Miên Miên, Trời Nắng Rồi

chương 4: hoàn chính văn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Khi Lâm Thư nhắn tin cho tôi, đúng lúc tôi vừa bước ra khỏi văn phòng của bác sĩ.

Cậu ấy hỏi tôi cuối tuần có rảnh không.

Tôi đọc được rồi, nhưng tôi không trả lời.

Khi anh Tiểu Phong nhắn tin cho tôi, tôi đang đứng ở hành lang trước cổng bệnh viện.

Anh ấy nói hạng mục mà nhóm của Lục Hằng làm đã rất thành công.

Anh ấy hỏi tôi có tham gia bữa tiệc ăn mừng vào cuối tuần không.

Tôi đọc được rồi, nhưng cũng không trả lời.

Hình như tôi sắp c.hết rồi.

Thảo nào trước đây ngày nào cũng bị đau đầu, đôi khi còn không nhìn thấy gì.

Con người bác sĩ khá tốt.

Ông ấy thấy tôi là một cô gái trẻ, nói chuyện rất lịch sự, muốn an ủi tôi.

Ông ấy nói tôi phát hiện sớm.

Điều trị tốt có thể sống thêm vài năm nữa.

Vậy nên, có vẻ như sau vài năm nữa tôi sẽ phải c.hết.

.........

Dường như có một chút an ủi.

Tôi hơi buồn.

Tôi luôn tuân thủ pháp luật, giúp người khác vui vẻ.

Không hút thuốc, không uống rượu, không uốn tóc.

Thậm chí cũng không dám uống nhiều coca.

Chỉ là thích uống trà sữa.

Tại sao trẻ như vậy đã phải c.hết rồi?

.........

Chẳng lẽ ông trời ghen tị với người tài sao?

Vậy thì tôi thà ngu ngốc hơn một chút.

(Nguyên văn: 天妒英才): Hiểu đơn giản là ông trời rất ghen tị với một người có trí thông minh xuất chúng nên đã ra tay sớm, khiến cho họ c.hết trẻ.

Anh Tiểu Phong gọi cho tôi.

Anh ấy nói Lục Hằng uống say rồi, bảo tôi đón cậu ta về.

Tôi nói tôi không muốn, sau đó cúp máy.

Vài giây sau, anh ấy lại gọi lại.

Lần này là giọng của Lục Hằng.

Cậu ta gọi tôi là Miên Miên.

Cậu ta nói, “Miên Miên, hãy đến đón mình về nhà.”

Khắp người tôi nổi da gà.

Xem ra vấn đề của Lục Hằng có chút nghiêm trọng.

Uống rượu đến nỗi đầu óc có vấn đề rồi.

Thế nên tôi vội hỏi địa chỉ.

Trước đây mỗi lần cậu ta tụ tập uống say đều là tôi đưa cậu ta về.

Nhưng mỗi lần đưa đến cửa tiểu khu, Lục Hằng dường như tỉnh táo lại một chút.

Cậu ta sẽ hung dữ gỡ tay tôi ra, sau đó kêu tôi cút càng xa càng tốt.

Nhưng những lần sau đó, bọn họ vẫn gọi cho tôi sau bữa tiệc.

Vẫn bảo tôi đến đón Lục Hằng về.

Vì vậy sau đó tôi liền rút kinh nghiệm.

Đưa đến cửa tiểu khu thì tự động buông tay, sau khi xác nhận cậu ta tỉnh táo một chút, liền vẫy tay chào tạm biệt.

Nhưng hôm nay có vẻ khác.

Đến cửa tiểu khu rồi mà cậu ta cũng không có dấu hiệu tỉnh táo.

Tôi vỗ vỗ hai má cậu ta: “Lục Hằng?”

Không có phản ứng.

Tôi tăng thêm sức tiếp tục vỗ: “Cậu còn không tỉnh thì mình sẽ kéo cậu vào đấy?”

Vẫn không có phản ứng.

Được thôi.

......

Lục Hằng rất nặng, lúc dìu cậu ta lên sofa, tôi đã thở hồng hộc.

Tôi thấy trên tủ tivi bày những bức ảnh của mẹ Lục Hằng.

Đã lâu rồi không gặp dì xinh đẹp.

Tôi nhớ rất nhớ dì ấy.

Không biết dì ấy ở bên kia có sống tốt hay không, có ai nói chuyện phiếm với dì ấy hay không.

Nhưng mà không có cũng không sao.

Mấy năm nữa thôi là Miên Miên có thể tới nói chuyện phiếm với dì rồi.

Dì thích nói chuyện phiếm với Miên Miên nhất đúng không.

Hình như Lục Hằng tỉnh rồi.

Lại hình như không phải vậy.

Cậu ta lại gọi tôi là Miên Miên.

Tôi lại giật mình lần nữa.

Không cẩn thận làm đổ nước nóng lên người Lục Hằng.

Nhưng cậu ta không tức giận.

Cậu ta chỉ đưa tay chạm vào mặt tôi.

Mắt của cậu ta rất đỏ.

“Mình vốn tưởng rằng mẹ mình sẽ ghét cậu.” Cậu ta thì thào.

Tôi chớp chớp mắt không dám tin.

Tại sao dì xinh đẹp phải ghét tôi chứ?

Cậu ta dường như cũng cảm thấy vô lý, thế nên cười một cái: “Nhưng không ngờ, người bà ấy thích nhất lại là cậu.”

Tôi khẽ trợn mắt, tôi rất dễ khiến người khác thích không được hay sao.

“Miên Miên.” Cậu ta lại gọi tôi, “Có phải lúc trước mình đối xử với cậu rất không tốt hay không?”

Tôi gật đầu mà không do dự.

Cậu ta lại dường như không nhìn thấy, bấm đầu ngón tay bắt đầu đếm.

“Ném kẹo của cậu xuống đất.”

“Ném bóng rổ lên người cậu.”

“Phá bàn ghế của cậu.”

“Cắt nát bài kiểm tra của cậu.”

“Nhìn người khác đẩy cậu xuống cầu thang.”

“Cười nhạo cậu bị thương.”

“Hất đổ bánh ngọt mà cậu làm.”

“Hại cậu đập vào góc ghế.”

Tôi bịt miệng cậu ta lại.

Đừng nói nữa.

Nhức đầu.

Hơn nữa, cậu chỉ có mười ngón tay, đếm được hết sao?

Nhưng cậu ta lại gỡ tay tôi ra, mắt nhìn chằm chằm vào tôi: “Miên Miên, mình thật sự là một người rất tệ.”

Tôi gật đầu không nói gì.

Cậu ta lại dường như đột nhiên bắt đầu có chút tủi thân.

“Nhưng cậu chơi với Lâm Thư rất vui, không quan tâm tới mình.”

“Cậu còn làm bánh cho thằng con trai khác.”

???

Bây giờ hình như đầu óc có bệnh là tôi, không phải cậu ta, đúng không?

Cậu ta không bình thường, tôi sẽ tránh xa cậu ta.

Tôi đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Lúc này, cậu ta cử động, ôm lấy tôi từ sau lưng.

Đầu cậu ta đặt lên vai tôi, “Xin lỗi Miên Miên, xin lỗi... cậu có thể đ.ánh mình, mắng mình, có thể trả lại cho mình những điều kia, bao nhiêu lần cũng được.”

Vừa nói, cậu ta có chút nghẹn ngào: “Cậu có thể đừng hận mình được không.”

Tôi thở dài, cuối cùng vỗ tay cậu ta.

“Lục Hằng, tôi không thể hận cậu.”

“Nếu không, tôi sẽ hận cậu đến c.hết mất.”

Cậu ta sững người.

Như thể vừa bị thương nặng.

Nhưng chẳng liên quan gì tới tôi.

Tôi cũng sắp c.hết rồi.

Lục Hằng đến cửa khuôn viên ký túc xá tìm tôi.

Tôi không ra ngoài.

Đau đầu.

Nghe nói bên ngoài đột nhiên đổ mưa.

Nhiều người trong trường theo đuổi cậu ta như vậy, chắn chắn sẽ có người tặng ô cho cậu ta thôi.

Lục Hằng mua một cái bánh.

Giống hệt cái mà cậu ta hất đổ trong bữa tiệc sinh nhật của mình.

Tôi không ăn.

Nên đã trả bánh về nhóm của cậu ta.

Tôi nói cái này không đẹp như tôi vẽ, không thích lắm.

Nhưng tôi không hất đổ nó xuống đất.

Trân trọng thức ăn là quan trọng nhất.

Nhưng biểu cảm của Lục Hằng vẫn rất khó coi.

Tôi xin nghỉ phép trên trường để về nhà.

Phụ đạo viên hỏi tôi lí do.

Tôi nói tôi nhớ mẹ.

Mẹ biết chuyện rồi.

Trong lúc đang sắp xếp hành lý của tôi.

Aiz, chuẩn bị lời để nói với mẹ nhiều ngày như vậy cũng không dùng được.

Trước đây, tôi luôn nói mẹ khóc như một con thỏ.

Bây giờ thì có hai con thỏ rồi.

Hai con thỏ nằm trên một chiếc giường.

Thỏ con chạm vào mũi thỏ mẹ, thỏ con nói, mẹ xem, chúng ta có giống hai con thỏ không.

Tay thỏ mẹ rất ấm áp, thỏ mẹ xoa đầu thỏ con.

Đôi mắt đỏ hoe không nói gì.

“Mẹ, mẹ nói xem, có phải ba nhớ Miên Miên rồi không?”

“Lúc nhỏ hai người luôn thích hỏi con yêu mẹ hơn hay yêu ba hơn.”

“Nói cho nhỏ mẹ biết, Miên Miên yêu mẹ nhiều hơn một chút.”

“Cho nên Miên Miên còn muốn ở bên mẹ thật lâu.”

“Ba là đàn ông, ở một mình có lẽ cũng không sao đâu.”

“Nhưng nếu mẹ ở một mình, Miên Miên không nỡ.”

“Ba yêu Miên miên như vậy, yêu mẹ như vậy, nhất định sẽ đồng ý.”

......

“Mẹ, Miên Miên sẽ nghe lời bác sĩ.”

"Đau đầu cũng không sao, rụng tóc cũng không sao, không nhìn thấy gì cũng không sao."

“Miên Miên chỉ muốn ở bên mẹ nhiều hơn.”

Hôm nay chính thức bắt đầu điều trị!

Ông bác ở giường bên cạnh đã điều trị ở đây rất lâu.

Tóc của ông ấy rụng hết rồi.

Nhưng ông ấy lại nói với tôi.

Tôi nên khen ông ấy ở tuổi này rồi mà không có một cọng tóc bạc nào.

Ừm.

Tôi nghĩ tôi nên chọn tóc giả trước.

Lục Hằng đến rồi.

Khi cậu ta đến, đúng lúc mẹ có việc phải đi ra ngoài.

Tôi vừa trải qua hóa trị đau đến nỗi tái nhợt.

Không biết có phải ảo giác hay không.

Lục Hằng nhìn thấy tôi như vậy giống như bị người ta đ.ấm mạnh vào ngực.

Cậu ta hỏi tôi bị làm sao.

Tôi nói tôi có một khối u ác tính trong đầu.

Biểu cảm của cậu ta dường như đau đớn hơn.

Bàn tay nắm chặt đặt ở đầu gối có chút run lên.

Vì vậy, tôi cười hì hì nói thêm, cậu không phải luôn hỏi sao tôi vẫn chưa đi c.hết đi sao.

Bây giờ tôi có thể trả lời cậu rồi.

Hình như tôi s.ắp chết rồi.

Thực ra việc rắc muối lên trái tim người khác tôi cũng biết làm.

Tôi nheo mắt nhìn hai tay cậu ta nắm chặt lấy tay tôi.

Ngước lên nhìn tôi, đôi mắt đỏ hoe.

Cậu ta nói với tôi, cậu ta chưa bao giờ nghĩ tới chuyện đó.

Cậu ta nói với tôi, cầu xin tôi hãy sống.

Tôi nói, lần đó tôi lăn xuống cầu thang nguy hiểm biết bao, nhưng cậu lại nói tôi đáng đời.

Lại thêm một chút muối.

Nhìn vào biểu hiện đau đớn của cậu ta, đột nhiên tôi cảm thấy mình có hơi quá đáng.

Vậy nên tôi rút tay về.

Chỉ nói với cậu ta rằng tôi mệt rồi.

Nghe nói thời gian trước Lục Hằng vừa khởi nghiệp.

Vậy thì khoảng thời gian này chắc là thời điểm cậu ta bận rộn nhất.

Tại sao vẫn còn thời gian ngày nào cũng đến chỗ tôi?

Mẹ lo lắng cho sức khỏe của cậu ta, nhưng cậu ta lại nói không sao.

Mẹ luôn cố tình dành thời gian cho tôi và cậu ta.

Vậy nên, hôm nay tôi không nhận táo mà cậu ta đưa đến.

Tôi cười và nói với cậu ta, không phải ngày mai tôi sẽ đi đời, cho nên cậu không nhất thiết phải đến mỗi ngày như vậy, tôi không khiến cậu bận tay.

Cậu ta hơi sửng sốt.

Trước mắt cậu ta sầm lại, sắc mặt còn kém hơn so với một người bệnh như tôi.

Cậu ta kiên nhẫn gọt táo để sang một bên, sau đó đắp chăn cho tôi.

Cậu ta cầm áo khoác trên lưng ghế lên rồi nói với tôi trước khi đi: Ngày mai gặp.

......

Tùy, tôi đâu có hơi mà để ý đến cậu ta.

Lâm Thư đến rồi.

Khi cậu ấy đứng ở của, tôi đã không nhận ra.

Cậu ấy mặc một bộ vest và không đeo kính.

Tóc đáng lẽ đã được chải gọn gàng, nhưng do chạy nhanh nên tản xuống vài sợi.

Vào khoảnh khắc tôi nhìn thấy cậu ấy, tôi đã không để ý đến đến cậu ấy hơn một tháng rồi.

Tôi không nói với ai về bệnh tình của mình.

Mấy người bạn tốt nhất trong trường cũng không nói.

Cho nên Lâm Thư không có cách nào biết.

Tôi hơi chột dạ, vẫy tay với cậu ấy.

“Xin chào Lâm Thư.”

Cậu ấy luôn cười mỗi khi nhìn thấy tôi.

Nhưng hôm nay thì không.

Lúc cậu ấy nhìn thấy tôi đôi mắt đã đỏ lên rồi.

Tôi còn định nói gì đó, nhưng cậu ấy đã lao đến và ôm chầm lấy tôi.

Vòng tay của cậu ấy run rẩy.

Tôi có thể cảm nhận được, hơn một tháng nay Lâm Thư chắc chắn đã trải qua rất vất vả.

Cậu ấy dường như có cả ngàn lời muốn nói cho tôi biết.

Nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

......

Lâm Thư ở lại với tôi cả buổi chiều.

Rõ ràng bản thân rất đau lòng nhưng vẫn cố chọc tôi vui vẻ.

Nhưng Lâm Thư là một tên mọt sách, làm sao có thể kể chuyện cười.

Chuyện cười của cậu ấy rất cũ kỹ và nhàm chán.

Nhưng tôi vẫn cười.

Bởi vì chỉ khi tôi cười thì cậu ấy mới cười.

Tôi thích má lúm đồng tiền của cậu ấy.

Khách thường trú trong phòng bệnh lại có thêm một người:

Lâm-thích kể chuyện cười-chuyện cười không hề buồn cười tí nào-má lúm đồng mê người-Thư.

Hôm nay thời tiết rất tốt.

Tôi nói tôi muốn ra ngoài đi dạo.

Lâm Thư lập tức mượn xe lăn, cùng mẹ đẩy tôi ra ngoài.

Có rất nhiều trẻ con trên bãi cỏ của bệnh viện.

Chúng đang thổi bong bóng.

Tôi xoay đầu nói với Lâm Thư tôi cũng muốn.

Nhưng trong bệnh viện làm sao có thể bán n ước thổi bong bóng cơ chứ.

Thế là cậu ấy nhìn vào cái miệng đang phụng phịu của tôi, nhìn vào biểu cảm bất lực của mẹ tôi, cuối cùng nhìn vào những đứa nhóc đang cười đùa ở phía xa.

Tôi nhìn Lâm Thư đi tới chỗ các bạn nhỏ.

Nhìn cậu ấy bị trẻ con vây quanh luống cuống tay chân.

Nhìn cậu trai một mét tám mấy ngồi xổm xuống, lấy ra một cây kẹo m út từ trong túi giao dịch với một bạn nhỏ.

Cậu ấy vẫn luôn đựng kẹo trong túi.

Là để cho tôi.

Mỗi lần tôi uống thuốc xong, tôi đều cảm thấy đắng đến mức cau mày.

Lúc này cậu ấy sẽ lấy kẹo m út ra, bóc bỏ kẹo đưa vào miệng tôi.

Hương vị mỗi lần đều khác nhau.

Lâm Thư và bạn nhỏ giao dịch thành công, cậu ấy cầm nước bong bóng chạy đến trước mặt tôi.

Tôi cười rồi đón lấy, rút ra cây que thổi bong bóng.

Phồng má, thổi ra.

Bong bóng hình tròn bay ra từng cái một.

Tôi nhìn chúng phản chiếu ánh sáng đầy màu sắc dưới ánh mặt trời, nói với mẹ tôi, chúng thật đẹp.

Mẹ gật đầu và nói, phải.

Nhưng thổi một hồi, tôi lại có chút muốn rơi nước mắt.

Bởi vì bong bóng chỉ bay trong vài giây rồi biến mất.

Chúng chỉ tồn tại trong vài giây ngắn ngủi.

Lúc chúng tôi trở về phòng bệnh đúng lúc gặp Lục Hằng.

Trông cậu ta rất lo lắng, đầu đầy mồ hôi.

Lúc nhìn thấy tôi sắc mặt mới dịu đi vài phần.

Nhưng cậu ta cũng cùng lúc nhìn thấy Lâm Thư phía sau tôi.

Tôi lười nhìn cậu ta lại thay đổi biểu cảm gì, quay đầu nói với Lâm Thư rằng tôi muốn đi ngủ.

Cậu ấy nhẹ nhàng nói “Được”, sau đó vuốt lại mái tóc vừa bị gió bên ngoài thổi rối của tôi, cúi người bế tôi từ xe lăn lên.

Tôi vòng tay qua cổ cậu ấy.

......

Lúc Lâm Thư đặt tôi lên giường, ánh mắt của tôi nghiêng sang bên cạnh.

Từ sau khi tôi vào phòng Lục Hằng không hề động đậy nữa.

Cậu ta đứng đó, cả người cứng nhắc, giống như một chiếc đũa dễ gãy.

Ánh mắt của cậu ta vẫn dán vào tôi.

Nắm đ.ấm siết chặt.

Dường như giây sau móng tay bị khảm vào lòng bàn tay mềm mại.

M.áu chảy không ngừng.

Tôi chớp chớp mắt, dời tầm nhìn của mình.

Thị lực của tôi càng ngày càng trở nên không tốt.

Nhìn cái gì cũng thấy mơ hồ.

Nhưng tôi không nói cho mẹ biết.

Tôi sợ mẹ lén trốn đi khóc một mình.

Lục Hằng nói cậu ta thích tôi.

Tôi nói tôi biết.

Cậu ta nói rõ ràng lúc trước tôi luôn dính lấy cậu ta, đối xử tốt với cậu ta, cho nên tôi cũng thích cậu ta.

Tôi gật đầu cũng không phủ nhận.

Thế là cậu ta nắm lấy tay tôi, giống như một người c.hết đuối nắm lấy khúc gỗ nổi cuối cùng.

Vành mắt cậu ta đỏ như m.áu, giọng nói khàn khàn nghẹn ngào.

Cậu ta hỏi tôi có thể thích cậu ta lần nữa không.

Tôi rút tay về, nghiêng đầu hỏi cậu ta có biết sự khác biệt giữa hai từ trước đây và bây giờ hay không.

Nước mắt của cậu ta lăn xuống từ hốc mắt, hoảng loạn muốn nắm tay tôi một lần nữa.

“Chỉ cần thích một phần mười là được rồi, thật đấy, cầu xin cậu, Miên Miên… cầu xin cậu đừng giống như bây giờ.”

Tầm mắt càng mơ hồ hơn.

Tôi mơ mơ hồ hồ nhìn cậu ta càng cảm thấy khó chịu hơn.

“Tôi chưa từng ném đồ của cậu.”

“Chưa từng cầm bóng rổ đập vào cậu.”

“Chưa từng hại cậu ngã xuống cầu thang đau mấy ngày.”

“Chưa từng để cậu chờ đợi trong tuyết lạnh suốt mấy tiếng.”

“Cũng chưa từng làm cậu đập đầu đến nỗi ngất đi.”

Mỗi một câu được nói ra, mặt của cậu ta càng trắng đi một phần.

Cậu ta cúi sụp đầu, năm ngón tay nắm lấy chăn, dùng sức thở d ốc.

“Lục Hằng, bây giờ tôi chẳng thế nào cả, chỉ là không thích cậu nữa thôi.”

Tôi chỉ vào mắt của mình.

“Ban đầu khi còn nhỏ thích cậu là bởi vì cậu đẹp trai.”

“Sau đó đối xử tốt với cậu là bởi vì tôi biết tôi nợ cậu rất nhiều thứ.”

“Nhưng bây giờ tôi sắp mù rồi.”

“Tôi cũng đã dành cho cậu khoảng thời gian đẹp đẽ nhất của mình.”

“Lục Hằng, tôi không nhất thiết phải thích cậu nữa.”

Cả người cậu ta chợt cứng đờ.

Cứng nhắc ngẩng đầu lên.

Tôi cảm nhận được nỗi thống khổ và đau đớn nặng nề từ người đối diện.

Bàn tay run rẩy của cậu ta cố gắng chạm vào mắt tôi.

Cuối cùng tôi nhắm mắt lại, quay đầu không nhìn cậu ta nữa.

......

Giữa tôi và Lục Hằng vốn nên cách một lớp hận thù chồng chất.

Nhưng mẹ cậu ta thương yêu tôi, mẹ tôi thương yêu cậu ta.

Vì vậy, những rào cản khó khăn nhất trong tiểu thuyết ngược đãi trên chúng tôi đã biến mất.

Nhưng trước đây tôi thích cậu ta, bây giờ cậu ta thích tôi.

Trước đây và bây giờ không giống nhau.

Thế nên, chúng tôi vẫn không thể ở bên nhau.

Lục Hằng vẫn đến mỗi ngày.

Như thể không có chuyện gì xảy ra.

Cậu ta sẽ mua hoa cho tôi.

Mang đến cho tôi tất cả các thứ mới lạ mà cậu ta thấy trên đường.

Nhưng cậu ta sẽ tránh khoảng thời gian có Lâm Thư.

Cậu ta nói tôi nhất định sẽ khỏi.

Nói rằng cậu ta có rất nhiều thời gian để bù đắp cho tôi, làm cho tôi thích cậu ta một lần nữa.

Tôi phớt lờ cậu ta.

Tôi nghĩ cậu ta đang phát điên.

Hôm nay lại rụng thêm một lọn tóc.

Lôi kéo Lâm Thư bắt đầu chọn tóc giả.

Những kiểu tóc mà cậu ấy chọn rất kỳ lạ.

Nhưng tôi không nói với cậu ấy.

Bởi vì khi tôi đang chọn tóc giả, tôi đã sát lại gần và nhìn thấy đôi mắt của cậu ấy đã đỏ hoe.

Hôm nay tôi lại nôn mửa.

Cả người đau đớn, cắn đến nỗi môi đều rách ra.

Lâm Thư nhìn thấy hỏi tôi bị sao vậy.

Tôi nói tôi không cẩn thận cắn phải môi trong lúc ăn.

Cậu ấy không tin.

Nhưng tới trưa, cậu ấy đút cho tôi ăn từng miếng một.

Lâm Thư mang theo một người đến thăm tôi.

Sau đó tôi biết đây là một bác sĩ có tiếng trong ngành từ miệng của một y tá.

Rất khó mời.

Thì ra Lâm Thư xuất thân từ một gia đình y khoa.

Mọt sách Lâm Thư của chúng ta thật ra là một tiểu thiên tài y học Lâm Thư.

Lúc người kia kiểm tra cho tôi, Lâm Thư còn canh ở một bên.

Cậu ấy mím môi, trên mặt không có biểu hiện nào dư thừa.

Nhưng khi tôi chạm vào bàn tay của cậu ấy, tôi phát hiện nó rất lạnh.

Sau đó, người kia đọc báo cáo bệnh án của tôi và gọi Lâm Thư ra ngoài.

Họ đã nói chuyện rất lâu.

Rất rất lâu sau Lâm Thư mới đi vào.

Thật ra cơ thể của tôi như thế nào bản thân tôi hiểu rõ.

Nhưng mà tôi vẫn không nỡ để Lâm Thư như vậy.

Cậu ấy đã khóc, nhưng lau dọn dấu vết sạch sẽ, cố gắng thể hiện cảm xúc tích cực cho tôi xem.

Cậu ấy cười cười xoa đầu tôi, nói rằng tình hình của tôi đã tốt hơn nhiều.

Lâm Thư cười thật khó coi.

Rõ ràng má lúm đồng tiền đã lún sâu, cậu ấy còn cười.

Tôi gật đầu, bảo cậu ấy đến gần hơn một chút.

Cậu ấy ngoan ngoãn vâng lời.

Tôi ôm cậu ấy, giống như những lần cậu ấy đã ôm tôi.

Trước mắt tôi đã mờ mịt.

Nhưng tôi vẫn chớp mắt để nhìn cậu ấy rõ ràng hơn.

Tôi ngẩng đầu, hôn lên môi cậu ấy.

Môi của cậu ấy rất lạnh, giống như tay của cậu ấy vậy.

Tôi lại hôn lên khóe môi cậu ấy.

“Người ta nói hôn một cái sẽ không buồn nữa.”

“Lâm Thư, đây là lần đầu tiên chị hôn người khác, cho nên cậu nhất định không được buồn nữa.”

Tôi hoàn toàn không thể nhìn thấy gì nữa rồi.

Đau.

Đau đến rơi nước mắt.

Lâm Thư hôn lên mắt tôi.

Một giọt nước mắt rơi trên trán tôi.

Trộn lẫn với nước mắt của tôi.

Lúc Lục Hằng đến, tôi đã bảo mẹ ra ngoài.

Tôi gọi tên cậu ta.

Đây là lần đầu tiên tôi nói chuyện với cậu ta sau một khoảng thời gian dài.

Cậu ta sửng sốt hồi lâu mới ừm một tiếng.

Tôi nói với cậu ta, có thể giúp tôi chăm sóc mẹ không.

Tôi nói, cậu xem, cậu chăm sóc mẹ tôi ở trên này, tôi chăm sóc mẹ cậu ở dưới đó, rất công bằng phải không.

Cậu ta không đáp lại tôi một lúc lâu.

Tôi không thể nhìn thấy gì, vậy nên tôi mím môi và tiếp tục nói.

Tôi nói, nếu cậu không chăm sóc tốt cho mẹ tôi, kiếp sau mà gặp cậu thì tôi sẽ hận c.hết cậu.

Lục Hằng quả nhiên sợ tôi hận cậu ta.

Cậu ta đồng ý với tôi.

Khi đồng ý, giọng nói còn run rẩy.

Lục Hằng nói với tôi, điều đau đớn nhất trên thế gian này là hối hận.

Nhưng cậu ta lại rất hối hận.

Hối hận vì tất cả những điều đã làm với tôi.

Hối hận vì đã nhận ra quá muộn, đợi đến khi muốn thích thì đã không còn cơ hội và thời gian rồi.

Cậu ta nói nếu có kiếp sau để làm lại, cậu ta sẽ thích tôi ngay từ đầu.

Tôi nói đừng.

Tôi nói kiếp sau tôi đã định sẵn cho Lâm Thư, tôi không muốn nhìn thấy cậu ta một chút nào.

Cậu ta im lặng thật lâu.

Cuối cùng mỉm cười, cười đến nỗi bi thương lại bất lực, cậu ta nói: “Không sao, chỉ cần có thể để mình có cơ hội thích cậu một lần là được rồi.”

Lâm Thư ôm tôi và nói với tôi về những điều thú vị xảy ra khi cậu ấy làm hạng mục.

Tôi nghe mà không thể không mỉm cười.

Tôi kéo áo của cậu ấy.

“Lâm Thư, sau này cậu nhất định phải trở thành một bác sĩ cực kì cực kì giỏi.”

Cậu ấy cười, nhéo mũi hỏi tôi: “Cực kì cực kì giỏi là giỏi như thế nào?”

Tôi nghiêm túc suy nghĩ một chút, tôi nói: “Giỏi đến mức có thể chữa khỏi cho chị.”

Cả phòng bệnh chìm trong im lặng.

Lâm Thư hôn lên khóe miệng tôi, nghẹn ngào nói, được.

Thời tiết bên ngoài gần đây đều rất tốt.

Tôi thường để cho Lâm Thư và mẹ đẩy tôi ra ngoài để tắm nắng.

Sau đó thân thể thật sự không tốt liền chuyển thành phơi nắng qua cửa sổ phòng bệnh.

Thế giới này thật đẹp, có chút luyến tiếc.

Kỳ thực, tôi sống khá vui vẻ.

Tôi có một người mẹ yêu thương tôi.

Có sự nghiêm túc để đối xử tốt với một người, để thích một người.

Cũng có người nghiêm túc thích mình.

Ăn rất nhiều thức ăn ngon.

Cũng đã đến rất nhiều nơi có phong cảnh đẹp.

Chỉ là bệnh tật sau đó có chút đau, có chút mất hứng.

Tôi tin Lục Hằng sẽ chăm sóc tốt cho mẹ.

Cũng tin Lâm Thư sẽ trở thành một bác sĩ cực kì cực kì giỏi.

Vậy nên…

Vậy nên tôi sống khá vui vẻ.

Gần đây bên ngoài luôn có mưa, mưa rơi lất phất.

Tôi bảo Lâm Thư đọc dự báo thời tiết cho tôi nghe mỗi ngày, tôi nói tôi không muốn chọn một ngày ảm đạm.

Thế là cậu ấy đã đọc tất cả những ngày tiếp theo đều là ngày mưa.

Lâm Thư thật ngốc.

Mặc dù tôi bị mù, nhưng tôi không điếc.

Tôi có thể nghe thấy tiếng chim hót líu lo bên ngoài và tiếng cười đùa của trẻ con ở xa.

Lâm Thư lừa tôi.

Để trừng phạt, tôi đã cắn một cái lên môi cậu ấy khi hôn.

Tôi nói với Lâm Thư, tôi vốn muốn viết đến chương , cũng coi như là nói lời tạm biệt.

Nhưng viết đến đây tôi đã không còn sức lực nữa rồi, thực sự không thể viết tiếp nữa.

Xin lỗi nhé.

Trời nắng rồi.

CHÍNH VĂN HOÀN.

Truyện Chữ Hay