Ước nguyện của tôi là muốn Kusunoki chết.
Dẫu cho có để anh ta một mình, thì anh ta cũng chẳng còn nhiều thời gian nữa. Mười ngày trước, anh ta đã bán đi phần lớn tuổi thọ của mình. Nó đã ngắn lắm rồi, nên giờ chỉ có một chút ít ỏi còn lại.
Ba tháng. Đó là tất cả thời gian mà Kusunoki để lại.
Khi mùa hè kết thúc, lũ ve ngừng kêu, và những chiếc lá dần rụng, cũng là lúc anh ta sẽ lìa xa cõi đời.
Anh ta bán đi tuổi thọ của mình vào giữa tháng bảy, bởi vậy anh ta sẽ rời khỏi thế gian này vào giữa tháng mười.
Nhưng tháng mười còn lâu mới đến.
Tôi cầu nguyện Kusunoki sẽ chết sớm hơn dù chỉ một khắc.
Kusunoki đang túng tiền, đúng. Nhưng việc anh ta bán đi 99 phần trăm tuổi thọ của mình thì lại không phải vì tiền.
Anh ta đã được báo trước kết quả, rằng cho dù có bán đi gần hết tất cả tuổi thọ thì số tiền anh ta nhận được cũng không vượt quá 300,000 yên.
Thật khó mà nghĩ rằng một thanh niên hai mươi tuổi sức dài vai rộng lại bán đi cả đời mình chỉ vì 300,000 yên rẻ mạt.
Sẽ chính xác hơn khi nói Kusunoki bán đi tuổi thọ của mình không phải để có 300,000 yên, mà bởi anh ta nhận ra giá trị cuộc đời của mình quá thấp.
Giá trị cuộc đời - dựa trên những chuẩn mực, cho thấy trong phần đời còn lại của mình, bạn hạnh phúc như thế nào. Tương lai đang chờ đón càng hạnh phúc, thì giá trị tuổi thọ của bạn càng cao. Và ngược lại.
Trong khi cuộc đời một vài người đáng giá hàng triệu yên mỗi năm, thì cũng có những người chỉ đáng giá vài ngàn.
Tôi chưa từng gặp một người nào trước kia mà cuộc sống của họ có giá trị thấp đến mức như của Kusunoki. Giá trị cuộc đời anh ta là mức giá thấp chạm đáy mà một cuộc đời có thể bán đi được.
Có nghĩa rằng trong phần đời còn lại của anh ta, chẳng có lấy một điều tốt đẹp sẽ xảy đến. Không một ai yêu lấy, cũng không yêu lấy một ai, không hạnh phúc, và không khiến ai hạnh phúc… bạn hiểu rồi đấy. Một cuộc đời nhìn theo kiểu nào cũng chỉ toàn những muộn phiền chờ chực.
Khi nghe thấy kết quả của mình, anh ta chẳng đoái hoài tới việc nhận tiền - anh ta bán phứt đi tuổi thọ của mình chỉ để vứt bỏ nó. Một cách tự tử thụ động, có thể nói như vậy.
Thật xuất sắc, tôi nghĩ, anh ta đưa ra một lựa chọn cực kỳ lý tính.
Mặc cho biết rằng không có gì tốt đẹp đang chờ đợi mình nữa, thì cuộc sống không phải một thứ dễ dàng buông xuôi. Tới mức có cả những người muốn mua tuổi thọ cơ mà.
Nhưng thiết nghĩ. Chỉ việc buông xuôi sẽ luôn dễ hơn rất nhiều.
Những kẻ bán đi tuổi thọ và còn lại chút ít thời gian đôi lúc lại trở nên buông thả và gây tổn thương cho người khác.
Để ngăn chặn tình huống ấy, khách hàng có thời gian giảm xuống còn ít hơn một năm được giao cho một “giám sát viên”.
Việc thêm vào này mang về kết quả như mong đợi: các hành động liều lĩnh giảm đi đáng kể.
Để đảm bảo mục tiêu giám sát ý thức được cái nhìn của các giám sát viên, họ giám sát ở một phạm vi rất gần. Cái cảm giác “bị quan sát” đơn giản ấy lại gây một ảnh hưởng đáng kể lên hành động của con người.
Mặt khác, chuyện này lại nảy sinh một vấn đề mới. Ấy là, nỗi bực tức của đối tượng không có chỗ trút giận nào khác sẽ hướng vào giám sát viên.
Con người thường đổ nguồn cơn gây ra nỗi thống khổ của mình cho những người bên cạnh. Và không có mục tiêu nào tiện lợi hơn là một giám sát viên.
Đáng ngạc nhiên rằng có một con số không nhỏ các giám sát viên bị giết bởi các đối tượng của mình. Có lẽ mục đích thực sự của giám sát viên là nhận lấy tất cả thịnh nộ của đối tượng để cho thiệt hại chỉ dừng lại ở đấy.
… Giờ đây, chắc là tôi không cần phải nói nữa, nhưng tôi là giám sát viên phụ trách Kusunoki sau khi anh ta chỉ còn sống được ba tháng.
Tôi chịu trách nhiệm đánh giá tuổi thọ của anh ta, và sau đó tôi cũng bắt đầu làm việc với tư cách là giám sát viên của anh ta luôn.
Lúc định giá, tôi được phép đọc “bản tóm tắt” cuộc đời của Kusunoki. Và khi ấy, tôi nghĩ, à phải - cái này đúng là đủ bi kịch để nhận cái giá thấp nhất có thể rồi.
Theo bản tóm tắt, Kusunoki sẽ tiếp tục sống những tháng ngày cô đơn, khổ sở, và bị một tai nạn giao thông vào lúc gần bốn mươi lấy đi nửa mặt bên phải, chân trái, và bảy ngón tay.
Từ đó trở đi, không ngày nào trong đời mình anh ta không nghĩ đến việc tự tử. Vậy nhưng không thể đưa ra quyết định cuối cùng, anh ta sống thêm mười năm nữa chẳng khác gì địa ngục, rồi chết già ở tuổi năm mươi - đó là cuộc đời mà anh ta sẽ trải qua.
Kusunoki đáng thương.
Lần đầu đọc nó, tôi đồng cảm với anh ta. Không, không phải thông cảm đâu nhé.
Tôi, cũng vậy, sẽ phải sống một thập kỷ trong cô độc, để cuối cùng bị một tai nạn khủng khiếp làm biến dạng không thể phục hồi, rồi chết một mình trong đau khổ… hay đúng hơn thì đó là một khả năng chắc chắn mà tôi phải đánh cược, do chính cái bản chất của nghề giám sát viên này.
Tôi không biết nhiều đến thế về tương lai của mình. Nhưng có một điều tôi có thể đảm bảo.
Tất cả đối tượng tôi gặp cho tới giờ, bao gồm cả Kusunoki, đều giống tôi theo cách nào đó. Tất cả bọn họ đều chết không nhắm mắt. Nên tuyệt nhiên tôi cũng sẽ không được chết theo cách đàng hoàng.
Sẽ không có ai yêu tôi, sẽ không có ai nhớ đến tôi, và tôi sẽ lặng lẽ mà chết trong đau đớn.
Đôi lúc tôi cho rằng bán quách đi tất cả và để lại vài tháng thì sẽ tốt hơn, giống như Kusunoki đã làm.
Ấy vậy mà tôi lại không làm thế, bởi tôi không thể quẳng đi niềm tin rằng thứ gì đấy tốt đẹp một ngày nào đó sẽ đến.
Tôi biết rằng chuyện ấy gần như không thể, song, đơn giản là tôi không thể buộc bản thân mình từ bỏ được.
Tôi phần nào ghen tị với quyết tâm mà các đối tượng của mình sở hữu.
Rất nhiều người khi đối mặt với cái chết đều trông chờ ở thực tại những thứ viễn vông. Ít nhất thì tất cả những kẻ tôi biết đều như thế.
Đâu đó trong con tim, họ thuyết phục bản thân rằng bất kỳ ai thấu được tình cảnh tuyệt vọng của họ chắc chắn đều sẽ tử tế với họ.
Những hi vọng ấy bị phản bội nhiều như cái cách mà họ tin vào chúng.
Những người tiếp tục sống xem những kẻ sắp chết, thành thật mà nói, như những mối phiền toái.
Chỉ những ai gần gũi với họ mới khiến họ lo lắng, và khiến họ nghĩ tới cái chết - họ không bao giờ muốn nghĩ đến cái chết cả.
Kusunoki không phải ngoại lệ. Phải đối mặt với cái chết, anh ta kỳ vọng những điều viễn vông ở thực tại, và chúng bị phản bội.
Sai lầm của anh ta là tin tưởng rằng người nào yêu quý mình trước kia bây giờ vẫn sẽ yêu quý mình. Anh ta chẳng nỗ lực chút nào để gìn giữ những tình bạn trong quá khứ, vậy mà cứ đinh ninh rằng chúng vẫn vẹn nguyên.
Bị phản bội bởi những người mình tin tưởng, tôi, với tư cách giám sát viên của anh ta, là mục tiêu trút giận của anh ta vô số lần. Anh ta chưa bao giờ làm tôi tổn thương, nhưng tôi cảm giác như mình đã nhiều lần ở trong tình huống nguy hiểm.
Tôi thấy khinh miệt anh ta, vì anh ta thường đánh người và đồ vật trong bực tức.
Tuy nhiên… tôi không thể hoàn toàn phủ nhận rằng thái độ quyết liệt quá mức của mình với Kusunoki là một nguyên do gây ra nỗi bực tức kia.
Khi quan sát hành vi của anh ta, tôi thấy như đang quan sát chính bản thân trong quá khứ, và điều đó khiến tôi càng khắt khe hơn.
Ngay lúc này, Kusunoki đang thanh thản nằm ngủ. Còn tôi thì ngồi trong góc phòng và quan sát. Thời gian là một giờ chiều. Trời đã đổ mưa được vài tiếng. Tôi phải giám sát cả lúc nửa đêm nữa, cho nên tôi rất biết ơn cơn mưa này.
Ban đêm thật quá đỗi yên ắng. Khi tôi không có thứ gì để chú ý vào, cây kim đồng hồ dường như chậm chạp, và màn đêm trở nên dài hơn. Tôi cũng không thể nghe nhạc hay là đài, thành thử tôi phải sử dụng cơn mưa hoặc tiếng côn trùng thay vào đó.
Kusunoki hình như đang ngủ rất ngon lành. Bình thường anh ta hay trằn trọc trở mình trên giường, nhưng đêm nay thì lại hiếm khi động đậy. Giống như người ta nói ấy, ngủ say như chết.
Căn hộ này không chỉ nằm ở một góc xó xỉnh của miền quê, mà còn có vẻ đã được xây hơn năm mươi năm trước rồi, cho nên hệ thống thông gió rất tệ.
Hơi nóng từ ban ngày bám dai dẳng sau khi mặt trời khuất bóng, gây ra nhiều đêm mất ngủ. May mắn thay, cơn mưa đang làm cho đêm nay dễ chịu hơn.
Tôi cẩn thận đứng dậy để không làm anh ta thức giấc, đan hai tay vào nhau, và vươn vai.
Ngồi trong góc phòng và quan sát một lúc lâu khiến một cơn đau lan ra toàn thân. Chốc chốc tôi lại phải duỗi người như thế này, không thì cơn đau dữ dội sẽ khiến tôi khó lòng giám sát.
Sau khi mất một hồi kéo dãn các cơ, tôi tiến lại chỗ Kusunoki và xem anh ta ngủ.
Trông có vẻ anh ta sẽ không thình lình thức dậy. Không ngần ngại, tôi ngồi xổm xuống cạnh giường anh ta và nhìn xuống gương mặt ấy.
Nếu tôi có thể chỉ đơn giản xem anh ta như “một gã khó chịu”, mọi chuyện sẽ đơn giản hơn rất nhiều, tôi nghĩ. Nếu anh ta là một mẩu rác không có ưu điểm nào, tôi có thể phong bế mọi giác quan của mình và kiên nhẫn chờ đợi cái chết của anh ta.
Nhưng vấn đề là, anh chàng này, không hẳn tất cả đều xấu. Điều ấy khiến tôi bối rối. Nó khiến tôi khó khăn để quyết định nên tiếp cận anh ta như thế nào.
Gần đây, Kusunoki đã đối xử tốt với tôi.
Một thay đổi mà tôi khó lòng hiểu được. Song… vài ngày vừa qua, anh ta hầu như chỉ ở trong nhà và gấp hạc, bước đi coi bộ chậm rãi một cách bất thường, và còn đi ngủ sớm hơn hồi trước nữa…
Với tôi thì có vẻ như những việc ấy đều là do anh ta cố tình, để cho việc giám sát anh ta trở nên dễ dàng hơn.
Và anh ta để lộ lo lắng đó kể từ lúc biết được lý do tôi làm công việc giám sát viên.
Khi tôi kể với anh ta rằng một vài giám sát viên cũng đã bán đi tuổi thọ của mình, và về cơ bản là chúng tôi khá giống nhau, thái độ của anh ta dịu đi ngay lập tức.
Trở nên cảm thông, có thể nói như thế.
Đúng vậy, cả người giám sát và kẻ bị giám sát đều là con người giống hệt nhau, và sau cùng họ sẽ phải bán đi cuộc đời của mình theo cách tương đồng.
Tuy thế, giám sát viên chúng tôi không bán tuổi thọ của mình, mà là thời gian. Chúng tôi làm việc cho thời gian mà mình bán đi.
Lẽ đương nhiên, nếu chỉ là sự trao đổi sức lao động lấy tiền công, nó sẽ không khác gì với một công việc điển hình cả. Ai cũng sống theo cách ấy.
Điều làm cho công việc của giám sát viên đặc biệt là sự đơn độc của nó.
Ngoại trừ hai ngày trong một tháng, bạn phải ở bên cạnh đối tượng của mình hai tư giờ mỗi ngày. Quá rõ ràng, theo đó, bạn không thể gặp gỡ bạn bè hay gia đình, nhưng còn một vấn đề nặng nề hơn thế.
Sự thật rằng giám sát viên không thể được ai khác ngoại trừ mục tiêu của mình nhìn thấy.
Ví dụ, ngay lúc này, không một ai ngoại trừ Kusunoki có thể thấy được tôi. Và nó còn hơn cả vô hình nữa.
Nếu tôi bắt chuyện với một người xa lạ nào đó và vỗ vào vai họ, thậm chí họ còn chẳng nhận ra. Đá thật mạnh vào ống quyển, giật lấy chiếc cặp từ tay họ, không có phản ứng. Giám sát viên vô hình không chỉ trong tầm mắt, mà cả tiếng động, tiếp xúc, và mọi giác quan khác.
Thời gian tôi bán đi tổng cộng là ba mươi năm. Và tôi sẽ phải sống như một người vô hình trong suốt khoảng thời gian ấy.
Có nghĩa tôi sẽ bị coi như “không hiện diện” bởi tất cả ngoại trừ những người tôi giám sát.
Buổi sáng sáu ngày trước, tôi kể với Kusunoki tất cả điều này. Từ lúc đó, anh ta trở nên tốt bụng với tôi.
Nhưng thay đổi đó, thành thật mà nói, khiến tôi hoang mang.
Tôi nghĩ tôi muốn anh ta là một gã khó chịu cho tới lúc cuối cơ.
Tâm trí tôi sẽ mệt mỏi nếu anh ta là người tốt. Bởi giờ đây tôi không muốn anh ta ghét tôi.
Khi Kusunoki có cuộc tái ngộ định mệnh với cô bạn thuở nhỏ yêu dấu Himeno, và đồng ý về cuộc hẹn hai ngày sau đó, tối hôm ấy, anh ta nhờ tôi.
Anh ta nói muốn nhờ tôi chuẩn bị con người anh ta.
“Chuẩn bị con người anh?”, tôi hỏi.
Đưa tay gãi đầu, anh ta ngượng ngùng đáp lại.
“Tôi biết giấu bất cứ thứ gì khỏi cô đều là vô nghĩa, cho nên tôi sẽ thành thật. Trong suốt hai mươi năm từ trước tới giờ, tôi chưa bao giờ thực sự tiếp xúc với một cô gái cả. Bởi vậy nếu tôi rơi vào tình huống đó với Himeno, tôi biết mình sẽ khiến cô ấy phát chán và sẽ làm rối tung mọi thứ lên. Hi vọng để giảm thiểu chuyện đó, tôi muốn đi xuống phố vào ngày mai và luyện tập.”
Từ “luyện tập” vang vọng khắp đầu tôi.
Lẽ nào ý anh ta là… anh ta muốn mình làm nửa kia cho buổi hẹn giả của anh ta ư?
Tôi nhanh chóng xác nhận.
“Nếu tôi không nhầm... thì anh muốn tôi đóng vai cô Himeno?”
“Đúng thế,” anh ta gật đầu. “Vậy có được không?”
“Ế, tôi hỏi cho chắc thôi... Anh nghĩ tôi là gì?”
“Một giám sát viên, đúng chứ? Tôi không nghĩ cô là một cô nàng sai vặt hay gì cả.”
“Phải. Miễn là anh đừng có quên điều đó.”
“Vậy, thế thì sao?”, anh ta nói. “Cô sẽ đóng vai Himeno chứ?”
“…À thì, tôi không phiền đâu...”
“Trông cô không vui sướng về điều đó cho lắm nhỉ…”
“Tôi lúc nào cũng như thế mà,” tôi phủ nhận, nhưng tôi biết mặt mình đang căng cứng.
Đây là lần đầu một đối tượng nhờ tôi thực hiện một yêu cầu như thế.
Tôi cố gắng tưởng tượng ra việc dính lấy Kusunoki và vui vẻ dạo chơi khắp khu phố, nhưng tôi không thể làm vậy. Điều này hết sức phi thực tế. Vẻ mặt gắt gỏng mà bọn tôi hay trưng ra thật khó để trí tưởng tượng vượt qua được.
Tôi đã chấp nhận dễ dàng quá chăng? Anh ta đang hi vọng gì ở tôi như một nửa để luyện tập cơ chứ? Tôi nghĩ tới nghĩ lui đến tận lúc tảng sáng.
Lúc ăn xong bữa sáng và Kusunoki thay đồ, anh ta gọi tên tôi, “Miyagi!”, rồi hắng giọng.
“Kiểm tra lần cuối nào. Từ giờ phút này, tôi sẽ đối xử với cô hệt như bạn thuở nhỏ của tôi… Cô chắc là mình không phiền chứ?”
“Tôi không phiền,” tôi đáp, cố gắng nghe cộc cằn nhất có thể.
“Được rồi,” Kusunoki hăng hái đáp lại. “Hôm nay hãy thân thiết như những người tôn trọng và tin tưởng lẫn nhau, nhé?”
“Thế là hoàn toàn trái ngược với mọi khi nhỉ.”
“Nếu cô muốn nói theo cách đó,” anh ta nói.
Chúng tôi đi tàu xuống phố. Có một đám đông học sinh tiểu học trong bộ đồ bơi, đi lại xung quanh và trò chuyện ẫm ĩ.
Tôi thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng cảnh vật toàn là những khu rừng và khung cảnh thôn dã tương tự nối tiếp nhau.
Lúc anh ta ra khỏi nhà ga, tôi đi theo sau, cách năm bước chân như mọi khi. Rồi tôi bắt đầu đặt vấn đề về thói thường lệ này.
“Anh Kusunoki.”
“Chuyện gì?”
“Chỉ để kiểm tra thôi, nhưng anh… định coi tôi như bạn thuở nhỏ của anh, đúng không?”
“Kế hoạch là thế.”
“Thế sao chúng ta không bước đi gần nhau thêm chút nữa?”
“…Có lẽ cô nói đúng, Miyagi. Vậy hãy sóng bước cùng nhau nào.”
Và thế là anh ta dừng bước để tôi có thể bắt kịp, rồi chúng tôi bắt đầu bước đi cùng nhau.
“Khi ở một mình quá lâu, anh sẽ quên mất nhận thức thông thường như thế này.”
Tôi mỉa mai cất lời, mặc dù câu nói ấy không hướng vào anh ta. Tới tận lúc đó, tôi vẫn không nhận ra điều kỳ lạ nào trong tình huống này.
Dẫu cho thản nhiên chấp nhận “vị trí” của Himeno, nghĩ lại thì, tôi chưa bao giờ, chưa một lần xuống phố cùng ai đó khác giới sau khi trở thành một giám sát viên từ năm lên mười. Cho nên không riêng gì Kusunoki, mà tôi cũng thiếu đi “nhận thức thông thường” nữa.
Kusunoki làm vẻ mặt ưu tư khi rảo bước cạnh tôi.
“Một cặp đôi thân thiết thường nói về gì vào lúc như này nhỉ?”
“Đừng có hỏi tôi.”
Thấy khuôn mặt anh ta gần hơn bình thường, tôi bèn ngoảnh mặt đi.
“Này Miyagi, tôi chỉ muốn nói trước khi cô chỉ ra điều ấy,” Kusunoki lên tiếng, “nhưng ngay bây giờ, tôi đang rất căng thẳng.”
“Đừng nhé. Nó lây được đấy.”
“Vậy hãy để nó lây lan đi. Đi đi, hãy khiến cả Miyagi cùng căng thẳng nào!”
“Um, à… Cũng để tôi nói điều này trước khi anh chỉ ra. Tôi đã vô hình suốt từ lúc tôi mười tuổi. Anh biết thế nghĩa là gì không? …Có nghĩa tôi thực sự không hiểu phép xã giao chính xác trong các tình huống thế này.”
“Ý cô là mình cũng hơi căng thẳng à?”
“Một tí.”
“Hừm, vậy ra cả cô cũng bị như thế… ”, anh ta vừa nói, vừa vô tư cười nhăn nhở.
“Làm ơn đừng có cười.”
Cảm thấy đang bị trêu đùa, tôi đánh nhẹ vào vai Kusunoki. Thế nhưng, ngay sau đó, khi nhìn thấy khuôn mặt ngạc nhiên của anh ta, tôi trở về thực tại. Chẳng phải chuyện này giống hệt điều một cặp đôi thân thiết sẽ làm hay sao?
Kusunoki nói, vẻ thích thú. “Vậy là Miyagi cũng đánh người à… Tôi nghĩ mình đã thấy một cảnh tượng hiếm hoi đây.”
“Chỉ vì hôm nay tôi là bạn “thơ ấu” của anh thôi.” tôi giải thích.
Đến quảng trường phía trước ga tàu, anh ta đột nhiên khựng lại. Đang đi cạnh anh ta, tôi cũng dừng lại và nhìn anh ta.
“Trước khi luyện tập, tôi nghĩ chúng ta cần phải mua quần áo,” Kusunoki mở lời.
“Thế à?”
“Tôi không thể ăn mặc thế này mà đi gặp Himeno ngày mai được.”
Tôi nhìn qua quần áo của anh ta. Một chiếc áo thun đại học nhăn nhúm cùng chiếc quần jean xanh phai màu. Đôi giày đế mềm vài chỗ đã cáu bẩn, và thật ra, thì còn có nhiều hơn vài lỗ thủng nữa.
Tôi biết thu nhập khả dụng của anh ta không đủ để mua quần áo mới, nhưng thế này thì hơi kinh khủng đấy.
“Tôi sẽ cần nhiều lời khuyên từ cô đấy. Tôi không nghĩ khiếu thẩm mỹ của mình tuyệt vời chút nào. …Khi xong vụ quần áo, sẽ đến tóc tai. Vẫn còn thời gian cho tới giờ đặt bàn của chúng ta, nên tôi muốn đi mua sắm trước lúc ấy. Chúng ta cũng cần phải xem trước nhà hàng ngày mai tôi sẽ đưa Himeno tới nữa.”
“Anh nghĩ chu đáo quá nhỉ. Có lẽ bản thân anh cũng có một phần dễ thương đến bất ngờ đấy,” tôi nói.
“Cô nói gì cũng được. Dù gì thì, tôi muốn cái tốt nhất của tốt nhất luôn. Nói cho cùng, sẽ không có lần sau mà.”
Chúng tôi bước vô một cửa hàng quần áo đủ loại lọt vào tầm mắt. Kusunoki lượn quanh một vòng, hơi nhăn mặt, và gọi “Miyagi!” để giúp đỡ.
“Tôi càng nhìn càng không hiểu. Miyagi, cô chọn đi.”
Tôi chỉ vào cái áo thun polo trông có vẻ an toàn và quần Chino, Kusunoki bèn liếc qua chúng.
“Huh… Cô thích quần áo kiểu này sao, Miyagi?”
“Sai rồi. Chỉ là tôi không nghĩ anh cần phải mặc gì đó quá hào nhoáng. Chỉ cần mặc vào mà gọn gàng là được.”
“Tôi có thể hiểu điều đó theo kiểu “anh đã đẹp sẵn rồi” không?”
“Anh thích hiểu thế nào thì hiểu.”
“Được rồi. Tôi sẽ làm thế. Dù tôi cảm thấy như mình đang bị chỉ trích vậy,” anh ta nói, gương mặt bình tĩnh.
“Anh không cần nói với tôi từng li từng tí tất cả những điều nhỏ nhặt đâu,” tôi đáp và đẩy anh ta vào phòng thay đồ.
Lát sau, Kusunoki gọi vọng ra từ bên kia tấm rèm. “Miyagi?”
“Vâng, chuyện gì vậy?”
“Tôi quên không nói, cảm ơn nhé.”
“…Có gì đâu,” tôi do dự trả lời.
Được cảm ơn quá chân thành khiến tôi lo lắng.
Mua quần áo xong đâu đấy, chúng tôi ghé vào một tiệm giày và một salon, rồi tôi cũng phải quyết định quần áo, giày dép, và kiểu tóc của anh ta.
Khi mặt trời bắt đầu lặn xuống, Kusunoki dường như biến thành một con người hoàn toàn khác so với hôm qua. Tôi đoán là thế mà, nhưng sau khi cắt đi mái tóc dài quá thể cùng bộ râu lười nhác đi, anh ta trông rất... chỉnh chu.
Tôi thốt ra một lời khen. “Sao hả, anh trông gần như một người khác hoàn toàn so với ngày hôm qua luôn,”
“Phải rồi, tôi quả thực trông không giống một tên mà cuộc đời của hắn chỉ đáng giá 10,000 yên một năm nhỉ?”
“Đúng thế. Cứ như thể anh có tương lai đầy hứa hẹn ấy.”
“Cảm ơn. Cô giống một nàng tiên thư viện khi cười đấy.”
“…Hôm nay anh có phần nhanh nhảu hơn thì phải, anh Kusunoki.”
“Chắc vậy,” anh ta nói, cứ như tôi không phải đang nói chuyện về anh ta vậy.
“Mà “nàng tiên thư viện” là ý gì thế?”
“Tôi chỉ có ý là một cô gái thông minh và duyên dáng mà thôi.”
“Xin hãy để những lời đó lại cho cô Himeno, được chứ?”
“Nhưng tính cách của cô ấy khác cơ. Tôi đang nói về cô, Miyagi.”
“Vậy thì xin cảm ơn,” tôi cúi đầu. “Dù sao thì cả anh và tôi đều chẳng có giá trị gì với tư cách con người. Dựa vào bản báo cáo của cả hai.”
“Khá kỳ quặc nhỉ,” anh ta cười tự giễu.
Chúng tôi ở trong một nhà hàng Ý nằm cạnh con đường. Và, như đã nói trước đó, không một ai ngoại trừ người tôi đang giám sát có thể nghe được giọng nói và nhìn thấy tôi.
Bởi vậy, dường như với tất cả mọi người chung quanh, cuộc trò chuyện này là Kusunoki đang độc thoại.
Một cặp đôi trung niên đang ngồi ở bàn bên cạnh chúng tôi lén nhìn anh ta và thì thầm với nhau.
“Tôi tin là anh biết rồi, nhưng ngay lúc này, anh đang tỏ ra khá mờ ám đấy,” tôi bảo anh ta.
“Đừng lo. Dẫu sao thì tôi cũng chết sớm thôi,” anh ta điềm tĩnh đáp.
Dùng xong bữa và rời khỏi nhà hàng mờ tối ấy, ánh đèn đường khiến tôi hoa mắt.
Có lẽ bởi rượu vang, má Kusunoki đỏ hồng.
“Bây giờ… tôi muốn tiến thêm một bước cho cuộc luyện tập này,” anh ta nói khách sáo.
“Hiểu rồi,” tôi đáp.
“Cứ bảo tôi dừng bất kỳ lúc nào nhé.”
“Tôi sẽ không làm vậy đâu. Như đã giải thích trước đó, công việc của giám sát viên bao gồm cả hỗ trợ cho quãng đời còn lại của đối tượng. Nếu chúng ta coi đây là một trường hợp như thế - ”
Trước khi tôi có thể nói hết, Kusunoki giật lấy bàn tay tôi và xiết chặt những ngón tay ấy.
“Cô hứa rồi nhé” anh ta tự mãn lên tiếng. “Không viện cớ được nữa đâu.”
“Đó là vì sao tôi đã bảo mình sẽ không nói không,” tôi trả lời như thể chẳng có gì.
Chúng tôi rời khỏi con hẻm tối tăm, bước xuống vài bậc thang bên cạnh một cây cầu, và nhịp bước men theo bờ sông.
Kusunoki, bắt đầu cảm thấy cơn say của anh ta và vẫn nắm tay tôi, vừa bước đi, vừa vung vẩy cánh tay mình thành một vòng cung lớn.
Những vị khách qua đường cảm thấy kỳ lạ, và thi thoảng lúng túng liếc nhìn. Người ngoài cuộc, đương nhiên, chỉ thấy Kusnoki đi lại một cách dị thường.
Anh ta tán gẫu với thinh không nơi chẳng có ai, và có vẻ còn nhẹ nhàng nắm lấy một thứ hư vô.
Đúng là một chàng ngốc, tôi nghĩ.
Anh ta hiếm khi bộc lộ cảm xúc, nhưng hôm nay thì lại vô tư cười toe toét, nên tôi quyết định trêu chọc anh ta một chút.
“Giờ thì, Kusunoki đã say xỉn kia, cố gắng coi tôi như Himeno và quyến rũ tôi đi.”
Anh ta chợt dừng lại, nhìn thẳng vào mắt tôi, và không ngần ngại buông lời cưa cẩm.
“Em xuất hiện trước mặt anh là điều tuyệt vời nhất anh từng có trong đời. Điều tồi tệ nhất chính là khi em ra đi khỏi tầm mắt anh.... Và tuỳ vào câu trả lời của em lúc này đây, một trong hai điều ấy có thể sẽ thay đổi.”
Có vẻ là một lời tỏ tình phù hợp với cái gã ngược đời đáng xấu hổ là Kusunoki đây.
“Đó đúng là một lời truyền đạt khá trơn tru với kiểu nói vòng vo ngẫu hứng thế này. Tôi bị ấn tượng đấy.”
“Thế cô nghĩ Himeno sẽ trả lời sao?”, Kusunoki hỏi.
“À, thì, nếu là cô Himeno… Có lẽ cô ấy sẽ nói “Tự nhiên nói vớ vẩn gì thế này” và cố cười trừ.”
“Hừm. Nếu là Miyagi thì sao?”
“...Tôi không hiểu ý anh.”
“Đùa thôi. Đừng để ý,” anh ta cười khúc khích.
Một lời nói đùa khá vô vị. Quả thật khó chịu mà.
Khi đã thấm mệt vì cuốc bộ, chúng tôi lên một chiếc xe buýt ngang qua. Có một vài hành khách khác, nhưng Kusunoki không bận tâm tới họ và kể với tôi ký ức của anh ta về Himeno.
Chúng tôi đổi buýt và đi đến một đài quan sát. Là một địa điểm hẹn hò nổi tiếng trong thị trấn, có khoảng mười cặp đôi đang ôm và hôn trộm nhau.
Kusunoki tiếp tục nói chuyện với tôi, hoàn toàn ý thức được rằng bản thân trong mắt người khác chỉ có một mình.
Trông thấy chàng trai gần đấy khoác vai bạn gái, anh ta nói, như thể đột nhiên nảy ra ý tưởng, “Này, Miyagi. Chúng ta cũng có thể luyện tập như vậy chứ?”
“Đừng xin phép nữa,” tôi bảo anh ta. “Chẳng phải anh đã ép buộc nắm tay tôi với cái câu “cô hứa rồi nhé” ban nãy sao?”
“À phải. Thế thì, tôi sẽ làm thế này,” anh ta nói, rồi hơi khiên cưỡng vòng tay quanh người tôi.
Người anh ta phảng phất mùi thuốc lá. Đây là mùi của Kusunoki, tôi nghĩ trong vô thức.
Hai chúng tôi đều lặng thinh nhìn cảnh vật ban đêm.
Có lẽ là khoảng năm phút, hoặc cũng có thể khoảng năm mươi.
Bất chợt, anh ta mở miệng hỏi.
“…Đừng suy diễn thứ gì kỳ cục về điều tôi sắp nói ra nhé.”
“Là gì vậy?”
“Mùi hương của cô có vẻ làm tôi bình tĩnh, Miyagi.”
Anh ta đưa những ngón tay dọc mái tóc tôi.
Tôi mong rằng anh ta nói cùng vẻ bông đùa hơn một chút, thế nhưng biểu cảm và giọng nói của anh ta dường như đều hoàn toàn nghiêm túc.
“…Xin đừng chạm vào tóc tôi,” tôi nói, vẫn không chống trả. Tôi không thật sự nghiêm túc về điều ấy; chỉ là tôi không thể tìm được điều gì khác để nói.
Tôi đã quen với việc bị phỉ báng và hành hạ, nhưng tôi lại không chắc phải đáp trả lòng chân thành và những lời khen thế nào nữa.
Nên tôi không ổn khi ở với Kusunoki.
Hình như anh ta nhìn thấu được tâm trí tôi lúc này. “Đấy không phải những gì cô nói ban nãy, đúng không? Lúc này mà tôi còn cần được cho phép sao?”, anh ta cười tinh nghịch, xiết chặt tôi hơn.
“Anh có biết với người khác mình trông như thế nào không?”, tôi hỏi.
“Tôi không biết. Hạnh phúc chăng?”, anh ta nói, làm bộ giả ngây.
Họ nhìn thấy, dĩ nhiên, mỗi mình Kusunoki ôm chặt lấy không khí. Bằng việc đến địa điểm hẹn hò vào ban đêm và dường như chỉ đi một mình, rồi còn vui vẻ nói chuyện với một cô gái vô hình, anh ta trở thành một thứ cho các cặp đôi cười vào.
Anh ta quả thực là một tên ngốc mà.
Tôi cúi đầu, và cười một mình, không để anh ta phát hiện.
Sắp về tới căn hộ, Kusunoki hỏi:
“Thế cô chấm cho lời tỏ tình của tôi lúc nãy bao nhiêu điểm, Miyagi?”
“Bốn mươi điểm,” tôi trả lời.
“Khó tính quá vậy.”
“Nó quá vòng vo. Thử gì đó đơn giản đi.”
“Thôi được, tôi sẽ nghĩ về điều ấy.”
Tiếng kêu của mấy con ếch từ những cánh đồng lúa chạy dọc con đường vang vọng bất tận. Mùi cá nướng và dầu gội thoang thoảng từ các căn nhà ở phía bên kia.
Con đường gần như tối đen, cho nên mỗi lúc ô tô chạy tới, chúng tôi phải nheo mắt trước đèn pha của nó. Tôi dừng lại trước một cái gương cầu lồi han gỉ và đề xuất điều này.
“Anh Kusunoki, hãy tập luyện một thứ khác. Nghĩ về tôi như Himeno một lần nữa và quyến rũ tôi đi.” Mình vừa nói ra những điều thật kỳ quặc, tôi tự nhủ. Nhưng anh ta đang say, bởi vậy anh ta sẽ chẳng bận tâm về nó đâu.
Kusunoki đặt hai bàn tay lên vai tôi. “Himeno.”
Anh ta gọi tên một người phụ nữ hoàn toàn khác với người đang đứng trước mặt mình.
“Từ giờ trở đi, hãy luôn ở bên cạnh anh nhé.”
Tôi thẫn thờ trong khoảnh khắc.
Nếu như những lời ấy nói về mình… Tôi tưởng tượng một cách ích kỷ.
“Này, trả lời đi chứ!”, Kusunoki nói, lay người tôi. “Tôi được mấy điểm?”
“Sáu mươi.”
“Hay lắm, cộng thêm bốn mươi lúc trước, thì sẽ là một trăm điểm.”
“Anh không thể cộng như vậy được. Sáu mươi là sáu mươi.”
“Thế tôi phải làm gì để có được bốn mươi điểm còn lại?”
“…Tôi đồ rằng cả cuộc đời còn lại anh có thể biết được điều ấy. Thật không may.”
“Cô dai thật đấy, Miyagi.”
Anh ta nói vậy, nhưng nó rất đơn giản một khi biết được mẹo.
Bốn mươi điểm còn lại.
Anh ta chắc chắn không bao giờ nhận ra trong phần đời còn lại của mình rằng anh ta chỉ sai mất có một từ - một cái tên.
Kusunoki đang hạnh phúc say giấc. Anh ta thực sự trông chờ cuộc gặp với người bạn thơ ấu Himeno của mình vào ngày mai.
Thế nhưng khi đọc “bản tóm tắt” cuộc đời của anh ta, tôi biết. Tôi biết lần tới Kusunoki gặp Himeno, nó sẽ làm anh ta tổn thương tận tâm can. Tôi biết rằng anh ta sẽ nếm trải nỗi tuyệt vọng còn nhiều hơn cả trong những ngày vừa qua.
Thật xấu hổ, nhưng tôi lại thầm vui mừng vì điều ấy.
Anh ta nên bị đau đớn hơn nữa. Anh ta nên thất vọng nhiều hơn. Rồi anh ta sẽ không còn ai để trông cậy, và sẽ phải khóc trên vai tôi.
…Tôi lắc đầu. Dừng nghĩ về chuyện vớ vẩn này thôi.
Tôi im lặng đứng dậy và ngồi xổm bên cạnh giường của Kusunoki. Tôi ngắm nhìn gương mặt ấy, đang được ánh trăng chiếu rọi. Chỉ khi anh ta đang ngủ, tôi mới có thể buông ra một vài suy nghĩ tội lỗi này.
Tôi khẽ đặt tay trái đã nắm chặt tay phải của anh ta hàng giờ lên má mình. Tôi vẫn cảm thấy chút hơi ấm.
Đã mười năm rồi từ khi tôi nắm tay ai đó. Chẳng nghĩa lý gì với anh ta, đương nhiên rồi. Chỉ là nắm tay mà thôi. Và nói thẳng ra, tôi chỉ là đóng thế cho Himeno, bất kỳ cô gái nào cũng ổn cả.
Song, điều ấy vô cùng quan trọng với tôi.
Đâu đó trong tôi đã kiên nhẫn chờ đợi rất, rất lâu rồi.
Tôi cầu nguyện ngày mai đừng tới.
Rồi có lẽ tôi sẽ mãi mãi được thế vào chỗ của Himeno.
Ấy vậy mà ngày mai vẫn tới như thường lệ, và Kusunoki thức dậy.
Tôi nói với anh ta, “Buổi sáng tốt lành, anh Kusunoki. Ngày đó tới rồi.”
“Phải,” anh ta lơ đễnh đáp lại, nhìn chăm chú vào bầu trời phủ sương ngoài kia, rồi đưa mắt về phía tôi.
“Cảm ơn cô đã đi với tôi hôm qua.”
“Có gì đâu, thật đấy.”
“Nó thực sự rất tuyệt. Nhờ cô mà tôi cảm thấy hôm nay mình có thể làm được.”
“Vâng, hi vọng mọi chuyện sẽ suôn sẻ.”
Nhưng tôi biết điều ấy là không thể.
Tôi biết tối đó, trái tim Kusunoki sẽ bị đau đớn tột cùng.
“Có lẽ anh sẽ không để tâm tới những lời này, nhưng mà… tôi sẽ cầu cho anh gặp may mắn.”
Tôi nói ra những câu từ không có chút thật lòng nào, thản nhiên chìa tay phải của mình, rồi Kusunoki nói “Cảm ơn” và nắm chặt lấy nó.
“Đau đấy,” tôi nói dối. Không đau chút nào hết.
“Lỗi của tôi,” Kusunoki mỉm cười, buông ra, và đi vào căn bếp, vừa huýt sáo vừa lục lọi tủ lạnh.
…Cô ấy đã từng huýt sáo bài hát mà anh ta đang huýt sáo lúc này - “I Say A Little Prayer.” Tôi chợt nhớ ra.
Rất lâu về trước, từng có một người tôi giám sát đối xử tốt với tôi.
Một cô gái có đôi môi u buồn để lại ấn tượng trong tôi.
Giống như Kusunoki giờ đây đang làm, cô ấy xem tôi như một cô gái bình thường. Cô cảm thông với tình cảnh của tôi và quan tâm tôi cho tới tận lúc tuổi thọ của cô kết thúc.
“Cảm ơn vì đã dõi theo tôi cho tới cuối cùng. Lần này, tôi sẽ dõi theo cô từ trên kia.”
Cô chết cùng những lời nói ấy.
Đó là khi tôi đưa ra quyết định.
Tôi sẽ thôi không yêu một người sắp phải ra đi nữa.
Điều ấy chỉ khiến tôi cô đơn hơn mà thôi.
Có điều… Dường như tôi lại mắc cùng sai lầm một lần nữa.
Cho dù có làm gì, dường như tôi cũng không thể giấu đi nhịp tim rộn ràng của mình.
Vẫn còn một vài tờ origami sót lại từ lần anh ta gấp một nghìn con hạc giấy.
Tôi lấy một tấm, và trong khi gấp, tôi cất lên một nguyện cầu nho nhỏ.
Không thể quay đầu lại một khi đã yêu ai đó. Tôi cầu nguyện rằng mình sẽ chấp nhận sự thực này. Nhưng mà, ngay cả như vậy… Trước khi cảm xúc của tôi nảy nở và trở nên quá muộn…
Trước khi con tim tôi trở nên không thể tách rời khỏi anh ta, làm ơn.
Hãy để cho Kusunoki chết sớm hơn dù chỉ một chút.