Chihiro: "Nếu điều lệ đó nói là thật thì... fufu. Sẽ có rất nhiều điều phong phú để có thể thực hiện đây."
Khi Kazuma tỉnh lại, cũng là lúc mà ánh đèn sáng chói đồng thời chiếu vào mắt cậu.
Vừa khôi phục ý thức, cậu lập tức nâng nửa người trên lên để kiểm tra tình trạng trạng cơ thể.
Mảnh đá sỏi đâm vào phần bụng đã được loại bỏ, điều khiến người ta kinh ngạc là không có chút dấu tích nào của vết thương đã từng ở đó. Đây hẳn là công lao của Natsuki.
Những vết thương tương đối nhẹ khác cũng được chữa trị và băng bó cẩn thận.
Có vẻ chỉ có vết thương nặng là được trị khỏi hoàn toàn còn những chỗ thương nhẹ thì được xử lý bằng băng cấp cứu. Tuy là còn hơi đau nhức, nhưng cậu cảm thấy vậy cũng không ảnh hưởng gì tới chức năng của cơ thể.
Nếu như đây cũng là năng lực của Natsuki sau khi sử dụng B.D.A thì cô quả thật vô cùng tài giỏi.
Kazuma vừa cảm thán thì ra thời đại này cũng có kỹ thuật tiện lợi như vậy vừa quan sát nơi mình đang ở. Và rồi cậu phát hiện một thiếu nữ quen thuộc đang nằm ngủ cạnh giường.
"...? Natsuki?"
Natsuki Kayahara hàm hồ đáp lại một tiếng nhưng cũng không tỉnh lại.
Dường như cô đã ngồi trên mặt ghế tựa vào tường rồi ngủ quên mất.
Có lẽ là vì mệt mỏi quá mức, Kazuma gọi mấy lần, cô cũng không có dấu hiệu gì cho thấy mình sẽ tỉnh dậy.
Cân nhắc tới lượng công vụ khổng lồ cần phải xử lý sau khi "Cá Sư Tử" tàn sát khắp nơi, e là Natsuki đã bận rộn rất lâu mới có chút thời gian nghỉ ngơi. Không chỉ có vậy, cô còn giúp việc chữa trị cho Kazuma nữa.
Càng đừng nói tới việc trong tình hình hỗn loạn như thế này, làm thủ tục nhập nước cho Kazuma sẽ rất khó khăn.
Cảm thấy mình mắc nợ Natsuki rất nhiều, Kazuma cười khổ nhìn lên đồng hồ.
"Bây giờ là... 8 giờ sáng? Mình đã ngủ chừng 15 tiếng đồng hồ rồi sao?"
Rất lâu rồi Kazuma chưa từng ngủ một giấc dài như vậy, có lẽ là do thương thế cộng thêm lao lực quá độ nên mới tạo thành kết quả này, nhưng nhờ đó mà cậu cảm thấy đầu óc mình
đặc biệt tỉnh táo.
Cậu chậm rãi đứng lên để không đánh thức Natsuki, sau đó đắp cho cô một cái chăn rồi mới rời phòng. Tuy Kazuma có thể lập tức nhận ra nơi này được tạo thành từ việc tu sửa di tích thành phố, nhưng lại không thể nghĩ ra địa điểm chính xác của nó.
Sau khi đi xuống lầu theo hướng gió biển đang thổi, Kazuma nhanh chóng ra được phía bên ngoài.
Nơi đây có vẻ từng là một kiến trúc đại loại như khách sạn cao tầng, những chỗ mà trước kia là vị trí gắn cửa sổ pha lê giờ đây đã trở thành bến xe để cho phương tiện ra vào.
Xuyên qua màn nước trong xanh, dường như có thể nhìn thấy một khu vườn dưới đáy biển.
Nhưng điều khó tin hơn là mực nước xung quanh di tích thành phố này ước chừng chỉ có 10 mét, ánh mặt trời thoạt nhìn thậm chí có thể chiếu thẳng xuống đáy.
"Mực nước ở Yokohama cũng chỉ sâu có 20 mét, Tokyo thậm chí còn kém hơn sao?"
"Chà, ngay cả chuyện này mà cậu cũng không biết ư?"
Một giọng nữ lạ lẫm bất chợt đáp lại tiếng lầm bầm làu bàu này. Kazuma lập tức kéo đao tới gần theo phản xạ, bởi vì trước khi tới Tokyo, kinh nghiệm bị tập kích đã nhiều tới nỗi khiến cậu thấy phản cảm rồi.
Mà đáng nói là, những người muốn lừa gạt Kazuma đại đa số đều là phụ nữ.
Cậu cảnh cáo mình rằng dù có đối mặt với phụ nữ cũng không được phép phớt lờ, sau đó chờ đối phương xuống khỏi cầu thang.
Nhưng sau khi cô gái kia xuất hiện, Kazuma lại không tự chủ được mà nghi ngờ con mắt của mình.
"---Ồ...!"
Chợt nhìn đến, người xuất hiện dưới cầu thang là một thiếu nữ thanh tú, mái tóc dài mềm mại sáng bóng phiêu động trong gió theo hình cánh quạt mở ra.
Dải băng đô trên đầu mang đến cho người thiếu nữ ấy một khí chất tươi mới, chiếc áo khoác da đỏ rực trên người cô lại làm cho người ta cảm thấy như có một ngọn lửa nhiệt tình đang thiêu đốt.
Gương mặt và ánh mắt kiên định dễ dàng làm nổi bật lên cảm xúc mạnh mẽ, nếu một người đàn ông được cô nhìn thẳng vào, nội tâm anh ta chắc chắn sẽ bị lay động đủ kiểu.
Khi Kazuma chú ý tới ánh mắt mãnh liệt kia của thiếu nữ--- một ảo ảnh bỗng nhiên hiện ra trước mắt cậu.
"...Rikka...?"
"? Đó là ai vậy?"
Ảo ảnh quá khứ tan biến theo câu trả lời của người thiếu nữ.
Phát hiện mình nhận lầm người, Kazuma vội vàng đính chính lời nói khi nãy.
"A... Không, xin lỗi. Có vẻ tôi vẫn còn chưa tỉnh ngủ, không biết sao lại nhìn nhầm cô thành em gái của mình."
"Ưm, ra là vậy. Tôi đã từng nghe Natsuki nói qua chuyện này. Nếu như cậu vừa mới mất đi người nhà, nhìn thấy ảo giác như vậy cũng không có gì đáng trách."
Có lẽ là bận tâm tới cảnh ngộ của Kazuma, giọng điệu của đối phương khá là hòa hoãn.
Ngay cả bản thân cũng cảm thấy lúng túng, Kazuma bối rối ôm đầu nhìn thiếu nữ trước mắt, lấy tay gãi ót.
"Đúng là không hay cho lắm. Nhìn kỹ lại thì hai người cũng không đồng nhất, vừa nãy không hiểu sao lại thấy ảo ảnh của con bé."
"A?... Thôi vậy, đây cũng có thể coi là duyên phận. Cậu có thể tự giới thiệu chút không?"
"Đương nhiên là được, tôi là Kazuma Shinonome."
"Còn tôi là Chihiro Ananomiya, đồng nghiệp của Natsuki, đồng thời cũng là một thành viên của [Hồng Phục]. Phụ trách đảm nhiệm chức vụ thống soái tạm thời của binh sĩ lưu trú trong lúc Quân Đoàn Viễn Chinh Hải Dương đang viễn chinh ở Thái Bình Dương."
"Thống soái tạm thời?... Xét về mặt chức vụ, không phải cô quá trẻ tuổi sao?"
"Vậy ư? Trong thời đại này, an bài quan quân trẻ tuổi đảm nhiệm chức vụ tạm thời để tích lũy kinh nghiệm không phải cách làm hiếm gặp. Mà cũng đừng coi nhẹ tôi vậy chứ, nói thế nào thì tôi cũng là một thành viên của hồng phục đó."
Một tay đặt lên eo, tay còn lại để trên ngực, Chihiro nở một nụ cười tự tin.
Mặc dù hình dạng khác nhau, nhưng áo khoác trên người cô và Natsuki đều mang một màu đỏ tươi giống nhau. Đây có lẽ là một màu sắc mang ý nghĩa đặc biệt nào đó, cảm thấy bộ áo đỏ này không hiểu sao lại khiến cho cảm tình lay động.
"Cái áo khoác đỏ đó là trang phục đặc biệt gì à?"
"Tất nhiên là đặc biệt rồi. Hồng phục là giai cấp đặc quyền tương quan, trong một số tình huống còn phải đóng vai quan ngoại giao nữa đó."
"...Nghe thì có vẻ rất lợi hại. Cũng có nghĩa là các người có thể tham gia mọi hoạt động tương quan của đô thị quốc gia?"
"Chính xác. Có thể là nhìn từ ngoài thì khó nhận ra nhưng chúng tôi thật sự rất giỏi đấy!"
Nghĩ lại thì lúc Natsuki thương lượng với tộc người trên thuyền cũng hoàn thành thuận lợi chẳng hề có chút e ngại nào. [Hồng Phục] dường như là loại nhân tài có thể chèo chống cả đô thị quốc gia trên mọi lĩnh vực.
Ném cho Kazuma một ánh mắt đầy hiếu kỳ, Chihiro đi đến bên cạnh cậu.
"Nói thật, tôi có chút ngoài ý muốn. Dựa vào những thông tin nghe được từ Natsuki, tôi cứ nghĩ cậu là loại người khó nói chuyện cơ, kết quả lại là bình thường như vậy."
"Vậy sao? Rất cảm ơn khi cô đánh giá tôi là bình thường."
"A? Cảm ơn?"
"Ừ, vì gần đây luôn bị coi là người kỳ lạ, cá nhân tôi cảm thấy tiếc nuối vô cùng."
Kazuma tỏ vẻ không vui, bất mãn với phản ứng của người xung quanh cậu gần đây.
Nhưng trên cơ bản thì người thường sẽ không mắc phải tình trạng khốn nhiễu này, cũng sẽ không bị người khác nhiều lần đánh giá như thế. Chỉ mấy câu nói đó thôi cũng đã thấy cậu kỳ lạ chỗ nào rồi.
Chihiro cố gắng nhịn cười, chỉ vào khu vườn dưới đáy biển.
"Tôi sẽ giải đáp nghi vấn khi nãy của cậu, coi như là thay cho lời chào hỏi chính thức. Chắc hẳn cậu đã nghe tới việc [Tháp Điều Khiển Môi Trường] được xây dựng với mục đích giúp nhân loại tránh khỏi tai ách rồi phải không? Nhưng dường như bên trong tháp còn có một hệ thống khác, khi tai ách lớn tới nỗi [Tháp Điều Khiển Môi Trường] cũng không thể khống chế hoàn toàn, nó sẽ giải phóng thể hạt (Nano Machine) để điều khiển hải lưu và bảo vệ thành phố. Thêm nữa, đó là một hệ thống bảo vệ không gian sinh tồn hoàn toàn độc lập, không có liên hệ gì với hệ thống điều khiển môi trường đã mất khống chế hết."
"...? Nếu thứ đó thật sự tồn tại thì mực nước ở những thành phố khác cũng phải hạ thấp mới đúng chứ."
"Không sai. Vậy nên chúng tôi đã khiến hệ thống bảo vệ không gian sinh tồn ưu tiên dựa trên dân số của mỗi thành phố. Cậu cũng biết mà? Nghe nói Tokyo ở 300 năm trước là một thành phố mười triệu dân (Megacity) bậc nhất thế giới."
Ở quá khứ, những khu vực tập trung dân số lên đến mười triệu được gọi là siêu đô thị (Megacity). Trong thời đại nhân khẩu sụt giảm lớn như hiện nay, thì các thành phố lớn được gọi thành phố triệu dân (Millioncity).
Nghe hết những lời này, Kazuma mở bản đồ Nhật Bản trong đầu mình ra rồi bắt đầu suy ngẫm.
"Các siêu đô thị được ưu tiên bảo hộ... Nghĩa là Osaka và Nagoya cũng là khu vực có mực nước thấp sao?"
"Ồ?... Ừm... Chính xác là vậy đấy."
Chihiro trừng to mắt, dường như rất bất ngờ.
Tokyo, Osaka và Nagoya là những siêu đô thị tồn tại ở Nhật Bản trong quá khứ.
Tokyo và Osaka hiện nay vẫn là trung tâm của đô thị quốc gia, do đó biết hai nơi này chẳng có gì lạ, nhưng Nagoya vẫn là di tích chưa được khai quật.
Kazuma trước kia vẫn đang ở nước ngoài, lẽ ra không biết tới sự tồn tại của Nagoya mới đúng.
(Thì ra là thế... Xem ra chuyện đó là thật.)
Natsuki và chị em Hitsugaya từng gọi Kazuma là một "thanh niên kỳ diệu", trong tình huống này Chihiro lại cảm thấy gọi cậu là "kẻ khả nghi" mới là chính xác.
"Thuận tiện nói luôn, cái khu kiến trúc này là ký túc xá của Binh Sĩ Khai Thác, khu bên cạnh là ký túc xá của quân đoàn viễn chinh, từ tầng trệt nơi này tới khu vực ngầm dưới nước là cơ sở nghiên cứu B.D.A. Khu vườn dưới đáy biển là thành quả chung của việc nghiên cứu và xây dựng cảnh quan. Mặt khác, nghe nói chỗ này khi trước là một nhà hàng nổi tiếng."
"Vậy à, nghĩa là cô và Natsuki cũng ở đây?"
"Trên lý thuyết là vậy, nhưng Natsuki thường phải ra ngoài do công việc, còn chỗ làm việc của tôi chủ yếu là thư viện, nên người ở chỗ này gần như là thành viên bạch phục thôi."
"...Chỗ làm việc là thư viện? Amanomiya còn phải gánh trách nhiệm quản lý thư viện sao?"
"Rất tiếc, cậu đoán sai rồi. Địa điểm công tác của tôi là thư viện Đệ Tam Quốc Lập Quốc Hội, thư viện lớn nhất Nhật Bản kiêm cơ sở nghiên cứu. Toàn bộ kho dữ liệu số hóa đã mất sạch trong trận đại hủy diệt 300 năm trước, nên thư viện và các khu vực lưu trữ sách vở đã trở thành khối tài sản cực kỳ quý giá."
Thư viện Đệ Tam Quốc Lập Quốc Hội lưu trữ tới hàng triệu tư liệu sách vở, là căn cứ thông tin lớn nhất quần đảo Nhật Bản, đồng thời là cơ sở nghiên cứu kiêm cục thống nhất thông tin.
Những tư liệu không quan trọng như cổ điển, văn nghệ truyền thống, sách vở bình thường, âm nhạc trong và ngoài nước vân vân thì không nói, ngay cả kỹ thuật nghiên cứu bảo vệ môi trường và kỹ thuật cải thiện chất thải của quốc gia, kỹ thuật luyện kim các loại cũng được cất giữ ở đó, bởi lẽ là căn cứ thông tin hàng đầu Đông Á nên tiêu chuẩn quản lý bảo vệ và phòng chống thiên tai ở đây vượt xa bình thường.
Tuy là các đô thị quốc gia khác cũng phát hiện không ít thư viện, nhưng cũng chỉ có nơi đây là được bảo tồn hoàn hảo.
Thông tin, văn tự, giáo dục, kỹ thuật ở 300 năm trước, hết thảy đều được bảo tồn.
Thư viện Đệ Tam Quốc Lập Quốc Hội là một trong những hi vọng của người dân ở Liên Bang Viễn Đông.
"Công việc của tôi là tái hiện lại sinh hoạt và kỹ thuật của 300 năm trước, đồng thời cũng tiến hành phục dụng, bao gồm từ tính tiện lợi tới thói quen văn hóa các kiểu, khắp mọi mặt. Đây cũng là một khâu trong công cuộc phục hồi văn minh."
"...Vậy sao, đúng là một công việc quan trọng."
Phục hồi văn minh--- tái hiện lại tất cả văn minh đã mất của 300 năm trước, rồi ứng dụng một cách hữu ích cho cuộc sống hiện tại.
Nghĩ lại thì con người trong thời đại này dù đang ở bất kỳ đâu thì cũng đều phải cố gắng hết sức để sinh tồn, về cơ bản là không có thừa hơi để mà thử phát triển kỹ thuật.
Cho nên mọi thể loại phát triển chuyên nghiệp trong thời đại suy tàn này chỉ có thể dựa vào những kỹ thuật trong quá khứ.
Việc tái hiện lại văn minh kỹ thuật của thời đại đã mất gánh chịu một trách nhiệm vô cùng to lớn, đó là làm cho cuộc sống của nhân loại trở nên tốt đẹp hơn.
"Khu ký túc xá này nằm giữa thư viện Đệ Tam Quốc Lập Quốc Hội và khu vực tập trung đông dân cư nhất, mà kiến trúc chỗ này cũng rất lớn, việc di chuyển qua lại vô cùng thuận tiện."
"Shinjuku có nhiều người như vậy là vì đầy đủ tiện nghi ư... Còn Taitou thì sao?"
"? Sao mà có người ở lại chỗ đó được. Mực nước ở Taitou khá sâu, mà lại nơi đó bị tổn hại rất nhiều, phần lớn kiến trúc đã nằm dưới đáy biển rồi."
Nghe câu trả lời của Chihiro, vẻ mặt của Kazuma liền bị một tầng bóng mờ bịt kín.
Chihiro nghiêng đầu không hiểu sao cậu lại có phản ứng như vậy, tuy vậy cô cũng không truy hỏi mà cố tình đổi sang chủ đề khác.
"Nói tới, Natsuki đâu rồi? Cậu ấy không có ở trong phòng ký túc xá của mình, không phải là ở cùng một chỗ với cậu ư?"
"Natsuki đang ngủ trong phòng, hẳn là tối hôm qua đã phiền cô ấy chăm sóc. Tôi thấy cô ấy có vẻ mệt nên đã để cô ấy ngủ tiếp."
Chihiro nở một nụ cười kỳ diệu.
"A... Natsuki hiếm khi không đề phòng như vậy, ngay cả bộ mặt lúc ngủ của cậu ấy đại khái cũng chỉ có mỗi tôi từng thấy thôi. Không biết là cậu ấy tin tưởng cậu hay là cảm thấy cậu không có tính uy hiếp đây?"
"Cả hai đều không phải đáp án đúng. Tôi đoán một nửa là vì thấy tôi vô hại, nửa còn lại là vì trách nhiệm."
Mỗi lúc làm gì đó, Natsuki đều sẽ tìm điểm thỏa hiệp giữa công việc và tình cảm cá nhân.
Xét về mặt tuổi tác của cô, làm được chuyện này cũng có thể xem là một việc bất thường, nhưng khi cân nhắc tới phạm vi công tác của hồng phục, nói không chừng đây là một trong những năng lực cần có.
Dường như đã chấp nhận câu trả lời của Kazuma, Chihiro xoay người bước tới.
"Câu trả lời này đúng là hợp với quy củ đấy. Nếu Natsuki đã tận tâm tận lực giúp đỡ cậu thế này, thay vì nói là cảm tình cá nhân, chắc hẳn cậu ấy cảm thấy làm vậy sẽ mang tới lợi ích cho đô thị quốc gia. Hơn nữa tối hôm qua chúng tôi cũng đã nghe nói rồi, cậu thật sự có giá trị này."
"...Giá trị? Tối hôm qua?"
"Sau khi xử lý xong hậu quả của việc thành phố bị tấn công, chúng tôi và những nhân vật quan trọng sẽ mở một cuộc họp. Tóm lại chúng ta đi tìm Natsuki cái đã rồi hẵng nói tiếp. Đùa giỡn đánh thức cậu ấy cũng rất thú vị."
Chihiro khoát tay với Kazuma.
Kazuma dù không hiểu nhưng vẫn bước theo sau Chihiro.
Khi họ lên lầu quay lại phòng thì phát hiện Natsuki đã tỉnh dậy và đang rửa mặt.
Khi đang lau mặt, cuối cùng Natsuki cũng chú ý tới hai người, cô liền nở một nụ cười nhẹ nhõm.
"A,... Thật tốt quá, ra là Kazuma đang ở cùng Chihiro... Mình vốn đang lo cậu một mình ra ngoài sẽ bị lạc đường đây."
"Xin lỗi, tôi có thử gọi cô vài lần nhưng..."
"Vô dụng, vô dụng thôi. Natsuki có thể thức trắng vài đêm để làm việc, nhưng một khi đã ngủ thì có gọi sao cậu ấy cũng không dậy."
"Vậy... Vậy à?"
"Đúng vậy đấy. Gọi kiểu gì thì cậu cũng chỉ sẽ ừ ừ a... A... Mấy tiếng kỳ quái, không ngủ đủ 6 giờ thì tuyệt đối không chịu đứng lên. Chỉ có mỗi cậu mới phải dùng tới tiếng chuông cảnh báo thay cho đồng hồ báo thức thôi, cậu vẫn luôn không nhận ra à?"
Lần đầu nghe thấy chuyện xấu hổ của chính mình, Natsuki lấy hai tay ôm chặt đôi má đang đỏ bừng.
"Ồ... Vậy... Tiếng cảnh báo vang lên mỗi buổi sáng khi mình ngủ chẳng lẽ là...?"
"Bởi vì nếu không có ai quan tâm thì cậu sẽ ngủ cả ngày, nên mọi người mới suy nghĩ giúp cậu. Tới bây giờ thì dần dần nó đã thành thói quen mất rồi, thậm chí có người còn kiến nghị nên dùng tiếng cảnh báo làm chuông báo thức cho toàn thành phố."
Cái này khiến Natsumi xấu hổ tới mức không ngóc đầu lên được.
Cô không hề biết bệnh ham ngủ của mình lại ảnh hưởng tới toàn thành phố như vậy, cũng chưa từng nghĩ tới việc tiếng chuông cảnh báo sẽ vang lên mỗi sáng chỉ vì gọi mình dậy.
Kazuma thấy bộ dạng đáng thương của Natsuki, giơ tay lên nói chuyện giúp cô.
"A... Bây giờ tôi biết rất khó gọi Natsuki ngủ rồi, nhưng tục ngữ nói ăn được ngủ được là tiên. Mới tuổi này mà đã phải thức khuya làm việc thì rất có hại cho sức khỏe, có thể ngủ được ngược lại là chuyện tốt."
"Không... Không sai! Ngày nghỉ là để cơ thể nghỉ ngơi, mà mỗi khi có việc mình đều sẽ rời giường đúng giờ..."
"Vì mỗi khi có việc cậu đều ép bản thân ngủ ít chứ gì? Mình biết cậu thường hay dùng B.D.A để điều khiển sóng não, nếu cứ tiếp tục khiến hormone mất điều tiết như vậy, cơ thể cậu sẽ dừng phát triển cho coi!"
Natsuki sợ hãi kêu lên như vừa bị chấn động mạnh mẽ, mãi sau mới biến mất mà rủ vai xuống.
Xem ra "dừng phát triển" là một cụm từ cấm kỵ với cô.
Sau khi bị Chihiro thuyết giáo cho nghe một hồi, dù có hơi vô tâm nhưng Natsuki vẫn chỉnh trang lại dung nhan, chuẩn bị thảo luận chủ đề chính. Hôm qua Kazuma còn cảm thấy cô là một thiếu nữ khá già dặn, nhưng thấy hành động và lời nói của cô khi giao tiếp với một thiếu nữ khác thì có vẻ vẫn còn rất phù hợp với độ tuổi vốn có.
Về phần Kazuma, cậu yên lặng tựa người vào tường, quan sát bộ dạng hòa hợp của hai người.
Nhưng mà--- loại biểu cảm thuộc về thiếu nữ này chỉ dừng lại trên mặt Natsuki trong một khoảng thời gian ngắn ngủi.
Chihiro thấp giọng thì thầm vào tai cô vài tiếng, vì vậy mà biểu cảm của Natsuki cũng dần dần trở nên nghiêm túc, còn quét nhìn Kazuma bằng ánh mắt sắc bén.
Chờ đến khi khoác lên người chiếc áo đỏ đang treo trên tường, cô đã trở lại làm người thiếu nữ với nụ cười không chút sơ hở hôm qua.
"---Vậy, vì tình hình có thể xem là đã ổn định rồi, trước tiên thì giới thiệu lại lần nữa đã.
Mình là Natsuki Kayahara, một phần của Liên Bang Thành Phố Viễn Đông, thuộc đội Binh Sĩ Khai Thác số 14 của Quân Đoàn Viễn Chinh Hải Dương."
"Còn tôi là Chihiro Ananomiya, cũng là thành viên của đội Binh Sĩ Khai Thác số 14. Cảm ơn cậu hôm qua đã cứu thành phố, trong tình huống nhà dột còn gặp mưa rào thế này, cậu thật sự đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều."
"Vậy sao, nếu có thể giúp được mọi người thì tốt rồi."
"Tuy nói thì nói vậy, nhưng để một người không rõ thân phận vào đô thị quốc gia thì vẫn sẽ có vấn đề. Do đó chúng tôi đã liên lạc với quân chủ lực của quân đoàn viễn chinh và đã nghe được thông tin của cậu từ Ryuujiro-san rồi."
"Cho nên thân phận của Kazu-kun đã được xác nhận rồi--- chỉ là hiện tại còn có rất nhiều chuyện cần cậu làm rõ."
Natsuki và Chihiro đồng thời nhìn vào Kazuma với vẻ mặt nghiêm túc.
Trong lòng đã nắm chắc, Kazuma trả lời hai người với giọng điệu không chút dao động.
"Nếu các cô đã biết rõ tình hình rời thì bên phía tôi cũng sẽ dễ trả lời hơn. Vậy các cô muốn hỏi cái gì?"
"Ừm. Nhưng nơi này không phải chỗ thích hợp để nói chuyện, hay là chúng ta ra ngoài trước đi. Trên đường đi vừa hay có thể quan sát tình huống của thành phố, thuận tiện để cậu tham quan luôn."
Vì vậy ba người cùng nhau ra ngoài, bước lên chuyến xe điện trên biển.
Natsuki và Chihiro ngắm nhìn khung cảnh thành phố đang chậm rãi trôi đi ngoài cửa sổ, bắt đầu giải thích chuyện xảy ra vào tối hôm qua.