Mị Vương Tướng Môn Thế Gả Phi

chương 54-3: mỹ nhân kế, vật nam tính bành trướng (3)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Trong hoàng cung thị vệ nhiều như vậy, nếu như muốn quấy rầy bọn họ ta đã sớm đã quấy rầy, liền không làm phiền Mị Nhi tỷ tỷ , có duyên phận ắt sẽ gặp lại.”

Cung nữ bên người Lương Thi liếc Bàng Mị Nhi một chút, chợt quay đầu đi, Bàng quận chúa ngày thường kiêu ngạo thành tính, hôm nay mới được mở rộng tầm mắt.

Nếu như thị nữ của người khác đã sớm bị nàng cho một cái tát, cái gì vậy! Lại dám trừng nàng!

Sự tình Bàng Mị Nhi thời gian trước trúng tà Lương Thi đều biết, sớm đã cảm thấy nữ nhân này lập dị, nếu không phải Thục phi ngày thường đối với mình cũng không tệ lắm, nàng thật không muốn đi cùng nàng ta ra ngoài giải sầu.

Thục phi tại sao không đối phó Lương Thi công chúa, công chúa mà, sớm muộn đều phải gả, đối với mình căn bản cũng không có uy hiếp gì.

“Oa, là xâu kẹo hồ lô!”

“Dừng xe!”

Lương Thi ngó đầu ra phía ngoài nhìn xung quanh, rốt cuộc vẫn là hài tử, vừa nhìn thấy đồ ăn ngon liền không nhịn được, Bàng Mị Nhi vội vàng kêu dừng xe ngựa, mua lại tất cả kẹo hồ lô từ trong tay tiểu thương cho nàng.

Lương Thi há miệng cắn xâu kẹo hồ lô đỏ đỏ hồng hồng, một cảm giác chua ngọt nhất thời tràn đầy khoang miệng, trong cung nào có vật này.

“Mị Nhi tỷ tỷ, chúng ta hay là đừng ngồi xe ngựa, đi dạo một chút cũng tốt.”

“Được, toàn bộ đều nghe công chúa.”

“Ồ, cái trâm cài tóc kia đẹp quá!” Lương Thi lần trước xuất cung căn bản là chưa kịp đi dạo, liền đụng phải mấy kẻ xấu xa, may là gặp được đại ân nhân tướng mạo xuất chúng, bằng không hậu quả khó mà tưởng tượng nổi .

Vừa ăn kẹo hồ lô một bên mắt vẫn ngó nghiêng xung quanh, đột nhiên liền trông thấy cách đó không xa một quầy hàng bán đồ trang sức đẹp đẽ, đôi mắt mở lớn tỏa sáng, trong cung cái gì cũng không thiếu, nhưng vừa ra ngoài liền cảm thấy cái gì cũng đều mới mẻ, cái gì cũng tốt chơi vui.

“Ngã tư nhiều xe ngựa qua lại, công chúa ở đây chờ, ta đi mua hết về cho người chọn.” Bàng Mị Nhi quyến rũ cười, vỗ vỗ tay Lương Thi.

“Cảm ơn Mị Nhi tỷ tỷ, vẫn là tỷ nghĩ chu đáo!”

Bàng Mị Nhi vừa đi, cung nữ bên người Lương Thi liền lén lút kéo kéo góc áo nàng.

“Công chúa, người xem bộ dạng vồn vã của nàng, khẳng định không có gì tốt, chúng ta vẫn nên sớm chút hồi cung.”

“Tâm tư của nàng ta ta hiểu, nàng ta coi trọng Cửu ca mới cố ý đến lấy lòng ta, nhưng nàng quên ta có Cửu tẩu, xấu đẹp có là gì, tẩu tử không tranh không khoe khoang, ta thích! Cứ nghĩ Liễu Nhị thiên kim không tồi, không ngờ nàng mới là hồ ly tinh, nàng một nữ tử chưa gả cả ngày vây quanh thái tử ca. Bàng quận chúa mời ta ăn uống ta liền ăn uống, ta chỉ coi nàng là bằng hữu, nếu muốn vị trí tẩu tử ta, sợ là Cửu ca chưa chắc đồng ý.”

“Ha ha, công chúa nói quá đúng!”

“Ta có chút khát nước , ngươi lên xe lấy chút nước đến đây đi.”

“Vâng, công chúa.”

“A, a, a!”

Cung nữ bên người Lương Thi mới vừa lên xe ngựa, đột nhiên một người va vào nàng, chưa kịp thấy rõ tướng mạo đối phương liền bị nam tử kia dùng khăn mặt bịt mũi miệng, Lương Thi giãy dụa hai lần, thân thể càng ngày càng mềm nhũn, trước mắt cũng bắt đầu mơ hồ, chân nhỏ đạp mấy trên mặt đất, thân thể mềm nhũn trực tiếp rơi vào lồng ngực nam nhân phía sau.

“A! Công chúa! Công chúa!”

Cung nữ kia mới vừa xuống xe ngựa liền nhìn thấy Lương Thi công chúa bị bắt vào trong một chiếc xe ngựa, người còn chưa ngồi vững xe đã chạy đi vội vã.

Bàng Mị Nhi mới vừa mua đồ trang sức trở về liền nhìn thấy cung nữ đi theo công chúa đánh rơi bình nước xuống đất, ngồi chồm hỗm trên mặt đất run rẩy, “Công chúa đâu?”

Vừa nhìn thấy bộ dáng này của nàng, Bàng Mị Nhi nhất thời trong lòng cả kinh, một loại dự cảm xấu nhảy lên trong lòng, lan tràn ra.

“Công chúa bị người bắt đi !” Tiểu cung nữ khóc lóc, Bàng Mị Nhi đột nhiên bị kích thích, mắt trợn trắng một cái ngất đi.

Sớm biết sẽ xảy ra chuyện như thế thì đã không nghe công chúa, không mang theo Nhậm Hà thị vệ xuất môn, hiện tại tốt rồi, xe ngựa đã đi xa, có đuổi theo cũng không kịp .

Lương Kiêu đang ở đại doanh mí mắt giật giật, giật cho tới trưa, Liễu Lâm Ba còn trêu ghẹo hắn đây không phải phải số đào hoa thì chính là thắng ngay trận đầu, nào ngờ.

“Báo!”

“Đi vào.”

“Cửu vương gia, Tướng quân, trong cung báo lại, công chúa mất tích!”

Hiện tại còn chưa khai chiến, đây có thể so với quân tình cấp báo a!

Lương Kiêu vừa nghe lời này kinh ngạc vỗ bàn một cái, “Chuyện khi nào, đến cùng xảy ra chuyện gì?”

“Hồi bẩm vương gia, sáng nay thập công chúa và Bàng quận chúa cải trang thành thường dân xuất cung du ngoạn, không ngờ đột nhiên liền bị một chiếc xe ngựa bắt đi , hiện tại còn chưa tìm được.”

“Có biết đi về hướng nào?”

“Theo lời cung nữ thuật lại, chỉ biết ra khỏi cửa thành liền đi về hướng bắc.”

Liễu Lâm Ba nhất thời nổi trận lôi đình, “Lại là Bàng Mị Nhi!”

Lương Kiêu kinh ngạc nhìn nàng, thập phần khó hiểu, “Huynh đệ ngươi biết nàng?”

“À, trước đây thường từ trong miệng bách tính biết được đó là một nữ tử quần áo lụa là cực kỳ kiêu ngạo, tiểu đệ cũng chưa tận mắt nhìn thấy, chỉ là nghe nói mà thôi.”

“Thì ra là như vậy, người đến!”

“Có thuộc hạ!”

“Mau chóng mở cửa thành, toàn bộ quân sĩ bên trong thành chuyển sang trạng thái giới nghiêm.”

“Dạ! Xin nghe theo ý chỉ vương gia!”

Xem ra, là đi về hướng bên này, nơi trời cao hoàng đế xa sợ là cũng chỉ có Lệ Đô thành, Lương Kiêu hạ lệnh mở cửa thành, chính là cố ý muốn đem bọn buôn người này dẫn đến, bắt ba ba trong rọ.

Bọn buôn người sẽ có lúc mệt mỏi, chung quy phải nghỉ ngơi ăn cơm, tạm thời, Liễu Lâm Ba bọn họ cũng chỉ có thể phán đoán người kia là thấy sắc nảy lòng tham, muốn đem thập muội bán với giá tiền cao.

“Quang quác ~ ”

Sắc trời càng ngày càng tối, trên bầu trời u ám vài con quạ đen lượn vòng, tiếng kêu khàn khàn mà lại cực kỳ u oán.

Một chiếc xe ngựa từ xa tiến lại gần dừng lại ở nơi hoang dã, đội ngũ đằng trước là ngựa, chính giữa có một chiếc xe ngựa lớn, gió cuốn cát bụi, không thấy bóng dáng nhà dân.

“Xem! Kia có gian nhà tranh!” Không biết là ai hưng phấn kêu, phảng phất giống như trong sa mạc đói khát đột nhiên nhìn thấy nguồn nước.

“Đem gia súc khiêng vào, tên thô lỗ, nói ngươi đấy, còn đứng ngây ra đó làm gì?”

Quản sự vừa nhìn trời tối, mau chóng thu xếp, đội ngũ vẫn là đâu vào đấy tiến vào sân.

“Tên thô lỗ!” Quản sự béo đầu đầy mồ hôi, cực kỳ thiếu kiên nhẫn hô.

“Hừ!” Tên thô lỗ thò đầu ra nhỏ giọng lầu bầu, hai người cùng nhìn vào một chỗ, tên thô lỗ kia mắt nhỏ như hạt đỗ, kéo tay quản sự, khiến thân thể hắn nghiêng sang bên cạnh một chút, vừa vặn lộ ra một cái khe, hai người ai cũng có thể thấy được.

Một kệ bếp dùng bùn đất đắp thành, bên cạnh là củi vứt ngổn ngang, giống như bị mưa xối đổ, mà nơi đống rơm, một người đang nằm, xác thực mà nói, là một người cô nương trẻ tuổi xinh đẹp, Lương Thi cuộn mình hai chân hơi động mấy lần.

Quản sự hít vào một hơi, con mắt trợn trừng sáng ngời, ánh mắt tham lam si mê mà lại mang theo vài phần sầu muộn, ánh mắt tên thô lỗ vẫn quét trên người nàng, trong đôi mắt hoàn toàn không có chút thuần khiết.

Quản sự nhận ra được tên thô lỗ thất thần, vội vàng thay đổi thần sắc, di chuyển cước bộ, dùng thân thể chặn lại thân thể Lương Thi, phòng ngừa người khác lại đến nhòm ngó nữ nhân này.

“Nữ nhân này thật đúng là cực phẩm a!” Tên thô lỗ thăm dò ngữ khí cũng phát run, mua bán nhiều người như vậy, vẫn là lần đầu nhìn thấy nữ nhân khiến người ta không nhịn được chảy nước miếng như thế, phải biết, tiền bọn họ bán hơn trăm nam nhân cũng không cao bằng bán một nữ tử còn trẻ như này, đây chính là chuyện tốt từ trên trời rơi xuống, tuyệt sắc như vậy, nhất định có thể bán với giá tiền cao!

Hơn nữa, nếu không phải thấy nữ tử này ăn mặc hào hoa phú quý, thì chưa chắc đã phải một đường chạy xa như vậy, sợ là tiểu thư phú gia hoặc là thê thiếp gia đình quyền quý.

“Nhanh nhẹn lên nhanh nhẹn lên, nếu như dám lười biếng ăn bớt, cẩn thận ta chặt tay!”

Quản sự một tiếng thét to, mấy người bên cạnh thu dọn đồ đạc đều đồng loạt cúi đầu bận bịu với công việc trong tay, không muốn gây phiền phức đều tránh thật xa, tên thô lỗ thấy mọi người cũng không dám nhìn nàng , cười hắc hắc, động tác nhanh nhẹn thành thạo dùng dây thừng trói chặt Lương Thi, thuốc mê sợ đã sắp hết, tỉnh lại khó tránh khỏi muốn chạy trốn, vẫn là tránh xa những phiền phức không cần thiết, trói lại cho an toàn.

Những người này cũng chỉ là ngồi xuống ăn chút lương khô rồi lại sốt ruột rời đi, bị khiêng giống như bao tải, Lương Thi lần thứ hai lên xe ngựa.

Thân xe xóc nảy, phảng phất giống như trôi nổi trên sông, Lương Thi khi thì hôn mê khi thì tỉnh, mê man không mở mắt ra được, luôn cảm thấy trước mắt một mảnh mờ mịt, không hề cảm thấy quen thuộc khiến nàng càng ngày càng sợ sệt, trong bóng đêm ánh sáng hơi yếu, hỗn loạn giống như trong mộng.

Đột nhiên, có một vật cứng đập vào thắt lưng nàng, Lương Thi giẫy giụa muốn mở mắt ra, giơ tay muốn xoa bóp thắt lưng bị đập đến đau đớn, nhưng bất luận làm thế nào cũng không cử động được, nhất thời kinh hoàng, sốt ruột đột nhiên mở mắt ra.

Đập vào ánh mắt là một không gian chật hẹp, xung quanh là bốn vách xe ngựa bóng loáng, Lương Thi theo bản năng cảm giác được bản thân đang di chuyển, thỉnh thoảng rèm cửa bị gió bay lên mơ hồ có thể nhìn đến cảnh vật liên tục thay đổi, phía trước có một người đang điều khiển ngựa.

Đúng rồi!

Nhìn thấy xe ngựa Lương Thi bỗng nhiên nhớ ra bản thân không phải đang ở trên đường cái sao?

Tiếp theo va vào một người, sau đó chính mình cái gì cũng không biết .

“Đây là nơi nào a, ta muốn đi ra ngoài, đi ra ngoài! Mau thả bản công chúa ra!”

Truyện Chữ Hay