Trong lòng vô cớ bất an khiến Triển Chiêu bất giác rối loạn làm thế nào cũng vô pháp tĩnh tâm trở lại, và lúc này hắn lại càng nhớ đến người kia – Ngọc Đường…
Cũng bất chấp ngẫm nghĩ xem trong đó có hay không sử trá, Triển Chiêu lại sợ thương đến người vô tội, liền y theo tờ giấy làm không có báo cho bất luận người nào biết, ngày hôm sau hắn liền một người một kiếm đi đến Ngọc Phong đình chờ người hẹn ước.
Khi Triển chiêu đến nơi, thời gian cách buổi trưa còn sớm, cũng không thấy có người chờ sẵn hay có mai phục, tựa hồ không có điểm gì bất thường. Triển Chiêu liền đi về bốn phía tinh tế dò xét một phen, phát hiện nơi này xung quanh trống trải, thật sự không có chỗ để ẩn thân, thế nhưng lại quá hẻo lánh, không có vết chân xung quanh, nếu quả thực ở đây phát sinh án mạng, xác thực khó bị người phát hiện. Chỉ là án mạng?… Mong là bản thân tự đa tâm …
Đang lúc tâm phiền ý loạn, bỗng nhiên thoáng nhìn xa xa xuất hiện một thân ảnh bạch sắc chậm rãi đi về phía này, nhất thời trong lòng khẽ động! Chẳng lẽ là…
Đến lúc Triển Chiêu thấy rõ dung mạo người đến, ảo não thở dài một hơi, trong lòng không khỏi tự giễu: “Triển chiêu a Triển chiêu, ngươi quả nhiên là chỉ cần sự việc có liên quan đến người kia, thì sẽ lập tức rối loạn a ~, cả chút nhãn lực cũng không có sao? Lại có thể nhìn nhầm một nữ tử là ‘y’?”
Hắn cũng không chần chờ thêm nữa, lập tức tiến về phía trước, nghêng đón bạch y nữ tử…
Còn chưa tới trước người, liền thấy nàng vẻ mặt vẻ giận dử, sát khí tỏa ra tứ phía, thật sự là bộ dáng muốn tìm người liều mạng a!
Triển Chiêu luôn luôn giữ phong thái quân tử mặc dù thấy nàng không có chút thiện ý nào, nhưng cũng không thể mất cấp bậc lễ nghĩa, ôm quyền hành lễ nói: “Triển mỗ gặp qua cô nương, xin hỏi cô nương là người thông báo tại đây phát sinh án mạng?”
“Chính ta!”Người quả nhiên ngữ khí càng bất thiện, hai chữ này hầu như là từ kẽ răng đi ra.
“Thế nhưng Triển mỗ cũng chưa phát hiện có bất luận cái gì bất thường a.”Triển chiêu ngữ khí vẫn như cũ ôn hòa. Nhìn trước mắt nữ tử xa lạ, Triển chiêu tâm trạng có chút nghi hoặc, nếu thật có án mạng tương ở đây phát sinh, nàng thế nào lại có can đảm một thân một mình đến tận đây, nói vậy hung thủ cũng không dám hiện thân đi; hoặc có lẽ, nàng mới là hung thủ?
Vậy lại càng không đúng rồi a! Nơi này chỉ có bọn họ hai người, nàng muốn giết ai? Chính ta?! Nghe ngữ khí của nàng, tựa hồ chính nàng đêm qua xông qua khai phong phủ, võ công của nàng hẳn là không cao lắm, nếu muốn lấy tính mệnh của ta thì đêm qua là thời cơ rất tốt, hôm nay nàng lại tuyển chọn nơi đây – trống trải, không chỗ nấp, không sử trá, nếu muốn dùng độc thì hắn đã có đề phòng rồi nàng không có cơ hội, Triển chiêu tự tin người này căn bản không thắng nổi hắn!
Bạch y nữ tử xem Triển chiêu tựa hồ thả hồn miên mang suy nghĩ căn bản không sợ nàng không khỏi càng thêm buồn bực! Tức a >.