[B.D.A]: Gia tốc hạt cơ bản trong máu. Loại vũ khí mang đến hàng loạt các tiềm năng của nhân loại có thể tương thích với các hạt cơ bản.
---Làn khói đen bốc cao ngùn ngụt trên di tích thành phố.
Tiếng động cơ ồn ào phát ra từ hai chiếc chiến xa nhiều chân, chúng nhanh chóng lao về hướng thành phố đi.
Người thiếu nữ áo đỏ--- Natsuki Kayahara, bám vào bên ngoài của một chiếc chiến xa, sử dụng bộ đàm để liên lạc với một chiến hạm khác đang trở về cảng, cô lớn giọng hỏi:
"DerekII! Trả lời đi! Nếu nghe thấy tôi thì xin hãy báo cáo tình hình hiện tại ngay lập tức!"
Tíc tíc... Natsuki chỉ nghe thấy tiếng nhiễu.
Khi loài khổng lồ kéo thành bầy xuất hiện, thể hạt mà chúng phát tán sẽ khiến cho tần số liên lạc bị nhiễu.
Nhưng với khoảng cách có thể nhìn bằng mắt thường mà vẫn không thể liên lạc được với đối phương thì nhất định họ đang bị tấn công bởi loài khổng lồ cực kỳ mạnh mẽ. Để nắm giữ tình hình hiện tại, Natsuki không ngừng hô gọi với bộ đàm. Khi chiến xa chỉ còn cách hạm đội khoảng 3500 mét, cuối cùng bộ đàm cũng truyền ra giọng nói của một người đàn ông lớn tuổi.
"Đây là--- Derek II! Thể hạt mà đám khổng lồ thả ra khiến tín hiệu liên lạc bị nhiễu! Nếu nghe được xin hãy trả lời! Lặp lại, đây là Derek II!"
"Hạm Trưởng Tokuban! Natsuki đây, xin hãy báo cáo tình hình lúc này!"
"Ừ... Ừ ừ! Natsuki, chỉ có mỗi cô thôi sao? Cô tự mình chạy tới trước à?"
"Đúng vậy, là tôi, tôi còn mang theo hai chiếc chiến xa nhiều chân và nhân viên cứu trợ có độ tương thích cao từ bên ngoài tới, khoảng 120 giây nữa sẽ đến được chỗ ông."
"Không, đừng tới đây, cố hết sức chạy tới khu dân cư đi đã! Mọi người vẫn còn chưa trốn xong!"
Natsuki vô cùng kinh ngạc, thậm chí nghi ngờ mình nghe lầm, bởi vì chuyện này đáng lẽ không thể xảy ra mới đúng.
Vì để việc lánh nạn lúc sự cố khẩn cấp xảy ra được chấp hành một cách nhanh chóng, một khi mệnh lệnh cảnh báo cấp 2 được phát ra, cư dân cần phải ngay lập tức trở về nhà để chờ lệnh. Từ lúc phát lệnh đến giờ cũng đã qua một khoảng thời gian dài, tại sao việc lánh nạn vẫn còn chưa kết thúc?
Natsuki nhìn lấy những làn khói đen trên khu vực thành phố, cắn chặt răng hỏi lại.
"Ông nói việc lánh nạn vẫn chưa kết thúc... Chuyện này là sao hả? Rõ ràng tôi đã ra chỉ thị yêu cầu phải tiến hành chế độ cảnh giác ở cấp 2 rồi kia mà!"
"Thật xin lỗi, là do bên phía chúng tôi không thể liên lạc triệt để. Khi tin tức về chủng khổng lồ xâm lấn tới đây, tuyến sản xuất chất lỏng hữu cơ hình như vẫn còn đang vận hành, vì lý do đó mà Binh Sĩ Khai Thác không thể rời khỏi hiện trường. Tôi có nhận được báo cáo rằng lượng nhân viên hướng dẫn cư dân lánh nạn và nhân viên phụ trách phòng vệ không đủ."
"A... Tôi hiểu rồi, là do Thương Hội Sagara cản trở phải không?"
"Đúng vậy, chỉ báo cho Thương Hội thật sự là một sai lầm. Nếu như Hội Đồng Cầm Quyền cũng được thông báo thì tình trạng này đã không xảy ra...!"
Liên Bang Thành Phố Viễn Đông có ba tổ chức phân biệt, điều hành các lĩnh vực khác nhau.
"Quân Đoàn Viễn Chinh Hải Dương" quản lý quân sự.
"Hội Đồng Cầm Quyền Ogasawara" Quản lý chính vụ và kỹ thuật của đô thị quốc gia.
"Thương Hội Sagara" phụ trách khai thác di tích thành phố, sản xuất và phân phối vật tư.
Binh Sĩ Khai Thác và quân đoàn viễn chinh chuyên môn phụ trách chiến đấu vốn không phải đơn vị tương quan. Tuy trong trường hợp khẩn cấp, hệ thống chỉ huy sẽ được giao cho quân đoàn viễn chinh tiếp quản, nhưng lúc bình thường thì "Thương Hội Sagara" phụ trách sản xuất và phân phối sẽ có lực ảnh hưởng hớn hơn.
Giao thương với các khu vực khác và làm cho đô thị quốc gia trở nên phồn vinh, cư dân cũng bắt đầu mở rộng sản xuất và khai thác trên quy mô lớn.
Tuyến sản xuất bị đình công sẽ khiến thương hội chịu tổn thất rất lớn, đại khái là Thương Hội Sagara xem nhẹ tình huống hiện tại nên đã ngăn cản không cho Binh Sĩ Khai Thác hành động sớm.
Nghe được tin tức như vậy, chị em Hitsugaya đang ngồi trong chiến xa cũng cũng dùng loa phát thanh gắn bên ngoài để bài tỏ thái độ.
"Thật... Thật không dám tin luôn! Đây căn bản là hành vi uy hiếp không gian sinh tồn của đô thị quốc gia mà!"
"Trước kia bọn họ cũng đã làm rất nhiều chuyện quá đáng, nhưng bỏ qua lệnh phòng vệ thì không phải chuyện đùa rồi! Hoàn toàn không học được gì từ trận chiến hồi 5 năm trước luôn!"
"Hai em bình tĩnh lại đi... Binh sĩ tuyến đầu không lên bờ được sao?"
Người vừa trả lời khi nãy, hạm trưởng Tokuban đắng chát đáp lại:
"Vô cùng khó khăn. Số lượng thú biển quá nhiều, bây giờ không thể tùy tiện rời thuyền được."
"Nghĩa là chỉ còn cách chiến đấu trên biển thôi ư... Xem ra dùng chiến xa tới đây là một lựa chọn chính xác. Vậy còn cấp độ của kẻ thù?"
"Xung quanh chiến hạm gần như đều là cấp GIII, bên khu dân cư đã xác nhận rằng có ít nhất 4 con cấp GIV và một cấp GM (Million), là một con rất lớn đấy."
Như thể cảm nhận được bầu không khí nặng nề, Natsuki và chị em Hitsugaya không khỏi siết chặt tay hơn.
"Cấp độ Million sao... Tuy muốn sử dụng bom chìm để tiêu diệt nó, nhưng khoảng cách với thành phố lại quá gần."
"Không sai, nhưng chỉ cần dụ nó tới khu vịnh Tokyo là có thể dùng thủy lôi được đặt ở đó từ trước rồi. Chờ mọi người tránh nạn xong xuôi, chúng ta sẽ bao vây kẻ thù rồi từ từ dụ nó đi qua đó. Rốt cuộc thì chẳng thể nào chiến đấu đàng hoàng dưới nước được."
"Tôi hiểu tình huống hiện tại rồi. Chúng tôi sẽ đến khu dân cư trước, xin mọi người hãy dùng súng máy đối chiến trước đồng thời chờ mệnh lệnh tiếp theo."
Sau khi cắt đứt liên lạc với hạm đội, Natsuki hất chiếc áo khoác đỏ của mình lên, lớn tiếng chỉ thị:
"Tình huống có biến! Chúng ta phải chia làm hai tổ để tiến hành cứu trợ! Mình và Fubuki sẽ đi bảo vệ và hướng dẫn mọi người tránh nạn, Kazu-kun và Hibiki dựa vào tình mà tình hình mà chiến đấu với đàn khổng lồ!"
"Đã hiểu!"
"Biết rồi, tôi sẽ cố gắng xử lý ổn thỏa."
Đang bám vào phía sau chiến xa, Kazuma gật đầu trả lời. Cậu vẫn chưa rõ ràng mọi chuyện cho lắm, nhưng nếu kẻ thù là quái vật, thì tất nhiên không có vấn đề gì.
Đối với Kazuma, bảo cậu chém bỏ toàn bộ quái vật không phải người trước mắt chẳng phải yêu cầu gì khó khăn cho lắm.
Lướt qua những tòa nhà đổ nát và những cành cây, chiến xa nhanh chóng phóng về phía khu vực thành phố.
Kazuma liếc nhìn di tích thành phố dọc bên đường bằng khóe mắt, kiểm tra xem mình đang ở nơi nào.
"..."
Chiến xa lao nhanh dọc theo con đường và những phế tích, đi đến nơi nào cũng có thể thấy được những trụ điện bằng sắt mang một màu tro tàn.
Mùi rỉ sét lẫn vào trong gió biển, còn có cả tro bụi do phong hóa tạo thành.
Những tòa nhà không người nhô lên khỏi mặt biển, mọc đầy cỏ dại, trở thành nơi ở cho thú vật.
Mặc dù không được con người duy trì tu sửa, vẫn có một số công trình kiến trúc nhờ chức năng tự chữa trị của thể hạt mà giữ được hình dáng bên ngoài. Rõ ràng đã chịu qua sự tàn phá của những trận động đất đứt quãng mà vẫn chưa hoàn toàn sụp đổ, đại khái là vì có rất nhiều công trình sở hữu kết cấu chịu đựng chấn động tốt.
Quốc gia tai ách, tên gọi dị biệt ấy vậy mà lại phát huy hiệu quả bằng hình thức này, thật sự rất châm chọc.
(Cảnh quan dù cổ xưa lắm rồi nhưng mình vẫn còn chút ít ấn tượng. Chỗ sắp đến phía trước hình như là... Shinjuku?)
Điều khó tin là, càng đến gần trung tâm thành phố, mực nước lại càng thấp.
Natsuki đã từng nói--- ngoại trừ lượng nước tăng thêm do băng ở Bắc Cực tan ra, còn có một nơi có thể gọi là biển cả bên trong hành tinh cũng tuôn lên mặt đất, dẫn đến việc lục địa trên Trái Đất giảm mất bảy phần.
Đã như vậy, đáng lẽ một đảo quốc như Nhật Bản ngoài núi non ra thì phải mất đi tất cả đất liền rồi mới đúng. Nhưng mà từ tỉnh Kanagawa đến Tokyo, mực nước lại càng lúc càng thấp. Có lẽ là vì một loại sức mạnh nào đó mà Kazuma không biết đang vận hành bên trong di tích thành phố.
Đoàn người xuyên qua phế tích thành phố tĩnh mịch hoang tàn, lúc này âm thanh chiến đấu truyền vào trong tai bốn người.
"Tiếng súng... Chiến trường không còn xa nữa?"
"Một chút nữa là tới rồi! Em và brother đều phải chiến đấu với kẻ địch đấy, không sao chứ?"
"Không thành vấn đề."
Kazuma bình thản trả lời HiBiki.
Sự chú ý của cậu bây giờ đã rơi vào thành phố bên kia.
Có thể nghe thấy tiếng gầm mãnh liệt của những khẩu 6 nòng, còn có tiếng kêu thảm thiết của cư dân nơi đây. Bầy thú biển cuộn tròn thân thể như quả bóng, lao lên khỏi mặt nước với tốc độ cao, gào rống dữ tợn đồng thời bắt đầu tấn công mọi người.
"GEEEYAAAAaaaa!"
Chúng hé mồm nhe nanh lao tới công kích khắp nơi.
Mặc dù bầy quái vật này chỉ là có cấp GIII, nhưng chúng vẫn to lớn hơn xa loài người.
Hạm đội sử dụng súng máy xoay nòng trên chiến hạm để quét bắn, đẩy lùi bầy thú, cá lọt lưới lập tức trốn vào trong biển, nhanh chóng thoát đi. Tuy rằng quân đoàn viễn chinh đã trở về cảng theo chỉ thị của Natsuki, nhưng kẻ địch đã tiến sâu vào thành phố tới tận đây, tạm thời khó mà lên bờ được.
Súng máy không ngừng nhả ra xác đạn, liên tục bắn vào những bóng đen trên biển, nhưng mỗi một con đều có tốc độ vượt xa bình thường, khó mà bắn trúng được.
Hơn nữa súng máy được lắp đặt trên chiến hạm vốn không được dùng để bắn những mục tiêu trong lòng biển.
Trừ khi đạn thể hạt trực tiếp bắn vào mặt biển, nếu không uy lực sẽ bị giảm đi, lực sát thương cũng giảm mạnh.
Cho dù có thể duy trì tốc độ ở góc độ thích hợp, nhưng tính tới độ dính của nước biển, nhiều lắm cũng chỉ có thể đạt tới độ sâu một mét. Nếu là chiến đấu trên mặt biển, có là cả đàn "Khỉ Đột Lông Trắng" cũng đừng hòng tới gần, nhưng đối với những kẻ tấn công từ dưới biển lên, những biện pháp mà chiến hạm có thể dùng để chống lại chúng cực kỳ hữu hạn.
Cũng có một số người dùng phương pháp cận chiến để đánh với kẻ địch, nhưng đồng thời bọn họ còn phải dẫn dân chúng chạy trốn, không thể chú tâm vào việc chiến đấu được.
"...Quá thảm..."
Nhìn xem hiện trạng của khu dân cư càng lúc càng gần trước mắt, Natsuki cắn chặt răng.
Nếu thật tình làm theo chỉ thị của cô, mọi chuyện sẽ không diễn biến phức tạp tới vậy. Hỗn loạn đến mức này thì khó mà xây dựng lại trật tự được.
Dân chúng và Binh Sĩ Khai Thác bị tấn công liên tục. Mà bọn họ thì còn mất tới mấy chục giây nữa mới có thể đến nơi, khoảng thời gian này thật khiến người ta cảm thấy đau đớn, căm hận.
Ở một bên, Kazuma híp mắt nhìn lấy khu phố hỗn loạn phía trước, mở miệng nói:
"...Hibiki."
"Sao vậy, brother? Có chuyện gì thì để sau hẳn..."
"Thật xin lỗi, tôi muốn tấn công trước, việc hướng dẫn cư dân chạy trốn giao lại cho ba người."
"---Hả?" Trong lúc ba người còn lại đồng thanh thốt lên trong nghi ngờ, Kazuma đã buông tay khỏi chiến xa.
Hibiki sợ hết hồn, lập tức sử dụng camera ngoài kiểm tra tình hình, bây giờ không phải lúc dừng lại, cũng không có thời gian lãng phí để quay lại tìm cậu.
Ba người không hiểu tại sao Kazuma lại nhảy khỏi xe, nhưng vấn đề rất nhanh đã được giải đáp.
Kazuma đè thấp trọng tâm như một con mãnh thú, mắt chăm chăm nhìn về hướng khu dân cư.
Cậu dồn sức mạnh vào từng thớ cơ linh hoạt trong thân thể, hít sâu một hơi---
"---Ha...!"
Hét lên một tiếng, Kazuma lao thẳng tới khu dân cư, tốc độ nhanh tới mức để lại cả tàn ảnh.
Chấn động sản sinh khi cậu lao đi thậm chí tạo ra những làn sóng xung kích có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Chỉ trong nháy mắt, Kazuma đã vượt qua đám người Natsuki, xông vào khu dân cư bằng thứ tốc độ mà chiến xa nhiều chân chẳng thể nào sánh nổi.
Sau đó, cậu nhắm vào một con "Cá Sư Tử" đang chuẩn bị tấn công Binh Sĩ Khai Thác, siết tay đấm tới--- trong khoảnh khắc tiếp theo, chủng khổng lồ cấp GIII nổ tan thành từng mảnh.
"Sao có thể---!"
Xương đầu nát vụn, nội tạng vẩy ra bốn phía, gai lông mọc trên người bay tá lả khắp nơi.
Con quái vật to lớn bị đánh bay đụng vào nhà hoang, cuối cùng biến thành một vũng máu động.
Dù là nhóm người Natsuki, hay là những Binh Sĩ Khai Thác đang cận chiến cùng bầy khổng lồ, còn có quân đoàn viễn chinh đang vây quét bằng súng máy trên chiến hạm... Thậm chí là cả đàn khổng lồ đang tập kích khu phố, tất cả đều dừng lại vì một đòn này.
Chỉ đấm một cái, Kazuma đã tạo ra sự ảnh hưởng không thể đo đếm lên chiến trường.
Binh Sĩ Khai Thác chiến đấu nơi tiền tuyến vốn đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, coi nơi đây là chỗ mình sẽ hi sinh. Bọn họ phải dùng đao kiếm và súng ống trên tay để đối chọi với loài khổng lồ có kích thước gấp đôi chính mình trở lên, mang tâm lý như vậy là tất nhiên.
Thế mà loài quái vật to lớn như thế lại bị một con người tay không tấc sắt đánh trúng, thậm chí còn nổ tan tành. Khó trách tất cả mọi người đều trợn mắt hốc mồm.
Trong thời gian ngắn ngủi mà mọi người quên cả hít thở ấy--- Kazuma Shinonome quan sát tình huống bằng một ánh mắt đầy hung hiểm.
"---..."
Trên đường, vết máu loang lổ khắp nơi, tiếng kêu thảm thiết từ xa vọng tới đến tận lúc này vẫn chưa dừng lại, nhà cửa quen đường cũng bị cắn nát mất tự nhiên.
Căn cứ vào lời nói của cặp song sinh, khu dân cư này tuyệt đối chẳng giàu có gì.
Chỉ để sống qua mỗi một ngày, mọi người đã phải cố gắng hết sức. Muốn bù đắp những tổn thất này, e là sẽ mất rất nhiều thời gian và công sức.
Xác nhận rằng những vết tích chiến đấu này có thể tùy ý thấy ở bất kỳ đâu, Kazuma rút lại khí chất bình ổn mà cậu vẫn biểu hiện ra từ trước tới nay, trừng mắt nhìn bầy "Cá Sư Tử" với sự phẫn nộ đong đầy.
"...Tuy với ta, Tokyo này chỉ là một vùng đất xa lạ, nhưng ta không vô cảm tới nỗi đã chứng kiến thảm cảnh này mà ngồi yên không làm gì cả."
Cậu chậm rãi rút thanh đao ở bên hông ra, ngọn lửa giận lẳng lặng thiêu đốt trong đôi mắt.
Như thể muốn chém tan sự tĩnh lặng của chiến trường lúc này, Kazuma lạnh lùng nói với bầy "Cá Sư Tử":
"Chuẩn bị chịu chết đi, ta--- sẽ không bỏ sót dù chỉ một con!"
Bầy "Cá Sư Tử" đồng thời kêu lên phẫn nộ để đáp lại cơn giận của Kazuma. Tuy không hiểu ngôn ngữ của nhau, nhưng đôi bên đều có thể cảm nhận được sát khí mà đối phương phát ra.
Tiếp đến, một con trong đó gào to một tiếng, những con khổng lồ khác lập tức tụ tập thành đàn quanh nó.
Nhìn thấy động thái của "Cá Sư Tử' xuất hiện sự biến hóa rõ ràng, Binh Sĩ Khai Thác và quân đoàn viễn chinh đều cảm thấy khẩn trương.
Vốn dĩ bọn chúng tấn công nhân loại là vì đang ở trạng thái kích động, nhưng bây giờ lại biểu hiện ra những hành động mang tính tổ chức.
Thân thể chúng lao nhanh trong lòng biển, lập tức tấn công Kazuma.
"Không ổn... Không ổn! Đám bọn chúng bắt đầu hành động có tổ chức rồi!"
"Công Chúa! Chúng ta đi giúp anh ấy thôi!"
"Không, chuyện ở đây cứ giao cho cậu ấy, chúng ta phải ưu tiên cứu trợ mọi người, rồi còn điều chỉnh lại chiến trường nữa!"
Câu trả lời của Natsuki khiến cặp song sinh dựng tai nghi ngờ.
Nhưng Natsuki biết rất rõ...
Kazuma sở hữu năng lực chiến đấu mạnh mẽ tới nỗi có thể dễ dàng đẩy lùi bầy "Khỉ Đột Lông Trắng", thậm chí giải quyết "Cá Sư Tử" đầu đàn chỉ bằng một nhát đao. Để lại toàn bộ chiến trận cho cậu phụ trách khiến Natsuki có chút xấu hổ day dứt, nhưng tình hình đã hỗn loạn tới mức này, nhân loại thật sự cần một cơ hội để tập hợp lại.
Phán đoán của cô rất chính xác.
Bầy "Cá Sư Tử" đang tấn công liên tục đều bị Kazuma nhẹ nhõm giải quyết từng con một.
Để có thể lao ra khỏi mặt nước như đạn pháo, kẻ địch cần phải có một khoảng cách gia tốc nhất định.
Nếu muốn tránh việc bị bao vây khi đang chiến đấu, thì cần giữ cho bản thân song song với đường biển, nhờ vào đó hạn chế hướng nhảy ra của bọn chúng.
Kazuma chạy dọc theo đường biển trong thành phố, tiến về phía trước, đôi khi cậu sẽ nhảy lung tung bốn phía, cố tình để lộ sơ hở để dẫn dụ "Cá Sư Tử" nhảy lên khỏi mặt biển, rồi vung đao chém chúng thành hai nửa.
Máu tươi bị lưỡi đao kéo ra vẽ thành một đường cong trong không khí, một lần nữa vấy lên di tích thành phố.
Hai tay cầm đao đặt lên phía trước, tạo ra một lớp phòng thủ vững chắc như tường đồng vách sắt. Mặc dù có hai con cá sư tử đồng thời tấn công từ hai bên trái phải, Kazuma vẫn có thể dùng thanh đao trong tay phải chém ngược vào kẻ địch cùng phía, rồi uốn tay trái hất cùi chỏ vào cằm con bên trái để ngăn cản thế công, sau đó lại xoay đao về đâm thủng cổ họng của nó.
Chị em Hitsugaya đuổi theo phía sau, trông thấy Kazuma chém bay đầu một con cá sư tử khác một cách điêu luyện thì không khỏi trợn mắt ngoác mồm.
"Brother mạnh quá đi mất...! Mà kỹ thuật đáng sợ thì đáng sợ, nhưng đây đâu phải chuyện mà con người bình thường có thể làm được!"
"Tới tận bây giờ em vẫn chưa từng nghe nói có người không cần sử dụng vũ khí B.D.A đặc biệt, chỉ dùng vũ khí lạnh cũng có thể chống lại loài khổng lồ! Hoặc phải hỏi, người có thể đánh nát cơ thể của loài khổng lồ chỉ bằng một đấm rốt cuộc là thần thánh phương nào?"
"...Ừ, cậu ấy thật sự rất mạnh..."
Natsuki quan sát cách thức Kazuma chiến đấu bằng cặp mắt đầy sự hoài nghi.
Năng lực thân thể của cậu ấy đúng là rất kinh người, thứ kiếm thuật có thể chém đứt đôi cá sư tử chỉ bằng một nhát cũng rất cao siêu. Nhưng rõ ràng là sở hữu thứ sức mạnh to lớn như vậy, Kazuma lại không thể sử dụng năng lực nào khác ngoài cường hóa thân thể.
Với một cuộc chiến trên biển như thế này, nếu có thể thao túng chất lỏng thì sẽ chiếm được ưu thế rất lớn.
(Chẳng lẽ... Dù sở hữu sức mạnh to lớn như vậy, nhưng ngay cả kỹ năng cơ bản như thao tác với chất lỏng cậu ta cũng không biết ư...?)
Cậu ta là một thanh niên kỳ lạ, sống trong cái thời đại suy tàn này mà lại không biết B.D.A là cái gì, đúng là rất có khả năng cậu ta cũng không biết thao tác chất lỏng--- nếu vậy thì cậu ta đã học thứ kiếm thuật đó ở đâu, làm sao mà học được?
"Mấy chuyện cần phải làm rõ lại tăng lên rồi... Mà thôi, không sao cả. Hibiki, Fubuki! Chúng ta không thể ném hết mọi chuyện cho bên đó được! Đi báo cho quân đoàn viễn chinh và Binh Sĩ Khai Thác, chúng ta cần phải điều chỉnh lại tình trạng của chiến trường!"
"Đã rõ!" Hai người vui vẻ trả lời. Nếu đàn "Cá Sư Tử" đang làm loạn ở những khu vực khác giờ đã tụ tập về chỗ Kazuma, thì gánh nặng của Binh Sĩ Khai Thác và quân đoàn viễn chinh vẫn đang một mực khổ chiến đến nay cũng theo đó mà giảm bớt.
Những binh sĩ ở trên chiến hạm không thể lên bờ cuối cùng cũng có thể tham gia chiến đấu.
Nhưng trong lúc mọi chuyện đang dần dần chuyển biến tốt hơn, lại có một chuyện mà Natsuki nghĩ mãi vẫn không hiểu.
(Kỳ lạ... Nếu có "Cá Sư Tử" cấp GM thật thì thiệt hại không thể chỉ nằm ở mức độ này được."
Trong báo cáo đã từng nhắc tới, có một con quái vật khổng lồ có thể di chuyển với tốc độ cao trong lòng biển.
Khi mà một con quái vật có chiều dài tới gần mười mét bắt đầu náo loạn trong thành phố, thì thiệt hại phải nghiêm trọng hơn bây giờ rất nhiều. Natsuki đã ra lệnh dừng việc sử dụng vũ khí sóng âm, nhưng kẻ địch nhất định vẫn đang ẩn núp ở nơi nào đó. Nếu như không tìm được vị trí chính xác, thì dù muốn đẩy lùi đối phương cũng khó mà hành động tùy tiện được.
"Đây thật ra là lĩnh vực Chihiro am hiểu... Bây giờ cũng không có cách khác, để chị phụ trách việc hỗ trợ Kazu-kun vậy. Hai em phải tăng cường phòng bị cho trạm tích trữ Shinjuku như một khu tránh nạn, sau đó hội hợp với Chihiro---"
Đúng lúc này, sau lưng bỗng vang lên âm thanh Kazuma nhảy vào trong biển.
Chị em Hitsugaya trợn mắt nghi ngờ, Natsuki tức thì kinh ngạc xoay người nhìn lại.
Căn cứ vào năng lực của Kazuma, khả năng cậu bị đánh rơi xuống biển có tỷ lệ rất thấp. Nói cách khác, cậu đã tự mình làm vậy.
Nhưng lẽ ra cậu phải biết rất rõ, việc chiến đấu trong biển đối với mình là một bất lợi lớn mới phải.
Nếu cậu ấy biết rõ là bất lợi mà vẫn nhảy vào--- tất nhiên chỉ có một lý do.
"Không... Không tốt! Mọi người mau bám vào vật gì đó đi, chuẩn bị chịu chấn động!"
Trong lúc Natsuki lớn tiếng hét lên, tòa nhà hoang phế dưới chân mọi người cũng bắt đầu run lên mãnh liệt.
Biết rằng tòa nhà sắp sụp mất, Natsuki khởi động B.D.A.
Cô ném móc kéo giấu trong tay áo lên bờ phía đối diện rồi thu dây nhảy khỏi hiện trường.
Nhưng sự sụp đổ vẫn chưa dừng lại, tòa nhà bên cạnh và mảnh đất mới được khai hoang cũng bị hủy hoại kéo theo tro bụi mù mịt, đồng thời hất cư dân trên đó rơi xuống biển.
Cặp song sinh Hitsugaya sử dụng chân trước có thể biến hình của chiến xa nhiều chân để bắt lấy mọi người, nhưng cũng không thể cứu được tất cả.
Trong tiếng kêu gào thảm thiết vang vọng khắp di tích thành phố---"Cá Sư Tử" đầu đàn trồi lên khỏi mặt nước.
"GE──GE……EEYAAAAaaaa!"
Nó cuộn người nhảy lên không trung, tư thế uyển chuyển như một vầng trăng non.
Trong đống lông bờm của nó, có thể nhìn thấy Kazuma Shinonome đã cắm chặt thanh đao của mình vào đó, nắm mãi không buông.
Chứng kiến quái vật khổng lồ lao ra khỏi mặt biển, Natsuki nhịn không được hít sâu một hơi. Cô còn nhớ thi thể "Cá Sư Tử" trong báo cáo thuộc cấp GIX, cũng chính là dài chừng chín mét... Nhưng con hiện tại còn to lớn hơn thế.
Ước lượng bằng mắt có thể suy đoán ra kích thước này phải dài ít nhất mười lăm mét, hơn nữa trên lông bờm còn có vài chỗ sáng lên như khoáng thạch.
Chỉ sợ đây là một cá thể có mật độ kết tinh thuần chất trong thân người rất cao.
"Lớn... Lớn quá!"
"Bọn em chuẩn bị bắn đây! Brother mau tránh đi!"
Nghe tiếng cảnh báo của hai người, Kazuma rút đao nhảy ra khỏi người cá sư tử.
Giây tiếp theo, chiến xa nhiều chân và hàng trăm khẩu súng máy đồng thời nhắm vào con "Cá Sư Tử" khổng lồ vừa nhảy ra khỏi biển mà xả đạn, khói súng tràn ngập khắp bốn phương tám hướng.
Tuy nhiên--- những viên đạn thể hạt lại không thể xuyên qua lớp lông bờm cứng rắn của nó. Có lẽ là vì lông bờm được bao phủ trong lớp kết tinh cứng chắc, nhưng cứng tới nỗi này thì vẫn thật khó tin.
Con quái vật vượt quá tưởng tượng này khiến Natsuki cắn răng phẫn nộ.
"Tệ quá đi mất, loại kẻ địch khó đối phó thế này lại xuất hiện đúng ngay lúc chủ lực của quân đoàn viễn chinh không có ở đây...!"
Nếu súng trên chiến xa và súng máy đã không thể gây tổn hại lên đối phương, thì cũng chỉ còn pháo hạm và thủy lôi là hiệu quả. Nhưng không thể sử dụng những thứ này trong thành phố được, với lại pháo hạm cũng không thể bắn kẻ thù trong biển được.
"Cá Sư Tử" lại lặn xuống lòng biển, tuy nhiên vẫn có thể nhìn thấy bóng lưng của nó.
Kazuma đuổi theo cái bóng với tốc độ trời sinh của mình, nháy mắt đã chẳng thấy bóng dáng.
Natsuki định đuổi theo nhưng cô không có cơ hội đó, Chihiro đã truyền đến một tin tức xấu nữa.
"Natsuki! Cậu nghe được không? Chấn động vừa rồi đã phá hủy con đường dẫn đến khu tránh nạn! [Cá Sư Tử] đang trốn về hướng trạm tích trữ Shinjuku, mà phía tây còn có một số người chưa chạy kịp!"
"A... Vận may của chúng ta tệ thật!"
Tình hình bây giờ đúng là nhà dột còn gặp mưa rào. Natsuki cố gắng kiềm chế xúc động muốn ôm đầu, cô vừa chạy đến con đường tránh nạn phía tây vừa cố gắng liên lạc với Kazuma.
"Kazu-kun! Đừng đuổi theo nữa! Nếu nó muốn trốn ra khỏi thành phố thì cứ để nó đi đi! Còn để nó tiếp tục làm loạn bên trong thành phố thì chỉ... Gây thêm thiệt hại thôi!"
"Bây giờ không phải lúc để nói mấy chuyện như thế này! Phía trước hướng con quái vật này chạy trốn còn có người chưa chạy kịp!"
Natsuki nhìn về hướng cây cầu sắt trên tuyến đường biển phía trước, chỉ cảm thấy như bị dội một chậu nước đá từ đầu xuống chân.
Hai đầu cây cầu sắt dùng để vượt biển đã sụp mất, trước sau đều không còn đường để chạy.
Cho dù muốn bơi qua biển cũng không được, có rất nhiều phụ nữ và trẻ em trong số những cư dân còn sót lại, chưa kể còn có một lượng lớn GIII đang ở trong biển.
Có thể thấy được, "Cá Sư Tử" khi tiến về phía trước đều sẽ phá hoại những di tích trong biển, mà tốc độ thì vẫn vượt xa thường thức như cũ. Con quái vật đang trong trạng thái kích động không ngừng đụng vào di tích bốn phía, càng lúc càng gần cầu sắt.
Tiếp tục như vậy, cầu sắt bị nó phá mất chỉ còn là vấn đề thời gian.
Kazuma có thể thừa dịp kẻ địch nhảy ra khỏi mặt biển để tấn công, nhưng khi nó đã trốn vào lòng biển thì cậu cũng bó tay.
"Cứ thế này thì không ổn chút nào...! Có cách gì không?"
"Chỉ còn cách tăng tốc độ đánh lên thôi! Kazu-kun, cậu có thể giảm ma sát và... Thao tác chất lỏng không?"
"Xin lỗi, tôi còn chưa từng nghe tới nó là cái gì!"
Tuy Natsuki vốn cảm thấy chuyện này là không thể, nhưng xem ra gia tốc siêu việt của Kazuma khi trước đúng là chỉ nhờ vào năng lực cơ thể phi thường. Nếu cậu ấy có khả năng thao tác chất lỏng thì sẽ không làm mấy hành động ngu ngốc như nhảy vào trong biển rồi.
Tuy nhiên, trong tình huống bây giờ, việc này ngược lại biến thành chuyện tốt.
"Vậy ư... Nếu mình giúp thì cậu có thể chạy nhanh hơn không?"
"---? Được sao?"
"Theo lý thuyết thì được. Nhưng năng lực của mình chỉ có tác dụng ở phía trước mặt và chỉ có thể giữ được vài giây thôi. Thời cơ do cậu quyết định, tiếp cận nó bằng cách nhảy như khi nãy, chém đôi con "Cá Sư Tử" đó đi!"
Kazuma trừng mắt, lập tức chạy lên trước.
Natsuki cũng đưa tay lên trước, bắt đầu điều chỉnh hơi thở.
---Có rất nhiều cách thức gia tốc bằng thể hạt ngôi sao, miễn cưỡng thì có thể chia làm ba loại.
Một là thiêu đốt thể hạt để gia tăng năng lực cơ thể.
Hai là tiến hành thao tác giữa số ảo và số thực nhằm vào vật chất và không gian thông qua thể hạt.
Ba là hệ thống tinh vi nhất và cũng ít người dùng nhất, can thiệp thứ nguyên.
Phương pháp mà Natsuki sử dụng thuộc loại thứ hai.
Chỉ cần khởi động B.D.A chuyên dụng trên tay phải, thể hạt trong cơ thể cô sẽ tuần hoàn với tốc độ mãnh liệt.
Thể hạt không chỉ có khả năng mang tới sức mạnh to lớn cho động cơ E.R.A. Một số người có thể thiêu đốt thể hạt trong người để tăng cường năng lực thân thể, một số khác có thể thả thể hạt ra khỏi người để lấp vào không gian, nhờ đó tạo ra không gian số ảo.
"Định nghĩa một giây" là chỉ thời gian cố hữu của thế giới, và tính chất của thể hạt ngôi sao có thể vượt qua định nghĩa này.
Thể hạt ngôi sao di chuyển trong khe hở giữa số thực và số ảo có thể biến đổi thành hai loại Tachyon và Ether. Sau khi phản ứng với các thể kết tinh có độ tinh khiết cao chứa trong B.D.A thì sẽ bắt đầu siêu gia tốc. Tiếp đến, qua sự điều chỉnh của B.D.A, thể hạt siêu gia tốc trong cơ thể sẽ có đủ khả năng tạo ra những loại can thiệp vào thế giới vật chất.
Vậy nên, khi mà thể hạt đã được gia tốc của Natsuki tràn ngập khắp bầu không khí thì việc số ảo hóa không gian sẽ được tiến hành ngay lập tức, tạo ra không gian số ảo và hình thành đường hầm gia tốc.
(Lượng thể hạt trong cơ thể mình không nhiều lắm, có thể tạo ra đường hầm gia tốc cho một người được hai lần thì phải cảm ơn trời đất rồi.)
...Thao tác với không gian số ảo vốn không phải sở trường của Natsuki, nhưng hiện tại cũng không còn phương án nào khác.
Cô muốn tấn công kẻ địch vào lúc nó nhảy ra khỏi mặt biển lần nữa.
Kazuma cũng đã dừng chân, cậu hạ thấp trọng tâm như một con mãnh thú, chờ thời cơ ra tay.
Vì tránh cho bản thân khỏi bị gạch đá rơi rụng từ di tích thành phố làm ảnh hưởng, hai người tập trung tinh thần triệt để, khiến tri giác càng trở nên nhạy cảm hơn.
Sóng biển trước mặt càng lúc càng mạnh mẽ, khoảng cách chấn động cũng càng lúc càng ngắn. Biết rõ kẻ địch đã trồi lên, hơi thở của hai người phối hợp lẫn nhau---
"Khởi động Blood Accelerator (Máy gia tốc thể hạt trong máu) [Bread Of Whale] (Kình Vương Đại Tu)--- Triển khai không gian số ảo...!"
Chức năng xác thực bằng giọng nói giải trừ hạn chế của B.D.A, Natsuki giơ cánh tay phải đang tỏ ra ánh sáng màu đỏ rực lên.
Không gian thẳng tuyến phía trước cánh tay cô hiện lên sự tương phản, biến thành một vùng thế giới chỉ có hai màu đen trắng. Đây là do thể hạt lấp đầy trong không gian có đặc tính làm ánh sáng khả kiến thay đổi bước sóng và biến thành đơn sắc.
Theo cách này, quỹ đạo mà Kazuma cần nhảy theo cũng đã xuất hiện rõ ràng.
Đôi chân đã được nén đầy sức mạnh, Kazuma lao thẳng lên phía trước--- như một mũi tên rời khỏi cánh cung.
"Haaaa---!"
Cá sư tử vừa nhảy khỏi mặt biển, Kazuma và cánh tay đang giơ lên của Natsuki tạo thành một đường thẳng trong không trung.
Vào khoảnh khắc lưỡi đao phát ra ánh sáng, sắp chém vào cổ họng cá sư tử.
Nó đột nhiên quay đầu há miệng--- bắn ra một cột nước siêu áp suất cùng sỏi đá.
"---A...!"
"Kazu-kun!"
Âm thanh va đập vang vọng, Kazuma và sỏi đá cùng nhau rơi xuống.
Trúng đòn bất ngờ, toàn thân đều bị thương, cậu bị dòng nước đẩy ra ngoài.
Nếu chỉ có nước thì không thể làm Kazuma bị thương được. Natsuki nhất thời không thể hiểu được chuyện gì vừa xảy ra, nhưng khi nhìn thấy đá sỏi và nước biển đang rơi xuống di tích thành phố, cô lập tức nhận thức được tình hình.
Hành động tàn phá di tích thành phố của cá sư tử không phải là không có chủ đích.
Nó cắn phá kiến trúc để nuốt những mảnh vỡ từ đó, rồi bắn ra cùng cột nước có áp suất siêu cao để tạo thành một đòn đánh với sức hủy hoại đáng sợ.
(A... Ngoan cường và nhanh nhẹn, lại còn sở hữu trí tuệ cao cấp! Dù có là trong hàng ngũ GM thì nó cũng thuộc dạng kinh nghiệm đầy mình! Quái vật cấp độ này lại di cư từ Hokuriku tới đây...!)
Gần như mọi đàn khổng lồ phải di cư đều là những kẻ thua cuộc trong đấu tranh sinh tồn, vì lý do đó, Natsuki đã khinh địch cho rằng không cần phải cảnh giác quá mức với đám bại trận này.
Nếu là bình thường, cô đã suy xét đề phòng đến việc kẻ địch còn giấu đòn tất sát rồi.
"Là do sự sơ xuất của mình...! Xin lỗi, mình sẽ chữa trị cho cậu ngay..."
"Không, chữa trị hay gì để sau đi! Con sâu kia vẫn đang hướng tới cầu sắt kìa! Nhờ cô dùng lại chiêu vừa rồi!"
Toàn thân đầy máu, Kazuma đứng dậy trừng mắt nhìn cầu sắt. Cái bóng bên dưới mặt biển đang lao thẳng ra ngoài thành phố, hiển nhiên sẽ đụng vào cây cầu sắt trên đường đi của nó.
Nếu chuyện đó xảy ra, cư dân còn sót lại trên cầu khó mà toàn mạng.
Thương thế của Kazuma chắc chắn không nhẹ, bây giờ không phải là lúc tranh cãi.
"...Phát bắn vừa rồi là sỏi đá bị nó cắn nát. Dựa vào tình hình, mình nghĩ nó không có thời gian bổ sung sỏi đá mới, nhưng không có gì chắc chắn rằng nó đã dùng hết sỏi đá lúc trước rồi! Cậu có cách đối phó không!"
"Không có!"
"Mình cũng nghĩ thế!"
Cho dù không có cách, tôi vẫn phải đi--- gương mặt mạnh mẽ không khác lúc lần đầu gặp gỡ của Kazuma hiện lên ý chí như vậy. Ánh mắt cậu chứa đầy chiến ý kiên định, hoàn toàn tập trung vào kẻ địch.
Vì lẽ đó, Natsuki cũng hạ quyết tâm, lần này cô sẽ không lơ là sơ suất nữa.
Nếu Kazuma Shinonome có trách nhiệm chém chết kẻ địch bằng một đao, thì trách nhiệm của cô chính là bảo vệ một đao này.
Kazuma lại hạ thấp trọng tâm, chờ cơ hội tốt nhất.
Cá sư tử nhanh chóng rút ngắn khoảng cách với cầu sắt, rống lên đe dọa những người không kịp chạy trốn trên đó.
"GEEEEEEEYAAAAaaaa!"
"Khởi động Blood Accelerator [Bread Of Whale]--- Triển khai không gian số ảo...!"
Đường hầm đen trắng lần nữa xuất hiện trước mắt, Kazuma xách đao lao tới.
Dù bước nhảy thứ hai này nhanh hơn so với lần trước, nhưng cá sư tử đã có sự đề phòng. Nó quay đầu há mồm nhằm vào Kazuma, chuẩn bị bắn ra cột nước siêu áp suất trộn lẫn đá sỏi như khi trước.
Khoảng cách giữa hai bên chỉ còn năm mét, khó mà thay đổi tư thế trong không trung được.
Nhưng Kazuma không hoảng sợ, lần này khác với lần trước.
Cậu đưa sát khí vào thân đao, chuẩn bị chém đôi cả nước, đá sỏi, lẫn thân thể của con quái vật. Nhưng mà--- ngay lúc này lại có một sợi tơ cứng xuất hiện, xuyên qua kẽ hở giữa hai bên, vẽ nên những đường uốn khúc trong không trung.
"Đây là... Tơ cứng...?"
Sợi tơ cứng từ tay áo Natsuki uốn éo kịch liệt như một sinh vật sống, quấn chặt lấy đôi hàm của cá sư tử.
Sợi râu cá voi bền chặt lấy cướp được từ trên người "Bá Chủ Thái Bình Dương" đã cản lại đòn tấn công của kẻ thù. Đối với Kazuma, khoảng thời gian này là quá đủ để rút ngắn khoảng cách năm mét.
Cậu nghiêng thân đao, nhằm thẳng vào cổ họng cá sư tử.
Nếu đối đầu ở trạng thái trên không, cả hai bên đều không thể thay đổi tư thế.
"...Cuối cùng cũng đuổi kịp."
---Ta sẽ không để ngươi chạy trốn nữa đâu.
Kazuma bộc phát khí thế mạnh mẽ và hung bạo đáng sợ, khiến mọi vật có sinh mệnh xung quanh nhịn không được run rẩy.
Natsuki đột nhiên hiểu thấu, rõ ràng kẻ địch là một con cá sư tử cấp GM sở hữu một sức mạnh to lớn---
Nhưng nghĩ lại kỹ càng, có phải nó vẫn luôn muốn trốn khỏi truy sát của Kazuma hay không?
Dưới lưỡi đao sắc bén, lông bờm của cá sư tử đứt rời như giấy mỏng. Lớp lông bờm chứa dựng thể kết tinh thuần khiết cao cấp có thể coi nhẹ đạn thể hạt của súng máy, bị cắt đứt chỉ bằng một đao.
Trong nháy mắt, lưỡi đao cắt xuyên qua cột sống cổ, tiếp tục đi về phía trước, cắt thẳng tới gốc vây bên phải, chém cá sư tử đứt thành hai nửa.
"GEEEEEEEEYAAAAaaaa---!"
Tiếng kêu thảm thiết của con quái vật trước lúc chết quanh quẩn khắp Shinjuku.
Biết rằng đầu đàn đã chết, những con cá sư tử còn sót lại chèn ép lên nhau mà bỏ trốn.
Đứng ở nơi xa, nhìn dòng máu tươi phun ra như suối của con cá sư tử khổng lồ, Natsuki xác định chuyện này đã kết thúc, mãi một lúc sau cô mới lẩm bẩm như đang tự nói với chính mình.
"---Cậu ấy... Rất mạnh...!"
Không, thậm chí là quá mạnh...
Mặc dù sự hỗ trợ của Natsuki cũng có giúp được cho Kazuma, nhưng đó không phải thành phần tất yếu mang đến thắng lợi. Nếu cậu ta đã biết cá sư tử sẽ phản kích thế nào, tất nhiên có thể tự lực chém mở cột nước ở mức độ đó.
Mặt khác, đô thị quốc gia sẽ không để lỡ mất một chiến sĩ mạnh mẽ có lực chiến ngang hàng một đội quân như thế này.
Cho nên, nếu Kazuma cũng không phải là con cháu của những di dân ngoại tịch bị bỏ rơi ba trăm năm trước thì---
"Cậu... Rốt cuộc là thần thánh phương nào...?"
Trong cơn mưa được tạo thành từ máu tươi và tiếng hoan hô chiến thắng của nhân loại xung quanh... Natsuki vẫn đang nhìn lấy bóng lưng của Kazuma với ánh mắt sắc nhọn.
*
Một phương diện khác--- Kazuma Shinonome đứng trên cầu sắt vẩy đầy máu tươi."...Cuối cùng cùng cũng xong rồi sao?"
Vẫn còn cảm thấy khó thở, cậu nặng nề thở ra một hơi, như thể cuối cùng thì cũng có thể thả lỏng được.
Thương tích nặng nề hơn cậu nghĩ, nhất là cái mảnh nhọn đâm vào bụng, trước khi được điều trị chính thức, tốt hơn hết là vẫn nên để yên nó ở đó.
Lỡ mà rút ra xong lại chết vì mất máu, chuyện như vậy chẳng buồn cười chút nào.
Đau đớn kịch liệt khiến Kazuma nhiều lần muốn ngã xuống đất lăn lộn, nhưng xét tới gốc rễ vấn đề, nếu sáng hôm nay cậu không để con cá sư tử đó chạy thoát thì mọi chuyện sẽ không trở thành thế này.
Đã như vậy, những vết thương này chẳng khác nào tự làm tự chịu, cho nên cậu phải cam tâm tình nguyện gánh lấy hậu quả.
Đau buồn vì thất bại của mình làm liên lụy tới nhiều người, Kazuma nhìn sang đoàn dân tị nạn đang co lại trên cây cầu sắt.
Tất cả mọi người đều thở ra một hơi bởi vì cuối cùng cũng được cứu--- trong đó có hai thiếu niên thiếu nữ nhỏ tuổi đang ôm nhau, run rẩy không ngừng. Kazuma chầm chậm đi tới chỗ hai đứa trẻ, vừa nhìn chúng vừa hỏi:
"...Hai người có sao không?"
"A... Vâng."
"Vậy à... Đứa bé này là em gái cậu sao?"
Ôm lấy cô em gái, người anh trai gật đầu.
Thấy hành động như thể đang bảo vệ cô em nhỏ tuổi của thiếu niên, Kazuma hơi chút mỉm cười.
"...Cậu giỏi lắm, làm anh trai đúng là phải bảo vệ em gái mình thật tốt. Sau này có gặp chuyện gì đi nữa, cậu cũng phải bảo vệ em ấy đấy."
Kazuma nói, giống như đã đặt mình và em gái lên người cặp anh em trước mắt.
Thiếu niên gật đầu đáp lại, dùng sức ôm em gái chặt hơn.
Nhìn thấy việc làm của cậu nhóc, Kazuma bỗng nhớ lại câu mà mẹ mình hay nói.
"---Khi mẹ không có ở đây, Kazuma, con phải bảo vệ gia đình thật tốt.
Bởi vì con là con trai lớn của cái nhà này."
Mỗi lần rời khỏi nhà, người đó đều nói như vậy, không sai một chữ.
"Sẽ do con bảo vệ"...Mỗi lần nói tới đây, Kazuma đều có chút tự hào.
"Nhà... Nhà mình sao... Cuối cùng thì---"
Miệng vết thương còn đang rỉ máu, tuy còn chưa tới độ mất máu mà chết, Kazuma vẫn cảm thấy hai chân càng lúc càng mất sức.
Uy hiếp lớn nhất đã được giải quyết, những chuyện còn lại cứ giao cho Natsuki vậy.
Kazuma nhắm hai mắt, như đã chìm vào giấc ngủ, cậu ngã xuống nền cầu sắt.