”Ngươi không phải là con cá nhát gan, bình tĩnh một chút, ngoan nào…” Bạch Dự đi về phía cá nhỏ, cúi xuống cất giọng nhẹ nhàng an ủi hắn.
Nghe thấy lời an ủi của Bạch Dự, cá nhỏ lúc này mới lấy lại được một chút bình tĩnh. Nhưng Bạch Thước lại chẳng chút cam lòng nên lại bắt đầu tuỳ hứng. Hắn nắm ống tay áo rộng thùng thình của Bạch Dự, nói:”Đại ca, hắn là một con ngư tinh a! Mau bắt hắn ăn luôn thôi!”
“Thước nhi, nếu ngươi đem cá nhỏ ăn mất, Nhị ca ngươi chắc chắn sẽ rất tức giận.” Đối mặt với hai thiếu niên nhỏ tuổi này, Bạch Dự vẫn như cũ rất có kiên nhẫn.
”Hừ!” Bạch Thước buông tay áo của Bạch Dự ra, hung tợn trừng mắt nhìn cá nhỏ.
Cá nhỏ cũng rất bình tĩnh trừng mắt lại với hắn:” Không cần ngươi ăn ta, miêu mễ đến lúc đó sẽ đem ta ăn luôn….”
Nghe cá nhỏ nói thế, bất giác Bạch Thước cùng Bạch Dự quay lại nhìn nhau.
Miêu mễ?
“Ngư Nhi! Ta không phải đã nói là không được đi ra ngoài ư? Sao vậy lại không nghe lời?” Bạch Dạ chậm rãi đi tới, ngữ khí rất có uy nghiêm.
Cá nhỏ hướng phía Bạch Dạ vẫy tay, chỉ vào ao, nói:” Thực xin lỗi ngươi miêu mễ, ta chỉ là muốn xuống ao ngâm mình một chút mà thôi….”
“Ế? Ngươi kêu Nhị ca ta là gì?” Bạch Thước quay đầu hỏi.
“Thì là miêu mễ” Cá nhỏ mỉm cười trả lời thật vô tư.
Bạch Thước nghe xong mà xanh cả mặt, con cá nhỏ này thật là vô phép hết sức a.
Mà một bên Bạch Dự cũng cảm thấy hồ nghi liếc nhìn Bạch Dạ.
Nhận thấy ánh mắt của Bạch Dự cùng Bạch Thước đang nhìn mình, Bạch Dạ liền quay sang cá nhỏ, nói:” Được rồi, Ngư Nhi, sau này gọi ta là Dạ!”
“Không thể gọi ngươi là miêu mễ sao?” Cá nhỏ hấp háy đôi mắt to hỏi.
”Bổn ngư! Ngươi còn không chịu hiểu à?” Bộ dáng đáng yêu thường ngày của Bạch Thước hầu như không còn khi đối mặt với cá nhỏ.bg-ssp-{height:px}
“Được rồi!”
Bạch Dạ vừa lên tiếng, xung quanh lập tức im lặng như tờ.
Sau đó, hắn lại tiếp tục nói:” Ngư Nhi, mau trở về phòng đi, còn dám đi ra ngoài ta sẽ không ăn ngươi!”
“Thước nhi, Dự…ta nghĩ có việc cần nói với các ngươi.”
Nhìn thấy cá nhỏ ảm đạm quay về phòng, hai mắt Bạch Dạ cũng trở nên thâm trầm mà không rõ vì sao.
“A? Ý của ngươi là chúng ta chẳng những không được ăn hắn mà còn phải bảo hộ hắn?!”
Đôi mắt đẹp của Bạch Thước càng thu nhỏ lại, cái đuôi đánh loạn xạ, đây là bộ dáng của hắn khi cố nhịn xuống tức giận. Chỉ có Bạch Dự mới áp chế được hắn. Cầm lấy cái đuôi đang ngoe nguẩy một cách bất kể, Bạch Dự mỉm cười thật ôn nhu, nói:” Thước nhi nếu muốn ăn cá, ta có thể bắt ngay một con cá cho ngươi ăn, còn có…ngươi đã có ta bảo hộ rồi còn gì.”
Bạch Dự biết trong lòng Thước nhi rất không bằng lòng và tức giận.
Nhưng Thước nhi vừa nghe xong câu nói của Bạch Dự liền cúi đầu cười trộm. Hắn so với con bổn ngư kia còn hạnh phúc hơn nhiều.
“Có thể chứ?” Bạch Dạ muốn nghe một câu khẳng định.
“Ai…từ nhỏ đến lớn, ca ca có việc gì không cho phép các ngươi làm?” Bạch Dự tuy là một người thật hiền hoà nhưng trong lời nói vẫn là có chút bất đắc dĩ.
Bạch Thước cũng chỉ hừ lạnh, không có nhiều lời, cam chịu nghe theo Bạch Dạ.
Sau đó sự việc được thông báo cho hết thảy những người trong tộc biết, bắt đầu từ hôm nay, cá nhỏ sẽ ở lại Bạch Sa.
Nhưng bởi vì lo lắng, Bạch Dạ vẫn cho cá nhỏ tạm thời ở trong phòng của mình, chỉ có điều…….