Miêu Sinh Doanh Gia

chương 97

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Học viên trong trường quân đội thủ đô đều là chế độ ký túc, bốn năm, cũng có một phần từ học kỳ sau của năm bắt đầu tiến vào quân đội thực tập. Nhưng phần lớn là những người có thành tích cực ưu tú hoặc là bên trên có người cử đi học, nếu không thì cần học đủ bốn năm mới có thể chính thức trở thành một quân nhân, mà còn phải dựa vào kỳ thi cuối cùng để xem cậu có thể qua hay không.

Thừa dịp chưa khai giảng, Cố Chiêu đón Diệp Bạch đi chơi vài ngày.

Lâm Tinh một mình một người xử lý các loại thủ tục.

Mấy ngày khai giảng là bề bộn nhất, nhiều chuyện hỗn tạp, đủ loại lung tung rối loạn. Học viên trường học khác cơ bản đều mang cha mẹ qua cùng thu dọn, ít nhất ngày đầu tiên cha mẹ là phải đến, nhưng trường quân đội thì không giống. Chủ yếu vì có thể có khởi đầu tốt, tất cả học viên đều là một mình tới.

Cho dù nhà ở chủ tinh cũng giống vậy.

Dù sao cũng là đến học trường quân đội, ai cũng không muốn ở ngày khai giảng đã lưu lại một hình tượng không thể tự gánh vác cho trường học, bởi vậy cho dù là học viên nữ cũng đều một mình tiến đến.

“Ít nhất cũng phải hai năm rưỡi.”

Cố Chiêu rót một chén trà giao cho Diệp Bạch, ở nơi này nhẹ giọng nói, “Anh đã bắt đầu hối hận gửi phong thư thông báo đó cho em.”

Cho dù anh thân là thượng tướng, cũng không thể mỗi ngày tìm một quân giáo sinh đến nói chuyện phiếm, thậm chí là ở chỗ này của anh. Dù có thể làm được anh cũng không muốn, bởi vì việc này không có lợi đối với Diệp Bạch, tuy đối phương căn bản không thèm để ý những việc này. Nhưng cứ nghĩ đến phải cần ít nhất hai năm rưỡi mới có thể để người đến bên cạnh…

Trước kia cậu không ở thời không này, anh chỉ thấy nhớ nhung, một khi đối phương xuất hiện, Cố Chiêu phát hiện mình gần như không nhịn được.

Diệp Bạch gập lại ngón tay gõ bàn, “Không phải còn có nghỉ hè và nghỉ đông à, đến lúc đó không phải có thể gặp mặt rồi, bình thường cũng có thể liên lạc với nhau nha!” Cho dù là trong lúc huấn luyện quân sự khép kín, cũng không tin có thể ngăn được Cố thượng tướng tìm hắn, máy liên lạc của người nọ không hề bị sóng điện quấy nhiễu.

Cố Chiêu bật cười.

“Nghỉ hè và nghỉ đông chỉ nói dễ nghe một chút mà thôi, thật sự nghỉ cũng chỉ cho bọn em thời gian về thăm nhà mấy ngày, nếu ở xa thì thông thường sẽ không trở về.”

Diệp Bạch: “…”

Trường quân đội này có hố như vậy à, hắn cũng hối hận làm sao bây giờ.

Rốt cuộc tùy ý quen rồi, trong trường quân đội nghiêm khắc hắn đã tương đối không vui, hiện tại lại ngay cả chờ mong kỳ nghỉ cũng bị mất. Nhưng ngẫm lại cũng chỉ có như vậy ngày sau mới có thể quang minh chính đại đứng ở trước mặt Cố Chiêu, hơn nữa có thể nhân cơ hội này hiểu biết thế giới này một chút, biết một ít tri thức phương diện cơ giáp, cho nên hắn nhịn.

Đời này thao tác cơ giáp không quá giống với đời trước.

Đơn giản mà nói, một đời mà hắn mang hệ thống Minh giáo xuyên đến vốn là thao tác thủ công, tinh thần lực chỉ là phụ trợ, dù sao càng cao phản ứng càng nhanh, có thể làm được càng nhiều việc. Nhưng đời này lại hoàn toàn ngược lại với nó, trong cơ giáp căn bản không tồn tại cái nút nào, chỉ có một tuyến liên kết.

Một vài người có tinh thần lực không cao có thể mượn việc này điều khiển cơ giáp.

Mà…

Đừng nói cấp S, cho dù cơ giáp tới cấp A cũng không có tuyến liên kết, muốn khống chế chỉ có thể đơn thuần dựa vào tinh thần lực cùng với cấu kết của nó, sau đó bắt đầu khởi động.

“Cấp A?” Diệp Bạch lắc lắc cái vòng trong tay.

Đây là Cố Chiêu lúc trước đưa cho hắn, bên ngoài hoàn toàn giống với cơ giáp đời trước của hắn, vẫn là hình dạng con mèo đen lớn mà giai đoạn sau hắn dùng. Nhưng có thể do làm quá mức uy phong, khiến mọi người đều cảm thấy đó là con hổ đen, cho tới bây giờ không ai dám nghĩ nó là mèo, điều này làm cho Diệp đại meo cảm thấy có chút khó chịu.

Hắn rõ ràng là con mèo mới đúng.

Cố Chiêu sờ sờ đầu của hắn để cho hắn đừng tức giận, lúc này mới giải thích, “Ừ, lúc ban đầu của cơ giáp cấp S đều là cấp A, chẳng qua tài liệu chế tạo mạnh hơn A bình thường rất nhiều. Mà sau này biến thành cấp S cao nhất, là bởi vì tinh thần lực của người sử dụng, có thể nói thứ này cần chính em kích hoạt.”

Diệp Bạch gật gật đầu.

Cơ giáp sau này mạnh cỡ nào, chỉ nhìn tinh thần lực của chính hắn, mà về phần không thể biến thành S? Vậy quả thực là một chuyện cười, sao có thể chứ?

Còn về Cố Chiêu…

“Của anh là cấp bậc gì.” Đừng nói cấp S, hắn không tin, tuyệt đối cao hơn.

Quả nhiên, người nuôi mèo cười cười, “Trước mắt cao nhất chính là cơ giáp S của Nguyên soái, của anh bên ngoài nhìn là S, nhưng trên thực tế đã vượt qua thậm chí sắp tới .” Tinh thần lực của anh vốn không kém, lại có vô số linh lực trong không gian trong đầu chống đỡ, kỳ thật lúc đối chiến có thể phát huy ra thực lực không chỉ dừng ở đó.

Bởi vì anh cơ bản sẽ không mỏi mệt.

Không cần lo lắng tinh thần lực hao hết, giống một vài chức nghiệp đột nhiên có vô hạn lam, quả thực chính là đang điên cuồng ném kỹ năng.

Diệp Bạch trừng mắt nhìn, nếu người nuôi mèo đều S, vậy hắn cũng phải ép đến hoặc , sao cũng không thể thấp hơn đối phương.

Máy không gian trong lòng bàn tay là một dây chuyền hình trái tim, sờ hơi lạnh khiến cả người rất thoải mái.

Cố Chiêu thấy hắn chú ý tới liền giải thích, “Vốn muốn làm cái nhẫn, nhưng nghĩ đến trong trường quân đội khẳng định không cho phép mang thứ này, nên đổi dây chuyền.”

Nghĩ đã thấy hơi đáng tiếc.

Diệp đại meo còn rất thỏa mãn, thoả mãn đeo đi học, rất khéo một người khác trong ký túc xá hai người mà hắn được phân đến đúng là Lâm Tinh. Đối phương nhìn thấy hắn sửng sốt trong nháy mắt, ngay sau đó ngược lại nhẹ nhàng thở ra, dù sao Diệp Bạch đã biết sự thật cậu là Omega, luôn tốt hơn một người không quen biết rất nhiều.

Muốn giấu người sớm chiều ở chung, kỳ thật có đôi khi cũng không dễ dàng đến vậy.

May mắn là Diệp Bạch.

“Mù lo lắng, trong trường quân đội cực ít Beta có thể cùng ký túc xá với Alpha.” Diệp Bạch nhìn ra ý nghĩ của cậu nở nụ cười, “Cho dù không phải tôi cũng là Beta khác, chỉ cần không phải đặc biệt đa nghi hoặc là loại lính trinh sát hay quan sát, muốn phát hiện vấn đề trên người cậu cũng không dễ dàng, dù sao cậu giả bộ cũng không tệ lắm.”

Trên tinh cầu đổ nát, người nào cũng có, ánh mắt tinh chuẩn đương nhiên không thiếu, ngay cả như vậy cũng chưa nhìn ra vấn đề của Lâm Tinh.

Không thể không nói thiếu niên Omega này vẫn rất thông minh.

Thậm chí nếu như đứng ở góc độ đối phương nhìn lại, vậy hoàn toàn là nam chủ chính quy của một bộ tiểu thuyết. Sinh là Omega lại rất có thiên phú, không cam lòng chỉ sa vào máy móc sinh đẻ nên trốn đến tinh cầu đổ nát. Sau đó bị vật hi sinh nguyên chủ phát hiện bí mật cố gắng hiếp bức, còn tính kế một phen lấy được thư thông báo trúng tuyển.

Hoàn toàn là một quyển tiểu thuyết về nhân vật chính tỏa sáng hệ cơ giáp tương lai.

Nhưng đáng tiếc…

Diệp Bạch thật đúng là không rõ ràng lắm đời trước Lâm Tinh làm đến tình trạng gì, dù sao bạn tiên bị nguyên chủ hố phải lưu lại tinh cầu đổ nát, chuyện bên ngoài biết cũng không nhiều. Sau này thật vất vả đợi được một cơ hội, lại gặp phải cái ‘tên’ làm cho mình trực tiếp đi đời nên càng không thể biết thêm gì khác.

Rốt cuộc vẫn khá thưởng thức thanh niên này.

Diệp đại meo vỗ vai đối phương, nói tiếng ‘Nỗ lực cố gắng’, liền xoay người trở về phòng mình, thuận đường tốt bụng lưu một túi cá khô nhỏ cho Lâm Tinh.

“Nếm thử, ăn rất ngon.”

Lâm Tinh: “…”

Trong tay cá khô nhỏ chỉ còn lại có nửa túi, nửa còn lại rõ ràng ở trong thời gian nói mấy câu vừa rồi cũng đã vào bụng Diệp đại meo. Lâm Tinh không rõ, gương mặt trước kia đáng giận như vậy, trong khoảng thời gian này sao trở nên đáng yêu thân thiết đến thế, dù là dáng vẻ bình thường cũng rất tao nhã quý khí, toàn bộ không thấy dáng dấp như lúc trêu chọc cậu?

Kể cả có là ảnh đế từ học viện nghệ thuật ra, cũng không diễn đến xuất thần nhập hóa như thế!

Ngày huấn luyện quân sự cũng không thoải mái.

Cho dù là Lâm Tinh cũng đều mệt đến không muốn nhúc nhích, Diệp Bạch lại vĩnh viễn một bộ thoải mái tự tại, khiến đám học viên nhìn thấy hắn hận không thể trùm bao tải lại đánh một trận. Nào có mọi người đều thở thành chó, chỉ một mình hắn lững thững chạy bộ, thoải mái không giống như đã vác nặng chạy hết km vậy.

Diệp đại meo đi đến bên Lâm Tinh, nhấc chân đá đá.

“Còn có thể đi không?”

Lâm Tinh khó khăn đứng lên gật gật đầu, sau đó bị kéo đi mấy vòng mới chậm lại, tâm trạng càng phức tạp. Càng ở chung cậu càng cảm thấy Diệp Bạch thật ra là người tốt, tuy ngoài miệng nói chuyện không dễ nghe, nhưng hành động lại giúp cậu rất nhiều. Quan trọng nhất là đối phương luôn vô cùng thủ lễ, dù là hiện tại cũng không nhân cơ hội ôm eo…, chỉ là một cái tay mang theo cậu chạy mấy vòng, hoàn toàn không nhân cơ hội chiếm nửa điểm tiện nghi.

Huấn luyện phương diện thể lực còn là chuyện nhỏ, quan trọng nhất là trên tinh thần lực.

Một đám người vào phòng huấn luyện đi ra thường thường đều nôn đến trời đen kịt, lúc này Diệp Bạch chạy nhảy vui vẻ càng dễ thấy. Chỉ thấy hắn cọ cọ lẻn đến bên cạnh đoạt lấy nước khoáng của một vị huấn luyện viên mới mua, vặn hai cái lại chạy đến trước mặt Lâm Tinh đưa ra: “Muốn uống một ngụm không?”

Lâm Tinh: “…”

Vừa quay đầu lại nôn đến trời đen kịt.

Lúc trước cậu cũng không phải không có chút căn bản, cũng có thể điều khiển cơ giáp, huấn luyện quân sự thông thường căn bản không đến mức như thế. Nhưng lần này thật sự rất biến thái, tố chất của học viên bên cạnh cũng cao hơn ít nhất không chỉ một cấp. Nếu nói đây là tuyến tuyển sinh của trường quân đội đứng đầu, cậu tuyệt đối không tin, trong đó nhất định có đạo lý.

Mấy huấn luyện viên đang đứng ở cách đó không xa.

“Không tồi.” Một người trong đó cảm thán, “Cho dù là năm tư tốt nghiệp ra, cũng rất ít có người có thể làm đến trình độ này, thật muốn biết cực hạn của cậu ta ở nơi nào.”

Người còn lại dùng một tay đoạt lấy nước khoáng trong tay anh ta.

“Vậy lại tăng thêm huấn luyện.” Người nọ nói xong nhanh chóng vặn nắp chai ra đổ vào miệng.

Người trước không cam lòng muốn cướp về, lại chậm một bước, chỉ có thể tức giận bất bình oán hận, “Của ông bị tên nhóc đó cướp đi thì không biết đường cướp về à, ông đoạt của tôi làm gì!” Lúc nói chuyện thừa dịp đối phương không để ý, anh ta đã cướp chai nước trở về, cũng không chê có nước miếng hay không, trực tiếp đổ vào miệng.

Uống xong vẫn không quên chủ đề lúc trước.

“Tăng thêm huấn luyện là tốt, nhưng mà… đối xử khác nhau có thể không tốt lắm không.” Dừng một chút anh ta lại dứt khoát nói, “Quên đi, trực tiếp tăng thêm cả mấy tên nhóc kia đi!”

Bên cạnh có người khinh thường: “Cậu lúc trước không phải làm như thế à?”

Dù sao huấn luyện quân sự cho học viên mới nào có từng ác như vậy?

Truyện Chữ Hay