Miếu Hoang

chương 5: gỗ áo quan

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hai vợ chồng chủ quán trọ quay sang nhìn nhau, mặt mũi ngẩn ngơ không hiểu ông Lương đang nói gì. Trong nhà tính ra thì chỉ có gian, căn buồng nhỏ thì hai vợ chồng chủ quán trọ cùng cậu con trai ở đó, bên ngoài là bàn uống nước, còn bên trong nữa kê một chiếc giường nơi mẹ vợ chủ quán trọ nằm. Chỗ bàn uống nước thì đêm qua ông Lương đã nằm trên ghế dài, vậy nếu bà cụ không nằm trên giường thì còn nằm đi đâu được nữa, vợ chủ quán trọ như vừa nghĩ ra điều gì, chị ta vội nói:

— Vậy.... vậy có phải, mẹ tôi thường nằm dưới gầm giường đúng.... đúng không ạ..?

Chủ quán trọ thấy vợ nói cũng hợp lý, những vỏ trứng dưới gầm giường phần nào đã giải thích điều này, nhưng ông Lương lắc đầu:

— Không phải, bà cụ chỉ ăn trứng sống rồi vứt vỏ xuống gầm giường mà thôi. Còn chỗ mà bà cụ ngủ mỗi đêm là chỗ khác. Đó cũng chính là nguyên nhân tại sao ngôi nhà này lại bị tà ma quấy nhiễu.

Chủ quán trọ càng nghĩ lại càng không ra nơi mà ông Lương đang nói là nơi nào.

" Ò.... Ó.... O.... O "

Tiếng gà gáy lại vang lên, nhìn hai vợ chồng chủ quán trọ ông Lương lúc này mới nói tiếp:

— Thời gian qua, cứ đến nửa đêm, bà cụ lại chui vào tủ quần áo để ngủ. Tà ma trong nhà bắt nguồn từ cái tủ quần áo đó mà ra.

Vợ chồng chủ quán trọ nhìn nhau tròn mắt, họ há hốc mồm:

— Tủ.... tủ... quần áo sao...? Sao lại là tủ quần áo thưa bác...?

Ông Lương trả lời:

— Cái tủ đó chắc chắn đã được đóng bằng gỗ quan tài của người chết. Có thể người đóng ra chiếc tủ ấy cũng không hề biết loại gỗ mà mình dùng là gỗ quan tài. Chuyện này tuy hiếm nhưng không phải không có, có những ngôi mộ của người giàu, họ chôn cùng xác chết nào là vàng bạc, trang sức. Và ngay cả loại gỗ đóng quan tài đó cũng phải là gỗ tốt, còn là gỗ hiếm, gỗ đắt tiền. Những ngôi mộ như vậy nếu không chôn cất bí mật, hoặc có người canh gác thì rất dễ bị bọn trộm mộ đánh hơi thấy. Và khi đào mộ để lấy đi những vật quý giá, những tên trộm có kinh nghiệm, có hiểu biết về gỗ sẽ phát hiện ra ngay cả chiếc quan tài đó cũng có giá trị. Gỗ quan tài sẽ được chúng ra ra thành từng mảnh, bào đi phần hoa văn chạm trổ, lúc ấy những ván gỗ ấy được đem đến những tiệm gỗ bán lại với cái giá thấp hơn, nhưng chất lượng thì lại là gỗ tốt. Thợ mộc mua gỗ đó đóng thành những vật dụng như bàn, ghế mà không hề hay biết loại gỗ đó chính là áo quan của người đã chết. Tà trong nhà xuất hiện từ cái tủ mà ra, do vậy mỗi đêm, bà cụ lại chui vào tủ để ngủ, như người chết nằm trong quan tài vậy.

Nghe đến đây, cả hai vợ chồng chủ quán trọ đều lạnh gáy, rùng mình. Chị vợ bây giờ mới nghiệm lại, chị ta nói:

— Mình.... mình ơi.... Vậy là đúng rồi..... Cái... cái tủ... đó, mẹ đem về nhà chỉ trước tháng khi tôi sinh.

Chủ quán trọ hỏi vợ:

— Nhưng cái tủ đó mẹ mua ở đâu...?

Chị vợ đáp:

— Cũng.... cũng... không phải mua..... Mà là một nhà... người quen bên làng bên cho mẹ...... Mình biết nhà chú Sáu không...? Chú Sáu là họ hàng với mẹ, chú ấy mất năm trước đó. Nhà đó bỏ không suốt năm vì con trai chú ấy đi làm mãi trên vùng biên. Đợt rồi nó về rao bán nhà, còn đồ dùng trong nhà nó gọi người quen rồi cho hết..... Mẹ, mẹ mình sang, thấy cái tủ còn mới, gỗ lại tốt, chắc chắn nên xin đem về nhà..... Tôi... tôi còn nhớ lúc về đây chuẩn bị sinh, mẹ còn khoe là xin được cái tủ đẹp lắm.... Nhưng không ngờ... cái tủ lại như... như vậy....?

Ông Lương cau mày:

— Chị nhà có biết, nguyên nhân mà chú Sáu đó chết là do đâu không..?

Vợ chủ quán trọ mặt tái mét, chị ta ấp úng nói:

— Chú Sáu sống mình, vào cái hôm mà chú ấy chết, lúc hàng xóm chạy sang nhà mượn cái cuốc, gọi mãi không thấy ai trả lời, ngó vào trong nhà thì chú ấy đã chết cứng từ bao giờ. Lúc đó tôi cũng chỉ nghe kể lại là chú Sáu chết do lên cơn đau tim, đột quỵ. Chân tay co quắp, mắt trợn ngược nhìn lên trần nhà, miệng sùi bọt mép, họ bảo chết nhìn sợ lắm.

Chủ quán trọ nhìn ông Lương mặt đầy hoang mang:

— Bác ơi.... có khi nào... là do....

Ông Lương gật đầu:

— Rất có thể là như vậy..... Nếu như tà ma này đã giết người thì oán nghiệt của nó càng nặng. Tôi đoán không nhầm, cứ để tình trạng này diễn ra, chưa tới tháng nữa bà cụ sẽ chết, và người tiếp theo bị bắt đi chính là con trai của hai vị. Không thể kéo dài nữa, chuyện này đã trở nên rất nghiêm trọng. Tôi cũng không ở lại đây lâu hơn được, tối nay tôi sẽ bắt con ma này cho hai vị. Nguyên nhân đã rõ, việc này cũng không quá khó khăn. Nhưng để làm được điều này, hai vị phải làm theo những gì tôi dặn sau đây.

Vợ chồng chủ quán trọ vâng dạ chờ đợi, ông Lương tiếp:

— Ngày hôm qua quan sát, tôi thấy bà cụ chỉ dậy lúc chập tối. Trước đây bà cụ có vậy không..?

Vợ chủ quán trọ trả lời:

— Dạ, chỉ mới mấy ngày gần đây thôi, trước đó mẹ tôi buổi trưa vẫn dậy ăn cơm bình thường.

Ông Lương gật gù:

— Đó là do âm khí nhập vào bà cụ lâu ngày, dương khí yếu đi, do vậy sẽ sợ ánh nắng ban ngày. Đó là lý do vì sao tôi nói nếu càng để như này, sợ rằng chưa đến tháng bà cụ sẽ phải chết.

Nhìn sang chủ quán trọ, ông Lương nói:

— Chỗ muối trắng và than hoa hôm qua tôi nhờ bác chủ mua vẫn còn chứ..?

Chủ quán trọ gật đầu đáp:

— Dạ, vẫn còn..... Tôi để ở trong thùng sắt dưới nhà bếp.

Ông Lương tiếp:

— Giờ bác chủ giã than hoa vụn thành bột, tiếp đó trộn với muối trắng. Trộn xong đem rải xung quanh nhà, rải quanh buồng, trước cửa ra vào buồng của vợ chồng bác chủ. Như vậy sẽ ngăn cho bà cụ không tiếp cận được con của hai vị nữa, hồn vía của cậu bé đã bị bắt đến mấy phần. Hồi tối qua tôi nhìn thấy bóng con ma dẫn theo một đứa bé, đó chính là một phần hồn phách của con bác chủ. Nếu nó bắt hết mấy phần hồn vía còn lại, con trai hai vị sẽ chết. Vì hồn vía bị bắt mất nên cậu bé nằm ngủ li bì suốt cả ngày. Làm theo lời tôi dặn, tà mà này tiêu diệt không khó, nhưng cái khó là phải lấy lại được phần hồn phách của cậu bé đã bị nó bắt đem đi. Tôi đã có dự liệu, nhân lúc gà còn gáy, chị nhà đun ngay cho tôi một nồi nước gừng pha với rượu. Sau khi đun xong chế thêm nước ấm rồi tắm cho con, còn bác chủ, đi giã than hoa rồi trộn với muối như tôi đã nói. Tắm cho cậu nhóc xong, thay quần áo mới, tã mới, không cho nằm nôi nữa mà để nằm trên giường, cái nôi đó đem bỏ ra ngoài. Cuối cùng là rắc muối trộn than hoa xung quanh buồng. Lập tức đi làm ngay.

Khi vợ chồng chủ quán trọ vừa quay đi thì ông Lương gọi người vợ lại, lấy trong người ra một mảnh giấy màu vàng, vuông vuông chỉ nhỏ bằng đầu ngón tay cái, ông Lương cắn ngón tay trỏ đến bật máu, thấm máu của mình vào mảnh giấy, ông Lương đưa cho chị vợ chủ quán trọ rồi dặn thêm:

— Dính cái này vào trán con chị, như vậy khi đưa cháu đi tắm, nó sẽ không khóc. Giờ tôi sẽ ra ngoài, đến tối tôi mới quay lại. Làm xong tất cả những gì tôi dặn, sau đó hai người cứ tiếp tục công việc như thường ngày. Khi trời bắt đầu tối, trước khi tôi quay lại, nơi bàn uống nước gần chỗ ghế tôi nằm đêm qua, đặt ở đó ba cây đèn dầu. Cơm nước cứ chuẩn bị cho bà cụ như thường ngày, cổng cử mở để đấy cho tôi. Vào lúc h tối, cả hai người cũng phải ngồi bên trong buồng, tuyệt đối không đươc bước ra ngoài. Nhớ thêm điều này nữa, trước khi vào buồng thì thắp sáng ba cây đèn dầu kia lên.

Vợ chủ quán trọ lo lắng:

— Bác... bác đi đâu vậy....? Bác sẽ... quay lại chứ...?

Ông Lương gật đầu:

— Yên tâm, xưa nay tôi hành sự chưa bao giờ bỏ ngang. Hôm qua tôi có nói sáng nay sẽ đi, nếu tôi còn ở lại chưa chắc đã là điều tốt. Khi đến giờ, tôi sẽ quay lại, hơn nữa để bắt được thứ tà ma này, tôi cần phải có một thứ đồ này nữa. Hai vị chớ lo, mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi. Tay nải tôi vẫn để ở đây, sao tôi lại không quay lại được chứ.

Dứt lời, ông Lương giục hai vợ chồng chủ quán trọ nhanh tay làm theo lời mình dặn trước khi trời sáng hẳn. Phần mình, ông Lương rời khỏi ngôi nhà, đúng như lời ông Lương nói, tay nải của ông vẫn để bên dưới bụi trúc phía trước cổng nhà. Còn ông đi đâu thì không ai rõ.

Vợ chồng chủ quán trọ không dám chần chừ, người vợ đi đun nước gừng pha rượu để chuẩn bị tắm cho con, người chồng thì đem chỗ than hoa mua ngày hôm qua ra cho vào cối giã vụn thành bột, tiếp đó ông trộn lẫn than hoa với muối trắng rồi chờ đợi vợ mình tắm cho con xong. Lời ông Lương nói không sai, sau khi dán miếng giấy vàng có thấm máu của ông Lương lên trên trán, bình thường, ban ngày, hễ cứ bế cậu nhóc ra khỏi buồng là nó khóc. Nhưng hôm nay, nó không khóc nữa, tắm nước rượu gừng xong, da dẻ cậu nhóc có phần hồng hào trở lại. Tất cả đều làm đúng y như lời ông Lương căn dặn.

Giờ, việc còn lại là chờ đợi đến tối xem ông Lương liệu có quay lại và sẽ xử lý chuyện này ra làm sao mà thôi.

Truyện Chữ Hay