Tôi thức dậy một vài tiếng trước chuyến tàu đầu tiên và mua một chai nước tăng lực từ máy bán hàng tự động.
Khắp người tôi đau ê ẩm. Chung quanh vẫn tù mù tối, tôi còn nghe thấy tiếng cu gáy, quạ, và ve nữa.
Trở vào trong, tôi thấy Miyagi đang ngồi đó và vươn vai. Hành động ấy dường như cho thấy nhiều khía cạnh giống con người của cô hơn bất kỳ điều gì khác của cô mà tôi từng thấy từ đó tới giờ.
Tôi nhìn vào cô, tay vẫn cầm chai nước.
Chắc bởi không khí oi ả của đêm hôm qua, cô đã cởi chiếc áo len ra và đặt nó lên đùi, để lộ đôi bờ vai thanh mảnh của mình.
...Có lẽ, chỉ là do tôi bối rối.
Hay có lẽ do tôi chỉ còn sống được ba tháng, có khi lại do những cuộc gặp thất vọng cứ nối tiếp nhau, cũng có lẽ do tôi nửa tỉnh nửa mê, mệt mỏi, và đang trong cơn đau nữa.
Hoặc có lẽ là tôi thực sự thích dáng vẻ của người con gái tên Miyagi này, nhiều hơn là mình nghĩ.
Mà, chuyện đó cũng chẳng quan trọng. Dù sao, tôi bỗng có sự thôi thúc đột ngột muốn làm một điều tồi tệ với Miyagi. Nói thẳng ra là, tôi muốn đè Miyagi xuống. Tôi muốn dùng cô ấy để giải phóng tất cả cảm xúc của mình.
Những việc tôi đang định làm là những hành vi không đúng mực, chúng nhất định sẽ khiến tuổi thọ của tôi kết thúc nếu tôi làm vậy - nhưng thế thì sao chứ? Vài tháng nữa là tôi sẽ chết.
Cho nên tôi sẽ vui vẻ mà ra đi khi được làm những điều mình muốn.
Tôi đã viết rằng không kìm nén ham muốn trong danh sách “Những điều cần làm trước khi chết” của mình.
Trước đây tôi đã xem như cô ấy nằm bên ngoài những ham muốn kia, nhưng khi bắt đầu nhìn cô theo cách như vậy, dường như không có ai thích hợp hơn Miyagi cho hành động tuyệt vọng kiểu đó.
Tôi không biết vì sao, nhưng dường như cô ấy kích thích bản chất hung bạo của tôi. Có lẽ bởi cô luôn giả đò khắc kỷ, nên tôi muốn phá rối màn diễn đó và khiến cô ấy phải lộ ra vẻ yếu đuối của mình. Để bảo với cô ấy rằng “Cô giả vờ mạnh mẽ, nhưng cô thật ra yếu đuối thế này đây.”
Khi tôi đứng trước mặt cô, Miyagi làm điệu bộ có đôi chút đề phòng như thể nhìn thấu ý nghĩ của tôi.
“Tôi có một câu hỏi cho cô.”
“...Vâng?”
“Khi một giám sát viên trông thấy đối tượng của họ thưc hiện “hành vi không đúng mực” hoặc gì đó, sẽ mất bao lâu trước khi tuổi thọ của họ bị kết thúc?”
Đôi mắt Miyagi toát ra vẻ thận trọng. “Tại sao anh lại hỏi thế?”
“Căn bản thì, tôi muốn biết sẽ mất bao lâu trước khi tôi chết nếu tôi dùng bạo lực với cô ngay tại đây.”
Tuy nghiên, cô ấy chẳng có vẻ gì là quá bất ngờ.
Cô nhìn tôi với đôi mắt lạnh lẽo hơn bao giờ hết, khinh miệt tôi.
“Tôi có thể liên lạc ngay lập tức. Sau đó, sẽ không mất hai mươi phút đâu. Và trốn thoát là điều hoàn toàn không thể.”
“Vậy là tôi sẽ có khoảng mười mấy phút để thoải mái hành động?”, tôi nhanh chóng hỏi lại.
Miyagi ngoảnh mặt đi và yếu ớt nói
“Chẳng ai nói như vậy cả.”
Sự thing lặng bao trùm.
Kỳ lạ thay, Miyagi không cố gắng chạy trốn. Cô chỉ đăm đăm nhìn vào đùi mình.
Tôi vươn tay ra chạm vào cô ấy.
Tôi đã lên kế hoạch lăng mạ và làm tổn thương cô, nhưng ngay khi tôi chạm vào bờ vai trần kia, gương mặt buồn bã của ấy khiến cơ thể tôi đông cứng lại.
Tôi thực sự định đẩy Miyagi xuống sàn và dùng cô ấy để thực hiện ham muốn của mình sao?
Nếu làm vậy, cô ấy ắt hẳn sẽ đau đớn. Có lẽ tôi sẽ gây thêm một vết thương khác giống như vết thương lớn trên đầu gối cô. Có lẽ tôi sẽ lấy đi càng nhiều ánh sáng hơn từ đôi mắt vốn đã gần như đen kịt của cô. Có lẽ khi mọi chuyện xong xuôi, cô sẽ chỉ nói ra một lời nhận xét mỉa mai như thể không mảy may dao động.“...Anh hài lòng rồi chứ?”
Và thật sự tôi sẽ thoả mãn ư?
Tôi đang cố làm cái gì vậy?
Những dây thần kinh căng như dây đàn của tôi được chế ngự trong phút chốc. Thay vào đó, sự trống rỗng dữ dội lấp đầy trong tôi.
Khi tôi nhìn vào cặp mắt cam chịu của Miyagi, nó cũng khiến tôi buồn theo.
Tôi buông tay mình khỏi bờ vai đó và ngồi xuống cạnh cô, để lại một chỗ trống to đùng ở giữa. Thái độ của mình thay đổi một cách chóng mặt khiến tôi thấy ngượng.
“Hẳn là một công việc kinh tởm,” tôi lên tiếng. “Lúc nào cũng phải đối mặt với hạng rác rưởi như tôi.”
Cô tiếp tục ngoảnh mặt đi. “Anh hiểu thế là được rồi.”
Giờ mình mới thấy tại sao mình chỉ đáng giá 300,000 yên, tôi nghĩ. Tôi chỉ cách một bước so với ranh giới không thể quay đầu.
“Một công việc nguy hiểm. Tôi cược rằng chẳng thiếu những kẻ như tôi đâu nhỉ? Những kẻ phát điên khi sắp phải lìa đời, và trút cơn giận lên giám sát viên của chúng.”
Miyagi nhẹ nhàng lắc đầu. “Thật ra, anh là trường hợp dễ dàng đấy. Có những người còn đi xa hơn nhiều,” cô nói, cố gắng giữ cho tôi bình tĩnh.
Tôi muốn hỏi về vết thương trên đầu gối cô mà mình tò mò từ lúc chúng tôi gặp nhau, nhưng tôi vẫn lặng im. Sẽ như một cái tát vào mặt nếu tôi cố gắng và tỏ ra quan tâm lúc này, và rồi chỉ dẫn đến nỗi thất vọng.
Thay vào đấy, tôi hỏi “Tại sao cô lại làm một công việc như thế?”
“Nói một cách đơn giản, bởi vì tôi phải làm.”
“Thế nói cho tôi theo cách không đơn giản đi vậy.”
Trông Miyagi có vẻ bất ngờ. “Tôi đã nghĩ rằng anh không hứng thú với bất kỳ ai ngoài cô Himeno đấy.”
“Điều đó chẳng đúng đâu. Nếu tôi không cảm thấy chút hấp dẫn ở cô, thì tôi đã không cố làm điều tôi vừa làm.”
“...Được rồi. Cảm ơn nhé, tôi cho là thế.”
“Cô không cần phải nói nếu bản thân không muốn.”
“Ừm, quá khứ của tôi thực sự cũng chẳng có gì để mà giấu giếm... Um, tôi đã bảo với anh rằng ngoài tuổi thọ, còn có thể bán sức khoẻ và thời gian rồi nhỉ?”
Tôi gật đầu.
“Ờm, tôi đã bán thời gian của mình. Chừng ba mươi năm trong số đó.”
...Đúng rồi. Tôi đã luôn băn khoăn về chuyện đó ngay từ đầu.
Bán đi thời gian nghĩa là thế nào.
“Tôi hiểu rồi... Nếu cô bán đi thời gian của mình, có nghĩa là...”
“Đúng vậy. Phần lớn các giám sát viên là những người tới cửa hàng giống như anh và bán đi thời gian của mình. Mặc dù bằng cách làm như vậy, họ thực ra cũng bán đi sự an toàn và các mối quan hệ của mình nữa...”
“Vậy cô là một người bình thường cho tới lúc ấy?”
“Phải. Một con người bình thường giống như anh vậy, anh Kusunoki.”
Tôi đã tự nhiên mà cho rằng Miyagi là một người bẩm sinh mạnh mẽ, mỉa mai và lãnh đạm. Nhưng từ những điều cô ấy nói với tôi... có lẽ cô ấy bị buộc phải có được những tính cách đó để tồn tại.
“Cô vẫn già đi, đúng không? Cho nên nếu cô bán đi ba mươi năm… khi cô hoàn thành công việc, cô sẽ tầm bốn mươi tuổi?”
“Đúng vậy. Đương nhiên, đấy là nếu như tôi còn sống để thấy được nó,” cô nói cùng một nụ cười tự khiêm.
Nó có nghĩa cô ấy vẫn sẽ vô hình trong vài thập kỷ tới.
“…Sao cô lại cần tiền đến thế?”
“Quá nhiều câu hỏi cho hôm nay đấy, hm.”
“Tất nhiên, ý tôi là, cô không cần phải trả lời đâu.”
“Nếu tôi bảo anh rằng nó không quá thú vị thì sao?”
“Tôi tin rằng nó hấp dẫn hơn nhiều so với lý do tôi bán đi tuổi thọ của mình.”
Miyagi nhìn lên bảng lịch trình. “Chà, vẫn còn thời gian cho tới chuyến tàu đầu tiên, chắc vậy.”
Và rồi cô bắt đầu nói cho tôi câu trả lời từng chút một.
“Tôi vẫn không hiểu tại sao mẹ mình lại bán đi vài chục năm trong thời gian của bà để mua được tuổi thọ nhiều hơn. Theo những gì tôi nhớ về mẹ, thì bà luôn luôn bất mãn với thực tại mà mình đang sống. Cha tôi rõ ràng đã bỏ đi chỉ ngay trước khi tôi được sinh ra. Bà nguyền rủa ông bởi những thứ nhỏ nhặt nhất, nhưng từ trong thâm tâm bà, tôi tin là mẹ tôi muốn ông quay trở lại. Có lẽ đó là lý do duy nhất mà bà ấy muốn kéo dài tuổi thọ của mình - để tiếp tục chờ đợi ông. Đương nhiên, điều đó sẽ chẳng ảnh hưởng gì tới tuổi thọ của cha tôi, và mẹ tôi sẽ trở nên vô hình với tất cả mọi người. Và quan trọng hơn cả, tôi không thể hiểu nổi lý do bà chờ đợi sự quay lại của một người đàn ông đã để lại cho mình quá nhiều tổn thương, không bao giờ biến mất. Tuy nhiên nếu như bà ước muốn kéo dài được cuộc đời mình để đợi cha tôi - có lẽ có là ai đi nữa thì thật sự cũng chẳng quan trọng. Chỉ là do bà ấy không có ai để dựa dẫm vào. Bà không biết bất kỳ ai yêu mình ngoài ông ấy.”
“…Tôi ghét bà mẹ khổ sở của mình. Bà ấy ngược lại cũng ghét tôi, lúc nào cũng nhắc tôi cái ao ước phải chi “thứ này” chưa từng được sinh ra của bà. Khi mẹ tôi bán đi thời gian của mình và trở thành một giám sát viên, biến mất khỏi tầm mắt của tôi, tôi nhớ hồi ấy mình mới chỉ sáu tuổi. Sau đó tôi được nhận nuôi bởi dì của mình được vài năm, nhưng rồi cũng thế, người ta đối xử với tôi như một cục nợ.”
Miyagi sau đó dừng lại, im lặng suy ngẫm.
Cô dường như không bị lấn át bởi cảm xúc hay gì cả. Có lẽ cô đã nhận ra ngôn từ của mình đang vô tình nói ra giống như là cầu xin sự đồng cảm.
Khi tiếp tục, cô nói chuyện một cách vô tư hơn trước, như thể đang nói về một người nào khác.
“Mẹ mất khi tôi lên mười. Nguyên nhân chính xác gây ra cái chết của bà ấy vẫn chưa rõ. Tuy nhiên, chắc chắn là bà ấy bị giết bởi một trong những người mình giám sát. Anh có thể kéo dài tuổi thọ của mình thật nhiều, nhưng thương tổn và bệnh tật lại là một vấn đề khác hoàn toàn. Lần đầu nghe tới nó, tôi băn khoăn liệu có phải mình đang bị lừa không.”
“…Người đàn ông thông báo cho tôi cái chết của mẹ bảo với tôi một thứ đáng lưu ý khác. “Cô có một khoản nợ,” ông ta nói. “Một khoản nợ khổng lồ mẹ cô để lại. Chỉ có duy nhất ba cách để cô có thể trả được nó - bán đi tuổi thọ, bán thời gian, hoặc bán đi sức khỏe của mình.” Mẹ tôi đã bán đi gần như hết cuộc đời mình để kéo dài sự sống, nhưng lại chết trước khi bà có thể làm việc hết chỗ thời gian mình bán. Khoản nợ vì thế được chuyển cho họ hàng gần gũi nhất, con gái bà ấy. Và nếu tôi không thể trả nợ được ngay lập tức, tôi sẽ bắt buộc phải chọn một trong ba thứ kia.”
“Và cô chọn thời gian,” tôi nói.
“Đúng vậy. Tôi đã phải bán đi ba mươi năm hơn trong số thời gian của mình để trả khoản nợ đó. …Và giờ thì tôi làm việc như một giám sát viên. Một công việc cô đơn với nhiều mối nguy hiểm, nhưng đổi lại, nó khiến tôi hiểu tường tận về cách sống của mọi người và giá trị cuộc sống. Khi trả xong khoản nợ, tôi cảm thấy mình sẽ có thể sống một cuộc sống “đúng nghĩa” hơn bất kỳ ai. Nghĩ theo cách ấy, công việc đó cũng không đến nỗi tệ.”
Cô ấy nói về nó giống như nó là sự cứu rỗi của cô vậy. Thế nhưng dù cho tôi có nhìn nó theo góc độ nào, thì cuộc đời của Miyagi vẫn là một bi kịch thực sự.
“Tôi không hiểu,” tôi lên tiếng. “Tôi nghĩ mình hẳn sẽ bán phứt đi một cuộc đời như thế. Vì chẳng có gì đảm bảo cô sẽ sống sót để trả xong món nợ ấy, phải không? Và mẹ của cô đã chết. Kể cả nếu có hoàn thành công việc, thời gian đẹp nhất cuộc đời cô đã trôi qua rồi. Tôi không có ý mỉa mai hay gì cả, nhưng tôi sẽ mượn những lời của chính cô - cô chỉ vừa mới chạm tới vạch xuất phát mà thôi. Phải đối mặt với tất cả những đau khổ này và rồi bắt đầu cuộc đơi mình ở tuổi bốn mươi… Tôi chỉ có thể gọi đó là một bi kịch. Nên bán nó đi thì sẽ tốt hơn.”
“Tôi sẽ làm vậy nếu tuổi thọ của mình đáng giá chút gì đó.”
“Thế nó đáng giá bao nhiêu?”
“Giống của anh thôi,” Miyagi nói, như thể nó đáng cười lắm vậy. “10,000 yên một năm. …Nếu như tôi có quá cộc cằn với anh, thì tôi tin rằng đó là bởi mình không thể chấp nhận một cái giá rẻ mạt như thế. Theo cách nào đó, chúng ta giống nhau. Vậy nên tôi xin lỗi vì đã trút giận lên đầu anh.”
“…Ờm, tôi không muốn thô lỗ đâu, nhưng không phải chết luôn thì tốt hơn sao?”, tôi hỏi. “Những thứ đáng mong đợi ngày càng ít.”
“Phải, anh nói đúng. Hoàn toàn đúng. Nhưng tôi cho là mình không thể làm vậy bởi vì tôi giống với bà mẹ của mình. Là một đứa ngu ngốc hết thuốc chữa. Chẳng biết sống để làm gì, thế nhưng bản thân bị bắt buộc phải sống tiếp. Có lẽ chúng ta giống nhau thậm chí đến cách chết cũng không chừng. Nhưng… anh biết đấy, nó không đơn giản vậy đâu. Có lẽ ngày nào đó một điều tốt đẹp sẽ đến.”
“Tôi biết một gã đã chết lúc năm mươi tuổi cũng tự nói với mình điều ấy, nhưng chẳng nhận được điều gì ráo,” tôi đùa.
“Tôi cũng thế thôi,” Miyagi cười mỉa.
Cười cùng cô, tôi châm một điếu thuốc. Sau đó Miyagi đứng dậy, lấy một điếu thuốc khác từ tay tôi, và đặt nó vào miệng.
Cô giữ chiếc bật lửa để châm thuốc, nhưng dường như nó vừa mới hết dầu, những nỗ lực lặp đi lặp lại cũng chẳng làm cho viên đá lửa phát ra tí lửa nào.
Miyagi chỉ vào điếu thuốc của tôi và đưa mặt mình lại gần. Tôi theo tín hiệu của cô và cũng làm hệt vậy. Phần cuối hai điếu thuốc chạm nhau, và ngọn lửa chầm chậm chuyển sang điếu thuốc của Miyagi.
Nhìn thấy Miyagi thoải mái lần đầu tiên, tôi nghĩ:
Ít nhất mình cũng sẽ khiến cô ấy nhớ về mình như là đối tượng dễ dàng nhất của cô.
Tôi nhìn về phía đường ray. Vầng dương đang bắt đầu ló rạng.