“Bệ hạ để Kỳ Vương thay người tiếp đãi sử đoàn Nam Sở. Nếu chiếu theo lệ cũ thì phải chuyện này phải do Thái Tử làm chủ, không biết Bệ hạ lần này làm vậy là có ý gì. Thái phó ủy thác thần báo tin cho ngài để ngài mau chóng hồi cung. Mấy ngày gần đây Kỳ Vương quả thật không hề an phận……”
Sắt Sắt xoa xoa đôi mắt ngái ngủ rồi ngồi dậy. Một đêm mơ ác mộng, đầu nàng đau giống như muốn nổ tung. Ngồi yên một lát, nàng thấy trên cửa sổ giấy có bóng người lắc lư bên ngoài, thỉnh thoảng truyền đến mấy tiếng nói chuyện thì thầm, nghe giọng giống như Thẩm Chiêu và thân tín của Thái Tử - Phó Tư Kỳ.
Nàng xốc màn trướng lên và bước xuống giường, đi đến trước cửa sổ nghe thấy Thẩm Chiêu dặn dò: “Bổn cung trong lòng hiểu rõ, ngươi trở về nói với Thái phó hãy yên tâm, việc này không có gì quan trọng, không cần đem chuyện bé xé ra to. Nhị ca muốn náo loạn thì cứ để cho hắn náo loạn.”
Phó Tư Kỳ vâng vâng dạ dạ nhưng vẫn chưa chịu đi, dây dưa khuyên nhủ thêm một chút, không có việc gì khác ngoài “Lấy đại cục làm trọng”, “Trong triều tình thế trắng đen không rõ, không phải là thời điểm quan tâm đến nữ nhi tình trường”…… Làm ra dáng vẻ ông cụ non, khẳng định đây chính là tên theo giáo phái cổ hủ trong Đông Cung.
Sắt Sắt ngáp một cái, đẩy vách cửa ra đi tới.
Hai người đang nói chuyện lập tức ngậm miệng, động tác cùng một lúc nhìn qua.
Quả nhiên là Phó Tư Kỳ.
Người này cùng Thẩm Chiêu tuổi gần bằng nhau, diện mạo tuy không phải là thập phần xuất chúng nhưng dáng người cao lớn, sắc bén uy mãnh. Đường cong khuôn mặt không tính là tinh tế nhưng sạch sẽ cứng rắn, mày mũi mượt mà. Tổng thể chính là bộ dáng một tên cộc lốc vô tâm vô phế.
Hắn hướng Sắt Sắt nâng tay áo làm lễ, ánh mắt nhìn về phía nàng rất phức tạp, giống như đang xem nàng thành hồ ly tinh dụ dỗ Thái Tử nhà hắn cả đêm không về ngủ.
Sắt Sắt hướng hắn vẫy vẫy tay, muốn hắn đến gần.
“Ta hỏi ngươi, ngươi có biết sứ giả chính đảm nhiệm sử đoàn Nam Sở là người nào không?”
Phó Tư Kỳ eo lưng thẳng tắp, cất cao giọng nói: “Học sĩ Long Đồ Các Nam Sở, Tử kim Đại phu Cao Sĩ Kiệt.”
“Ngươi nói nhỏ chút!” Sắt Sắt ghét bỏ liếc tên đầu đất này một cái, khi ánh mắt thu hồi liền thấy Thẩm Chiêu nửa dựa trên khung trụ ở hành lang, ôm ôm cánh tay, mắt tràn đầy ý cười ôn nhu nhìn nàng.Sắt Sắt trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, hướng Phó Tư Kỳ hỏi: “Vậy ngươi có biết vị Cao học sĩ này lai lịch thế nào không?”
Phó Tư Kỳ ngẩn ra, mờ mịt lắc đầu.
“Vậy thật tốt quá, ngươi cứ như thế trở về, hướng mấy vị học giả cổ hủ cả ngày buồn lo ở Đông Cung hỏi một chút. Hỏi xem bọn họ còn nhớ rõ Cao Sĩ Kiệt là ai không. Nếu nhớ rõ thì sẽ không đối với việc Bệ hạ phái Kỳ Vương tiếp đãi sử đoàn Nam Sở mà lo lắng sợ hãi nữa.”
Nói đến đây, Phó Tư Kỳ càng không hiểu chuyện gì, hắn xoay người nhìn Thẩm Chiêu đang vui vẻ xem tuồng, lại nhìn vẻ mặt cao thâm khó đoán của Sắt Sắt, khuôn mặt ngay lập tức trở nên tươi cười tiến đến trước mặt Sắt Sắt, hỏi: “Hắn có lai lịch gì a? Lợi hại như vậy, quý nữ ngươi nói cho ta biết đi.”
Sắt Sắt nhìn bộ dáng tò mò của hắn, trong lòng đột nhiên cảm thấy buồn cười.
Đám học giả ở Đông Cung cả ngày nhìn qua đều thấy bọn họ quan tâm săn sóc Thái Tử điện hạ, sợ hắn không thể bảo toàn trữ vị bị huynh đệ cướp mất.
Nhưng chuyện chính trị trên triều đình, bọn họ đã không có thủ đoạn lại không có nhãn lực, trì độn đến cực điểm. Không nói đến người khác, chỉ riêng mẫu thân của Sắt Sắt - Lan Lăng trưởng công chúa, một người nữ nhân mà so với bọn hắn còn nhạy bén hơn rất nhiều.
Hai tháng trước, Nam Sở vừa mới cùng Đại Tần nghị hòa ngưng chiến, thương lượng muốn điều sử đoàn đến Trường An. Khi vừa mới chọn được vị sứ giả đi trong chuyến này thì cuộc đời, lý lịch của Long Đồ Các học sĩ Cao đại nhân đã được bày ở án thư trước mặt Lan Lăng trưởng công chúa.
Tính ra hắn không phải người Nam Sở mà là người Tần. Mười sáu năm trước vẫn đang là mưu sĩ của Tống gia quân phong quang vô hạn.
Năm đó, thần uy tướng quân Tống Ngọc thống lĩnh Tống gia quân chiến đấu cùng Nam Sở đã tại lúc trước trận bỏ chạy, còn tiết lộ cho Nam Sở các vị trí bố trí quan trọng trong Tần quân, khiến kế chủ lực của Đại Tần liên tiếp tan tác, hoảng sợ phải trốn đến Giang Bắc.
Xong việc, Gia Thọ hoàng đế nổi giận lôi đình, hạ chỉ đem Tống Ngọc xử trảm, tịch thu toàn bộ tài sản. Thuộc hạ phía dưới hoặc chém đầu, hoặc lưu đày, tình trạng cực kỳ thê thảm, Tống gia quân cực thịnh thời ấy cứ như vậy bị mai một.
Cao Sĩ Kiệt đúng lúc năm đó là mưu sĩ tin cậy nhất bên người Tống Ngọc.
Trước khi thánh chỉ tịch thu tài sản và xử trảm gia tộc ban xuống, hắn nghe được phong thanh liền chạy trốn đi Nam Sở. Qua hơn mười năm ở tại triều đình Nam Sở, một bước lên mây, tích lũy công trạng leo đến địa vị này, lắc mình biến hoá trở thành sứ giả đi đến Đại Tần.
Mà hắn bởi vì dung nhan tuấn tú, phong thái vô song, từng bị người đời gọi là ‘ ngọc kiếm tướng quân ’ của Tống Ngọc - cữu cữu của Thẩm Chiêu
Mẫu thân từng nói với Sắt Sắt, năm đó lúc Tống Quý Phi vừa mới mang thai A Chiêu là khi Tống gia đang trong thời kỳ phong quang đệ nhất. Nàng bên trong có đế vương chuyên sủng, bên ngoài có nhà ngoại hiển hách. Trong ngoài cung sôi nổi suy đoán rằng chỉ cần nàng sinh hạ ra một hoàng tử, người đó nhất định sẽ là Thái Tử.
Nhưng thế sự trêu người, chỉ trong một tháng triều cục đã có đại biến, Tống gia rớt đài, những quan thần trước đây từng cùng Tống gia giao hảo kết thân đều vội vàng xa lánh. Gia Thọ hoàng đế vì long thai mới có thể ở trong một trận huyết nhục thanh tẩy mà bảo hộ ái phi của mình.
Nhưng chung quy địa vị cũng không còn được như trước.
Thẩm Chiêu danh hào Khâu Vương vừa tròn tám tuổi, phân vị so với các huynh đệ đều thấp hơn một chút. Đến khi Tống Quý Phi qua đời, Bùi Hoàng Hậu thu dưỡng hắn, Bùi gia xưa nay cùng mẫu thân Sắt Sắt - Lan Lăng trưởng công chúa có mối quan hệ rất tốt. Hai bên hợp lực thật vất vả mới đưa Thẩm Chiêu đẩy lên được chức vị Thái Tử.
Nhưng nhà ngoại là tội thần, chung quy trên người Thái Tử vẫn không thể tẩy hết vết nhơ. Cho nên nhiều năm qua, mọi người đối với bản án Tống gia cũ vẫn im lặng không nhắc tới, chính là không muốn tổn hại đến danh dự của Thái Tử.
Gia Thọ hoàng đế lần này không cho Thẩm Chiêu tiếp đãi sử đoàn Nam Sở là vì không muốn để hắn cùng Cao Sĩ Kiệt có bất kỳ mối quan hệ nào, tránh việc dẫn tằm kéo tơ lại đem chuyện xưa kéo ra tiếp.
Sắt Sắt cảm thấy đây là chuyện tốt a, chứng minh Bệ hạ coi trọng Thái Tử, yêu quý danh dự Thái Tử cho nên mới giúp đỡ hắn tránh khỏi tị hiềm.
Bằng không nếu như phái hắn đi tiếp đãi sử đoàn sẽ không tránh khỏi phải cùng Cao Sĩ Kiệt tới tới lui lui. Tình ngay lý gian, người đời sẽ lại thêu dệt lên những câu chuyện không hay.
Dù sao nếu không phải lo lắng chuyện cũ năm xưa bị đào xới lên, Sắt Sắt cũng sẽ không tự nhiên tính toán chi li cẩn thận. Cứ cho là cấm quân trông coi nghiêm mật, nhưng dù sao nơi này cũng là dịch quán, khó giữ bí mật. Nếu để nhiều người biết chuyện thì vẫn sẽ khiến cho A Chiêu gặp phải rắc rối..
Nghĩ đến điều này, Sắt Sắt quay sang Phó Tư Kỳ đang mỏi mắt trông mong nhìn nàng, quăng một câu: “Chuyện không nên hỏi thì hỏi ít thôi.” Sau đó đem ván cửa sổ kéo xuống, trở về phòng trang điểm.
Tỳ nữ căn canh giờ nàng thức dậy mà tiến vào đưa nước ấm, thấy dưới mí mắt Sắt Sắt có quầng thâm nhàn nhạt, lo lắng hỏi: “Quý nữ hôm qua ngủ không an giấc sao?”
Sắt Sắt giống như lạc vào trong mây đen sương mù, sâu kín thở dài.
Cuộc hôn nhân này nhất định phải hủy bỏ!
Bằng không, cuộc sống này nàng thật đúng là không có cách nào đi qua.
Nàng rửa mặt chải đầu xong, chuẩn bị đi tìm Thẩm Chiêu nói chuyện thì lại nghe tùy tùng tới bẩm báo, nói rằng Thái Tử điện hạ đã phái người đem Ôn tiểu công tử đưa về Quốc Tử Giám để học bài. Quan trạm dịch tự mình đưa bữa sáng tới cho điện hạ, mời quý nữ đến phòng phía trước dùng chung.
Sắt Sắt nào có tâm trạng để nuốt trôi cơm.
Nàng rẽ đông rẽ tây ở dịch quán, đến tây sương phòng thì tìm được Thẩm Chiêu. Hôm qua nàng trốn đi mang theo mấy cái cái rương gỗ đều gửi tại đây, Thẩm Chiêu mở ra từng cái một, cẩn thận nghiên cứu.
“Hộp son phấn, gương đồng hình hoa, than ốc tử kẻ mày, dũa móng tay ……” Thẩm Chiêu trêu chọc nói: “Ngươi thật đúng là không bao giờ bạc đãi chính mình, lúc đào hôn còn có thể thu thập những cái này chuẩn bị tốt như vậy, xem ra không phải là sinh lòng nóng nảy nhất thời, mà là đã có mưu tính từ lâu.” Nói đến đây, sắc mặt hắn biến chuyển thoáng trầm xuống.
Sắt Sắt dựa vào cạnh cửa, mềm yếu bi thương mà nhìn Thẩm Chiêu, nói: “Ta vốn dĩ chính là một người ham an nhàn hưởng thụ. Sống trong nhưng lụa đã quen, một chút sóng gió trắc trở đều không thể chịu được.”
Thẩm Chiêu thuận miệng nói: “Vậy ngươi đừng làm nữa, đừng suốt ngày nghĩ cái gì thì muốn cái đó.” Hắn đi vòng qua cái rương, đến bên cạnh Sắt Sắt, nâng nàng mặt, nghiêm túc nói: “Ngươi gả cho ta, ta sẽ không để cho ngươi phải chịu khổ.”
Sắt Sắt nhìn hắn trong chốc lát, nghĩ rằng thôi vậy liền ngửa mặt lên trời thở dài, nói: “A Chiêu, ta hiện tại nói thật hết tất cả cho ngươi biết đi, ta……”
Tùy tùng chạy nhanh tới, hướng Thẩm Chiêu hành lễ, nói: “Điện hạ, Ninh Vương tới.”
Người dịch: Huyền Trang