngài có làm vậy, em vẫn sẽ theo ngài! Khu rừng cũng chẳng xa nơi này, nên đừng có cố chạy nữa!" Mimizuku nói, hai tay chống nạnh.
"..."
Fukurou khẽ thở ra một hơi, và rồi quay lại, nắm lấy cánh tay Mimizuku.
Mimizuku vui thích réo lên.
"Mimizuku!" Ann Duke gọi với.
"Ô... Andy, Orietta...!" Cô bé rướn ra từ trong vòng tay Fukurou. "Này, này, này...!"
Cô bé cảm thấy như mình còn rất nhiều điều phải nói. Cảm ơn. Cháu xin lỗi. Cảm ơn.
Liệu nhiêu lời đó có đủ không? Mimizuku nghĩ.
Cho dù họ đã chỉ cho em dùng chúng vào những lúc thế này.
Càng nghĩ nhiều, em càng thấy rằng chúng là không đủ.
"Này! Nàààyy...!"
Nước mắt chảy khắp khuôn mặt em. Tại sao? Sao em lại buồn vậy? Sao em lại thấy nuối tiếc đến thế? Mimizuku không hiểu nổi.
Orietta nhìn Mimizuku và mỉm cười.
"... Lúc nào cháu về lại đây cũng được," Orietta nói, dù cho đang rơi nước mắt. "Cô sẽ đợi." Cô nở một nụ cười hiền hậu như mọi khi.
Đứng cạnh cô ấy, Ann Duke cũng mỉm cười.
"Nếu sống trong rừng không được thì cứ về đây! Rồi chúng ta sẽ lại đi chợ cùng nhau!"
Mimizuku nhăn mặt lại và gật đầu lia lịa.
Ở nơi đó là một cuộc sống dễ chịu cùng những người tốt bụng. Tuy vậy, cô bé chỉ được chọn một mà thôi.
Với em, sự lựa chọn đó rất rõ ràng.
"... Dạ Vương." Người tiếp theo lên tiếng là Dantes, đứng sau Claudius. Vị vua tóc xám nhíu lông mày như mọi khi, và nghiêm mặt lại. “Ta sẽ không cầu mong ngài tha thứ, Dạ Vương,” ngài nói chậm. “Dù vậy…” Dantes hít một hơi sâu. “Ta cảm ơn ngài, từ tận đáy lòng,” ngài tuyên bố.
"Phụ hoàng..."
Claudius ngước nhìn cha mình, há hốc miệng.
Fukurou có vẻ không có hứng đáp lại. Ngài dang cánh ra, và quay đi, chuẩn bị biến vào bóng tối, nhưng bất chợt quay lại đối diện Dantes.
"... Nếu mi là một vị vua chọn đất nước mình, thì hãy cố tự tay xây dựng nên một đất nước tuyệt vời đi."
Lúc đó, Mimizuku nhớ ra.
Ô, phải rồi nhỉ, Fukurou cũng...
Fukurou cũng đã từng suýt trở thành một vị vua người.
Nghĩ vậy, Mimizuku nhớ tới một cảm giác mà em không thể nói ra lời được, và ôm chặt lấy cổ Fukurou.
Mỗi khi không thể nói ra, thì tốt nhất là nên làm điều đó.
Y hệt như Orietta từng làm với em. Mimizuku cảm thấy như cuối cùng cũng đã hiểu ra cô bé cũng đã biết cách sử dụng tứ chi của mình.
Mặt Fukurou hiện một vẻ khó chịu khi Mimizuku quấn chặt mình, nhưng thở nhẹ, ngài dịu dàng đưa tay như thể đang xoa đầu Mimizuku.
Thấy thế, Ann Duke và Orietta nhìn nhau cười.
Và rồi, Mimizuku cùng Fukurou tan biến vào bóng tối.
Một cơn gió thổi qua, và thoáng sau, hai người biến mất không dấu vết.
Cứ như thể tầng hầm của tòa lâu đài vừa bị bão quét vậy.
"Họ đi rồi..."
Ann Duke thở dài.
"Thôi vậy," Orietta mỉm cười, đưa bao Thánh Kiếm cho Ann Duke.
Với một động tác tinh tế, Ann Duke tra Thánh Kiếm vào bao và đưa nó cho Orietta.
"Nào, giờ thì còn cả đống thứ phải dọn nhỉ?"
"Quả đúng vậy," Ann Duke chỉ nói có thế.
"Ngươi sẽ phải chịu trách nhiệm đó. Đi làm luôn đi, Andy," vị vua tóc xám nói, khuôn mặt ngài quay lại vẻ u sầu.
"Hử!? Này, đợi tí đã! Thế còn ngài thì sao, đức vua! Sao lại là thần chứ!?"
"Chuyện đó là hiển nhiên rồi. Sao ngươi không thử làm việc một lần đi xem nào? Đồ ở nhờ chết tiệt."
Vai Ann Duke rũ xuống, và Orietta khúc khích cười cạnh chàng ta.
"... Thưa Bệ hạ..." Claudius nói, rụt rè ngước nhìn nhà vua. “Ừm…”
Cậu ta biết mình sẽ bị phạt, vì đã bất tuân lệnh đức vua.
"Dia."
"D-Dạ!?" Claudius trả lời, đôi vai run lên. Đôi mắt xám của người cha nhìn cậu. Ngài mang một vẻ nghiêm nghị, và một sự khổ hạnh trong ánh mắt. Tuy nhiên, Claudius không lảng mắt. Cậu không cúi mặt xuống như ngày trước. Bặm chặt môi, cậu đối diện với phía trước, nhìn thẳng Dantes, cha mình.
Cậu quyết định sẽ ngẩng cao đầu mà nhận lấy hình phạt. Cậu không nuối tiếc gì cả. Dù vậy, cậu không nghĩ rằng sau việc này cha sẽ ghét mình. Cậu ta chỉ đơn giản là làm những việc phải làm, vì lợi ích của cả cậu và đất nước.
Dantes nhìn xuống Cludius, và mở miệng nói, nhưng lại thôi và nheo mắt.
Rồi ngài tiến lên một bước, và ôm chầm lấy cơ thể Claudius.
Trước hành động đột ngột của cha mình, đôi mắt lục bảo của Claudius mở to ra.
"Bệ... hạ...?"
Dantes không nói gì cả. Ngài chỉ ôm con trai mình, đôi mắt nhắm chặt, và đôi vai run run.
Đó là một cái ôm rất chặt, và nó làm đau Claudius. Ngài là một ông già bất hạnh, người không biết làm thế nào để có thể dịu dàng.
Tuy nhiên, Claudius nhắm mắt lại.
Cậu đã luôn muốn điều này.
Cái ôm chỉ kéo dài trong phút chốc. Khi Dantes rời tay khỏi Claudius cũng là khi mặt ngài chuyển về vẻ nghiêm khắc.
"... Từ giờ trở đi, ta sẽ dạy con rất nhiều điều. Nếu con có tư chất làm vua, thì hãy theo ta, cho dù có ho ra máu đi chăng nữa!"
Mắt Claudius long lanh trước những lời đó.
"... Vâng, thưa phụ hoàng!!"
Cậu là vị hoàng tử mà sau này sẽ mang danh "Vị vua Tuấn tú bị Phong ấn."