Cậu chủ nhỏ ngủ rồi.
Hạ Xuyên ôm cậu từ phía sau, nhấc chân cậu lên và đưa ngón tay vào lỗ nhỏ moi hết tinh dịch mình đã bắn vào ra.
Cậu chủ nhỏ dễ tự ái, nhỡ không lấy ra, mai ngủ dậy thấy tinh dịch chảy xuống quần lót là thể nào cũng lại ấm ức rồi len lén giận hờn.
Hạ Xuyên ngọ nguậy ngón tay, lúc ra ngoài còn không quên xoa xoa âm vật chốc lát.
Âm vật cứ như là một công tắc diệu kỳ, sờ một cái, Hoắc Vãn sẽ sung sướng rên hừ hừ mà dùng chân kẹp chặt ngón tay đầy quắn quéo.
Hạ Xuyên thấy rất chi là thú vị, chẳng nhịn được lại vui đùa một phen.
Hắn bế cậu chủ nhỏ ra ngoài lên chiếc giường da bên cạnh, tách hai chân cậu, cầm điện thoại rồi chụp ảnh chân dung cho bé bướm.
Máy quay lỗ kim không ra được hình ảnh nét căng, hắn phải lưu mấy tấm về sau còn dùng an ủi thằng em trai của hắn.
Chụp hình xong hắn vẫn không thỏa mãn, lại mở chế độ quay, rồi hắn thọc hai ngón tay vào, tách ra, để lộ thịt non sâu hoắm bên trong cái động nhỏ, đoạn hắn khẽ cò cưa mấy cái, lúc rút ra ngón tay đã ướt nhẹp.
Cuối cùng Hạ Xuyên không nhịn được, nâng chim cắm vào bằng tốc độ rùa bò, dưới ánh đèn lấp lóa hắn thấy màu da hai ngược trái ngược rõ ràng.
Hạ Xuyên nhìn chú bướm hồng hào mọng nước của Hoắc Vãn trong video, rồi lại nhìn chú chim hơi đậm của mình.
Người đẹp và quái vật, Hạ Xuyên lặng lẽ xuýt xoa, quả đúng là đôi lứa xứng đôi.
Lỗ nhỏ ướp nhẹp bị thụt ra thụt vào, môi bé bị giã sưng, may sao bé cửa hậu đằng sau đã chặt lại như cũ chứ không hề có vết thương nào.
Hạ Xuyên quay liền mười mấy phút, đến khi dung lượng không đủ mới lưu luyến tắt điện thoại đi.
Hắn cụp mắt, nhớ vừa rồi Hoắc Vãn lẻn vào chăn vì không muốn để mình hôn, hắn bèn nổi lòng trả thù mà ghé sát, vùi mặt vào âm hộ Hoắc Vãn mà hung tàn mút âm vật đối phương.
Không cho hôn à, đã vậy ông càng hôn đấy!
Hắn liếm láp môi bé rồi lại thò lưỡi vào âm đo khuấy đảo một phen, mãi đến khi Hoắc Vãn đã nước nôi tung tóe hắn mới chịu buông tha.
Sau khi dùng khăn tắm lau người cho Hoắc Vãn, hắn bế cậu lên giường đắp chăn cẩn thận, tiếp đó dọn sạch dấu vết về mình rồi mới hài lòng nhảy cửa sổ rời đi.
Trưa hôm sau, Hạ Xuyên đang cho chó ăn thì bị quản gia gọi ra sân trước.
Đứng cùng với hắn còn có hai vệ sĩ khác là A Khoa và A Học.
Ban đầu Hạ Xuyên còn tưởng Hoắc Vãn đã nói thẳng với quản gia chuyện hai bữa vừa rồi, lúc đến nghe mới biết, ra đây là thứ mà cậu chủ nhỏ gọi là "không bỏ qua".
"Cậu chủ nói cần một người bảo vệ lúc ngủ.
Nghĩa là sẽ kê một chiếc giường trong phòng cậu chủ, buổi tối người này có trách nhiệm chăm nom cậu chủ một chút.
Ba các cậu ai bằng lòng đi?" quản gia nói, "Mỗi tháng được thêm một nghìn đồng."
A Khoa vốn không hứng thú gì, nay nghe đến tiền thưởng một cái là hào hứng không thôi: "Cháu! Vừa khéo cháu cháu cũng chăm sóc cậu chủ buổi sáng nên có kinh nghiệm rồi."
A Học: "Ban ngày cậu chăm sóc cậu chủ cũng mệt rồi, tối nghỉ ngơi cho khỏe, cứ để tôi đi thì hơn."
Quản gia không chọn người ngay mà cười hỏi, "Mấy cậu ngủ có ngáy không?"
"Chuyện này..." Lần này A Khoa A Học đều ngắc ngứ, họ không chỉ ngáy, mà còn nghiến răng luôn.
Lúc này Hạ Xuyên mới ung dung mở miệng: "Tôi không ngáy, để tôi đi."
Quản gia gật đầu, "Được, giường sẽ được chuyển tới trong hai ngày nữa, hôm nay đành phiền cậu phải ngủ ghế sofa trước vậy."
Ánh mắt Hạ Xuyên ánh lên nụ cười, "Không phiền, được chăm sóc cậu chủ là vinh hạnh của tôi."
Quản gia cười vui vẻ, cậu chàng này không chỉ ưa nhìn mà còn rất khéo miệng, quả là lựa chọn đúng đắn.
Ban sáng khi cậu chủ chợt yêu cầu có người bảo vệ khi ngủ, ông đã vô cùng kinh ngạc, vì cậu chủ nhỏ không phải người thích lệ thuộc, nếu tự lo được thì tuyệt đối không muốn nhờ cậy ai, ngay cả buổi sáng cũng không cần vệ sĩ thì sao tối lại cần người chăm sóc?
Nhưng với tư cách là một quản gia ông không thể truy vấn chuyện của nhà chủ, chỉ có thể tự mình đoán mò thôi, bức bối vô cùng.
Tuy nhiên may là cậu chủ nhỏ tốt bụng, chủ động giải đáp thắc mắc của ông.
Cậu chủ nhỏ nói dạo này hay nằm mơ ác mộng, mất ngủ trầm trọng hơn, nên cần tìm một người nặng dương khí và có chất lượng giấc ngủ tốt nằm cùng phòng, bởi cho rằng như vậy sẽ ngăn được những cơn ác mộng.
Dù nghe không thuyết phục nhưng quản gia vẫn chọn tin.
Ông đã làm việc cho nhà họ Hoắc mấy chục năm rồi, phải tin tưởng chủ nhân vô điều kiện thì mới có thể đồng hành dài lâu được, tùy tiện suy đoán tâm tư người chủ là đại kỵ của một quản gia.
Tối hôm đó, Hạ Xuyên ôm theo chăn mà quang minh chính đại tiến vào phòng ngủ của cậu chủ nhỏ.
Phòng ngủ Hoắc Vãn rất rộng, thành ra vị trí cho giường mình vẫn cách giường Hoắc Vãn rất xa.
Nhưng vẫn buồn cười quá, Hạ Xuyên ngồi trên sofa mà cũng sắp bật cười.
Không biết Hoắc Vãn sẽ có thái độ gì sau khi biết được chân tướng?
Hạ Xuyên vùi mặt vào lòng bàn tay, điên rồi, sao vợ lại ngốc nghếch đến đáng yêu như vậy!
"Anh có đấy không? Tôi tắm xong rồi, nếu anh không ngại thì có thể dùng phòng tắm của tôi." Hoắc Vãn mặc đồ ngủ, bước ra khỏi phòng tắm và lục tìm chiếc gậy chống.
"Tôi đây." Hạ Xuyên đứng dậy dìu cậu về giường, "Cậu chủ muốn sấy tóc chứ?"
"À..." Hoắc Vãn bỗng nhớ đến thảm họa nóng đầu của mình lần trước, lại lắc đầu, "Không cần, cảm ơn anh, tôi lau qua là được."
"Tôi lấy khăn cho cậu."
Hoắc Vãn nói, "Cảm ơn anh."
Hạ Xuyên lấy khăn xong không buồn hỏi đã phủ khăn lên đầu Hoắc Vãn, rồi nhẹ nhàng lau.
Hoắc Vãn không từ chối, vì xem ra người vệ sĩ này rất nhiệt tình, mà cậu thì không thích dội một gáo nước lạnh lên lòng nhiệt tình của người khác.
Nhưng lúc vệ sĩ tiến sát gần, Hoắc Vãn lại bỗng ngửi được mùi hương rất quen thuộc từ trên người hắn, phảng hương cỏ cây nhè nhẹ, gần như giống hệt mùi của kẻ hôm qua.
"Cứ để tôi tự lau thôi." Hoắc Vãn giữ chiếc khăn, "À...!anh dùng nước hoa à?"
Hạ Xuyên nhướng mày: "Sao thế?"
Hoắc Vãn không chắc chắn mình có nhầm lẫn gì không, cậu không khỏi sáp lại gần ngửi ngửi, "Hình như tôi từng ngửi thấy mùi này...!có phải nước hoa không?"
"Ồ, cậu nói cái này à." Hạ Xuyên bịa chuyện không cần nghĩ ngợi, "Mua đại ngoài vỉa hè ấy, dùng để át mùi lạ trong tủ quần áo đi, nên chắc quần áo cũng dính chút."
"Hàng vỉa hè? Hàng vỉa hè nào?"
"Chuyện này thì...!tôi ghé qua nhiều hàng vỉa hè lắm, cụ thể ở đâu thì tôi không chắc được.
Nhưng mấy loại này họ toàn nhập hàng trên mạng thôi, hẳn là đâu cũng bán, cậu chủ muốn mua à?"
"Không phải, tôi không dùng nước hoa." Hoắc Vãn hơi dừng, trầm ngâm hồi lâu lại thấy câu hỏi mình đặt ra vô ý quá, liền khen một tiếng: "Nhưng mùi này của anh thơm lắm."
Hạ Xuyên thoáng mỉm cười, "Vậy tôi đi rửa mặt trước đã nhé."
Hoắc Vãn nhoẻn miệng cười gượng gạo, "Ừ."
Mùi kia, không giống mùi nước hoa bán vỉa hẻ cho lắm, nhưng mà Hạ Xuyên cũng không giống một người nói xạo.
Hoắc Vãn chẳng thể nào hiểu nổi, không lẽ tên đàn ông ấy cũng thích đi dạo ngắm mấy hàng vỉa hè? Nếu gã còn theo dõi mình thì chắc chắn sẽ biết chuyện phòng mình đã có vệ sĩ.
Hy vọng mấy ngày tới gã sẽ thức thời mà đừng trở lại.
Khi Hạ Xuyên rửa ráy xong xuôi ra ngoài thì Hoắc Vãn đã ngủ rồi.
Có lẽ có vệ sĩ ở cùng nên cậu rất an tâm, ngủ say như chết.
Hạ Xuyên không quấy phá cậu, hắn chỉ đứng một bên nhìn cậu đầy lưu luyến.
Được cái này phải đánh đổi cái kia.
Dù giờ hắn không thể xâm chiếm cậu chủ nhỏ mỗi ngày, nhưng được quang minh chính đại nhìn cậu chủ ngủ thì đây vẫn là một sự lựa chọn tuyệt vời.
Bàn tay Hoắc Vãn thon dài và trắng nõn, Hạ Xuyên đưa tay như được chạm vào.
Nhớ lại cảnh hôm qua mình đan tay với cậu mà mũi lại lạo xạo, cảm giác máu mũi sắp chảy ra lần nữa.
Cậu chủ nhỏ quả là một mỹ nhân, nơi nào nơi nấy đều hoàn mỹ, chỉ nằm ngủ thôi mà đã thấy mê người.
Chậc, cổ họng khô quá.
Loáng cái đã một tháng trôi qua, tiết trời ngày càng lạnh.
Trong phòng nhạc, A Khoa thấp thỏm đứng bên cạnh cậu chủ nhỏ: "Cậu chủ, tôi có thể xin nghỉ hai tuần được không?"
Hoắc Vãn chạm lên phím đàn: "Sao thế?"
"Trưa mẹ tôi có gọi báo rằng bố tôi đi xe đạp điện bị ngã, nghe mẹ kể thì bố bị rạn xương quai xanh và gãy xương sườn, giờ phải nằm viện, tôi..." A Khoa gãi mũi, vành mắt đỏ lên, anh ta thật sự rất bối rối.
Làm ở đây lương cao mà chủ thuê thì tốt bụng, anh ta cũng muốn được làm lâu dài.
Nhưng không thể bỏ mặc bố mình được.
Bây giờ vừa làm được chừng một tháng đã xin nghỉ dài hạn rồi thì khả năng không giữ được việc nữa.
"Nghiêm trọng đến vậy?" Hoắc Vãn ngẩng đầu, ngón tay hơi co lại, "Nhà anh có ở vùng này không?"
"Thưa không, tôi đã đặt vé tàu gấp, lát nữa sẽ đi." A Khoa đứng thẳng lưng, đầu cúi xuống, "Sa thải hay trừ tiền tôi cũng đều chấp nhận, cậu chủ không cần băn khoăn nhiều."
"Anh nghĩ nhiều rồi, tôi thông cảm mà." Hoắc Vãn nghĩ ngợi chốc lát rồi nói, "Không cần vội vàng trở lại, đợi bác trai hồi phục rồi hẵng tính.
Lần này coi như cho anh nghỉ phép, vừa khéo chú Vương cũng sắp định cho các anh nghỉ Tết."
A Khoa mấp máy môi đầy xúc động, "Cảm ơn cậu chủ, chắc chắn tôi sẽ làm thật chăm chỉ khi trở về!"
A Khoa đi hừng hực khí thế, phòng nhạc bèn tuyển người thay ca.
Hạ Xuyên chuyên cho chó ăn bị miếng bánh ngon rơi trúng đầu, giờ này ngồi ngoài phòng nhạc mà lòng vẫn lâng lâng.
Hắn cứ tưởng mình sẽ phải tranh cướp với A Khoa đến tận cùng trái đất, ai ngờ...!đây gọi là gì? Trời muốn giúp mình à?
Cuối cùng cũng được chăm sóc vợ rồi, hạnh phúc quá đi thôi!
Một tháng qua dù đêm nào Hạ Xuyên cũng được ở chung phòng với Hoắc Vãn, nhưng thực tế lại chẳng tiếp xúc được bao lần, chỉ nhìn mà không thể chạm, hắn sắp nghẹn hỏng rồi đây.
Giờ thời thế đã khác, ít ra hắn có thể nhân dịp sờ nắn bàn tay xinh xẻo lúc dìu cậu chủ nhỏ lên xuống cầu thang~
Hạ Xuyên rút điện thoại xem video hai người làm tình khi trước.
Hắn nhìn khuôn mặt động tình của Hoắc Vãn trong video, rồi lại nhìn Hoắc Vãn luyện đàn qua cửa sổ.
Hoàn toàn là hai cảm giác bất đồng.
Nếu không phải đích thân trải nghiệm, thì hắn cũng không tin Hoắc Vãn có thể lộ ra biểu cảm như thế.
Cứ nghĩ đến việc biểu cảm này chỉ có mình hắn được nhìn, cũng như chỉ có mình hắn biết bí mật của Hoắc Vãn, là Hạ Xuyên lại không nén nổi tâm trạng sung sướng trong lòng, quả là sảng khoái cả tâm lẫn người.
Nếu có được nhiều hơn nữa thì tốt biết mấy.
_______
Tác giả có lời:
Cậu chủ nhỏ Hoắc: Lưu manh T︿T