Editor: Gà
Chử Phùng Trình cũng nhìn thấy cỗ xe ngựa ở phía sau. Xe ngựa này từ sườn núi Vũ Trắc đi xuống giống bọn họ, người kia hắn đã gặp trong Niệm Ân Các.
“Tô Mặc, các muội ở chỗ này chờ, ta đi mượn xe ngựa.” Chử Phùng Trình nói một tiếng với Bạch Tô Mặc.
Cố Miểu Nhi cũng đã lại đây, mắt thấy Chử Phùng Trình đi đến chỗ chiếc xe kia, nàng thở hắt ra một hơi: “May quá, ta còn lo phải thật sự cưỡi ngựa về đó.”
Nàng ấy không biết cưỡi ngựa, nếu phải cười ngựa hồi kia nhất định phải có người dắt ngựa cho nàng. Hơn nữa để về đến kinh thành có khi đã khuya.
Cố Miểu Nhi cảm thấy thật may mắn: “Trời không tuyệt đường người.”
Bạch Tô Mặc miễn cưỡng nhếch khóe miệng.
Trông thấy Chử Phủ Trình lại đây, đối phương mặc một bộ quân trang uy nghi, cộng thêm bội kiếm nắm trong tay thì đoán là quan quân, Tiếu Đường vội vàng nhảy xuống xe ngựa: “Tham kiến quân gia.”
Giọng nói lộ rõ vẻ lấy lòng, mặt cũng tràn đầy ý cười. Dân không đấu với quân, nhất là người trong quân đội, không thể trêu vào.
Có thận trọng mới chèo thuyền được vạn năm.
Chử Phùng Trình lịch sự mỉm cười với hắn, lại hướng về phía Tiền Dự chắp tay: “Hôm qua mưa to khiến đường núi bị sạt lở, vừa rồi xe ngựa rơi vào rãnh sâu gãy mất càng xe không thể đi tiếp. Trên núi Vũ Trắc hẻo lánh, đây lại là con đường duy nhất để xuống núi, trên xe vẫn còn mấy vị cô nương nếu cưỡi ngựa xuống núi thì không an toàn cho lắm, chẳng hay có tiện mượn nhờ xe ngựa của công tử dùng một chút hay không?”
Chử Phùng Trình thăm dò nhìn Tiền Dự.
Tiền Dự khẽ quét mắt ra sau lưng hắn, nhất thời khóe miệng hơi câu lên: “Thuận tiện, xe ngựa khá lớn.”
Chử Phùng Trình thoáng chững lại, một lúc sau mới chắp tay cảm tạ.
Một ý nghĩ không rõ ràng trong mắt cả hai, Chử Phùng Trình phát hiện cổ áo đối phương đang mở rộng, Tiền Dự lại làm như không thấy.
Nghe thấy Tiền Dự đồng ý, Vu Lam quay trở về thông báo với Bạch Tô Mặc và Cố Miểu Nhi.
Cố Miểu Nhi chỉ thiếu nhảy nhót hoan hô.
Tiếu Đường lúc này mới đi ra sau lưng Tiền Dự, vừa cười vừa nhỏ giọng thì thầm: “Thiếu chủ, lần này muốn cùng Cố tiểu thư cưỡi…”
Tiền Dự chỉ thấy bực bội.Có lẽ vì câu “xe ngựa khá lớn” của Tiền Dự, Chử Phùng Trình cho rằng hắn muốn ngồi chung, dù sao cũng mượn xe của người ta, nếu đối phương không biết cưỡi ngựa hắn lại không thể không biết tốt xấu mà kéo người ta xuống.
Trong xe đều là nữ quyến, nếu chỉ có một mình Tiền Dự tất nhiên sẽ không hợp lễ nghi, Chử Phùng Trình quyết định leo lên xe sau Bình Yến và Miểu Ngôn.
Chẳng ngờ, đợi hắn vào trong xe ngựa rồi, Tiền Dự lại dứt khoát ra ngồi cùng Tiếu Đường.
“Thiếu chủ…” Tiếu Đường hất cằm chỉ vào trong xe, ý bảo Cố tiểu thư đang ở bên trong, sao thiếu chủ không đi vào, cơ hội tốt đó nha.
Tiền Dự gấp quạt phiến đập lên đầu hắn: “Đánh xe cẩn thận vào, chưa thấy vết xe đổ vừa nãy hả?”
Cũng đúng, Tiếu Đường không dám phân tâm nữa.
Tiếu Đường đang định vung roi thì Chử Phùng Trình đột nhiên vén rèm đi ra.
Trong xe đều là nữ quyến, hắn cho rằng Tiền Dự sẽ chờ ở bên trong, quần áo Tiền Dự không chỉnh tề ở cùng một chỗ với đám nữ quyến thật sự không ổn, nên hắn mới cố tình đi theo. Thế nhưng bây giờ biến thành chỉ có mình hắn là nam nhân duy nhất, ở trong đó cũng bất tiện không kém.
Ngược lại, Cố Miểu Nhi rất vui mừng khi thấy hắn lên xe ngựa, chẳng qua lại vì mấy người Lưu Tri, Bình Yến và Miểu Ngôn cũng đi lên khiến nàng rất ngạc nhiên, rõ ràng đã hiểu lầm hắn dụng tâm kín đáo.
Dưới ánh mắt mọi người, Chử Phùng Trình chỉ đành xấu hổ xuống xe ngựa.
Xe ngựa chậm rãi chạy đi, Chử Phùng Trình mới tung người lên ngựa. Hắn không phát hiện được khóe miệng Tiền Dự đã nhếch lên một nụ cười, hắn càng không biết đối phương đã cố ý gài bẫy hắn.
Tiền Dự mở quạt gấp phất phơ quạt vài cái trước ngực, đôi môi dường như đang mỉm cười.
“Thiếu chủ, người cười cái gì vậy?” Tiếu Đường khó hiểu.
Tiền Dự ung dung đáp: “Có chuyện vui.”
Trong chốc lát, sắc mặt hắn đã rũ xuống: “Không phải vừa bảo ngươi phải chuyên tâm đánh xe sao? Nhìn ta làm gì?”
Tiếu Đường sợ đến choáng váng.
Trên đường trở lại, Cố Miểu Nhi và Bạch Tô Mặc tiếp tục chơi trò đoán chữ. Chẳng qua lần này thi thoảng Bạch Tô Mặc lại liếc ra ngoài mành cửa, không hề tập trung.
Thấy nàng chẳng mấy hứng thú, Cố Miểu Nhi cũng không cố chấp bắt nàng tiếp tục. Bây giờ có một chủ đề khiến nàng ấy hứng thú hơn: “Bạch tiểu thư, nói rõ ràng cho ta nghe, Chử Phùng Trình kia là thế nào?”
Cố Miểu Nhi đã phục hồi trở lại.
Bạch Tô Mặc bất đắc dĩ mỉm cười, đem quá trình quen biết của nàng và Chử Phùng Trình kể hết với nàng ấy, đỡ cho nàng ấy sau này lại làm mấy chuyện tác hợp vô ích.
“Tóm lại, trong lòng Chử Phùng Trình đã có bạch nguyệt quang…Cho nên sau này ngươi chớ làm mấy việc mai mối khoa trương kia nữa, tránh cho ta và Chử Phùng Trình không thể xuống sân khấu được.”
Bạch nguyệt quang: Ánh trăng sáng, theo ngôn ngữ hiện đại thì có nghĩa là Crush á =)))
Cố Miểu Nhi thất vọng: “Nhưng ta vẫn cảm thấy Chử Phùng Trình rất tốt.”
Bạch Tô Mặc cười: “Ta cũng chưa nói hắn không tốt.”
Ánh mắt Tiền Dự hơi ngưng trọng.
Không giống xe ngựa của Quốc Công phủ, người trong xe theo thói quen ngồi xe ngựa lúc trước, các nàng không biết rằng âm thanh bên trong truyền ra, người bên ngoài đều nghe rõ không sót một chữ.
Cố Miểu Nhi cười xòa: “Đúng không đúng không, Tô Mặc, thật ra ta cảm thấy trên đời này nam nhân lớn lên vừa đẹp mắt lại chung tình rất hiếm. Đổi là là ta, chỉ cần người kia đáng để phó thác, dù hắn có bạch nguyệt quang cũng chẳng sao, đời người dài như vậy chỉ cần tâm ý tương thông, nâng đỡ lẫn nhau, rồi sẽ có một ngày nốt chu sa trong lòng hắn mờ nhạt, bạch nguyệt quang gì đó cũng sẽ biến mất thôi.”
Bên trong xe tràn ra tiếng cười.
Ha, Tiền Dự thầm giễu cợt trong lòng.
Nhưng rồi không giải thích nổi vì sao hắn rất muốn nghe suy nghĩ của Bạch Tô Mặc.
Quạt xếp trong tay hắn ngừng đung đưa, cẩn thận gấp lại, một lát sau thanh âm của nàng truyền vào vành tai hắn.
“Có lý.”
Sắc mặt Tiền Dự lập tức đen lại, thần sắc trên mặt cũng lạnh nhạt, khóe miệng chế nhạo.
Bạch nguyệt quang trong lòng?
Hắn không tin.
Đều là nam nhân, khóe mắt đuôi mày Chử Phùng Trình cất giấu tâm tư gì hắn hiểu rõ, cũng như những ý đồ và hành động khác nhau, hắn lại không mù, loại thủ đoạn lạt mềm buộc chặt bậc này hầu như chỉ những khuê nữ không có đầu óc mới tin là thật.
Hắn thấy nàng và Cố Miểu Nhi cũng chẳng khác gì những người kia…
Tiền Dự thu quạt xếp, chợt nghe thấy Bạch Tô Mặc tiếp tục nói.
“Ngươi đây là đọc quá nhiều thoại bản rồi.” Bạch Tô Mặc khẽ cười.
Cố Miểu Nhi lặng thinh.
Bạch Tô Mặc ung dung nâng một tay lên chống cằm, vừa ưu nhã lại quyến rũ: “Ta và ngươi đều tốt như vậy, cũng xứng với tháng tuyệt thế, sẽ tự có kiêu ngạo của chính mình, tại sao phải tìm một người đã có bạch nguyệt quang trong lòng? Nếu muốn làm, cũng phải làm bạch nguyệt quang và nốt chu sa trong lòng người khác. Chỉ khi tìm được một người thật tâm thích, mới thực sự đã sống hết mình, không phụ thiều hoa.”
Khóe miệng nàng khẽ nhếch, nhăn mày cười nhẹ như gió thoảng.
Lưu Tri mỉm cười tán thưởng.
Hai mắt Cố Miểu Nhi rực sáng: “Đúng vậy, chúng ta thật sự rất tốt! Vì sao phải tự mình chịu thiệt? Cư nhiên phải tìm người xứng đáng nhất!”
Mấy người Hoàn Vũ, Bình Yến và Miểu Ngôn nghe vậy liền sôi nổi cười nói.
Tiền Dự giãn mày, cánh môi gợi lên ý cười như có như không, đáy mắt ẩn hiện một tia thâm thúy.
—-
Tiền Dự: Vâng vâng vâng, nàng là bạch nguyệt quang, nốt chu sa!
Bạch Tô Mặc: Nói tiếng người
Tiền Dự: Trong phần đời còn lại của ta, nàng sẽ là vinh quang, là sự dịu dàng, là ánh sáng của ta.
Bạch Tô Mặc: … …