Triển Chiêu nghe vậy mới nhớ Ngọc Đường vì chờ hắn làm cá mà chịu đói từ sáng tới giờ, trái tim bỗng nhói lên một chút: “Ngọc Đường, ngươi đợi lâu rồi, chắc đói bụng lắm phải không? Mau dậy ăn cơm thôi nào.” Triển Chiêu vừa nói vừa vươn tay đỡ Bạch Ngọc Đường ngồi dậy, lần này Bạch Ngọc Đường không đẩy hắn ra.
Nếu như sau này ở cùng một chỗ, ắt hẳn mèo con vẫn sẽ tỉ mỉ săn sóc che chở cho mình như thế, chính mình nên sớm thích ứng là hơn, Bạch Ngọc Đường nghĩ bụng, để mặc Triển Chiêu dìu mình tới trước bàn cơm.
Đánh thức Bạch cô nương đang say ngủ, ba người cùng nhau ăn cơm.
Nói là ba người cùng nhau ăn cơm, thế nhưng một bàn toàn cá chủ yếu do Bạch Ngọc Đường xử lí. Triển Chiêu tất nhiên khỏi cần bàn đến, chưa ăn miếng nào đã lo gắp đầy thức ăn vào bát Bạch Ngọc Đường, chỉ hận mấy con cá kia không đủ dinh dưỡng để hắn lập tức bổ sung cho mấy tháng trời Ngọc Đường thiếu hụt. Tới khi bát Bạch Ngọc Đường đầy ụ, hắn mới hạ đũa chăm chú nhìn Bạch Ngọc Đường ăn cơm, giống như chỉ cần nhìn y ăn là hắn cũng đủ no rồi.
Tiểu nha đầu bên cạnh dù sao vẫn là một tiểu cô nương, thấy hai người không coi ai ra gì, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng cúi xuống thật thấp, liên tục và nhanh cơm trắng trong bát, thi thoảng mới trộm ngẩng nhìn bọn họ.
Bạch Ngọc Đường có chút xấu hổ, dù gì nha đầu kia cũng đang bị thương, cần phải bồi bổ. Hơn nữa y bị ánh mắt nhiệt tình quá sức của Triển Chiêu làm mất tự nhiên, để giảm bớt sự bối rối, bèn gắp một miếng cá bỏ vào bát nàng.
Ai ngờ tiểu nha đầu cầm bát né tránh, mặc cho miệng nhét đầy cơm, đỏ mặt ấp úng kêu lên: “Trữ ma căn, tô ngạnh, bạch truật, tục đoạn, thêm cả ngải diệp, đỗ trọng, ban long (toàn là thuốc bổ cho người mang thai, cô nương ta ăn kiểu gì)? ”
(Thực ra tác giả xoắn những vị thuốc quỷ gì mà mình search mãi không ra, thôi thì mạn phép thay tên mấy vị mình biết =.,=)
Bạch Ngọc Đường rốt cuộc hiểu được ý nàng, khuôn mặt thoạt đỏ thoạt trắng, đặt đũa xuống bàn, quay sang lườm Triển Chiêu một cái.
Triển Chiêu cũng rất kinh ngạc phát hiện mình chưa chu đáo, kích động tới nỗi quên mất ở đây ngoại trừ Ngọc Đường còn có một người bệnh khác. Nhất thời lúng túng không biết trả lời ra sao.
Ngược lại, tiểu cô nương nhìn thấy hai người khó xử, chủ động đứng ra giảng hòa, và nốt ít cơm còn lại trong bát, chùi mép, vỗ bụng, nói: “Muội no rồi.”
Rồi lại gắp một đũa đồ ăn đưa sang chỗ Bạch Ngọc Đường, nói với y: “Ngọc Đường ca ca, huynh phải ăn nhiều vào đó, một người ăn hai người bổ, huynh ăn càng nhiều, bảo bối trong bụng càng khỏe ~” Nói xong quay sang tặng cho Triển Chiêu nụ cười chói mắt: “Đúng không, Triển đại ca?”
Bạch Ngọc Đường không thể từ chối ý tốt của nàng, đành phải nâng bát nhận lấy đồ ăn nàng gắp, đơn giản buông xuống một câu: “Cảm ơn.”
Triển Chiêu nghe nàng nói vậy, cảm thấy hết sức biết ơn, mỉm cười đồng ý với nàng, thân thiết hỏi: “Bạch cô nương, thương thế của cô sao rồi? Hôm qua Triển mỗ ngộ thương cô nương, thật sự xin lỗi.”
Tiểu cô nương cười cười tỏ vẻ không hề gì cả, khí khái trả lời: “Ta phải trở thành đại hiệp giống như Ngọc Đường ca ca, chút vết thương nhỏ đó có là gì chứ. Đánh nhau mẻ đầu mới thành bằng hữu, cứ coi như là lễ vật gặp mặt là được”
Triển Chiêu thấy cô nương này nhỏ tuổi nhưng có khí độ như vậy, không khỏi nể phục. Trong lòng áy náy, thấy nàng dường như để lộ ra vẻ giận dữ rất nhạt, bèn nhiệt tình tán thưởng: “Bạch cô nương quả nhiên không thua gì đấng nam nhi, khí độ này thực khiến Triển mỗ bội phục”
Tiểu nha đầu vừa nghe Nam hiệp Triển Chiêu đại danh đỉnh đỉnh Ngự Miêu đại nhân được cả Hoàng thượng coi trọng lại đi phục mình sát đất, khó có thể kìm được kiêu ngạo đắc ý, lập tức tự thuật công tích như đã quen biết Triển Chiêu từ lâu: “Kì thật so với Ngọc Đường ca ca và Triển đại ca, muội vẫn kém xa. Tuy nhiên hành hiệp trượng nghĩa, trừ mạnh giúp yếu, với muội không thành vấn đế. Ví như mấy ngày trước đây, trong thôn chúng ta có tên ác bá làm nhục con gái nhà lành, để muội biết được, muội liền…”
“Ai da! Muội tử, muội bị thương, cả ngày hôm qua lại không nghỉ ngơi tử tế, thân mình hãy còn suy yếu đừng nên nói nhiều, sớm nghỉ một chút vẫn hơn.” Bạch Ngọc Đường thấy nàng chuẩn bị nhắc tới sự kiện hôm trước liền vội vàng tìm cớ ngắt lời. Cũng may Bạch gia gia phản ứng mau lẹ, chứ để con mèo kia biết Bạch gia gia bị đồ phế vật làm cho hôn mê, còn để cô nương giúp đỡ, chẳng phải quá quá mất mặt sao.
“Muội…” Tiểu cô nương vừa định nói muội không sao, Ngọc Đường ca ca huynh đừng lo lắng, lại chợt nghĩ đến ánh mắt thâm tình của Triển Chiêu khi nhìn Ngọc Đường lúc nãy, bèn tự giải thích với mình: Ngọc Đường ca ca vất vả lắm mới được ở bên người thương, chắc hẳn hai người muốn ở một mình, huynh ấy nói vậy chắc là muốn nhắc ta đây.
Vì vậy đứng dậy cáo từ: “Muội hơi mệt, xin cáo lui trước.” Giọng nói mang theo một tháng mỏi mệt, một tay đỡ trán, một tay ôm ngực, dáng vẻ hết sức yếu đuối.
Không đợi hai người trả lời, nàng tiếp tục cao giọng bổ sung: “ Muội không làm phiền hai người nữa đâu ” Dứt lời xoay người ra cửa.
Bạch Ngọc Đường nghĩ lâu lắm mới lại có người có ý kính nể tiểu nha đầu này, chắc chắn nàng sẽ thừa dịp tuyên truyền công tích vĩ đại của mình một phen, chỉ sợ sẽ nói tới mấy canh giờ, còn đang suy nghĩ biện pháp gạt nàng, chẳng ngờ nàng lại chủ động cáo lui. Đến khi nghe được một câu cuối cùng, y mới hiểu được tiểu nha đầu quỷ quái kia nhận lầm ý mình.
Trên mặt thoáng vẻ xấu hổ quay sang Triển Chiêu, phát hiện sắc mặt mèo con … cư nhiên còn bối rối hơn mình gấp bội.