3
Nhóm chúng tôi là nhóm đầu tiên ra ngoài, và tổ chương trình đã theo dõi quá trình tiết lộ bí mật của khách mời trong suốt quá trình, vì vậy sau khi đi ra, sắc mặt của Phong Trùy lại trở nên xấu xí.
Vì người dẫn chương trình chào đón tôi rất nhiệt tình và hết lời khen ngợi: "Tuyệt vời, Anh Anh, cô có thể tính toán được tất cả! Tổ chương trình thực sự đã không uổng công mời cô!"
Tôi liếc nhìn anh ta, chậm rãi bước tới và hỏi bằng một giọng mà Phong Trùy không nghe được, nhưng khán giả vẫn có thể nghe thấy: “Ngôi nhà này có phải là nhà ma không?”
Người dẫn chương trình sắc mặt cứng đờ một lúc, sau đó kinh hãi nhìn tôi, rồi nhìn đạo diễn, nói: “Ngôi nhà ma nào… nào thế?”
Xem ra anh ta không biết, tôi liếc nhìn đạo diễn.
Đạo diễn cũng có vẻ sợ hãi, họ đều không biết.
Tôi thở dài một hơi, không khỏi nghĩ tới năm đó trước khi xuống núi, danh hiệu của tôi là: Conan Huyền Môn, đi đến đâu là có chuyện đến đấy.
Thật là xui xẻo!
[Ngôi nhà ma gì vậy, lần này thay đổi kịch bản sao?]
[Kịch bản lần này có đầy yếu tố siêu nhiên sao? Quả thực là nâng kiệu cho Cố Anh Anh, tôi quá mệt mỏi với việc lăng xê như vậy.]
[Linh dị lần trước đã bị mắng, lần này lại làm chỉ vì độ nổi tiếng của Cố Anh Anh, c/h/ế/t tiệt, tôi phải xem họ có thể nghĩ ra những chiêu trò gì.]
[Có khả năng đây thực sự là một ngôi nhà ma ám? Tôi biết một chút về huyền học và vừa tính toán, là ngẫu nhiên chứ không phải cố ý.]
[Thủy quân đến rồi, tắt bình luận đi, khó chịu quá.]
Những vị khách sau đó lần lượt bước ra. Trong lúc tạm dừng, đạo diễn lẻn tới chỗ tôi và hỏi: "Anh Anh, cô vừa nói nhà ma gì vậy? Là thật hay giả?"
Tôi buồn bã nói: "Là thật, ở đây đã có người c/h/ế/t, kẻ s/á/t n/h/â/n là một trong những khách mời."
Đôi mắt của đạo diễn đột nhiên mở to, nhãn cầu gần như rơi ra ngoài, rồi run rẩy nói: "Tôi nên làm gì bây giờ? Tôi có nên báo cảnh sát không?"
Tôi sờ cằm, trấn an đạo diễn: "Không! Đối phương rất thận trọng, cho dù có gọi cảnh sát cũng không phát hiện được. Chờ tôi tìm được t/h/i t/h/ể và liên lạc với hồn ma rồi nói cho anh biết."
Khán giả không nghe được đoạn này mà chỉ nhìn thấy tôi rời khỏi màn hình để đi tìm đạo diễn.
[Cố Anh Anh đang làm gì vậy? Cô ấy đến gặp đạo diễn để xem kịch bản phải không?]
[Cười c/h/ế/t, có phải tổ chương trình nhờ huyền sư thiết kế lời thoại cho khách mời không? Cô ấy không nhớ nổi nên sợ mình sẽ trở nên ngu ngốc à.]
[Đã nói Cố Anh Anh thật sự rất giỏi, sao không có ai tin vậy.]
[Người đâu, báo cáo thủy quân cho tôi.]
Đạo diễn vẫn lắp bắp: “Vậy trước tiên hãy làm theo quy trình thông thường nhé?”
Tôi gật đầu.
"Không được đánh rắn động cỏ, nhưng phải thêm tiền."
Đạo diễn: …Đạo diễn liên tục đồng ý.
"Được rồi được rồi, nếu giải quyết được, tôi sẽ trả gấp đôi!"
Tôi rất hài lòng và hứa: "Sẽ không có chuyện gì, đạo diễn yên tâm."
Nhưng đạo diễn vẫn có vẻ có chút bất an nên đã sang một bên liên lạc với những nhân vật thần bí khác.
Phân đoạn hai là thu thập bằng chứng tương tự trong kịch bản g/i/ế/t người, và mỗi người đóng một vai.
Kịch bản tình cờ lại là một vụ án g/i/ế/t người, đòi hỏi phải tìm ra kẻ s/á/t n/h/â/n cũng như người đã c/h/ế/t.
Vai tôi nhận chính là người c/h/ế/t.
Giai đoạn đầu tiên của việc thu thập bằng chứng yêu cầu tìm hiểu tình trạng của người đã khuất khi họ còn sống.
Trong phân đoạn này, chỉ có người c/h/ế/t và kẻ g/i/ế/t người không cần thu thập chứng cứ.
Nhưng để che giấu thân phận, tôi vẫn phải ra ngoài tìm tòi một chút.
Sau khi người dẫn chương trình đọc xong kịch bản, người xem bắt đầu phàn nàn.
[Quả thực là kịch bản mơ hồ, không biết người c/h/ế/t là ai, không biết nam hay nữ, cũng không biết nghề nghiệp. Chẳng lẽ chỉ chờ Cố Anh Anh xử lý sao?]
[Tổ chương trình đã chi quá nhiều tiền để hỗ trợ Cố Anh Anh. Cô ấy có quan hệ với nhà tài trợ à?]
[Rất có khả năng, Cố Anh Anh tuy rằng ngu ngơ, nhưng thật sự rất xinh đẹp.]
Bên cạnh tôi, một khách mời thường trú khác là Bạch Như đến nói chuyện.
Cô ta là một trong những ngôi sao hạng A nổi tiếng nhất hiện nay. Cô ta là ngôi sao duy nhất thường trú và có danh tiếng tốt.
"Cố Anh Anh, tính giúp tôi đi. Đầu mối của tôi ở phòng nào? Tôi là người giỏi suy luận nhất."
Tôi nhìn cô ta hai giây rồi buông tay.
"Tổ chương trình đã nói tôi không được phép làm gì cho khách mời, nhưng Bạch Như, chẳng phải cô đã có mục tiêu rồi sao? Còn đi hỏi tôi?"
Vốn dĩ cô ta muốn làm tôi xấu hổ, đợi tôi tính xong mới nói tôi tính sai, nhưng cô ta không ngờ tôi lại thiếu tôn trọng cô ta như vậy.
Sắc mặt Bạch Như có chút xám xịt, nhưng xét đến hình tượng của mình, cô ta vẫn cố gắng mỉm cười.
"Tôi không có mục tiêu nào cả. Aydo, không tính cũng không sao, tôi tự tìm cũng được. Hay là cô đi cùng tôi nhé, Anh Anh?"
Xem ra hôm nay cô ta muốn gây rắc rối cho tôi. Tôi có chút không vui nên trong đầu chỉ làm một phép tính.
Bạch Như và Hứa Châm có quan hệ.
Quan hệ này không đơn thuần là ngủ cùng nhau, mà còn là hợp tác p/h/ạ/m t/ộ/i. Tôi nhìn thoáng qua hắc khí đậm đặc trên đỉnh đầu của Bạch Như, khẽ mỉm cười.
"Không được đâu, tôi thích tự mình hành động hơn."
Sau đó, tôi cũng không quan tâm Bạch Như nói gì, xoay người đi về phía căn phòng duy nhất không có người.
Có hai lý do không ai đến phòng này.
Một là căn phòng này nhìn thoáng qua chỉ có một chiếc ghế sofa và một chiếc khăn tắm, xem ra không có vấn đề gì.
Một nguyên nhân khác là bản thân từ trường của căn phòng này rất kém và hầu hết mọi người sẽ tránh né bằng tự vệ bản năng.
Khi tôi bước vào phòng, một mùi ôi thiu thoang thoảng xộc vào mũi.
Mùi này rất nhẹ, người chưa rèn luyện ngũ giác thì không thể ngửi được.
Tôi đi quanh phòng một lúc và không khỏi cau mày.
Kẻ s/á/t n/h/â/n thực sự rất tàn ác, t/h/i t/h/ể được c/h/ô/n dưới nền gạch.
Căn phòng này cao hơn những căn phòng khác khoảng mười lăm centimet, có một bậc thang cũng bất thường hơn các phòng còn lại.
Khi chọn địa điểm cho một chương trình, thông thường ekip sẽ tự mình dựng lại, nhưng chương trình này dùng luôn hàng thực tế.
Về cơ bản, họ cố gắng có những cảnh quay chân thực nhất cho tất cả các cảnh và thuê một số ngôi nhà phù hợp để tạo ra chúng.
Mà căn nhà này, hẳn là h/u/n/g t/h/ủ đã qua vài con đường để cho tổ tiết mục chọn trúng.
Mục đích là để một ngày nào đó khi sự việc xảy ra, hắn có thể thoát khỏi nghi ngờ.
4
[Cố Anh Anh đang làm gì vậy?]
[Không phải không tính được nên che đậy sự xấu hổ đấy chứ? Để tôi đoán xem, trong tai nghe nhất định có hướng dẫn của tổ chương trình.]
[Tại sao tôi lại cảm thấy căn phòng này có chút kỳ lạ? Tại sao lại nâng phòng lên?]
[Đó là một cảnh hay, nhưng có vấn đề. Cố Anh Anh thực sự không tìm được nơi xảy ra vụ án sao?]
[Đây không phải là một bối cảnh cố định. Tất cả các cảnh trong chương trình này đều là những ngôi nhà thuê.]
[Này, có lẽ là phong thủy chủ nhà đã làm?]
Mặc dù tôi không thể nhìn thấy bình luận nhưng tôi có thể đoán được những gì họ đang nói.
Căn phòng này quả thực là hiện trường vụ án trong kịch bản, đồng thời cũng là hiện trường vụ án của người đã khuất.
Tổ tiết mục này có chút vận cớt chó trên người. Tôi chậc chậc hai tiếng, thấy bên ngoài chẳng có đồ đạc gì, trực tiếp xốc sô pha lên, từ phía dưới móc ra ba tấm thẻ manh mối.
Một hàng dấu hỏi trôi nổi trên hang bình luận.
[Làm sao cô ấy biết manh mối bị mắc kẹt ở đây?]
[Thật là thần kỳ...]
[Thần kỳ gì chứ, chuyện này thật mờ ám.]
Tôi vừa lấy thẻ manh mối chuẩn bị ra ngoài thì nhìn thấy Phong Trùy ở cửa thò đầu vào hỏi tôi: "Cô tìm ra nó chưa?"
Tôi giơ tay, hắn nhẹ nhõm khi nhìn thấy tấm thẻ manh mối trên tay tôi rồi bước vào.
"Tôi cũng tìm thấy, nhưng có gì đó không đúng, tôi có thể bàn bạc với cô được không?"
Mặc dù vừa rồi Phong Trùy kiêu ngạo nhưng rõ ràng hắn đã khuất phục trước thế lực phương Đông bí ẩn.
Nói xong, hắn trực tiếp đưa cho tôi tấm thẻ manh mối trên tay, rồi nói: "Tôi nghĩ lần này có thể không phải là một câu chuyện g/i/ế/t người thông thường. Có lẽ linh dị mới là trọng tâm. Không phải linh dị chỉ là yếu tố phụ như mọi người vừa suy đoán."
Phong Trùy quả thực là một sinh viên hàng đầu với bộ não rất tốt và hắn có thể đoán được hầu hết mọi thứ.
Tôi lấy tấm thẻ đầu mối của hắn liếc nhìn rồi nói: "Anh có thể có những nghi ngờ khác, nhưng không cần phải nói. Tôi có thể đoán ra, chỉ muốn nói là vấn đề mà anh suy đoán không lớn."
Đồng tử của Phong Trùy co lại khi nghe thấy điều này, hắn thở hổn hển và lắp bắp: "Cô… cô… cô đã biết phải làm như thế nào, sao còn..."
Hắn cũng biết mình không thể nói điều này trước màn hình nên chỉ nhìn tôi với vẻ kinh ngạc.
Tôi vỗ vai hắn.
"Chàng trai trẻ, hãy bình tĩnh và tin tưởng tôi."
Tôi đưa lại thẻ đầu mối cho hắn và bước ra ngoài.
Tốc độ thu thập bằng chứng của mỗi người cũng khác nhua, đạt thứ nhất là Phong Trùy, thứ hai là tôi, và thứ ba là nữ diễn viên Chu Ngọc Nhi, người nổi tiếng với vẻ đẹp và là biểu tượng gợi cảm.
Chu Ngọc Nhi đi về phía Phong Trùy và tôi với tấm thẻ manh mối trên tay. Cô ấy có đôi môi đỏ mọng và mái tóc gợn sóng. Hơn nữa, cô ấy trông khác với Bạch Như, cô ấy rất dịu dàng.
"Mọi người nhanh tới xem manh mối. Những gì tôi nhận được rất rời rạc, thật xin lỗi."
Phong Trùy không hề phản đối, chủ động trao đổi thẻ manh mối với cô ấy, thậm chí còn cùng tôi đến xem.
Ba tấm thẻ manh mối của Chu Ngọc Nhi là: giày cao gót, bàn chải đánh răng và cá hồi còn sót lại.
Nó thực sự không quan trọng.
Ba bức ảnh của Phong Trùy là tin nhắn hẹn hò, son môi và đôi khuyên tai.
Ba thứ của tôi là khăn tắm, tất và thẻ chìa khóa khách sạn.
Ba người chúng tôi cùng nhau suy nghĩ hồi lâu, sau đó Chu Ngọc Nhi lên tiếng: “Có vẻ như vẫn chưa đủ nhưng có thể suy ra người c/h/ế/t là một cô gái và đang hẹn hò trước khi c/h/ế/t. Từ tin nhắn ngày tháng và thẻ phòng có thể thấy phòng đã được đặt trước và cũng đã hẹn hò một thời gian dài."
Nói xong, cô dừng lại và cau mày.
“Vậy cô ấy c/h/ế/t như thế nào?”
Phong Trùy nói tiếp: “Có phải là bị g/i/ế/t vì tình không?”
Tốt lắm, hắn bị Chu Ngọc Nhi dắt mũi rồi. Tôi ngửi mùi hôi thối trên người Chu Ngọc Nhi giống hệt mùi trong căn phòng đó, nhưng lại có mùi nước hoa, càng ngửi càng ghê tởm.
Tôi nghĩ về giới tính trong kịch bản của mình và chỉ vào ba người bên kia cũng đã hoàn tất việc tìm kiếm bằng chứng.
"Bọn họ đều ra ngoài rồi, chúng ta cùng nhau xem một chút đi."