Miễn là còn có tôi thì nữ chính thua cuộc bị đá bởi tên bạn thuở nhỏ nhút nhát nhất định sẽ chiến thắng

chương 42: giá trị của ayano (phần 2)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đến trung học phổ thông, cách các bạn nam nhìn Ayano không hề thay đổi.

Tuy nhiên, Ayano thì đã có cách nhìn khác với mọi người xung quanh.

(Cậu con trai kia dần được nhiều bạn nữ để ý. Hẳn cậu ta sẽ là tâm điểm trong lớp học. Cậu con gái vừa giới thiệu bản thân đã có một hội riêng nhờ việc trò chuyện với những người đáng chú ý. Nên cẩn thận thì hơn. …)

Trường mới. Bạn học mới. Không ai biết về một Ayano trước cấp hai cả.

Đó là lý do tại sao cô ấy phải ghi nhớ khuôn mặt người khác thật nhanh. Nhớ mặt và tên thôi là chưa đủ. Cô ấy phải khắc ghi cả tính cách và vị trí ngồi của bọn họ vào trong đầu.

Đây sẽ là vũ khí để bảo vệ bản thân. Ánh mắt của Ayano tràn đầy sự nghiêm túc.

“Tớ thích những quý ông. Hiểu chứ? Cậu có hiểu được cảm xúc này không?”

“Ư-Ừm! Tớ hiểu rõ cảm xúc cậu rồi, Matsuyuki-san!”

Ai đó để bảo vệ bản thân. Chẳng quan trọng nếu đó là một người dễ bị ảnh hưởng.

Ai cũng có thể trở thành kẻ địch của Ayano. Và ai cũng có thể trở thành đồng minh của cô ấy.

Hầu như tất cả cậu con trai trong lớp đều có tình cảm với Ayano ngay từ đầu.

Một vài có ước mơ muốn cô ấy trở thành bạn gái mình, phần còn lại chỉ muốn được ở gần để bảo vệ cô. Mỗi người đều có một loại tình cảm riêng.

(Khi vào việc ngay thì sẽ rất đơn giản.)

Khoảng cách được thu hẹp lại rất gần, và cô ấy gọi tên thật bọn họ một cách thân thiện. Cũng như trong quá khứ, nhưng cô ấy không bao giờ để họ vượt qua ranh giới. Tất cả chỉ có thế.

Chừng nào không có sự việc ngoài ý muốn, mọi thứ đều như những gì Ayano muốn. Duy trì trạng thái “trên tình bạn và dưới tình yêu” đó.

Đó là cách duy nhất để có mối quan hệ tốt với bạn bè. Chẳng ai muốn hủy hoại tình bạn đẹp với một cô gái xinh đẹp cả.

“Ayano. Cậu có thể hẹn hò với mình không?”

Dù vậy, vẫn có những ngoại lệ. Dù cho cô ấy tránh việc ở một mình với cậu con trai khác, có một người vẫn cố gắng để tiếp cận Ayano.

Cậu ta không hề nghĩ về hậu quả khi lời tỏ tình của mình bị từ chối và có thể tình bạn bị phá hủy hoàn toàn. Cậu ta là tên ngốc ảo tưởng về một tương lai ở đó mình tay trong tay với cô gái tên Ayano chỉ bởi vì cậu ta có thừa sự tự tin.

(Cậu ta là kẻ thù của mình… đúng không nhỉ?”

Ayano mỉm cười đồng ý.

Nhưng không cần dùng những từ ngữ như “thích”. Cô ấy có cách khác để nâng cái tôi của cậu ta lên cao nữa, một cái tôi vốn đã cao sẵn rồi.

Và sau đó cô ấy xé vụn cái tôi đó… thành từng mảnh nhỏ.

“Đ-đó không thể là sự thật… Tôi đã sai sao…?”

Không để cậu ta phản kháng. Cô ấy cố tình để mọi người xung quanh cùng chỉ trích cậu ta và làm mọi chuyện tệ hơn. Cô ấy sỉ nhục đối phương trước mặt mình.

Cô lập kẻ thù trong lúc gia tăng đồng minh. Bằng cách đó, cô ấy có nói gì thì điều đó cũng là sự thật.

Bằng cách này, Ayano tiếp tục bảo vệ bản thân mình.

Bằng cách làm cho người kia thành kẻ xấu, cô ấy thành công chặn họng họ. Đôi khi cô ấy còn chuẩn bị trước chỗ trốn. Dù làm điều tồi tệ ấy, danh tiếng của Ayano chưa bao giờ bị ảnh hưởng nặng nề.

Bởi vì Ayano có rất nhiều đồng minh. Bởi vì Ayano có sức mạnh của số đông.

(Không ai bắt nạt được người nổi tiếng cả. Tất cả đều bị ảnh hưởng bởi định kiến xung quanh. … Tất cả đều là những tên ngốc.)

Thao túng người khác theo ý mình muốn. Ayano dần để ý mình đang trở thành một kẻ xấu.

Nó không làm Ayano thấy đau. Chừng nào Ayano không thấy đau, thì điều đó hoàn toàn bình thường.

“Vậy nhé, Matsuyuki, hôm nay bà vất vả rồi.”

“Masataka-kun, hôm nay cậu cũng vất vả rồi.”

Có những lúc Ayano ở một mình với một cậu con trai khác ở phòng họp của hội học sinh.

Masataka Sano là người duy nhất Ayano không thể hiểu được.

Cô ấy rất nhạy với yêu và ghét, nhưng không thể đọc được cảm xúc của Masataka. Ngay cả khi cố để tỏ ra thân thiện, cũng không có gì thay đổi cả. Cô ấy không thể ước chừng được khoảng cách giữa cô với cậu ta.

Cậu con trai ở cùng lớp với cô. Cậu ấy là người duy nhất trong lớp, cô ấy không thể đọc vị được.

“Tôi thắc mắc sao cậu lại làm thành viên phụ trách quản lý thư viện thế?”

“Tôi đoán chắc là do đây là công việc dễ nhất ở hội học sinh.”

“Thật ra thì, nó không hề dễ chút nào.” Masataka cười. Ayano cảm thấy cậu ấy rất chân thành mà chẳng toát lên bất kỳ sự ngạo mạn nào.

Ayano và Masataka cùng làm việc ở ban quản lý thư viện.

Luôn bị vây quanh bởi các bạn nam trong lớp, thời gian làm việc ở đây là lúc duy nhất cô ấy có thể trò chuyện với Masataka.

“Sao bà lại gọi tôi bằng tên thật vậy? Mà không, có vẻ ai bà cũng gọi họ bằng tên cúng cơm.”

“Nó không hề kỳ quặc đâu nhé. Việc cố gần gũi với mọi người xung quanh là hoàn toàn bình thường, không phải sao?”

“Tôi không nghĩ như bà. Ý tôi là, bà có thể gây hiểu nhầm đó.”

“Vậy là người hiểu nhầm tôi là cậu đúng không, Masataka-kun?”

“Không, không hề nhé.”

Nó không trực tiếp liên quan tới việc thích hay ghét lẫn nhau. Có lẽ đây cũng là lý do tại sao cô ấy có thể thoải mái nói chuyện phiếm với Masataka.

Cứ như thể bọn họ là bạn vậy.

(Cậu nghĩ gì về tôi, Masataka-kun?)

Ayano tò mò nếu có thể hỏi cậu ta trực tiếp không.

Nhưng bây giờ thì không thể. Chỉ tưởng tượng cảnh cậu ta đáp cậu ta với cô không phải bạn làm cô ấy thấy ngại.

Ayano dần tin vào việc mình có thể đọc được suy nghĩ của người khác. Với cô ấy, lúc bấy giờ, cô ấy cảm thấy sợ chính khả năng ấy.

Nhưng có một ngoại lệ làm cô ấy cảm thấy mình đã biết rõ hơn một chút về con người của Masataka-kun.

“Kentarou, cậu lại quên đồ kìa. Tớ đã nhắc cậu vừa nãy rồi mà.”

“Tớ biết mình để quên gì rồi. Tớ cũng biết cậu nhắc rồi, cậu không cần lập lại đâu.”

“Nếu cậu không nhớ mình sẽ lặp lại và lặp lại tới khi cậu nhớ ra.”

Masataka nhìn chằm chằm vào một cặp nam nữ ở phía kia.

Họ là Kentarou Osako và Chinatsu Sugito. Ayano chưa từng tiếp xúc trực tiếp với họ bởi vì khác lớp, nhưng Masataka đã chung lớp với họ hồi còn học cấp hai.

Cảm giác buồn bực và ghê tởm tỏa ra từ phía Masataka khi cậu ấy nhìn hai người bọn họ.

(Mình hiểu rồi… Masataka-kun thích Chinatsu-chan. Mình đoán rằng cậu ấy ghen tị bởi cô ấy chỉ quan tâm đến người bạn thuở nhỏ của mình.)

Ayano nhận ra cảm xúc của Masataka lúc đó chỉ bằng một ánh nhìn.

(Nhưng những cậu con trai khác đều thể hiện sự gần gũi với mình, kể cả họ có cảm tình với mình. … Nhưng mình không cảm thấy Masataka-kun thể hiện bất kỳ một cảm xúc gần gũi nào.)

Ayano cảm thấy điều gì đó cô đơn trong ánh mắt của Masataka khi chứng kiến cuộc trao đổi ngắn giữa Chinatsu và Kentarou, hai người theo cô ấy biết là bạn thuở nhỏ.

(… Là người yêu đơn phương, đúng không nhỉ?”

Nếu Masataka tỏ tình với Chinatsu và bị từ chối, hẳn cậu ấy sẽ không quay lưng và đổ lỗi cho cô ấy. Đó là những gì Ayano nghĩ trong đầu.

(Chúc may mắn, Masataka-kun.)

Ayano lần đầu tiên động viên tình cảm của một người khác.

Đây là cảm xúc thuần khiết giữa những người bạn.

*****

Khi Ayano sang năm hai, cô ấy và Masataka phải học khác lớp.

Nghĩ rằng mình ít ra vẫn sẽ làm ở ban quản lý, Ayano ứng cử vào vị trí năm trước mình đã làm, nhưng bất ngờ là Masataka giờ không còn làm thành viên ban quản lý thư viện nữa.

Ayano… cảm thấy có chút thất vọng, mà đúng hơn, phải là cảm thấy vô cùng thất vọng.

Thế nhưng, mọi người xung quanh cô ấy không hề thay đổi, và Ayano vẫn làm những điều ích kỉ chỉ để bảo vệ bản thân.

“U-Urgh…”

Ayano, người đã trải qua sự bắt nạt những ngày trước, đã có một bược ngoặt lớn thay đổi cuộc đời mình.

Vào giờ tan học hôm đó. Có một cậu con trai thu mình và khóc lóc ở một góc thư viện.

Ngày đó thư viện không có ai ở trong. Một mình Ayano là đủ lo hết những công việc cần thiết ở đó.

“Ừm, tớ có thể giúp gì cậu không?”

Có lẽ sẽ tốt hơn nếu cô ấy mở lời trước. Mọi chuyện chỉ có vậy, và Ayano không suy nghĩ gì nhiều về điều đó.

“Ể? Ma, Matsuyuki-san!?”

Ayano gọi tên Kentarou, người đang phải chịu đựng sự bắt nạt.

Truyện Chữ Hay