Y tựa bên giường, bàn tay mân mê cái bụng đã lớn, trong đầu bỗng sinh ra một ý tưởng kì quái: Nếu con mèo kia có thể hầu hạ mình mãi thế này, Ngũ gia có sinh thêm cho hắn vài đứa cũng không hề gì.
Chỉ là, không biết thuốc của đại tẩu có thể khiến y sinh thêm lần nữa được không? Sau khi tẩu sinh Trân Nhi, bụng không thấy động tĩnh gì, e là thuốc này chỉ có thể sinh một đứa. Cũng có thể do đại ca đại tẩu lớn tuổi, không chừng cũng không muốn sinh thêm.
Bạch Ngọc Đường tuy biết đại tẩu lúc sinh Trân Nhi hết sức vất vả, nhưng dù gì y cũng là người luyện võ, không quá để tâm đến nỗi đau sinh nở. Hơn nữa tính y vốn thích náo nhiệt, nghĩ tới đứa nhỏ cô đơn một mình, chẳng có huynh đệ tỷ muội, trái tim chợt nhiên thoáng chút mất mát.
Y đang ngẫm ngợi, đứa nhỏ trong bụng thức thời đạp y hai cái như để trả lời. Cơn đau âm ỉ khiến y cẩn trọng xoa vuốt thành bụng trấn an: “Tiểu tử, kì thực một người cũng không sao cả, con sẽ học theo chúng ta, kết giao với các hào kiệt giang hồ, còn có Trân Nhi ca ca làm bạn, con sẽ không trơ trọi đâu.”
Đứa nhỏ tựa hồ không hiểu lời của phụ thân, tiếp tục quẫy đạp. Tiểu tổ tông này xem như hoàn toàn kế thừa thiên phú bẩm sinh của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, mới chỉ hoài thai nhưng khí lực lớn vô cùng, thường thích khua động trong bụng Bạch Ngọc Đường, giống như đang luyện công, khiến Bạch Ngọc Đường khổ sở khôn xiết. Hai cái đạp này chứa đủ mười phần lực đạo, làm y suýt nữa ngã xuống, kêu lên thành tiếng. Song là y vẫn nhịn được, bởi còn có tiểu cô nương ở cạnh, Bạch Ngũ gia không thể lại để mất mặt trước tiểu muội muội được.
Khi y quay đầu nhìn lại nhận ra tiểu nha đầu sớm đã ngủ say, Bạch Ngọc Đường cảm thấy có chút áy náy: Tiểu cô nương kia vì mình nên mới bị thương, lại chăm sóc mình cả đêm, không được nghỉ ngơi. Cũng may y chưa kêu lên, nếu không sẽ đánh thức nàng.
Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng bước qua, kéo chăn đắp lên người nàng, vô tình nhìn thấy vết thương trên đầu, trong lòng dâng lên một nỗi tức giận, thầm nghĩ: Dù tiểu nha đầu lời nào lời nấy kinh thế hãi tục, khiến hắn không thể chấp nhận, con mèo thối kia cũng không nên đánh nữ nhân, lại còn xuống tay quá nặng.
Không đúng, mèo con trước đây một mực không tin chuyện này, hiện giờ tin tưởng mình đang mang thai cũng bởi hắn thấy bộ dạng chính mình không thể không tin, có điều chuyện đứa nhỏ là con hắn, sao hắn chưa hỏi câu nào đã tin?
Chẳng lẽ nghe được Ngũ gia hoài thai đứa nhỏ cho hắn, vậy nên quá mức kích động, vui sướng đến nỗi đột nhiên ngu độn?
Không phải vậy chứ, bình thường mèo con rất ổn trọng mà.
Bạch Ngọc Đường cảm thấy có phần kì quái, nhưng lại nghĩ tới bộ dạng Triển Chiêu vừa rồi, cong môi mỉm cười: “Có lẽ mèo con thật sự choáng váng…”
Y nhẹ cúi đầu, dịu dàng nhìn xuống bụng mình, tay phải lại xoa bụng, nhớ đến lúc trước khi y biết mình có thai, kì thực trong lòng cũng là vạn phần kích động.
Tuy rằng khi đó y gạt đại tẩu, nói ca ca tẩu tẩu ở quê nhà không con nối dõi, mong tẩu giúp đỡ, chính là ôm ấp một tia hi vọng, chẳng có mấy phần chắc chắn, ngay cả sau khi đại tẩu nhận ra ý đồ của y, cũng biết dược đó là nàng phối chế dùng cho nữ tử, căn bản vô hiệu đối với nam nhân, vậy nên không bận tâm nhiều.
Đến lúc khẩu vị của y đột nhiên thay đổi, thường hay nôn mửa, thậm chí có lần nôn đến hôn mê bất tỉnh, còn nghĩ là mình đã mắc bệnh nặng, kết quả tìm mạch chứng minh y thực sự có thai.
Ngày đó, tâm tình quả thực vô cùng vui vẻ, vì tiểu sinh mệnh chẳng những tiếp nối huyết mạch hai người, còn là minh chứng bọn họ tâm ý tương thông!
Người đầu tiên được Bạch Ngọc Đường báo tin vui này chính là Giang Ninh. Y muốn để mẹ an tâm Bạch gia rốt cuộc cũng đã có người nối dòng, đồng thời hi vọng mẹ sẽ đồng ý chuyện của y và Triển Chiêu.
Dù Bạch Ngọc Đường ngày thường rất ít về thăm dưỡng mẫu, nhưng thực ra y sợ mỗi lần về nhà sẽ chọc mẹ nổi cáu hơn là hiếu thảo. Cho nên khi y nhận ra mình thích Triển Chiêu, cũng nói với mẹ đầu tiên, kết quả đương nhiên bị người phản đối.
Bạch Ngọc Đường hiểu nỗi khổ tâm của mẹ, ca ca tẩu tẩu ở nơi quê nhà Kim Hoa dẫu cho vợ chồng son sắt, có điều thể chất tẩu tẩu yếu ớt lắm bệnh, đại ca vì vậy không muốn để đại tẩu sinh con, lại không chịu cưới vợ bé. Hiện giờ nếu như mình và Triển Chiêu cùng ở bên nhau, Bạch gia chẳng phải sẽ tuyệt hậu sao?
Một mặt chẳng đành để mẹ thất vọng, một mặt không muốn buông bỏ tình cảm đối với Triển Chiêu, con người một khi đã bị bức đến đường cùng, điều gì cũng có thể thử. Y liền nghĩ đến phương thuốc đại tẩu nghiên cứu, không ngờ chỉ thử một lần, y đã thành công.
Bạch Ngọc Đường hồi tưởng ngày ấy y về gặp mẹ, không khỏi nhẹ cười thành tiếng, hình dung tình huống khi đó có thể nói là “mạo hiểm vạn phần”: “Lão nương không phải đã nói rồi sao? Đừng nghĩ ta sẽ đồng ý chuyện ngươi và Triển Chiêu! Ngươi cầu xin nữa cũng vô dụng thôi! Không mang con dâu và cháu về đây cho ta, tiểu tử ngươi đừng hòng bước chân vào nhà!” Bạch Ngọc Đường vừa về đến cửa, đã nghe Giang Ninh “nghênh đón” từ xa, nói rồi còn giơ quải trượng muốn xua đuổi y.
May là Bạch Ngọc Đường nhanh chân chạy trốn, nên mới không bị quải trượng kia “tiếp đãi”, vừa trốn vừa vội vàng giải thích: “ Mẹ, mẹ bớt giận ~ Con đưa cháu nhỏ của mẹ về đây!”
Chẳng ngờ Giang Ninh càng thêm tức giận, vung quải trượng chỉ vào y: “Tiểu tử ngươi giờ lớn rồi ha? Càng ngày càng không thèm coi lão nương ra gì, ngay cả thành hôn cũng không báo cho nương ngươi một tiếng!”
Bạch Ngọc Đường một bên chật vật trốn tránh, một bên tiếp tục giải thích: “ Mẹ, con đâu có thành thân, nhi tử thành thân, sao có thể không báo với mẹ được chứ?” Trước kia để cho Giang Ninh đánh y vài trượng xả giận cũng được, thế nhưng bây giờ… Y cũng không dám tưởng tượng quải trượng kia đánh xuống sẽ gây ra hậu quả gì.
Giang Ninh vừa nghe lời này thì đã thực sự bạo nộ, quải trượng không chút lưu tình rơi xuống thân người Bạch Ngọc Đường: “Cái gì?! Còn chưa thành thân đã có đứa nhỏ? Ngươi giỏi, giỏi lắm! Lão nương dạy ngươi làm chuyện đại nghịch bất đạo như thế bao giờ? Tiểu tử thối này, xem ta đánh chết nhà ngươi!”
Bạch Ngọc Đường không kịp né tránh, trông thấy quải trượng hướng xuống bụng dưới, vội vàng vươn tay che bụng, kết quả quải trượng đập vào tay trái, đau đớn đến độ ôm tay lập tức ngồi xuống, Họa Ảnh cũng ‘đang’ một tiếng rơi trên nền đất.
Dẫu sao cũng là đứa nhỏ tự tay chăm sóc từ nhỏ đến lớn, giận gì thì giận, làm sao đành lòng làm tổn thương y. Vừa thấy Bạch Ngọc Đường bị thương, Giang Ninh có phần hối hận, dịu giọng: “Được rồi, để cô nương kia vào đi, giờ hai đứa đã có hài tử, nàng ta cũng không phản đối, nhưng thế nào cũng phải cho người ta một cái danh phận, ngươi xem có đúng không? Hôm nay lão nương sẽ làm chủ cho hai đứa thành hôn.” Dứt lời Giang lão bà cúi xuống muốn xem thương thế Bạch Ngọc Đường.
Lại đã thấy Bạch Ngọc Đường oan uổng ngẩng đầu, nói: “ Mẹ, nào có cô nương nào đâu?” Không đợi Giang Ninh nghi hoặc hỏi lại, y nén đau vươn tay kéo tay Giang Ninh đặt lên bụng mình, nói nhỏ: “ Mẹ, đứa nhỏ ở đây cơ mà.” Giọng điệu y nhẹ nhàng như sợ đánh thức đứa nhỏ đang ngủ yên trong bụng.
Giang lão bà còn tưởng tiểu tử thối này nói giỡn, tức thì đứng dậy, giơ cao quải trượng định bụng dạy dỗ y một chút: “ Ngươi xem lão nương ta hồ đồ hay sao, dám dối gạt lão nương, ta phải…” Nói chưa dứt câu, quải trượng đột nhiên ngừng giữa không trung. Bởi bà nhìn thấy Bạch Ngọc Đường chẳng những không tránh, ngược lại còn thẳng lưng, hơn nữa cố ý ưỡn người, nhớ tới bộ dạng liều mạng lấy tay che bụng của y khi nãy, chuyện này… Là thật?