Bạch Dạ vừa mới đi đến bên ngoài điện Bạch Sa, liền nhìn thấy Bạch Tình cũng đang hổn hển đi về phía hắn. Mà Bạch Thước tựa hồ còn có việc gì đó cần phải hoàn thành nên rẽ sang một lối mòn khác rời đi. Đó là lối đi dẫn đến Bạch Dạ tiểu trúc…Nhưng Bạch Dạ cũng không lo lắng. Bởi vì trừ phi cá nhỏ tự mình chạy ra khỏi phòng, bằng không ngoại trừ hắn ra thì sẽ không ai dám đi vào phòng của hắn.
Về vấn đề riêng tư, Bạch Dạ rất ư là để ý, mà Bạch Thước cũng biết điểm ấy.
” Dạ nhi!” Bạch Tình sửa sang lại đầu tóc rối loạn của mình:” Con ngư kia đâu rồi?”
Bạch Dạ không chút tránh né hay che giấu, thật thà:” Đang ở trong phòng của ta.”
”Đã nói là sẽ không ăn vì sao còn mang hắn về?”, Bạch Tình nhận thấy hy vọng của mình là vô ích, người này cả đời cũng không có thể ăn ngư.
” Nương……” Bạch Dạ cắn môi dưới: ” Còn nhớ rõ truyền thuyết về ” Tàn Tâm” không?”
” Hắn là hậu duệ của Tàn Tâm sao?!” Bạch Tình thật rút một hơi, hôm nay nàng thật sự là phi thường thất thố a!
”Tất cả mọi người ở đây đều không phải là yêu vật. Nương, đừng thương tổn cá nhỏ, đừng ép ta ăn hắn, được không?”bg-ssp-{height:px}
” Dạ nhi……” Bạch Tình thở dài một tiếng, trong lòng không biết nghĩ ngợi gì mà thốt nhiên đôi mắt xanh thẫm của nàng có những giọt nước mắt long lanh chậm rãi chảy ra.
” Nương……” Bạch Dạ đem mẫu thân ôm vào trong lòng ngực, đau lòng vỗ về của nàng đầu bạc ” Ngươi mệt mỏi rồi, hảo hảo nghỉ ngơi!” Vì muốn cho mẫu thân được hảo hảo nghỉ ngơi, Bạch Dạ tạm thời không muốn hỏi tiếp nàng những việc của Ma tộc.
Bạch Tình vẫn tiếp tục khóc, trong đầu nàng đang nghĩ đến những chuyện rất lâu trước kia….
” Tất cả mọi người ở đây đều không phải là yêu vật, đừng thương tổn Tiểu Tình, đừng làm cho ta ăn luôn hắn, được không?”
Những lời này của Hổ gầm làm Bạch Dạ không kìm được nước mắt ngồi phịch xuống mặt đất…
” Khiếu, vì ta mà rời đi gia viên thật sự đáng giá sao?”
Hổ gầm không có trả lời, đến bên cạnh Bạch Tình hôn lấy nàng thay cho câu trả lời…