Trăng mờ ảo, đêm mờ ảo, ngọn đèn dầu chập chờn soi bầu trời xanh.
Đông Kinh Hạnh Hoa Lâu, trống trơn, cả một tầng lầu chỉ có một thiếu niên bạch y tuyết trắng.
Y đang đợi người, từ lúc mặt trời lên đến lúc mặt trời lặn, từ lúc mặt trời lặn đến hoàng hôn, lại từ hoàng hôn đến đêm khuya.
Sắp đến nửa đêm, cách thời điểm ước định chỉ còn nửa canh giờ.
Một tháng trước, bến đò nhỏ, hẹn lại ngày hôm nay.
Rượu Trúc Diệp Thanh, lại khó say lòng người, nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh sao đầy trời như đêm ấy.
“Triển đại nhân một lời nói một gói vàng, tuyệt không phải kẻ sai hẹn.” Chưởng quỹ Hạnh Hoa Lâu trước khi xuống lầu chỉ để lại câu này.
Vọng lâu chợt nổi lên tiếng trống canh một, vang vang vào tai.
Ném chén đi, Bạch Ngọc Đường không thèm tương giao cùng kẻ bội tín.
Quay đầu lại, vẫn là nụ cười mờ ảo thanh phong vân vụ, thản nhiên như gió.
Trong lòng đánh “thịch” một cái, ý mơ hồ mà thức cũng mù mịt, một nét hấp dẫn thật khó lường.
Người đã đợi một ngày chậm rãi đến gần, tiếng kim loại va chạm “leng keng” cực kì chói tai.
Cổ tay đeo xích sắt làm cho người kinh hãi.
Hàng mi dài của Bạch Ngọc Đường khẽ chớp động, ánh mắt sắc bén lạnh lẽo như hàn quang.
Ngọc Tiêu vừa ra, đột nhiên giơ lên, chém mạnh xuống.
Nhìn như một chiêu, lại cũng như ngàn chiêu vạn thức, nháy mắt xích sắt đã đứt thành từng khúc, lả tả rơi đầy đất.
Hàn quang chợt thu, đoản kiếm vào vỏ, vẫn là chiếc tiêu bằng bạch ngọc thổi ra những khúc nhạc trầm bổng.
“Ngư Trường Kiếm, danh bất hư truyền!”
Không hề để ý đến áo tù tóc rối, một bầu rượu, rửa khổ tâm.
Bách chuyển thiên hồi bao nhiêu lần, khi gặp lại, không nói một lời, cũng có thể nói lên tình cảm.
Bạch Ngọc Đường lại bưng một bầu rượu, “Sao lại bị ngồi tù?”
“Lạm sát kẻ vô tội…” Mỉm cười mà đáp, cứ như xuân phong hóa vũ, ấm áp nhân gian.
Bạch Ngọc Đường cất tiếng cười to, trên đời còn có lí do nào hoang đường hơn không?
“Khai Phong Phủ lại không thể che chở kẻ có lòng trung, hà tất quyến luyến?”
“Trên triều đình còn có người Triển Chiêu tôn kính, không đành lòng rời đi…”
“Ngươi không phải là kẻ đa tình…”
Than nhẹ, trong con ngươi mang nét kiên định như bàn thạch, “Cũng khó bỏ ơn tri ngộ…”
Cũng thở dài, mi mắt rũ xuống, người so với trăng sao càng chói mắt.
“Thương thế khá hơn chút nào không?” Nhớ lại chuyện một tháng trước.
“Không tốt.” Lời đáp thẳng thắn khiến Bạch Ngọc Đường ngẩn người, ánh mắt ngậm cười như đầy thâm ý.
Thô lỗ kéo áo ngoài Triển Chiêu ra, không muốn để hắn phát hiện mặt mình đã đỏ ửng.
Vết thương sưng phồng tím đen làm Bạch Ngọc Đường cũng phải hít một ngụm lãnh khí.
“Đây là… Trúng độc…”
“Không có giải dược, đành phải ép dồn ra ngoài da thịt…”
“Cắt đi chỗ thịt thối, đắp thuốc giải lên, có thể trị khỏi.”
Triển Chiêu tiếu ý càng sâu, “Không có tuyết chi đan, có cắt cũng vô dụng.”
“Giảo hoạt, biết rõ chỉ có Hãm Không Đảo mới có loại linh dược đó…”
Nếu như không phải gặp được ta, ngươi thế này còn có thể tiếp tục chống đỡ?
Ngư Trường Kiếm lại ra, một tấc kiếm dịu dàng, phản chiếu đôi con ngươi thu thủy lạnh lẽo.
Chưa từng chuyên chú như thế, vận kiếm xoay tròn, một mạch như gió táp, một kiếm mà lại như ngàn kiếm.
Tức khắc từng mảng thịt thối rơi ra, máu đen chảy dài.
Trúc Diệp Thanh hòa tan Tuyết Chi Đan trên tay, đắp lên vết thương.
Chợt một cánh tay bắt lấy tay trái của Bạch Ngọc Đường, siết mạnh như muốn bẽ gãy xương.
Rượu mạnh ướp thương, không khác nào dao cắt.
Băng bó vết thương, trở ngược bàn tay đầy vết chai sần, chân khí thẳng vào đan điền.
Triển Chiêu ngẩn khuôn mặt đọng đầy mồ hôi lạnh, ngọn núi xanh mờ mịt tựa như tan mây tản khói, thoáng hiện một chút hình dáng.
Bỗng nhiên mỉm cười, lại rót một bầu rượu.
Bạch Ngọc Đường đoạt lấy bầu rượu, “Rượu không tốt cho vết thương trúng độc, sao còn muốn uống?”
“Không chết là được, sao lại không thể uống?”
“Người cũng không phải làm bằng sắt, không chịu được đau khổ như vậy.” Người trước mặt dù gần trong gang tấc, chợt lại tựa như xa tận chân trời.
Nỗi quan tâm sâu sắc khiến Triển Chiêu hơi lộ vẻ xúc động, “Ngươi so với ta còn quan tâm bản thân ta hơn… Rất khó tưởng tượng ngươi lại là đối thủ muốn cùng ta so kiếm…”
Ánh bình minh lại đến, như tuyết giữa hồng mai.
“Thắng thì phải thắng công bằng, miễn cho người khác nói ta chiếm tiện nghi của ngươi.”
Cười thất thanh, ánh mắt thâm trầm như biển lóe lên ý hài hước.
Lại nói sai rồi, Bạch Ngọc Đường ảo não, vẻ mặt tự trách phảng phất như trẻ con.
Triển Chiêu trong nháy mắt thất thần, phiêu dật như vậy, thật tựa như thần tiên giáng trần.
“Giờ đã đến, tiếc là hôm nay không thể so kiếm, đợi Triển Chiêu được ra tù, sẽ trở lại ước định.”
Bạch sam phiêu động, một tay bắt được người đang muốn rời đi, “Thiên lao không nhốt được ngươi, cớ sao phải trở lại chịu nhục?”
“Xưa nay hành sự không phiền lụy người khác, đây là nguyên tắc của Triển Chiêu.”
Hiểu rõ mà cười, “Được, hôm nay sáng suốt cho Triển Chiêu ngươi, đi đi, đợi ngươi yên tâm trở ra, sẽ so một trận tranh tài cao thấp.”
Triển Chiêu xuống lầu, gọi lão cai tù đang ngủ gật dậy, dọc theo đường phố phồn hoa hướng về thiên lao.
Bạch Ngọc Đường dựa trên lầu mà ngắm, tấm lưng kia tựa như ẩn vào núi xanh mây khói, như nhìn không thấy, nhưng lại đứng ngạo nghễ hiên ngang.
Tiếng ca từ từ truyền đến: “Giang Nam đẹp, phong cảnh cũ từng quen, mặt trời lên sông nhuộm màu lửa, xuân về nước sông xanh biếc tựa màu lam, có thể không nhớ về Giang Nam…”
Tiếng ca thế này, vút cao phóng khoáng khỏe khoắn, như trời lam thôn biếc, trời xanh cao rộng…
Nâng tiêu hòa âm, tiếng ca tiếng tiêu dư âm còn văng vẳng bên tai, ngân nga không dứt.
Đưa mắt đã không còn nhìn thấy thân ảnh ấy, ý cười kiên quyết đọng lại trên khóe môi.
Triển Chiêu, ta sẽ khiến cho ngươi tìm đến ta…