Editor: Gió
“Công ty gì? Ở đâu? Nếu như chúng ta tìm được công ty của hắn thì không phải tìm được hắn rồi sao?” Chỉ cần chúng tôi tìm được Chu Văn, lấy lại vòng tay, sau đó đưa hắn đến đồn công an, như vậy là có thể báo thù cho Lâm Na rồi.
“Công ty Bản Nhã Minh gì đó, hình như là một công ty đa quốc gia. Hoạt động kinh doanh của bọn họ rất rộng, có điện tử, cổ phiếu, internet, giao dịch đồ cổ, bất động sản, vân vân… Nói chung là một đại tập toàn nhảy vọt của nước ta.” Ngô Thế Vinh nói xong, chúng tôi đã về đến phòng.
Lúc này, Lý Lâm giống như phát điên nhào tới.
“Cmm, mày cầm máy tính của tao, làm tao tìm khắp phòng không thấy tưởng mất rồi chứ? Hơn sáu ngàn đấy mày biết không? Tí nữa là tao báo cảnh sát rồi mày biết không?” Lý Lâm túm cổ áo Ngô Thế Vinh.
“Lý Lâm, xin lỗi cậu. Lúc nãy, chúng tôi cầm đi tra chút tư liệu, giờ cầm về rồi đây.” Tôi cũng hết ý kiến, dù sao cũng là tự tiện cầm đồ của người ta, cúi đầu không dám nói tiếp nữa.
“Các cậu dùng thì hỏi trước tôi một câu là được, tôi còn tưởng rằng mất rồi. Đều là người một phòng, lần này lỡ rồi, nếu có lần sau, tôi sẽ đi báo với chủ nhiệm khoa các cậu là một đám ăn trộm, kẻ trộm.” Lý Lâm tự nhiên hôm nay lại về phòng, bình thường hắn đều đi ăn trước rồi mới về, không hiểu sao hôm nay lại về sớm vậy.
“Lâm ca, tôi sai rồi, từ sau không dám nữa, cậu bớt giận đi, cảm ơn máy tính của cậu!” Ngô Thế Vinh cười hì hì, vội vàng nhận lỗi.
“Được rồi, được rồi, nông dân không có tiền mua còn động đến đồ của người khác. Lười quản các cậu, nên làm gì thì làm đi!” Nói xong, Lý Lâm bò lên giường, đắp chăn kín đầu.
Nhìn tên Lý Lâm đáng ghét này, tôi và Ngô Thế vinh hai mặt nhìn nhau, không lời chống đỡ, dù sao cũng là mình đuối lý. Nhưng chúng tôi chưa làm xong việc của mình cũng không muốn chọc đến cái tên xấu tính này. Bây giờ, tôi không có tiền mua máy tính, nếu tôi có tiền ai thèm hiếm lạ đồ của cậu!
Chuông điện thoại chợt reo… Là Triệu Ngọc Nhi gọi tới.
“Này! Niếp Vũ, nói mời tôi ăn cơm cơ mà, chờ cả ngày cũng không thấy đâu là sao? Cậu muốn đổi ý hả?” Giọng của Triệu Ngọc Nhi có chút tinh nghịch.
“Người đẹp, là cậu à, tôi tưởng là ai. Ai nói tôi muốn đổi ý? Bây giờ, tôi mời cậu, cậu đang ở đâu?” Tôi cực kỳ cao hứng, cũng không biết người đẹp này làm sao, chẳng lẽ, muốn lấy thân báo đáp ân cứu mạng của tôi sao?
“Tôi ở cổng chính của trường, chờ cậu đấy, mau tới đi!” Nói xong, cô ấy cúp máy.
Chỉ một lát, tôi và Triệu Ngọc Nhi đã đi đến lối đi bộ đối diện cổng trường, ở đây có một quán cơm rất nhỏ.
“Người đẹp, cậu muốn ăn gì, chỗ đắt tiền tôi không mời nổi, chỗ này được không? Tôi mời cậu ăn bánh đúc đậu.” Nhìn quán bán bánh đúc đậu bên đường, tôi ngượng ngùng cười.
“Bánh đúc đậu? Tôi chưa từng ăn thứ này, bên kia có một quán cà phê, cậu mời tôi uống cà phê đi, thế nào? Không đắt đâu.” Triệu Ngọc Nhi dắt tay tôi đi. Tay cô ấy lành lạnh, da dẻ trơn bóng, mềm mại.
Đây là một quán nhỏ rất sạch sẽ, chỉ có năm, sáu cái bàn, có hai bàn có hai cặp tình nhân đang ngồi, cực kỳ an tĩnh. Không phải một quán cà phê lớn là tốt rồi!
“Người đẹp, ba cô là một đại lão bản đúng không?” Đối diện Triệu Ngọc Nhi là một ngọn đèn mờ nhạt, càng làm nổi bật vẻ xinh đẹp của cô ấy. Tóc dài buông xuống trước ngực, đôi mắt to tròn đang nhìn tôi, hàm răng trắng noãn.
“Cậu muốn làm bạn với tôi hay làm bạn với ba tôi hả? Mở miệng là nhắc đến ba tôi. Nếu cậu muốn gặp ông ấy, sau này sẽ có cơ hội, bây giờ còn chưa phải lúc!” Triệu Ngọc Nhi cho rằng tôi là đồ ngốc, chỉ biết ăn nói lung tung chắc!
“Không phải, là tôi muốn nhờ cậu giúp một việc, giúp tôi tìm một người.” Tôi vội vàng lấy ra một cuốn vở, bên trên viết cặn kẽ mọi thông tin về Chu Văn.
Triệu Ngọc Nhi nhận lấy, cẩn thận nhìn một chút.
“Người này, tôi cũng không biết. Cậu tìm anh ta làm gì?” Triệu Ngọc Nhi nhìn tôi chằm chằm.
“À, anh ta là anh họ của Ngô Thế Vinh cùng phòng với tôi. Anh ta trộm vòng tay của mẹ rồi suốt một thời gian không chịu về nhà. Dù sao cũng là người nhà mình, ai đi báo cảnh sát làm gì, chỉ muốn tìm anh ta hỏi rõ nguyên nhân rồi tìm cách giải quyết. Ở trong trường tìm được tài liệu về anh ta nhưng chúng tôi cũng không biết làm sao để tìm được người. Cho nên, làm phiền cậu hỏi ba cậu một chút …” Tôi không thể nói với Triệu Ngọc Nhi chuyện nữ quỷ được. Cô ấy bị chuyện Hang quỷ sau nhà chú Hai kích thích, giờ mới hồi phục được một chút, nếu như bị kích thích lần nữa thì xong đời.
“Ừm, cái này để tôi về hỏi ba tôi. Công ty này chắc có trên danh bạ doanh nghiệp, chờ tôi về tìm hiểu xong sẽ nói với cậu.” Triệu Ngọc Nhi nhấp một ngụm cà phê, cười với tôi một cái, nhét quyển vở vào trong cặp.
“Vậy thì cảm ơn cậu! Người đẹp, chuyện này rất quan trọng, nhất định phải làm nhanh nha, kính nhờ!” Tôi ôm quyền, cúi đầu với Triệu Ngọc Nhi, chọc cô ấy cười ha ha…
Uống cà phê xong, tôi và Triệu Ngọc Nhi từ biệt. Tôi trở về phòng, cảm thấy rất mệt, vừa định trèo lên giường đi ngủ, điện thoại lại vang lên.
“Này, tìm được địa chỉ công ty kia rồi. Ngày mai, tôi đưa cậu qua đó nhìn xem.” Tôi ghi địa chỉ, đưa cho Ngô Thế Vinh.
“Không phải chứ, nhanh như vậy đã tìm được rồi?” Tôi quả thực không thể tin được, tốc độ của cô ấy nhanh như vậy.
“Dĩ nhiên, tôi đón xe về nhà, nhìn danh bạ xí nghiệp của ba tôi, xem mấy cái liền thấy. Ngày mai, tôi dẫn cậu qua đó xem. Nếu không có việc gì nữa thì tôi cúp máy đây, mẹ tôi đang đợi cơm.” Nói xong, Triệu Ngọc Nhi cúp máy.
“Niếp Vũ, ngày mai chúng ta có đi không? Chúng ta chỉ có ảnh của hắn trong giấy chứng nhận tốt nghiệp, bây giờ cũng không biết đã thay đổi như thế nào rồi.” Ngô Thế Vinh nhìn tôi, lấy di động ra, bên trong là ảnh của Chu Văn.bg-ssp-{height:px}
“Lúc đó tới giờ mới hai năm chứ có phải mười năm hay hai mươi năm đâu, chắc cũng không thay đổi nhiều lắm. Hôm nay, ngủ sớm chút, mai vừa khéo cuối tuần, chúng ta dậy sớm một chút qua đó xem sao.” Trong lòng cũng nhẹ nhõm một chút, cuối cùng cũng có tiến triển, tôi nhất định phải báo thù cho Lâm Na, không thể để cô ấy hàm oan, tiếp tục là một quỷ hồn du lãng.
Sáng hôm sau, tôi, Triệu Ngọc Nhi và Ngô Thế Vinh bắt xe đi tới công ty Bản Nhã Minh. Trên cổng đề mấy chữ rất to và rõ ràng: “Tập đoàn Bản Nhã Minh chi nhánh Hải Thành.” Trước cửa, những chiếc xe đắt tiền lần lượt ra vào, mấy bảo vệ mặc đồ tây phẳng phiu, đeo kính mát, chắp tay sau lưng đứng.
“Triệu Ngọc Nhi, cô xác định là chỗ này chứ?” Tôi vẫn không yên tâm, không phải là không yên tâm Triệu Ngọc Nhi mà là đối mặt với cảnh tượng phô trương như này, có phần hơi lúng túng.
“Không sao đâu! Tôi thấy chỗ này không ít người ra vào, lát nữa, có người đi lại, hai chúng ta giả vờ làm tình nhân trà trộn vào.” Theo hướng ngón tay Triệu Ngọc Nhi chỉ, quả thực là có không ít người ra vào Bản Nhã Minh, giống như tham gia hội nghị gì đó.
Tôi và Triệu Ngọc Nhi xuống xe, Ngô Thế Vinh ở lối đi bộ chờ chúng tôi.
“Xin chào tiên sinh, chào phu nhân. Xin hỏi hai vị tới tham gia triển lãm xí nghiệp sao?” Rất nhanh đã tới cửa bảo vệ.
“Đúng vậy, chúng tôi là bạn của Chu Văn tiên sinh, hôm nay, đặc biệt tới tìm anh ta.” Triệu Ngọc Nhi không chút lo lắng nói.
“A? Các vị là bạn của Chu quản lý, mời vào, mời vào!” Bảo vệ đi phía trước dẫn đường. Triệu Ngọc Nhi thẳng người, nâng túi xách, đeo kính mát, rất giống một bà chủ. Còn tôi thì ăn mặc sứt sẹo, áo sơ mi trắng, quần vận động, hấp dẫn rất nhiều ánh mắt.
Bảo vệ dẫn chúng tôi đến một căn phòng lớn ở lầu hai rồi rời đi. Đại sảnh này tới mấy trăm mét vuông, bên trong còn có một tượng người đang phun nước rất lớn. Phía sau đài phun nước là từng dãy, từng dãy hàng. Hàng triển lãm rất đa dạng, có các loại sản phẩm điện tử, điện thoại di động, đồ cổ, vân vân, …. mỗi ngành lại chia thành hàng ngàn kiểu mẫu khác nhau.
Tôi và Triệu Ngọc Như vờ nhìn đồ trưng bày, lại cẩn thận nhìn từng nhân viên ở quầy hàng, nhưng không có một ai tên Chu Văn. Tìm tới tìm lui cũng không thấy, chúng tôi dắt nhau tiến thẳng vào khu làm việc.
“Chu Văn nhất định ở trong khu làm việc. Tài liệu của anh ta nói anh ta làm việc ở đây.” Tôi nhỏ giọng nhắc Triệu Ngọc Nhi.
“Không sao, chúng ta tìm từng phòng một. Hiện tại, người ở khu triển lãm nhiều như vậy. Nhân viên công ty bọn họ không ở khu triển lãm thì chắc chắn ở khu làm việc.” Triệu Ngọc Nhi và tôi lặng lẽ tiến vào khu làm việc ở tầng ba. Nhưng tìm hết tất cả các phòng cũng không thấy bóng dáng một ai. Đúng lúc này, điện thoại của tôi vang lên.
“Này, tôi nhìn thấy Chu Văn, hắn vừa lái xe ra khỏi bãi đỗ xem. Các cậu mau ra đây đi!” Ngô Thế Vinh vô cùng vội vàng.
“Cậu xác định là hắn chứ? Cậu thấy mặt của hắn rồi à?” Tôi có chút nghi ngờ đôi mắt cận lòi pha của Ngô Thế Vinh.
“Không sai được, nếu như sai cậu cứ giết tôi đi.” Ngô Thế Vinh cương quyết nói.
“Được rồi, chờ đấy, chúng tôi xuống ngay đây!” Tôi và Triệu Ngọc Nhi vội vàng chạy ra khỏi phòng triển lãm, đi tới cổng đã thấy Ngô Thế Vinh đang bắt xe, liền đi theo.”
“Lái xe nhanh một chút đi ạ. Là chiếc xe kia!” Ngô Thế Vinh khẩn trương chỉ huy tài xế đi theo chiếc xe đằng trước. Trong lòng tôi thầm vui vẻ, Ngô Thế Vinh này thật lợi hại, mỗi lần, hắn đều phát huy tác dụng đúng lúc then chốt. Nếu như lần này chúng tôi tóm được hắn thì phải nói thế nào đây.
Tài xế thuần thục đi theo chiếc xe màu đen phía trước. Chiếc xe đó là một chiếc xe mới. Đi được khoảng hơn mười phút, chiếc Honda Quảng Châu kia liền lái vào một tiểu khu. Chúng tôi cũng vội vàng vào theo. Nhìn người đàn ông từ trong xe bước ra, chúng tôi vội vàng chạy tới, nhưng tới nơi, tất cả đều trợn tròn mắt.
“Ô, các cô các cậu đi theo tôi làm gì vậy? Niếp Vũ, Triệu Ngọc Nhi, Ngô Thế Vinh? Sao ba người lại cùng đến nhà tôi thế?” Người này không phải Chu Văn mà lại là giáo sư Lưu, giáo viên chủ nhiệm của chúng tôi. Ba người chúng tôi lập tức trợn mắt há mồm cả kinh, không biết trả lời thế nào, vẫn may là còn có Triệu Ngọc Nhi thông minh.
“Lưu giáo sư, chúng em đến thăm thầy một chút. Bởi vì, chúng em cảm thấy kỳ thi cuối tháng có vẻ khó qua nên muốn đến hỏi thầy một chút giới hạn đề thi…” Triệu Ngọc Nhi nói, sắc mặt hồng hồng liếc sang tôi.
“Các em nha! Aizz, tức chết tôi, bình thường thì không chịu học, bây giờ thi rồi mới nhớ đến tôi. Muốn tìm tôi thì đến phòng làm việc ở trường, đến nhà tôi làm gì? Năm ngoái có mấy nam sinh mua quần áo cho bà xã tôi đều bị phạt hết đấy. Các cô các cậu đúng là điên rồi, aizzz, sinh viên bây giờ…!” Lưu giáo sư lắc đầu nói.
Ba người chúng tôi không còn lời nào chống đỡ, vốn cũng không phải là tới vì ông ấy nhưng rõ ràng ai cũng có thể nhìn ra là bám theo, nói dối như thế này cũng coi như là hợp tình hợp lý. Trong lòng tôi thầm bội phục sự nhanh trí của Triệu Ngọc Nhi!
“Các em nhớ kỹ, kỳ sát hạch cuối tháng vô cùng quan trọng với sinh viên mới, nếu không đạt yêu cầu sẽ không có học phần, hiểu không? Hơn nữa, tôi sẽ không tiết lộ với các em bất kỳ tin tức gì có liên quan đến kỳ thi. Các em mau đi đi, đừng để người khác trong thấy. Ở đây đều là giáo viên trong trường, để bọn họ thấy là tôi xong luôn đấy. Cho rằng, tôi nhận hối lộ của sinh viên.” Xem ra, ông ấy thực sự rất tức giận.
“Lưa giáo sư, chúng em cũng không có mang cái gì tới thăm thầy mà!” Triệu Ngọc Nhi vội vàng giải thích.
“Mấy em nghe cho kỹ đây, nếu như điểm thi của ba em không đạt top trong lớp, tôi sẽ bắt các em thi lại vào cuối kỳ, biết chưa? Các em đạt top , tôi sẽ để cho các em đến ban thực nghiệm học tập.” Lưu giáo sư nói xong, hầm hừ đi.
Chúng tôi đi ra cửa tiểu khu…
“Này! Quỷ bốn mắt, không phải cậu nhìn thấy Chu Văn sao? Lưu giáo sư bao nhiêu tuổi, Chu Văn bao nhiêu tuổi, cậu không nhìn ra hả?” Triệu Ngọc Nhi bực bội nhìn Ngô Thế Vinh.
Ngô Thế Vinh ủ rũ cúi đầu, khom người, mở điện thoại ra đưa cho tôi và Triệu Ngọc Nhi xem, ảnh bên trong đúng là Chu Văn!
—– Hết chương —–