Và đây, trò hề của tôi đã thực sự đẩy nhanh tiết tấu.
Tôi bảo với Miyagi “Tôi đi gọi điện rồi quay lại ngay” và chủ tâm đi ra ngoài căn hộ. Ý định của tôi là để cho cô ấy khỏi nghe điện thoại của mình, nhưng chắc chắn, Miyagi đang lẽo đẽo ở ngay đằng sau.
Đã rất lâu rồi từ lúc tôi tự mình gọi cho ai đó thay vì được người ta gọi. Tôi nhìn đăm đăm vào cái tên “Wakana” trên màn hình điện thoại một lúc lâu.
Những con côn trùng mùa hạ cất lên những thanh âm cao vút từ bụi cây phía sau căn hộ.
Tôi vô cùng căng thẳng khi nói chuyện điện thoại.
Thật ra thì, tôi đã luôn như vậy từ hồi còn là một đứa nhóc; tôi cũng không bao giờ mời bất kỳ ai đến chơi, hoặc tự nhiên bắt chuyện với người khác.
Đúng thế, do vậy mà tôi đã bỏ lỡ hàng đống các cơ hội, nhưng nó cũng giúp tôi tránh khỏi từng ấy các lo lắng. Tôi không đặc biệt hối tiếc hay thoả mãn với điều đó.
Tôi ngưng dòng suy nghĩ lại và sử dụng vài giây không suy nghĩ đó để bấm điện thoại. Tôi chỉ cần gọi điện thôi mà. Cuộc trò chuyện thực sự ra sao thì ra.
Tiếng chuông càng khiến tôi căng thẳng hơn. Một lần, hai, rồi ba lần. Lúc này, tôi cuối cùng cũng nghĩ tới khả năng cô ấy có thể không trả lời. Không làm điều này cũng khá lâu, tôi đâm ra nghĩ rằng người ta sẽ luôn trả lời.
Bốn, năm, sáu. Tôi không cảm thấy rằng cô ấy sẽ “trả lời ngay lập tức.” Một phần trong tôi thấy thật nhẹ nhõm.
Tiếng chuông thứ tám, tôi bỏ cuộc và ấn nút huỷ.
Wakana là một cô gái đang học đại học, trẻ tuổi hơn tôi. Tôi đã lên kế hoạch mời cô ấy ra ngoài đi ăn hoặc làm gì đó. Và nếu mọi chuyện diễn ra tốt đẹp, thì tôi muốn dành phần còn lại trong cuộc đời ngắn ngủi của mình với cô ấy.
Lúc này đây, tôi cảm thấy nỗi cô độc bất chợt dâng tràn. Thay đổi đầu tiên tôi cảm thấy khi được biết chính xác kết thúc cuộc đời mình là khát khao vô hạn được ở cùng với người nào đó. Một thôi thúc mãnh liệt là chí ít cũng phải nói chuyện với một ai đó xuất hiện trong tôi.
Wakana là người duy nhất ở đại học tỏ ra có cảm tình với tôi. Tôi gặp cô ấy hồi mùa xuân năm nay, ở tiệm sách cũ kia, khi cô ấy vừa mới nhập trường.
Trông thấy Wakana mải mê giữa những cuốn sách cũ kỹ, tôi bèn nhìn cô ấy theo kiểu “đi đi nào, cô gái”. Nhưng dường như nó đã gây ra một trong những nhầm lẫn phổ biến khi bước chân vào một cuộc sống mới - cô ấy nghĩ “Mình không nhớ anh chàng đang nghiêm túc nhìn mình này là ai, nhưng có lẽ chúng ta từng gặp nhau ở đâu đó rồi chăng?”
“Um, thứ lỗi... Trước đây chúng ta có gặp nhau rồi sao?” Wakana dè dặt hỏi.
“Không,” tôi trả lời. “Chưa thấy cô lần nào cho tới bây giờ.”
“Oh, tôi hiểu rồi... Xin lỗi đã làm phiền anh,” Wakana nói, nhận ra sai lầm của mình và ngượng ngùng quay đi. Nhưng sau đó cô ấy mỉm cười, như thể muốn thử lại lần thứ hai.
“Vậy, về cơ bản thì, chúng ta đã gặp nhau trong tiệm sách này đúng không?”
Giờ thì tới lượt tôi trở thành mối phiền toái. “Tôi nghĩ cô đúng về chuyện đó.”
“Tôi cũng nghĩ mình đúng về chuyện đó. Tuyệt thật,” Wakana nói, đặt một cuốn sách cũ lên giá.
Vài ngày sau, chúng tôi gặp lại nhau ở trường. Sau đó, chúng tôi ăn trưa cùng nhau vài lần, có những cuộc trò chuyện khá lâu về sách và âm nhạc.
“Em chưa bao giờ gặp ai trong thế hệ của mình mà đọc nhiều sách hơn em trước kia cả,” Wakana nói với đôi mắt lấp lánh.
“Dù vậy thì anh chỉ đọc thôi. Anh không hiểu được gì trong đó cả,” tôi đáp lại. “Anh thiếu đi khả năng hiểu được giá trị thật sự trong một cuốn sách. Tất cả anh làm là đổ súp trong nồi vào một cái đĩa nhỏ. Nó tràn ra khỏi mép, và chẳng còn chút dinh dưỡng nào hết.”
“Anh đang nói gì thế?”, Wakana nói, đầu nghiêng sang bên. “Ngay cả khi dường như nó có thể không có chút dinh dưỡng nào, và như thể anh sẽ quên nó ngay lập tức, em nghĩ những thứ anh đọc luôn ở trong đầu anh và trở nên hữu dụng. Ngay cả khi bản thân anh không nhận ra điều đó.”
“Chà, có lẽ là thế. Anh chỉ nghĩ... Anh nói điều này bởi vì nó là trường hợp của anh, nhưng anh không nghĩ vùi mình vào sách khi còn trẻ là tốt cho sức khoẻ đâu. Đọc sách chỉ dành cho những người không có gì để làm thôi.”
“Thế anh có gì để làm không, Kusunoki?”
“Trừ những việc làm bán thời gian thì không hẳn,” tôi trả lời.
Wakana không thể nén nổi nụ cười mà nói “Chậc, chúng ta sẽ phải cho anh thứ gì đó để làm nhỉ,” nhẹ nhàng vỗ vào vai tôi. Rồi cô nhấc điện thoại của tôi lên và ghi số của mình vào.
Nếu biết rằng lúc ấy Himeno đã mang thai, kết hôn, sinh con, ly dị, và đã hoàn toàn quên tôi, chắc tôi đã tỏ ra lãng mạn với Wakana hơn.
Thế nhưng tôi vẫn nhất định giữ lấy lời hứa của Himeno trong tuổi thanh xuân của mình, và đảm bảo rằng mình vẫn còn độc thân. Cho nên tôi không bao giờ gọi cho Wakana, và mặc dù tôi vẫn nhận được vài tin nhắn và cuộc gọi, chúng nhanh chóng chấm dứt. Mình không thể để cô ấy hi vọng được, tôi nghĩ vậy.
Thật ra thì, tôi đã luôn là một con người tự đẩy mình vào chỗ khó mà cứu vãn.
Tôi không cảm thấy muốn để lại lời nhắn vào hệ thống trả lời tự động. Thay vào đó, tôi quyết định gửi đi một tin nhắn, nói với cô rằng mình đã gọi.
“Xin lỗi vì đường đột thế này, nhưng ngày mai em có muốn đi đâu đó không?” Quá thẳng thừng, nhưng tôi đang cẩn thận để không phá huỷ ấn tượng của Wakana về mình. Tôi gửi tin đi.
Tin nhắn trả lời đến ngay tức khắc. Nó làm tôi thoải mái thấy rõ. Vậy là vẫn còn ai đó quan tâm đến tôi.
Tôi, một cách lạ lùng, muốn trả lời tin nhắn đó ngay, nhưng rồi tôi phát hiện ra sai lầm của mình.
Tin nhắn không tới từ Wakana. Điều đáng ra sẽ ổn. Mà là dòng chữ tiếng anh trên màn hình nói với tôi rằng người nhận không tồn tại.
Về cơ bản, điều đó có nghĩa. Wakana đã đổi địa chỉ, nhưng không cho tôi biết. Nó có nghĩa cô ấy nghĩ rằng không cần thiết phải giữ liên lạc giữa chúng tôi.
Đương nhiên, luôn có khả năng cô ấy vô tình làm chuyện này. Thậm chí tôi còn có thể đã được thông báo về địa chỉ mới của cô ấy từ rất sớm cơ.
Nhưng tôi có linh cảm rằng đây là sự thực. Khoảng thời gian đó đã trôi qua lâu rồi.
Miyagi dường như đã hiểu được tình hình từ ánh mắt trống rỗng mà tôi đang nhìn vào màn hình điện thoại.
Cô nhanh nhẹn bước đến cạnh tôi và nhìn xuống điện thoại.
“Giờ thì, so sánh đáp án của chúng ta đi,” cô nói.
“Cô gái anh vừa cố gắng gọi điện là niềm hy vọng cuối cùng của anh. Người cuối cùng mà anh nghĩ có thể đã yêu anh là cô Wakana. Tôi nghĩ rằng, nếu như anh đến với cô ấy khi cô ấy tiếp cận anh hồi mùa xuân, thì bây giờ mối quan hệ giữa hai người có thể đã khá khăng khít rồi. Nếu điều đó xảy ra, giá trị tuổi thọ của anh nhiều khả năng sẽ không thấp như thế. ...Nhưng anh đã quá chậm. Cô Wakana đã trở nên lạnh nhạt với anh. Mà không, còn hơn cả thế - có lẽ cô ấy còn có chút ác cảm với anh Kusunoki vì đã không để tâm tới tình cảm của cô, và có thể còn nghĩ về việc để cho anh thấy bạn trai mới của cô ấy nữa kìa.”
Miyagi nói với một giọng nghe không giống như cô ấy đang nói về ai đó ngay trước mặt mình một chút nào.
“Từ nay về sau, sẽ không bao giờ có ai yêu anh một lần nữa. Sự thật rằng anh coi mọi người như những thứ để lấp đầy sự cô đơn của mình rõ ràng hơn nhiều so với những gì anh nghĩ đó.”
Tôi nghe thấy tiếng cười vui sướng từ cửa sổ phòng kế bên. Nghe như là một bọn đang học đại học. Ánh sáng từ cửa sổ phòng chúng còn không thể sáng như ánh sáng của phòng tôi.
Tôi đáng ra sẽ không quan tâm tới việc này nhiều trước kia, nhưng giờ, nó đang xuyên qua ngay chính con tim tôi.
Điện thoại reo lên vào lúc tồi tệ nhất có thể. Là Wakana. Tôi đắn đo xem có nên lờ đi không, nhưng rồi tôi không muốn bị làm phiền khi cô ấy gọi lại lần nữa, nên tôi nghe máy.
“Kusunoki, lúc nãy anh gọi em à? Có chuyện gì không?”
Cô ấy có thể vẫn nói giọng như thường lệ, nhưng có lẽ là bởi cuộc nói chuyện trước đó, tôi cảm thấy như Wakana đang trách móc mình. Tựa như cô ấy đang bảo tôi rằng “Có việc quái gì mà anh lại gọi em sau từng ấy thời gian thế?”
“Xin lỗi, anh ấn nhầm thôi,” tôi trả lời, cố nói với giọng tươi tỉnh.
“Vậy à? Cũng đúng thôi. Anh không phải kiểu người sẽ gọi điện đầu tiên nhỉ, Kusunoki,” Wakana cười. Tiếng cười của cô tưởng như có cả sự chế giễu trong đó. Giống như nói thêm rằng “Đó là lý do tại sao em ngừng theo đuổi anh đấy.”
“Phải, em nói đúng.” Tôi cảm ơn cô ấy vì đã gọi lại và gác máy.
Bữa tiệc ở căn phòng kế bên cứ mỗi giây lại càng thêm ồn ào.
Không muốn trở lại bên trong, nên tôi đứng lại đây và hút một điếu thuốc.
Sau khi nhả hai lần khói, tôi đi tới một siêu thị địa phương và đi lang thang quanh đấy, lấy một thùng 6 lon bia, gà rán, và mỳ cốc ramen vào giỏ của mình.
Đó là lần đầu tiên tôi tiêu một phần của 300,000 yên mà tôi có được từ việc bán tuổi thọ. Tôi đã muốn chọn lựa cẩn thận xét đến thứ mà tôi đã bỏ ra để có được chúng, nhưng chỉ là tôi không biết mình muốn mua thứ gì cả.
Miyagi mang giỏ của cô ấy và chất đầy nó với những thứ như Calorie Mate[note11448] và nước khoáng. Nhìn cô ấy mua sắm như thế thì cũng không lạ cho lắm, nhưng tôi khó mà tưởng tượng ra cảnh cô ấy sẽ thực sự ăn những thứ mình mua.
Tôi không cảm thấy như cô ấy đặc biệt giống con người, cho nên một hoạt động cơ bản của con người như ăn uống dường như không hợp với cô ấy.
Dù vậy... Chắc chắn trông chúng tôi hoàn toàn giống một đôi tình nhân sống cùng nhau, tôi thầm nghĩ. Nó quả thực là một ảo tưởng nực cười - nhưng hạnh phúc.
Tôi thậm chí còn nghĩ rằng nếu như những người khác cũng thấy cái ảo giác mà tôi đang thấy thì thật tốt.
Tôi sẽ nói trước để đề phòng – bản thân cô gái này, Miyagi, không vừa ý tôi. Tuy thế, tôi từng bí mật có một khoảng thời gian dài ao ước được sống cùng với một người con gái, được cùng nhau đi mua thức ăn và bia trong khi vẫn mặc quần áo ở nhà của mình.
Mỗi lần trông thấy một cặp đôi làm vậy, tôi lại thở dài một ít. Nên dù cho mục đích của cô ấy là giám sát tôi, tôi vẫn tận hưởng việc đi mua sắm trong một siêu thị vào đêm muộn cùng một cô gái trẻ.
Một niềm hạnh phúc trống rỗng, chắc là vậy. Nhưng đừng xét đoán làm chi, nhiêu đó quá đủ chân thực cho tôi rồi.
Miyagi đã nhanh chóng xong việc ở quầy tính tiền trước cả tôi. Chúng tôi mang những giỏ đồ trở về căn hộ cùng nhau.
Tiếng ồn từ phòng kế bên vẫn tiếp tục, và tôi liên tục nghe thấy tiếng bước chân qua những bức tường.
Thành thật mà nói, tôi ghen tị với họ. Lúc trước tôi chưa bao giờ cảm thấy như thế. Khi tôi trông thấy một đám người tỏ vẻ thích thú, tất cả những gì tôi nghĩ chỉ là “Chuyện đó thì có gì vui nhỉ?”
Nhưng nhận ra cái chết của mình hẳn đã sửa chữa hệ thống các giá trị vốn dĩ bị méo mó một cách đáng thương của tôi. Tôi cũng khao khát tình bạn giống như bất kỳ ai.
Tôi nghĩ, đa phần mọi người có lẽ sẽ nghĩ về gia đình những lúc như thế này. Dù có là chuyện gì đi nữa, bạn luôn có thể tin gia đình sẽ hỗ trợ bạn, bởi vậy đó là nơi cuối cùng để quay về - tôi biết đó là một suy nghĩ theo lẽ thường.
Nhưng “gia đình” không phải là thứ thoải mái cho tất cả mọi người. Như tôi chẳng hạn, tôi không có ý định liên lạc gì với gia đình tôi trong ba tháng cuối cùng. Bởi tôi tôi có quá ít thời gian còn lại, tôi tuyệt đối muốn tránh xa tất cả những vấn đề tế nhị.
Ngay từ lúc còn bé, em trai tôi đã luôn chiếm được tình cảm của bố mẹ tôi. Khách quan mà nói, nó vượt trội hơn tôi ở mọi mặt.
Nó thành thật, cao ráo, đẹp trai. Từ lúc mười hai cho tới hiện tại là mười chín tuổi, chẳng bao giờ nó thiếu bạn gái, và nó cũng vào một trường đại học tốt hơn tôi. Nó thậm chí còn có phản xạ tốt, và đứng hạng cao tại giải đấu bóng chày cao trung toàn quốc.
Tôi, anh trai, chẳng trội hơn nó ở chỗ nào cả. Tôi có một khởi đầu chậm chạp, và nó thì nhanh chóng nới rộng khoảng cách giữa hai anh em năm này qua năm khác.
Thật hiển nhiên khi sự chú ý được chuyển sang em trai tôi, và tôi không thể nói điều đó bất công khi bố mẹ đối xử với tôi giống như một thất bại.
Mà điều đó thì quá đúng khi so sánh với nó, tôi là một thất bại. Nếu chúng tôi đều nhận được tình cảm như nhau từ bố mẹ mình thì mới thực sự là bất công.
Tôi cũng sẽ làm điều tương tự ở vị trí của họ. Có gì sai khi yêu quý một đứa trẻ đáng yêu quý, và ghẻ lạnh một thằng nhóc đáng ghẻ lạnh chứ?
Nếu về nhà với bố mẹ mình, tôi có thể yên bình sống cùng tình thương yêu vô điều kiện của họ ư. Thực sự thì cơ hội đó chỉ là con số không. Giờ mà nhảy sang bữa tiệc phòng kế bên thì khả năng họ cho tôi nhập tiệc còn cao hơn nhiều.
Trong lúc đổ nước vào bồn tắm, tôi uống bia trong khi ăn gà rán. Đúng lúc cốc mì ramen sẵn sàng, thì tôi đã ngà ngà say rồi.
Đồ uống có cồn thực sự là thoải mái trong những lúc thế này. Miễn là bạn biết khi nào nên dừng lại.
Tôi lại gần Miyagi, người đang viết vào cuốn sổ tay của mình ở góc phòng. “Làm tí không?”, tôi mời. Tôi không cần biết đấy là ai, tôi chỉ muốn uống với người nào đó thôi.
“Được rồi. Tôi đang làm việc.” Miyagi từ chối mà thậm chí còn không ngẩng đầu lên.
“Tôi đã luôn thắc mắc, cô đang viết gì thế?”
“Bản ghi chép các hoạt động. Của anh.”
“Ah. Giờ tôi đang say này.”
“Rồi, tôi có thể thấy.” Miyagi khó chịu gật đầu.
“Không chỉ thế đâu, tôi thực sự đang muốn uống cùng cô mà.”
“Ừm, tôi nghe thấy rồi,” Miyagi nói cùng một tiếng thở dài.