Yêu tu và nhân loại không giống nhau, bọn họ đều có chút bản lĩnh thiên phú, đây chính là thứ chỉ bọn họ mới có, chỉ cần tinh thần bất diệt là có thể thi triển. Nhưng trong đó có một điểm, đó là mặc cho những người khác hoặc là yêu tu bên cạnh có tu vi cao tới đâu, cũng không cách nào học được cùng với làm được. Nhưng hiện tại, hắn rõ ràng là Giới Miêu, lại không biết…
Gấp không gian.
Trái lại, lúc trước Cố Chiêu từng nhắc với việc vận dụng thời gian, hắn lại không có bất cứ trí nhớ gì.
Hai người vừa mới trở lại đỉnh núi, Diệp Bạch đã cảm giác có thần thức đảo qua bọn họ, hiển nhiên lại là công việc kiểm tra theo thường lệ của lão đạo Trường Mi.
“Vẫn một giờ một lần?” Cố Chiêu hỏi.
Diệp Bạch gật đầu.
Lão nhân này tương đối có tính nhẫn nại, hai mươi năm như một ngày nửa canh giờ ‘nhìn’ bọn họ một lần, giống như mình không cần tu luyện. Nhưng Diệp Bạch còn nhớ rõ, lúc trước vị này còn vô cùng hung hăng càn quấy kêu gào với Phong chủ, nói cái gì, “Dù sao bổn tọa sắp phi thăng rồi, chức vị phàm giới bực này còn không thèm nhìn ở trong mắt.”
Diệp Bạch lúc ấy coi như chuyện cười nói cho Cố Chiêu nghe.
Hắn rõ ràng trong lòng, cả đời này lão tổ Trường Mi sợ là phi thăng vô vọng, bởi vì tâm cảnh ông ta đã bắt đầu không theo kịp tu vi, tình huống hiện giờ có thể nói là khó có thể tiến thêm.
Tương đối mà nói, Cố Chiêu là một ngày ngàn dặm.
Có thể nói Diệp Bạch có thể đạt tới thành quả hiện giờ là bởi vì Hỗn Độn Chi Thể, thêm tâm cảnh thần hồn bản thân hắn, nhưng Cố Chiêu lại dựa vào chính mình. Có không gian, nhưng linh khí bên trong gần như nhất trí ngoại giới, có linh dược, nhưng phương thức tăng trưởng của thứ này không có ích lợi quá lớn về lâu dài, cho nên anh chưa từng dùng.
Người thật việc thật, không đến năm mươi năm cũng đã Hóa Thần.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thế giới này chắc chắn có thể thuận lợi phi thăng, đến lúc đó trí nhớ không trọn vẹn sẽ trở về, Diệp Bạch có lẽ cũng sẽ khôi phục trí nhớ.
“Việc kết giới, tạm thời vẫn không đừng quan tâm, chuyên tâm tu luyện mới là chính sự.”
So với việc hiện tại đi dây dưa khách sáo với một trong hai người Phong chủ và lão tổ Trường Mi, còn không bằng đi tu luyện thành tiên khôi phục trí nhớ còn thống khoái hơn, hơn nữa cũng có bảo đảm nhiều hơn.
Như vậy biết được sự thật, sẽ biết tường tận kỹ càng hơn.
So với lời kể của người mang theo ý thức chủ quan, chính mình nhớ lại hiển nhiên chân thật hơn, sẽ không bởi vì người nói chuyện tự thuật mà mang trật lối suy nghĩ. Huống hồ, muốn Phong chủ hoặc là lão tổ Trường Mi nói ra thật sự không dễ, mà Diệp Bạch và Cố Chiêu cũng không biết sẽ tốn bao nhiêu công sức, thật sự mất nhiều hơn được.
Quan trọng nhất đương nhiên vẫn là vấn đề an toàn.
Bởi vì là mười thế giới, cho nên Diệp Bạch luôn có loại ý nghĩ sự việc sẽ không đơn giản như thế, bởi vậy thực lực càng cao mới càng an toàn, không dễ dàng xảy ra việc gì. Dù sao bất luận là Phong chủ hay là lão tổ Trường Mi, trước mắt hai người họ tuyệt đối có khả năng tạo thành nguy hiểm tánh mạng đối với bọn họ, tu vi thật sự cách biệt quá nhiều.
Cố Chiêu gật đầu, tỏ vẻ đồng ý đối với ý nghĩ của hắn.
Bản thân anh cũng không muốn Diệp Bạch lại đi tra xét, cho dù thật sự muốn tra cũng không phải lúc mới Kim Đan kỳ, vậy quá nguy hiểm, mà anh không hy vọng đối phương gặp nguy hiểm.
Hơn nữa, lấy năng lực hiện tại của bọn họ, tuyệt đối không phá được kết giới.
Cho dù là Diệp Bạch, thần hồn cường đại, nhưng tu vi thật sự quá yếu cũng không thể phá bỏ để tiến vào băng nguyên, từ đó tra xét ra manh mối có tác dụng gì, càng đừng nói đến Cố Chiêu. Bọn họ nhiều nhất chỉ có thể đứng ở bên ngoài, cách kết giới trong suốt nhìn tình huống bên trong, căn bản là không có tác dụng gì quá lớn.
Lần này hai người chân chân chính chính bế quan.
Mười ba năm sau, Diệp Bạch Hóa Thần.
Hai mươi lăm năm sau, Cố Chiêu Hợp Thể.
Hai mươi bảy năm sau, Diệp Bạch Hợp Thể.
Trong lúc bọn họ chưa từng xuất quan, Phong chủ cùng mấy vị trưởng lão bao gồm cả lão tổ Trường Mi, cũng chỉ có thể ở lúc một người Độ Kiếp nhìn thấy người còn lại, ngay sau đó lại là một vòng bế quan mới.
Rất nhiều đệ tử đã chết lặng.
Lúc ban đầu chứng kiến Thiên kiếp còn có thể cảm khái tốc độ của người ta, nhưng cách vài năm lại có một lần đã làm cho bọn họ cảm khái không nổi, thật sự là chênh lệch quá lớn chỉ có thể nhìn lên. Quân không thấy, năm đó đệ tử vào núi cùng lúc với Diệp Bạch, tu vi cao nhất còn chưa kết Kim Đan, so ra quả thực bị so thành cặn bã.
Chẳng thể trách người ta một người là đại đệ tử của Phong chủ, một người là Cung Phụng, chính là có thực lực.
Nụ cười trên mặt lão tổ Trường Mi càng ngày càng nhiều.
Hơn nữa mỗi lần Diệp Bạch Độ Kiếp thành công, chứng kiến kiếp vân cường đại ông ta càng vô cùng hài lòng, lúc rời đi vẫn không quên khuyên một câu, “Ngàn vạn lần đừng xúc động.”
Móa nó ông không phải là sợ chúng ta song tu chứ.
Kỳ thật song tu sau khi Hợp Thể kỳ cũng chỉ có ích, lão nhân như ông chẳng lẽ không rõ ràng à, Diệp đại meo thầm nghĩ ông tin qua một thời gian chúng ta sẽ dựa vào song tu tăng tu vi không. Tu luyện gì đều không làm, mỗi ngày ở trên giường không xuống cũng có thể ném đám đệ tử bên ngoài kia rất xa, hơn nữa tiến cấp Đại Thừa kỳ.
Cố Chiêu nhìn ra meo nhà mình khó chịu, liền kéo người qua sờ sờ, sau đó cùng nhau trở về sơn động.
“Còn bế quan?”
Đám trưởng lão quả thực sợ ngây người, “Tốc độ này của bọn họ đã nghịch thiên, chẳng lẽ không cần nghỉ một chút ổn định tu vi, vội vã như vậy rõ ràng sẽ mất nhiều hơn được!”
“Nói hươu nói vượn.”
Người còn lại lập tức phản bác, “Đó là chúng ta mới có thể như thế, ông xem xem mỗi lần Thiên kiếp, lần nào giống tiến cấp quá nhanh tu vi không xong, rõ ràng là rất ổn.” Lớn như vậy không phải chưa từng thấy bốn chín Tiểu Thiên Kiếp, cùng với sáu chín Trung Thiên Kiếp, nhưng có thể có uy áp lớn như vậy căn bản là mới nghe lần đầu.
Bọn họ quả thực muốn hoài nghi, hai người này tấn cấp Đại Thừa có thể cũng là chín chín Thiên Lôi Kiếp cực mạnh không.
“Hai người bọn họ ở bên nhau quả thực là tuyệt phối.” Một vị trưởng lão nữ tính trừng mắt nhìn, hâm mộ nói, “Ta cũng muốn có một vị đạo lữ như vậy, tu vi ngang nhau, tốc độ tấn cấp ngang nhau, hơn nữa yêu thích cũng nhất trí, nhìn xem hai người bọn họ gần như thời thời khắc khắc dính lấy nhau, dù là bế quan cũng chưa từng tách ra.”
Một trưởng lão khác lập tức gật đầu theo.
“Theo ta thấy, trừ bỏ đối phương, trên đời này sợ lại khó tìm ra người xứng đôi với bọn họ.”
Tư chất nghịch thiên như vậy, thế gian khó tìm được một, một lần ra hai người đã là cực hạn, sao có thể có người thứ ba so được. Mà nếu những người khác đứng ở bên cạnh hai người này, trừ bỏ phụ trợ ra thì hoàn toàn không còn việc gì khác, căn bản không có khả năng tạo cảm giác trai tài gái sắc hoặc là ông trời tác hợp gì.
Phong chủ nhìn mọi người, thầm nghĩ đây chính là đồ đệ của ta, trừ hắn ra ai còn có thể xứng đôi Hỗn Độn Chi Thể.
Chẳng qua…
Ông nhịn không được nhìn về phía lão tổ Trường Mi, đã thấy đối phương đang vẻ mặt tức giận nhìn hai vị trưởng lão vừa nói chuyện, hiển nhiên là có chút bất mãn đối với lời này.
Đây là một phiền toái lớn.
Mà lúc này nhân vật chính của câu chuyện lại căn bản không tâm tư chú ý những việc này, Diệp Bạch càng để ý canh cá trong nồi, Cố Chiêu đang chuyên tâm làm cá. Lúc trước anh đã đáp ứng con mèo này, đợi lôi kiếp chấm dứt sẽ làm toàn ngư yến, thậm chí cả cá khô nhỏ đều chuẩn bị một phòng lớn, để ngừa anh chuyên tâm tu luyện mà quên cho ‘mèo’ ăn.
Đối phương là Hỗn Độn Chi Thể, tốc độ tu luyện cực nhanh, hiện giờ không khác với anh là bởi vì tham ăn.
Việc này nếu nói ra…
Đám người vốn đã bị đả kích bên ngoài càng không chịu nổi, thử nghĩ xem, có người thậm chí vừa ăn vừa tu luyện cũng có thể nghịch thiên như vậy, quả thực làm cho người ta hâm mộ ghen tỵ.
Bất quá mèo nhà anh, vốn nên ưu tú nhất.
Còn chuyện kết giới, bọn họ đã tạm thời buông, giống như thứ này căn bản không tồn tại. Cho dù nơi đó nhìn như là quê nhà Diệp Bạch, mà người đóng băng có khả năng là Cố Chiêu, đều không tạo thành nghi kỵ hoài nghi gì giữa bọn họ, trải qua chín đời, hai người đã hoàn toàn như một người.
Lúc trước gạt nhau việc điều tra, Cố Chiêu đã giải thích, Diệp đại meo tuy rằng không nói gì, hiển nhiên cũng biết mình sai.
Bọn họ chưa từng nghĩ đến việc có thể là Cố Chiêu làm ra điều gì có lỗi với Diệp Bạch.
Con meo này từ trước đến nay giương nanh múa vuốt, có cừu oán tất báo, sẽ không thánh mẫu, nếu sự thật thật sự như vậy, vậy thì bọn họ gặp lại nhất định là một sống một chết, sẽ không hài hòa như hiện tại. Thân cận tín nhiệm mỗi lần gặp nhau đều không phải giả, bởi vậy có thể biết được quan hệ của bọn họ nhất định vô cùng vô cùng tốt.
Còn về những việc xưa cũ đó…
Chỉ cần đủ thực lực, sẽ có một ngày biết được.
Mà bất luận từng phát sinh cái gì, hoặc là tương lai sẽ phát sinh cái gì, hai người bọn họ đều vĩnh viễn ở bên nhau, cùng nhau đối mặt, đến vĩnh viễn.
Hai mươi năm sau, hai người song song Đại Thừa.
Sau đó trung kỳ.
Hậu kỳ.
Diệp Bạch càng thêm xác định kết giới nhất định là bút tích của Cố Chiêu, bởi vì thần hồn đối phương vốn đã cường đại không nói, còn có tốc độ tu luyện này cũng tuyệt đối là phần độc nhất. Hắn có Hỗn Độn Chi Thể, lại kiêm bản thân là đại tiên mới có loại tốc độ này, mà thân thể tư chất Cố Chiêu bình thường, nhưng cũng có thể theo sát bước tiến của hắn không lạc hậu một bước.
Tuy nói hắn có cố ý chậm lại tốc độ, nhưng tốc độ tu luyện của Cố Chiêu không thể phủ nhận là thật sự mau.
Chỉ có một loại giải thích.
Đó chính là bản thân người này từng có một lần kinh nghiệm, có lẽ không có trí nhớ khi ấy, nhưng thân thể và linh hồn sẽ nhớ rõ, vào trong tiềm thức khiến tu luyện nước chảy thành sông.
Ba trăm năm rốt cuộc xảy ra chuyện gì…
Đứng ở trên Nhạn tháp, Diệp Bạch nhìn phiến băng nguyên ở trung tâm.
Những năm gần đây, tu vi của hắn đã vô hạn tiếp cận Độ Kiếp kỳ, cũng có thể dẫn lôi kiếp phi thăng, nhưng Cố Chiêu kém một chút. Mỗi ngày Diệp Bạch vừa ăn cá khô nhỏ vừa đợi, ngẫu nhiên sẽ tới nơi này nhìn xem, sau đó sẽ thuận theo đường cũ bay trở về đỉnh núi, lại vào trong động phủ thủ cá khô nhỏ mà lúc trước Cố Chiêu đã chuẩn bị.
Nhưng hôm nay…
Lúc hắn tới được nửa đường, lại đột nhiên có một đạo bạch quang đánh xuống, bốn phía nháy mắt dâng lên vô số trận pháp thay đổi phức tạp, hoàn hoàn chỉnh chỉnh vây hắn ở trong đó.
Cách đó không xa, lão tổ Trường Mi đạp mây mà đứng, đứng ở trên không.
“Chờ một ngày này, đã lâu.”