Giằng co vật lộn một đêm, tâm tư lơ lửng căng thẳng một đêm, đến khi chân trời lộ ra ánh hồng nhàn nhạt, Công Tôn tiên sinh mới thở phào nhẹ nhõm thu hồi ngân châm, nâng tay áo lau đi mồ hôi đầm hai bên thái dương, bước khỏi bình phong.
Triển chiêu thấy ông đi ra, lập tức lao tới, vội hỏi: “Tiên sinh, Ngọc Đường sao rồi?” Mọi người trong phòng cũng lao theo hắn, đều muốn nhanh chóng nắm rõ tình hình.
Công Tôn đi đến trước bàn, cầm lấy giấy bút viết nhanh đơn thuốc, một bên dặn bảo hạ nhân sắc thuốc, một bên trầm giọng đáp lời: “Thai nhi xem như tạm thời an toàn, có điều khí tức bất ổn, còn phải an tâm tĩnh dưỡng mấy ngày, hơn nữa không được chịu thêm bất luận kích động nào khác.”
Triển Chiêu nghe nói đứa nhỏ tạm thời an toàn, tinh thần dần dần thả lỏng, nhưng gương mặt vẫn khó nén vẻ tự trách, cúi đầu ấp a ấp úng: “Sao lại nghiêm trọng đến vậy…”
Từ khi biết Bạch Ngọc Đường hoài thai, hắn đã có điều lo nghĩ, Ngọc Đường là người luyện võ, thân thể trước giờ cường kiện, cho dù y đang có mang, sự việc hôm nay cũng bởi lời nói bất cẩn của hắn khiến y thương tâm, nhưng y cũng không đến mức suy yếu vậy chứ?
Vả lại tình huống như vậy không phải là lần đầu tiên. Bạch cô nương đã từng nhắc qua Ngọc Đường té xỉu trong rừng, ở nơi phòng nhỏ ngoại ô, hắn cũng mấy lần nhìn thấy Ngọc Đường suýt nữa ngất đi, lần này thân thể lại càng yếu nhược, vô lực ngã xuống.
Thân thể suy yếu nhường vậy, làm sao y có sức lực sinh hạ đứa nhỏ?
“Học trò cho rằng, thân thể nam tử vốn không thích hợp mang thai, cố gắng thay đổi thể chất, thụ thai sinh tử, đó là chuyện nghịch đạo trời, đương nhiên sẽ khiến thân thể hao tổn cực độ, huống chi Bạch thiếu hiệp từ lúc có thai tới giờ, chẳng những chưa từng hảo hảo an dưỡng, mà lại liên tục lao lực, một trận Trùng Tiêu chịu bao thương tổn, tai nạn lần này có lẽ là do cơ thể suy nhược đã lâu, một khi tức giận sẽ làm sức lực cạn kiệt…”
Kì thực ông chỉ phỏng đoán, dù gì thuốc cũng không phải ông phối chế, biết đâu thuốc kia có tác dụng phụ thì sao? Hi vọng điều đó sẽ không xảy ra, bởi vì nếu đây là tác dụng phụ của thuốc, y thuật của ông khó lòng trừ hết, sau này có thể còn có trạng huống bất ngờ phát sinh. Điều quan trọng nhất, nếu cơ thể Bạch thiếu hiệp cứ mãi thế này, thì dẫu y thuật cao minh đến mấy, cũng khó đảm bảo cho y bình an sinh nở.
Nhưng ông không nói gì thêm, bởi nhìn sắc mặt Triển Chiêu trắng nhợt, gần như đồng màu với người trên giường, ông không đành lòng để hắn khổ sở thêm nữa.
Ông bèn lựa lời khuyên giải: “Triển hộ vệ, ngươi không cần phải lo lắng quá mức, Bạch thiếu hiệp võ công cao cường, căn cốt vững vàng, huống hồ ngày sinh vẫn còn cách hơn hai tháng, thời gian còn dài, chỉ cần Bạch thiếu hiệp cố gắng nghỉ ngơi, chăm dưỡng thân thể là ổn.”
Công Tôn Sách ngoài miệng ra sức an ủi Triển Chiêu, trong lòng lại thầm cầu khẩn, hiện giờ chỉ van ông trời rủ lòng thương xót, hi vọng thư mình gửi đi sớm đến được Hãm Không Đảo, để Lô phu nhân mau chóng tới nơi. Y thuật của nàng cao siêu hơn mình, có lẽ sẽ có biện pháp giữ cho phụ tử bình an.
Chính là… Nam tử sinh con, vô tiền khoáng hậu, hẳn Lô phu nhân cũng chưa từng gặp trường hợp như vậy, lúc đó sinh con thế nào, cũng là vấn đề nan giải, không rõ nàng có biện pháp gì không?
Những người khác nghe nói Bạch Ngọc Đường đã không việc gì, thảy đều thở phào một hơi, chen nhau tiến vào thăm y, duy có Triển Chiêu vẫn đứng tại chỗ không chịu bước lên. Bọn họ có chút ngạc nhiên, rõ ràng hắn rất lo lắng cho Bạch Ngọc Đường, tại sao không định đi vào nhìn y?
Bao đại nhân nhìn ra nỗi chần chờ của hắn, bèn tiến lên ân cần hỏi han: “Triển hộ vệ, giữa ngươi và Bạch thiếu hiệp liệu có hiểu lầm gì chăng?”
Theo cảm nhận của ông, Triển Chiêu là người tỉ mỉ chu đáo, tuyệt nhiên sẽ không chọc Bạch Ngọc Đường nổi giận khi y đang trong giai đoạn khó khăn, hơn nữa mấy lời qua lại lúc Bạch Ngọc Đường còn nằm trên giường ông cũng nghe thấy, rốt cuộc đã có chuyện gì khiến cho hai người xích mích tới nông nỗi ấy?
Triển Chiêu phân vân một thoáng, cuối cùng vẫn báo với Bao Chửng kết quả hắn điều tra được. Bao đại nhân chí công vô tư, chắc chắn có thể đưa ra phán đoán chính xác. Nếu ông đã tin Ngọc Đường vô tội, nhất định sẽ không bởi vì không tra ra chứng cớ mà khiến Ngọc Đường hàm oan, huống hồ đại nhân suy nghĩ cẩn trọng, có lẽ sẽ nghĩ ra đối sách khác.
Bao Chửng chăm chú nghe hết, cảm thấy vô kế khả thi. Tội trạng gian xưa nay thường bởi không thể tìm được bằng chứng cho nên khó lòng kết án, hiện Phí Lương Nghĩa và nữ tử kia đều đã chết, thái độ người dân địa phương với Bạch Ngọc Đường cực kì bất lợi, chuyện này quả rất khó xử.
Thế nhưng ông vẫn cố sức bày ra vẻ mặt vô sự, khuyên giải Triển Chiêu: “Triển hộ vệ, bản phủ tin vào nhân cách của Bạch thiếu hiệp, tin rằng y quyết sẽ không giết người vô tội. Ngươi yên tâm đi, bản phủ tuyệt đối không xử lầm người.”
Hai người biết bao gian khó mới được bên nhau, vạn lần không thể để bị việc này phá hủy.
Dứt lời, dặn bảo mọi người không được nhắc tới vụ án trước mặt Bạch Ngọc Đường, tránh y nổi nóng thương thân, chuyện kia ông sẽ nghĩ cách giải quyết, miễn cho Triển Chiêu lo âu thêm nữa.
Tứ đại giáo úy đứng cạnh chốc chốc cũng mở lời an ủi Triển Chiêu.
Triển Chiêu thấy bọn họ bận lòng vì chuyện của mình đến thế, trong lòng cảm kích vô ngần, không đành để họ lao tâm, vậy nên tuy vẫn hết sức lo lắng, vẫn cố hé ra một nét cười gượng: “Triển Chiêu đã biết, đa tạ mọi người quan tâm, ngày mai còn phiền các vị giúp tại hạ khuyên nhủ Ngọc Đường, để y đừng tiếp tục giận ta. Các vị thức suốt một đêm, chắc cũng mỏi mệt nhiều rồi, nhân lúc chưa tới giờ Thìn , mọi người nên trở về phòng nghỉ ngơi một chốc là hơn.”
( Giờ Thìn, Khoảng thời gian từ h-h sáng.)
Ai nấy một đêm không ngủ, quả thực buồn ngủ díu mắt, nhìn bộ dạng hắn có vẻ thư thái, từng người yên tâm về phòng nghỉ ngơi.
Triển Chiêu theo sau tiễn họ tới cửa, sau đó khép lại cửa phòng, thế nhưng không rời đi, mà chỉ ngồi xuống bậc thềm ngoài cửa.