“ Bát … Hiền vương! “
.
Bạch Ngọc Đường hướng hắn lộ ra một nụ cười có ý tán dương, Triển Chiêu chỉ cảm thấy một trận choáng váng đầu, dạ dày cũng cuộn lên một hồi đau nhức.
Bát … Hiền vương …
Triệu Đức Phương!
Trên đánh hôn quân, dưới đánh nịnh thần, bát hiền vương … Là hiền vương a!
Hắn như thế nào có thể buông thả bản thân, mà đi làm lão bản của kỹ viện cơ chứ. Lấy quyền thế của hắn, tiền tài phú quý cần gì tới chỗ thanh lâu kia.
Huống chi thái độ làm người của hắn, người ngoài ai mà không biết, thanh liêm chính trực, ghét nhất là đám hoàng tộc cậy quyền ăn chơi xa vào nơi đào hoa bán phấn mua son, có một lần một vị tiểu vương gia đi thanh lâu bị hắn bắt được, hắn còn sai người đánh cho một trận răn dạy một hồi.
Đánh cho vị tiểu vương gia kia, tuyệt không dám có lần sau … hơn nữa từ đó mỗi lần từ xa nhìn thấy hoàng thúc của mình thì kiếm được mà chạy cho nhanh.
Người như vậy, như thế nào lại có thể là Cẩm hồng lâu lão bản?
“ Ngọc Đường, ngươi có thể hay không đã đoán sai rồi? Hoặc là mùi hương nhạt đó có thể ở trên nhiều nữ nhân khác, không chỉ có ở nơi đó? “
Bạch Ngọc Đường hừ một tiếng: “ Mùi hương này không phải tầm thường, ngươi cho là nữ nhân nhà nào cũng có thể mua được sao? Cho dù là đứng nhất bảng của thanh lâu muốn dùng, chỉ sợ cũng phải cân nhắc xem xét! “
“ Chỉ giáo cho? “
Bạch Ngọc Đường từ trong ngực lấy ra một vật, Triển Chiêu nhân lấy.
Đó là nhất phương tú chế thực tinh xảo.
Vật còn chưa cầm được trên tay, đã ngửi được một mùi hương thập phần tao nhã, nhưng lại không giống bình thường, chỉ cần người ngửi qua là lưu lại dấu ấn ; mùi hương trên khăn tay tuy là dễ ngửi nhưng lai làm cho người ta quay đầu lại mà quên đi. Nhưng lại để lại dấu ân cao quý tận sâu trong trí nhớ người đã từng gặp qua.
Mùi hương như vậy, cho dù Triển Chiêu chẳng am hiểu gì về chuyện này, nhưng cũng đoán được để điều chế làm ra được hương liệu như vậy thì tuyệt đối cách phối dược hương tuyệt không bình thường.
“ Cái này từ đâu mà có?”
Bạch Ngọc Đường đắc ý nói: “ Nữ nhân giặt đồ tìm trong đống quần áo mang cho ta “
Triển Chiêu bảo trì trầm mặc, không vachj trần tính con chuột, toàn dùng khuôn mặt để giải quyết vấn đề . ( Lee: Ý là mĩ nam kế )
“ Làm sao vậy? “
“ Ngươi nói rất đúng, bất quá …” Triển Chiêu đem khăn lụa lăn qua lật lại nhìn hồi lâu, cau mày nói: “ Cho dù có vật này làm chứng, nhưng so với không có bằng chứng chẳng khác gì nhau …”
Đây chính là bát vương phủ, cho dù là Hoàng Thượng, muốn tới lục soát cũng còn phải cân nhắc, huống chi bọn họ chỉ là một cái khai phong phủ nhỏ bé?
Bạch Ngọc Đường cười nói: “ Này … Ta cũng không phải là kẻ ngu ngốc, chỉ bằng danh phận lão bản của Cẩm hồng lâu cùng với chiếc khăn tay mà nhận đinh người nọ là kẻ đứng sau dàn dựng nên một màn độc thủ, không trúng kế mới là lạ! “
Triển Chiêu chính là chờ những lời này, không khỏi thoải mái cười nói: “ Vậy Bạch huynh …., nghĩ sẽ làm như thế nào đây ?”
Bạch Ngọc Đường cười cười, cũng không trả lời.
Hai người họ vốn không cần nói rõ chỉ cần một chút biểu hiện lại tự nhiên ăn ý rõ ràng, Triển Chiêu cũng không hỏi lại. Hai người cưỡi ngựa đi thêm một đoạn rồi đem ngựa gửi lại trong một tửu điếm. sau đó hai người trên đương ngênh ngang đi bộ.
Hai người họ bên này tiêu dao, phía sau những kẻ dõi theo thì lại thập phần vất vả, một lát lại phải lẻn trà trộn vào trong đám người, một lát lại vội vàng ẩn thân, không thể để cho bọn họ phát hiện, cũng không thể để cho người bình dân nghi ngờ.
Như vậy một đường đi qua đi lại dày vò, những kẻ đó hoặc là nghe không rõ bọn họ nói chuyện gì, không thì là để mất dấu, qua lại vài lần, kẻ theo dõi đúng là nhịn không được mà kêu khổ thấu trời.
Đã không có ngưa, Triển Chiêu đành nắm lấy tay áo Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng lôi kéo, Bạch Ngọc Đường liền nhắm mắt theo sát phía sau hắn.
Dọc theo đường đi, luôn luôn có người “ Triển đại nhân, Bạch đại hiệp “, mỗi bược bọn họ đi mọi người đều hướng họ nhiệt tình chào hỏi, bọn họ cũng mỉm cười đáp lại, đi một hồi lâu nhưng lại ai cũng không phát hiện ra Bạch Ngọc Đường ánh mắt không có nhìn thấy.
Đi đến trước cửa của một tiệm đồ cổ, Triển Chiêu lôi kéo Bạch Ngọc Đường, hai người cùng kéo vào trong tiệm.
Chủ tiệm vừa nhìn thấy người vào là bọn họ, lập tức nhiệt tình niềm nở chạy ra đón tiếp: “ Yêu! Là Triển đại nhân cùng Bạch đại hiệp, thực là khách quý, khách quý a! Nhị vị cần cái gì a? Đừng nhìn tiểu điếm tiểu, nhưng mà quý khách cần cái gì ở đây cũng đều có. “
“ Người xem này vòng ngọc, chính là vòng ngọc mà quý phi của Hán cao tổ đã từng mang qua ; còn có đây đoản kiếm chân chính chính là vũ khí dùng để ám sát Tần Thủy Hoàng a, chính là Ngư Trường Kiếm … Hắc hắc … Tuy là hàng phỏng theo nhưng cũng là được làm từ thời Đường Thái Tông, đến nay có trăm năm thì cuộc thuộc vào hàng trân phẩm. Còn có này, còn có cái kia …”
Khách hàng còn chưa nói gì, ông chủ chỉ biết liên tục giới thiệu hết đồ vật này đến đồ vật kia rồi còn bày tỏ thái độ cực hàm sức mà kể về lịch sử nguồn gốc của từng một đồ. Hai người Triển Bạch đơn giản cũng không trả lời, mặc điểm chủ bên kia nói tới nước bọt bay tứ tung, bọn họ thì vừa lật xem đồ trong điếm thấp giọng nói chuyện với nhau …
Đương nhiên không phải họ rảnh rỗi đàm luận về đồ cổ.
Triển Chiêu cầm lấy một bình ngọc, không chút để ý nói: “ Quả nhiên còn ở phía sau.”
Bạch Ngọc Đường dùng ngón tay chậm rãi sờ qua mấy khối ngọc bội, cười nói: “ Ba ngày, bọn họ cũng đủ mệt rồi đi. Tiểu miêu ngươi xem nơi này có không?”
“ Không có.”
“ Vậy tiếp theo tới đâu.”
“ Lâu như vậy … Ngươi … Không bằng nghỉ ngơi một chút đi? “
“ A..” Bạch Ngọc Đường nở cười có phần giả tạo “ Kỳ thật mấy người kia mới là thật mệt, liệu theo kịp chúng ta không?”
“ Ngươi hy vọng bọn theo kịp sao? “
“ Đó là đương nhiên.”
Triển Chiêu nhìn y, sau đó lại ý thức được y cơ bản là nhìn không thấy ánh mắt của mình, buồn bực thu hồi ánh mắt, đối y nói.
“ Được rồi, chúng ta đi, tới chỗ tiếp theo tìm vậy.”
Bạch Ngọc Đường nghe lời xoay người lại tính đi lại vì vướng chân phải Thanh Đồng đỉnh đặt trên mặt đất, thân thể mất thăng bằng mà lảo đảo, Triển Chiêu vội vàng đỡ lấy y, gắt gao cầm lấy tay y.
“ Không sao chứ?”
“ Không có việc gì.”
Trền sàn nhà bày đầy đồ cổ các loại, Triển Chiêu sợ Bạch Ngọc Đường không cẩn thận sẽ bị ngã, liền cố hết sức giữ y kề bên cạnh mình.
Điểm chủ nhìn thấy bộ dáng của bọn họ như vậy, trong mắt chợt lóe tinh quang, bỗng nhiên cầm lên một khối ngọc bội nhét vào trong tay Triển Chiêu.
“ Triển đại nhân, Triển đại nhân, người xem này! Đồ vi uyên ương hí thủy, dùng bảo ngọc chế thành. Nghe nói nó chính là một mảnh từ khối Hòa Thị Bích tạo thành, trên đời này chỉ có một khối! Triển đại nhân ngài nếu bỏ qua vật này sẽ không có lại một vật như vậy lần thứ hai đâu! Vốn là phải bán một trăm lượng, nhưng xem ngài cùng Bạch đại hiệp mà nể mặt, tiểu nhân chỉ lấy ngài năm mươi lượng! Thực phải chăng đi? “
Vừa nghe là uyên ương hí thủy, lại là mình và “ Bạch đại hiệp “ biết là chủ điếm ắt hẳn là đã nhìn ra được cái gì rồi, Triển Chiêu trên mặt nhất thời đỏ lên. Trêu chọc Bạch Ngọc Đường là một chuyện, bị người khác nhìn đến lại là một chuyện khác.
Triển Chiêu lúng túng khó xử, nghĩ muốn mua nhưng mà lại đỏ mặt không thôi, thật sự là không biết phải làm sao.
Bạch Ngọc Đường nắm tay hắn, không cần nhìn thì y cũng biết con mèo này đang nghĩ về cái gì, trong lòng cũng không khỏi đắc ý mà cười. Hanh hanh, dựa vào tiểu miêu người mà muốn cùng với ta đấu sao …
Y đưa tay chạm vào miếng ngọc bội trong tay của Triển Chiêu sờ qua vài lượt.
Không phải là loại đặc biệt tốt, đương nhiên càng không thể nói cái gì mà Hòa Thị Bích. Gian thương chính là gian thương, miệng thì nói được tốt lắm, chẳng qua cũng chỉ được có vậy, đem lừa Triển tiểu miêu kia còn được chứ dám đem ra lừa gạt Bạch gia gia ta sao …Bất quá này uyên ương hí thủy sao …?
“ Thật sự là tốt như lời ngươi nói sao? “
Bạch Ngọc Đường chộp lấy miếng ngọc trên tay Triển Chiêu, ở trước chủ tiệm mà ra bộ xem xét tỉ mỉ, còn tỏ vẻ tán thưởng nói “ Ân, quả nhiên là hảo ngọc. Hảo, ta mua, năm mươi lượng phải không? Hôm nay ra ngoài không có mang theo tiền, hôm nào đưa ngươi sau.”
Nói xong, y quay qua kéo lấy Triển Chiêu xoay người bước đi.
Triển Chiêu khẩn trương nói:” Ngọc Đường, ngươi không trả tiền …. Không được, vậy sao có thể mua …”
Điểm chủ ngược lại chẳng có gì lo lắng, đối họ cười hì hì cúi chào “ Bạch đại hiệp một lời hứa đáng giá ngàn vàng, Triển đại nhân cũng sẽ không để cho tiểu điếm chịu thiệt, đa tạ! “
Triển Chiêu lúc này thực chỉ muốn tìm cái hố mà chui xuống.
Ra khỏi cửa hàng đồ cổ kia, Triển Chiêu giữ chặt Bạch Ngọc Đường, xấu hổ hỏi: “ Ngọc Đường, ngươi xem, kỳ thực cái ngọc bội này …”
Bạch Ngọc Đường mỉm cười, đem ngọc bội cùng với Trạm Lô mà y vẫn dùng từ hôm trước trả lại cho Triển Chiêu.
“ Trạm lô là hảo kiếm, bất quá không thích hợp cho Bạch Ngọc Đường dùng, trả ngươi.”
Triển Chiêu nhìn ngọc bội, lại nhìn Trạm Lô trong tay, hắn lấy Họa Ảnh vẫn đeo trên người đưa lại cho Bạch Ngọc Đường thấp giọng cười nói: “ Yên tâm, Ngọc Đường đính ước tín vật, Triển Chiêu chắc chắn hảo hảo bảo quản …”
Này con mèo lại nổi tính xấu kia rồi. Bạch Ngọc Đường giận rồi a!