Miêu Cương Kỳ Tình Hệ Liệt

quyển 2 chương 4

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cảnh Hồi Tuyết bỗng nhiên biến việc đi tìm dao tự vẫn thành chụp lấy cái gối ở trên giường.

Hạ Vô Trần ngốc lăng (ngây ngốc + sững sờ) nhìn hắn, không hiểu hắn muốn làm gì. Sau đó thấy hắn cầm lấy cái gối trông như liều mình đâm tới, vừa đâm vừa chửi ầm lên, thậm chí càng lúc càng khó nghe.

“Ta đâm chết cái tên ngu ngốc này, cái tên hỗn đản này, tự dưng lại lên giường với nam nhân. Đầu óc ngươi bị hỏng hóc rồi sao? Bị điên rồi sao? Sao có thể nhìn quỷ chân thọt xấu xí thành tiểu cô nương xinh đẹp…”

Cái gối thì mềm, cho nên đâm thế nào hắn cũng không bị thương.

Thấy thế, Hạ Vô Trần nhịn cười nhắc nhở “Đâm như vậy không chết được đâu.”

Cảnh Hồi Tuyết tỉnh táo lại, lại nghĩ tới chính mình cùng cái tên quỷ chân thọt này đồng sàng cộng tẩm. Mình còn chưa nghĩ ra phải mắng hắn thế nào, hắn lại dám cười nhạo mình. Được, từ bây giờ sẽ không khách khí với hắn nữa.

Cảnh Hồi Tuyết tức giận xoay người về phía Hạ Vô Trần mắng “Ngươi rất mong ta chết có phải không? Nói cho ngươi biết, ta đây sẽ không chết. Ta biết thừa dùng gối đâm làm sao chết được nên mới cố ý. Nếu ta mà muốn chết thật đã đi đập đầu vào thân cây rồi, khỏi cần ngươi nhiều chuyện. Huống hồ ta còn muốn lưu lại cái mạng mình để hảo hảo tính sổ ngươi cái đồ quỷ chân thọt này.”

Hắn hiện tại tâm tình rất kém, ai nói gì cũng không thèm nghe. Hạ Vô Trần cũng không nói gì, chỉ nhìn hắn đứng dậy toan mặc quần áo.

Cảnh Hồi tuyết thấy động tác của hắn, tức giận mắng to hơn nữa: “Ngươi cứ trần truồng ngồi đó muốn làm gì? Ngươi không sợ cảm mạo, còn ta thì nhìn đến mắt muốn nổi cộm lên đây này. Không cho phép ngươi nhúc nhích, đầu cũng không được quay lại, ta phải mặc quần áo. Ngươi nếu dám lén lút nhìn ta, ta sẽ móc mắt ngươi ra đính vào trước cửa.”

Hắn hung hăng như thế, Hạ Vô Trần không phản bác, trái lại quay đầu đi.

Cảnh Hồi Tuyết lúc này mới đem tấm chăn trước ngực buông xuống, vội vàng tìm y phục để mặc, sau đó phải rời khỏi cái nơi thị phi này. Thế nhưng chỉ sau một khắc hắn đột nhiên sợ hãi kêu lên.

“Sao thế?” Hạ Vô Trần không quay đầu lại chỉ thản nhiên hỏi.

Cảnh Hồi Tuyết vọt tới trước mặt Hạ Vô Trần, quên mất bản thân đang hoàn toàn xích lõa. Cũng tại trên thân thể hắn xuất hiện dị trạng, chắc chắn là do quỷ chân thọt giở trò.

Hắn thất thanh nộ khiếu (kêu lên tức giận) “Chuyện gì xảy ra với bắp đùi ta, đây là cái gì?”

Chỉ thấy hắn mở chân ra, chỉ vào chỗ bắp đùi của mình.

Hắn tuy thế hồn nhiên không hề phát giác ra hành động của mình, lại ở nơi sáng sủa như thế này, không nghi ngờ gì là đã phô ra những chỗ bí mật ngất ngây lòng người cho Hạ Vô Trần nhìn không sót chút nào.

Ánh mắt Hạ Vô Trần như hỏa nhiệt, thanh âm khàn khàn, tràn ngập nhiệt tình không gì sánh được “Không sai, xinh đẹp y như tối qua.”

Lời hắn đầy ý trêu ghẹo, nhưng Cảnh Hồi Tuyết đang tức giận muốn chết nên nghe không ra, cuồng nộ chỉ vào đùi mình nói “Còn nói không có gì, ngươi nói rõ cho ta đây là gì? Cái thứ khô khô dính trên đùi ta là cái gì hả? Ngươi nói, rốt cuộc cái thứ kỳ quái này tại sao lại ở đây?”

Nguyên lai đó là hiện tượng sau khi giao hoan xong, cũng chẳng có gì đặc biệt. Thế nhưng Cảnh Hồi Tuyết càng lúc rống càng to, đó không phải chứng minh hắn đầu óc đơn giản hay sao?

Mà thấy hắn ngây thơ như vậy, Hạ Vô Trần bật cười chậm rãi nói “A Tuyết, đây không phải là do ta cố ý đâu, lúc trước đã có rồi.”

“Cái đồ quỷ chân thọt nhà ngươi, nghĩ ta ngu ngốc sao, nói mấy lời này đến hài tử lên ba cũng không lừa được! Ta sống trên đời mười tám năm, trên đùi chưa bao giờ xuất hiện thứ kỳ quái này, rõ ràng là do ngươi cố ý làm ra còn gạt ta.”

“Ngươi muốn ta chứng minh sao, A Tuyết?”

“Không được gọi A Tuyết! Ngươi nếu không chứng minh được ta đập cho miệng ngươi sưng vù lên luôn.”

Cảnh Hồi Tuyết vốn đang muốn nộ khiếu thì bị Hạ Vô Trần mạnh mẽ ôm lấy thân thể xích lõa của mình.

Cảnh Hồi Tuyết tức giận mặt mũi đỏ bừng lên. Tên hỗn đản này còn dám ôm hắn. Hắn lửa giận thiêu đốt liền vung tay muốn đánh tên kia. Có điều, tay Hạ Vô Trần lập tức xoa nhẹ trên thân thể hắn, không quá mạnh bạo thế nhưng đủ làm cho Cảnh Hồi Tuyết toàn thân run rẩy tê dại khiến hắn chùn tay vô pháp đánh người.

“Trời ạ, chuyện gì thế này? Ta sao có thể như vậy?” Cảnh Hồi Tuyết kinh hãi liên tục kêu to. Bị nam nhân ôm mà lại cảm thấy thủ toan cước nhuyễn không phải biến thái thì là cái gì?

Cảnh Hồi Tuyết xích lõa mà Hạ Vô Trần cũng không một mảnh vải che thân. Bọn họ cứ thế chạm vào nhau tạo ra cảm giác tê ngứa. Nói ra thì giống như bị sét đánh, nhưng lại không đau nhức; nếu không phải sét đánh thì sao toàn thân lại không có chút khí lực nào?

Ngay lúc hắn còn đang kinh hãi thì ngón tay Hạ Vô Trần lướt nhẹ sau lưng hắn, cảm giác lạnh lẽo như băng khiến hắn lông tơ dựng đứng.

Cảnh Hồi Tuyết không khỏi hoảng loạn kêu lên “Quỷ chân thọt, ngươi làm gì sờ soạng ta? Buông ra… buông… a a a …”

Tiếng mắng mỏ tức giận rốt cuộc yếu dần biến thành tiếng rên khe khẽ. Chỉ chốc lát sau, hắn đã mềm nhũn ngả vào người Hạ Vô Trần.

Ngón tay Hạ Vô Trần nhẹ nhàng từ lưng trượt xuống dưới eo. Thân thể Cảnh Hồi Tuyết bắt đầu bứt rứt giãy dụa, toàn thân nóng như bị lửa đốt. Hắn sợ đến độ mặt từ xanh biến trắng, nhưng cảm nhận cơ thể truyền đến không phải là giả.

“A Tuyết, ngươi thật đáng yêu. Nhìn đôi môi ngươi đỏ hồng như thế khiến ra rất muốn hôn một cái.”

Biết bị hắn trêu đùa, Cảnh Hồi Tuyết không khỏi lửa giận ngút trời “Quỷ chân thọt thối, đem bàn tay thối của ngươi bỏ ra ngay, đừng có chạm vào ta nữa. Ta đá chết ngươi đồ quỷ chân thọt, bỏ tay ra… ô ô…”

Đoạn cuối lời mắng của hắn lại biến thành âm thanh thở dốc, thanh âm vừa trầm vừa dịu ngọt, như muốn đòi hòi Hạ Vô Trần cho hắn thêm chút nữa.

Cảnh Hồi Tuyết cả đời chưa từng nghe qua mình phát sinh ra thanh âm quái dị buồn nôn như thế, hắn sợ chết khiếp, liều mình giãy dụa. Có điều hình như giãy dụa cũng vô dụng, chân của hắn càng lúc càng yếu đuối.

Hạ Vô Trần hạ môi xuống hôn thật nồng nàn. Hắn vừa hôn còn vừa say sưa không ngớt nói lời đường mật “Thật tuyệt a! A Tuyết, môi ngươi thơm quá, ăn chắc rất ngon.”

Hắn lời nói không đứng đắn lại còn chép miệng giống như đang thưởng thức mỹ thực.

Cảnh Hồi Tuyết sống mười tám năm chưa từng có ai dám nói với hắn như thế, gặp phải sự tình thế này hắn vừa thẹn vừa tức nộ khiếu “Còn không buông tay ta cắn ngươi…”

Nói xong hắn liền há mồm như muốn cắn, có điều lại để cho Hạ Vô Trần tiến vào càng sâu, giữ chặt đầu Cảnh Hồi Tuyết hôn càng cường liệt.

Cảnh Hồi Tuyết chỉ có thể liên tục thở dốc. Đừng nói là cắn người, hắn hiện tại đến việc cố gắng nén lại tiếng rên rỉ cuồng loạn của mình cũng quá nan giải. Thân thể mềm nhũn ra như không còn xương cốt cứ thế dựa vào người Hạ Vô Trần.

Hạ Vô Trần thấy hắn động lòng người như thế, không chịu nổi lửa mãnh liệt thiêu đốt trong tâm. Hắn cười sung sướng, ôm lấy Cảnh Hồi Tuyết, lần thứ hai không khách khí đặt hắn xuống giường, thân thể cũng theo đó áp tới…

Sau một hồi kịch liệt hoan ái triền miên, Cảnh Hồi Tuyết mệt đến độ nói cũng không nói nên lời.

Trải qua một trận mây mưa, Hạ Vô Trần không hề mệt mỏi, trái lại thần thái phi dương, cười nhẹ “Ngươi muốn ta chứng minh, ta đã đã cho ngươi rồi đó. A Tuyết, đây là minh chứng sự thương yêu giữa chúng ta, ngươi có biết đôi ta hợp nhau thế nào không?”

Cảnh Hồi Tuyết không chịu nổi cái giọng điệu của hắn, thực sự rất muốn cho Hạ Vô Trần ăn một cú đấm. Nhưng hiện tại hắn thủ toan cước nhuyễn, hơn nữa vừa bị tác ái (làm tình) lần hai thân thể đau đến tê dại, mỗi chỗ âu yếm quá độ đều đau nhức, thắt lưng như bị chặt đôi ra, mệt đến độ không ngồi dậy nổi.

“A Tuyết, ngươi hôm nay so với đêm qua còn nhiệt tình hơn, quả nhiên có kinh nghiệm có khác. Ta bây giờ sợ cũng không thỏa mãn được ngươi, không ngờ chỉ sau một đêm thôi mà ham muốn của ngươi tăng lên rất nhiều.”

Không có sức đánh người không có nghĩa là không có khả năng chặn họng Hạ Vô Trần. Cảnh Hồi Tuyết cầm lấy cái gối ném về phía Hạ Vô Trần đang chuẩn bị rời khỏi phòng.

Hạ Vô Trần tránh được, cười ha ha, nhưng không hề trêu ghẹo Cảnh Hồi Tuyết.bg-ssp-{height:px}

Trước khi đi hắn thẳng thắn nói “Nương tử, chúng ta đã uống rượu giao bôi, đã cùng nhau hoan ái. Hiện tại cho dù ngươi muốn đi ta cũng không cho ngươi đi. Từ giờ trở đi ngươi đã là người của ta. Hơn nữa tối hôm qua ngươi an ủi ta dáng vẻ rất đáng yêu, khiến ta cả đời cũng không quên được.”

Hắn nói xong Cảnh Hồi Tuyết mới nhận ra mình tối qua đã trúng phải khổ nhục kế của tên quỷ chân thọt này. Hắn vừa hận bản thân quá hảo tâm, lại vừa hận Hạ Vô Trần đã lừa hắn, muốn đuổi theo đánh cho một trận. Tiếc rằng thân thể hắn không còn chút sức sực, chỉ có thể ngồi trên giường thóa mạ quỷ chân thọt kia.

Hạ Vô Trần đi rồi Cảnh Hồi Tuyết bỗng thấy khát nước, sức lực cạn kiệt đành phải ngừng lại, cũng chẳng biết đã chửi mấy canh giờ rồi nữa. Lúc đó có một tỳ nữ đến giúp hắn thay y phục liền bị hắn mắng cho vội vàng chạy mất. Tới buổi trưa, hắn vừa mệt vừa khát, thân thể đau đến như muốn rời thành hai mảnh, đành phải chống tay ngồi xuống.

Cái mông kia vừa chạm cuống giường liền đau đớn khiến hắn kêu lên oai oái, không khỏi mắng to lên “Quỷ chân thọt thối tha, người chắc chắn là muốn chết rồi! Đối xử ta thô bạo thế, ta không đánh cho ngươi kêu cha gọi mẹ thì không xong.”

Vừa vặn đúng lúc Hạ Vô Trần mở cửa đi vào, nghe được hắn đang mắng mình, cười nói “Nương tử, ta hảo tâm bưng cơm tới cho ngươi ăn, ngươi lại ngấm ngầm mắng ta, đây là đạo lý gì? Chẳng lẽ ngươi không muốn ăn cơm? Vậy ta mang đi là được rồi.”

Cảnh Hồi Tuyết bụng dạ kêu gào, làm sao lại không muốn ăn. Hắn vội vàng quát “Quỷ chân thọt, mang cơm tới đây!”

“Ngươi lại gọi ta là quỷ chân thọt rồi. Ta ghét nhất bị người ta gọi thế, không cho ngươi ăn nữa, đem ra cho chó.”

Nghe hắn muốn đem cơm đi cho chó ăn, Cảnh Hồi Tuyết tức giận “Ngươi mang cơm của ta cho chó, lẽ nào ta với chó như nhau? Vậy sao tối hôm qua ngươi không đi tìm con chó nhà ngươi lại làm mông ta đau muốn chết hả?”

Hắn nói thô tục như thế nhưng vẻ tươi cười trên mặt Hạ Vô Trần vẫn không thay đổi.

“A Tuyết à, sáng nay là ngươi muốn ta chứng minh cho ngươi xem. Nói thật ta cũng hơi mệt. Thân thể ngươi vừa gầy vừa thô như vậy, ôm vào chẳng khác nào ôm lấy tảng đá. Ta cũng không có cách nào, nghĩ rằng đêm qua đã phạm phải đại thác (lỗi lớn), với ngươi có phu thê chi thực, ngươi dù có xấu xí thế nào ta cũng chỉ biết chấp nhận mà thôi.”

Hạ Vô Trần thở dài một cái, tiếp theo ai óan nói “Nói thật ý, cún nhà ta trông ra còn đáng yêu hơn ngươi kìa.”

Chó so với hắn khả ái hơn??? Rõ ràng là muốn vũ nhục hắn mà. Cảnh Hồi Tuyết tức giận đầu xì khói “Chó nhà ngươi tốt như vậy, vậy ngươi đi tìm nó đi a. Dám chê ta, còn khiến ta…”

Hạ Vô Trần không để hắn nói hết câu, vội vàng lắc đầu “Không đúng. A Tuyết, sáng nay ta chỉ có động chạm ngươi một chút thôi, những cái khác đều là ngươi yêu cầu mà. Ngươi kêu đến lỗ tai ta muốn điếc luôn, còn cắn mấy chỗ trên người ta. Ta mới thực sự là mệnh khổ, sáng ra đã phải làm lụng vất vả như vậy.” (oạch)

Người tốt nghe hồ ngôn loạn ngữ như thế có lẽ cũng chịu không nổi, huống chi Cảnh Hồi Tuyết lại là kẻ nóng nảy. Hắn bất chấp thân để đau nhức, lập tức lao khỏi giường, chuẩn bị vồ lấy Hạ Vô Trần chân đá tay đấm. Không ngờ chưa đụng được đến Hạ Vô Trần hắn liền thủ nhuyễn cước đau, hơn nữa lại như bị sét đánh, hắn sợ hãi kêu lên lùi lại hai bước.

“Chuyện… chuyện gì xảy ra?”

Sáng sớm nay hắn đụng vào Hạ Vô Trần cũng như vậy, lúc đầu còn tưởng cảm giác mình nhầm. Thế nhưng bây giờ lặp lại khiến hắn bỗng nhiên xanh mặt.

Hạ Vô Trần thấy hắn đột nhiên biến sắc, cười nói “Nương tử, muốn nói gì với ta sao, sao lại xanh cả mặt thế này.”

Một lúc sau, Cảnh Hồi Tuyết chỉ vào hắn lạnh lùng nói “Cởi quần áo ra cho ta.”

Hạ Vô Trần không hiểu hắn muốn gì. Một người cởi quần áo nếu không phải tắm thì là làm cái việc kia. Hắn không nghĩ tới Cảnh Hồi Tuyết nhiệt tình quá như vậy, muốn hắn thoát y tại chỗ.

Ngữ khí hắn có chút ám muội “Thực sự muốn ta cởi hả?”

“Bảo ngươi cởi thì cởi đi, lắm lời làm gì. Ta nhất định phải làm cho ra nhẽ đến tột cùng là bị làm sao.”

Hạ Vô Trần còn chưa động tay Cảnh Hồi Tuyết đã xông vào giải khai thắt lưng thay hắn cởi y phục..

Hạ Vô Trần vì hành động của hắn mà cười phá lên, cũng không kháng cự để hắn thoát hộ mình.

Chờ đến khi trên thân hòan toàn xích lõa, Cảnh hồi Tuyết lập tức cố sức ôm chặt lấy. Vừa mới chạm một cái hắn đã bị điện giật cho choáng váng, khoái cảm cùng cảm giác tê ngứa hòa vào cũng một chố, tuy rằng vừa tê dại vừa khó chịu nhưng lại có chút thoải mái không nói nên lời. Cảm giác này cũng giống như sáng nay lúc bị hắn xoa khắp người, dục vọng lập tức đĩnh khởi, so với lúc mới gặp thì khoái cảm hình như càng mãnh liệt hơn.

“Oa… tê quá, xót quá” Hắn không tin. Đây nhất định là ảo giác.

Hắn lập tức lùi lại, vội vàng bỏ đi y phục của mình, nhưng mới cởi được phân nửa Hạ Vô Trần đã tiến lên ôm lấy hắn. Da thịt trần trụi phía trên của hắn chạm vào Hạ Vô Trần đang khỏa thân, cảm giác so với lúc có một lớp y phục cũng không khác là mấy. Sự đụng chạm này khiến Cảnh Hồi Tuyết vô cùng kinh hoàng, dù thế nào cũng không nghĩ ra vì sao có chuyện kỳ quái quỷ dị như vậy phát sinh trên người mình.

Hắn lẩm bẩm “Với người khác nhất định cũng thế. Ta không thể nào chỉ đối với quỷ chân thọt mới có cảm giác này. Chạm vào người khác ta nhất định cũng sẽ…”

Đột ngột, hắn mặc y phục vào rồi lao ra khỏi phòng. Hạ Vô Trần chẳng hiểu hắn muốn làm gì đành phải tức tốc chạy theo.

Chính Ngọ, rất nhiều tỳ nữ, người hầu đang đi đi lại lại trong hành lang.

Cảnh Hồi Tuyết bất kể thấy ai cũng lao đến sống chết ôm lấy người ta, hết lần này tới lần khác. Ôm một lúc xong lại lập tức đổi sang một người khác, mà ai đột nhiên bị hắn ôm cũng phát sinh tiếng kêu sợ hãi.

Tiếng kêu kinh hoàng vang khắp đó đây từ nam tới nữ từ già tới trẻ.

Mỗi khi ôm một ai đó xong, sắc mặt Cảnh Hồi Tuyết càng lúc càng tái nhợt. Hắn một mặt thì ôm một mặt lại điên cuồng rống to lên “Không thể nào, tuyệt đối không thể nào. Tại sao không ai giật được ta tê dại?” Sau một hồi thì bị kích động quá lớn, hắn ngơ ngác ngồi dưới đất.

Hạ Vô Trần thấy hắn hành động kỳ quái cũng không lên tiếng, chỉ nháy mắt bảo hạ nhân lui đi, sau đó tập tễnh bước về phía hắn.

“A Tuyết, làm sao vậy? Sao ngươi lại đi ôm hết người này đến người khác loạn cả lên?”

Hắn vừa tới gần một chút, Cảnh Hồi Tuyết sợ đến nỗi lui người lại, quát “Không được lại gần, ngươi đứng ở chỗ đó. Có gì nói thì cứ nói, nghìn vạn lần đừng có tới gần.”

Hạ Vô Trần cười “Tại sao, sao ta lại không được tới?”

“Bởi vì ngươi chạm ta một cái, toàn thân ta liền trở nên bất thường muốn ngả vào người ngươi. Ta đường đường là nam tử hán, vậy mà lại nghĩ muốn cùng ngươi trần trụi ôm ấp, tại sao chứ? Ta chết cũng không muốn, ta muốn tiểu cô nương xinh đẹp khả ái, ta không cần nam nhân, cho dù trông ngươi có đẹp mấy cũng không được. Vậy nên ngươi nghìn vạn lần không được qua đây.”

Có lẽ là sợ quá, Cảnh Hồi Tuyết đem chính nhược điểm của mình ra nói thanh thanh sở sở (rõ ràng).

Nghe vậy, Hạ Vô Trần cười càng thanh tú “A Tuyết, trong thiên hạ nam nhân nhiều như vậy, ta không tới sẽ có nam nhân khác tới gần bên cạnh ngươi, lẽ nào ngươi sẽ không có cảm giác gì?”

“Bởi vì chỉ đối với quỷ chân thọt ngươi mới có cái cảm giác này nên ta mới sợ chết khiếp! Ta van ngươi, nghìn vạn lần đừng tới. Ngươi lại gần một chút toàn thân ta liền tê dại không còn khí lực, trong đầu nghĩ muốn hôn lên môi ngươi, hôn lên thân thể ngươi, hôn lên những chỗ không nên hôn… Ngươi vốn không thích nam nhân, chỉ yêu tiểu sư muội của ngươi, mà ta vừa vặn lại là một nam nhân, vậy nên ngươi để ta đi đi! Chúng ta tốt nhất không nên gặp lại, chuyện lôi thôi tối qua và sáng nay ngươi đều quên hết đi!”

Hắn vội vàng muốn cắt đứt quan hệ khiến Hạ Vô Trần không khỏi cười rộ lên, sau đó ôn nhu nói “Ta từ đầu tới cuối chưa từng nói ta yêu tiểu sư muội, càng chưa nói ta không thích nam nhân a! A Tuyết, thực ra ta thấy ngươi rất đáng yêu, ta còn muốn thích ngươi nữa kìa.” Hắn vừa nói vừa cấp tốc tiếp cận Cảnh Hồi Tuyết.

Cảnh Hồi Tuyết sợ hãi muốn chạy liền bị Hạ Vô Trần một tay kéo vào trong lòng.

Hạ Vô Trần cố ý ghé vào tai hắn thì thầm “A Tuyết, ngươi muốn hôn môi ta, hôn thân thể ta, hôn những chỗ không nên hôn trên người ta. Ngươi nói sớm một chút thì tốt rồi, ta chính là chuyên gia thích nam nhân, rất nguyện ý cho ngươi hôn đó. Đi, ta để ngươi hôn xong rồi sẽ cho ngươi ăn.”

“Trời ơi! Ta… ta không cần… không cần đâu… a… a…”

Tiếng kêu thảm thiết của Cảnh Hồi Tuyết vang lên tận mây xanh, nhưng tới cuối cùng lại biến thành tiếng rên rỉ yêu kiều… Có lẽ, đôi môi thơm mát của hắn lại bị Hạ Vô Trần chiếm lĩnh không chút lưu tình.

Truyện Chữ Hay