Cơn gió luồn lách giữa những tán cây, cắt xuyên không khí như một chiếc lưỡi hái, khiến cho con tim Mimizuku như lạnh đi vì sợ hãi. Sự nặng nề hiện diện khắp xung quanh có thể được tả bằng một từ: bóng tối. Tuy nhiên, mọi thứ không tối đen hoàn toàn. Những mặt trăng lớn lửng lơ trên trời đêm dường như là quá chói lóa, cứ như thể chúng là giả vậy. Nhưng ánh trăng từ chúng phát ra lại làm những màu sắc trong cái vùng tối càng thêm nổi bật. Ban ngày, khu rừng phủ đầy một màu xanh um tùm, nhưng trong cái bóng đêm nó trông lại rất ngoằn ngoèo, như những chiếc xúc tu uốn éo đan xen lẫn nhau.
"--Ái!"
Mimizuku kêu lên trước cảm giác đau buốt. Nhìn mu bàn tay, cô bé thấy một vạch đỏ đang chạy dọc. Cô bé bị cái gì đó cắt. Đôi chân trần cùng đôi vai em cũng phủ đầy những vết thương dọc ngang chằng chịt.
"Ehehe..."
Mimizuku khẽ cười và liếm mu bàn tay. Cô bé nếm vị máu. Nó hơi mằn mặn khi chạm đầu lưỡi, nhưng rồi lại có vị ngọt nhẹ. Da người cũng ngon ngon đấy chứ, Mimizuku nghĩ vậy. Không biết ăn vào có thích không nhỉ. Trong khi cô bé đang nghĩ, cây cối cùng lá rừng quét qua da em và in dấu thêm những vết thương mới.
Bị xây xước thế này ấm thật đấy.
Cô bé đang vui. Suy cho cùng thì ấm vẫn tốt hơn lạnh mà. Ổn mà. Ổn mà.
Vào lúc đó, một cơn gió thốc qua, và mái tóc xơ gãy của Mimizuku vang lên tiếng sột soạt như những ngọn cỏ héo. Đó là một cơn gió lạ. Mái tóc em tung bay, nhưng lá cây thì lại chẳng có động tĩnh gì cả. Với cặp mắt tam bạch[1] cùng đôi đồng tử như hai hòn than, cô bé nhìn lên theo hướng cơn gió.
Đôi trăng đó...
Ở đó, cặp trăng trông thật hoàn mỹ.
Xé toạc ra những lỗ hổng khổng lổ trên thiên đàng, chúng trông y như một cặp mắt vậy.
Chúng trừng trừng nhìn Mimizuku.
Ngước nhìn xuyên qua cánh rừng, Mimizuku tự hỏi liệu đứng trên ngọn cây nhìn thì trông chúng sẽ ra sao.
Đẹp thật.
Cô bé cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Tuyệt hảo. Nếu thấp hơn dù chỉ một chút thôi thì em cũng sẽ chẳng tài nào trông thấy chúng. Dù thế nhưng tầm nhìn hạn chế đó cũng đủ làm em đờ người ra rồi. Mimizuku chống tay lên má và khẽ cười khúc khích. Cứ như thể một chàng đẹp mã nào đó đang chăm chăm nhìn cô bé vậy. Nhưng không phải người.
Không phải người, khác cơ. Khác với con người... Mà thôi, là gì cũng được, mình chỉ mong nó ăn thịt mình thôi.
Cô nàng nhấc tay lên định chạm trăng, nhưng chẳng thể nào với tới được. Nhưng cũng ổn thôi, bởi vì cặp trăng đó là nơi không con người nào chạm tới nổi.
"Này, đôi trăng đẹp trên kia!" Mimizuku vận hết cặp phổi bé tẹo hét lên.
"Các người có... các người không ăn tôi sao...?!"
Cặp trăng bắt đầu đung đưa. Tim Mimizuku bắt đầu đập thình thịch.
"Đi đi, con người."
Một giọng nói như sấm rền vang làm rung chuyển cả một vùng tối.
Mimizuku thấy thật hạnh phúc khi nghe giọng nói đó, và em khoe một nụ cười rộng đến tận mang tai.
Vui quá, cô bé nghĩ.
"Biến đi. Ta ghét con người."
Ghét. Căm thù. Nó căm thù con người. Rồi chúng ta sẽ thân nhau đây.
Dù cơ thể em là của con người, Mimizuku cũng căm thù bọn chúng. Đôi mặt trăng, hồ nước, và cả hạt dẻ nữa, em cũng thù chúng, nhưng chúng vẫn không sánh được với loài người.
"Không sao đâu! Tôi khác với con người."
Cô bé dang tay ra rộng hết mức có thể. Khi đó, cặp xiềng siết quanh cổ tay cũng kêu lên những tiếng chói tai.
"Tôi là vật nuôi! Vậy nên hãy ăn thịt tôi đi!" Mimizuku nói, trên môi lại là một nụ cười toe toét khác. Bóng tối thì thầm, và cặp trăng lấp lánh.
Ghi chú
↑ Tam bạch, hay sanpaku: kiểu mắt mà người khác có thể thấy rõ phần lòng trắng trên hoặc dưới lòng đen