Khi bọn họ hồi phủ công chúa sắc trời đã sẩm tối, Phúc bá chào đón nói: “Công chúa cùng Trường Lâm quân ở sảnh ngoài nói chuyện, điện hạ cùng quý nữ thong thả nghỉ ngơi trước đã, lát nữa sẽ bày cơm tối.”
Thẩm Chiêu nắm tay Sắt Sắt, thật cẩn thận đỡ nàng xuống xe ngựa, ánh mắt sâu thẳm mà nhìn lướt qua hai con sư tử trắng trước cửa phủ công chúa, nói: “Nếu cô cô đang bận, bổn cung cũng không làm phiền nữa, Đông Cung còn có chính vụ cần xử lý.”
Dứt lời, hắn biểu tình mềm mại mà nhìn về phía Sắt Sắt.
Nàng trong tay còn cầm túi giấy dầu, bên trong là bánh hạt dẻ ăn thừa, sớm đã lạnh ngắt, sự náo nhiệt của câu chuyện thuyết thư xưa đã hạ màn, A Chiêu cũng muốn rời nàng đi, xung quanh chợt trở nên im ắng, trái tim mới thoáng an bình giờ phút này lại thấp thỏm lên.
Cửa phủ to lớn, thềm đá rêu phong.
Từ nhỏ đến lớn nàng ra ra vào cánh cửa này không biết bao nhiêu lần, giờ phút này nhìn lại thế nhưng lại cảm thấy khiếp đảm, con đường phía trước trở nên mênh mang, nàng nên đối mặt như thế nào?
Đúng lúc này, Thẩm Chiêu nhẹ nhàng nàng cầm tay, mỉm cười nói: “Sắt Sắt, ta đi rồi, nàng cứ từ từ ngẫm lại lời nói của ta, nhưng không cần suy nghĩ quá nhiều.”
Hắn cùng Phó Tư Kỳ cưỡi ngựa rời đi, Sắt Sắt đứng ở trước cửa nhìn theo đến khi bọn họ đi xa.
Vất vả một ngày, Sắt Sắt đã cảm giác mệt mỏi sâu sắc, đang muốn về phòng nhanh chóng ngủ một giấc. Bỗng nhiên nàng dừng bước chân lại, nhìn xa xa ra sảnh ngoài cách màn tơ liễu bay tán loạn, , lôi kéo tỳ nữ bước nhanh trở về khuê phòng.
Đổi xong nữ trang, không chần chờ thêm phút nào, nàng ngay lập tức đi đến sảnh ngoài.
Lan Lăng công chúa đang ở đó nói chuyện: “Vì sự cố của Trường Lâm quân mà bên ngoài đang rất lộn xộn. Nghe nói Kỳ Vương lấy việc không trông coi được biệt quán để chỉ trích Ninh Vương và Càn vương, Thái Tử vì để bình ổn lời đồn đãại, cũng vì thể hiện bản thân công minh nên đã lệnh cho hai vị vương gia đóng cửa ăn năn. Hiện giờ Kiến Chương doanh đang lục soát khắp thành lùng bắt Trường Lâm quân.”
Từ Trường Lâm nhấp một ngụm trà, không chút hoang mang mà đứng dậy, hướng Lan Lăng công chúa gập tay áo làm lễ, nói: “Ơn cứu giúp của công chúa, tại hạ khắc sâu trong lòng, sau này tất sẽ báo đáp.”
Lan Lăng cười cười: “Cũng không cần như thế. Chỉ là cái chết của Cao đại nhân không minh bạch, còn không biết khi nào mới có thể tra rõ sự tình, bổn cung dù cho có tâm, nhưng đối với vụ án này biết rất ít, cũng không thuộc quản lý của ta. Nghe nói Trường Lâm quân cùng Cao đại nhân quan hệ rất thân mật, không biết Cao đại nhân lúc sinh thời có từng nói cho ngươi chuyện gì quan trọng hoặc là giao cho ngươi đồ vật quan trọng nào không?”
Sắt Sắt ở ngoài cửa nghe, bỗng nhiên nhớ tới lời Thẩm Chiêu ở quán trà đã từng nói với nàng.
—— Trong tay Cao Sĩ Kiệt có lẽ sẽ có chứng cứ có thể chứng minh Tống gia trong sạch.
Mẫu thân cũng biết điều này cho nên nàng mới lưu lại Từ Trường Lâm, cứ không nhanh không chậm từ từ điều tra hắn, là muốn buộc hắn đem chứng cứ lấy ra.
Sắt Sắt rũ mắt nhìn mặt đất, đáy lòng xẹt qua một mảnh ám ảnh.
Chẳng lẽ mẫu thân thật sự cùng bản án cũ Tống gia có quan hệ?
Trong phòng yên tĩnh một lát, ngay sau đó truyền ra tiếng nói của Từ Trường Lâm lơ đãng du dương: “Đồ vật tất nhiên là có, nhưng trong cục diện hiện giờ, còn có trước mắt Trường Lâm muốn tìm được người mình muốn tìm đã, tất nhiên là sẽ không dễ dàng lấy ra. Lời này nói đi cũng phải nói lại, ai biết được Cao đại nhân có phải hay không là bởi vật này mà chết? Vết xe đổ này, tại hạ không thể không vạn phần cẩn thận.”
Lan Lăng thu lại ý cười, nói: “Ý của Trường Lâm quân chính là không tin tưởng bổn cung?”
Từ Trường Lâm lắc đầu, tăng thêm vài phần buồn bã: “Tại hạ không muốn hoài nghi bất kỳ người nào nào. Nhưng Cao đại nhân sinh thời cũng là người cực kỳ nhạy bén cẩn thận, cuối cùng cũng tránh được vận rủi. Đang ở dị quốc, địch trong tối ta ngoài sáng, tại hạ không thể không cẩn thận, mong rằng Trưởng công chúa thứ tội.”
Sắt Sắt nghe xong này một cuộc đối thoại mặt ngoài thật sự bình tĩnh bên trong ẩn ý sâu xa, cảm thấy Từ Trường Lâm trước mắt khôn khéo cẩn thận này so với thiếu niên bạch y đánh đàn tiêu sái cùng nàng ở biệt viện trước đây quả thực giống như hai người khác nhau.
…… Sắt Sắt cảm thấy có chút kỳ quái, Thẩm Chiêu nói đó là chứng cứ có thể chứng minh Tống gia trong sạch, nhưng theo như hiểu biết của Sắt Sắt đối với mẫu thân, kể cả chứng cứ này có lẽ là cùng mẫu thân có quan hệ, nhưng với tính tình quả quyết sắc bén của nàng, nếu như không chiếm được tất phải huỷ hoại, chắc chắn sẽ không giống hiện giờ phải ở đây cùng Từ Trường Lâm nhiều mồm mép như vậy.
Trừ phi, sự tình không hề đơn giản mà vượt xa tưởng tượng bọn họ.
Sắt Sắt đứng ở ngoài cửa trầm tư một lát, xoay người rời đi.
Trở lại khuê phòng, nàng ngồi ở trên giường ngốc nghếch mất một lúc, tận đến khi tỳ nữ bưng canh cho nàng tiến vào, nàng mới phát giác đêm đã khuya, ngọn nến đã cháy đến gần sát đáy, tim nến nổ vang lên những âm thanh “ tách, tách”, sắp cháy hết.
Nàng dùng nước lạnh rửa mặt, nằm ở trên giường, nhắm mắt ép chính mình đi vào giấc ngủ.
Một đêm không mộng mị.
Sáng sớm ngày thứ hai, ánh nắng vẫn còn mờ nhạt đã nghe thấy một trận ầm ĩ ở bên ngoài. Sắt Sắt đứng dậy đi đến trước cửa sổ, thấy Ôn Huyền Ninh đeo cung cùng túi mũi tên đang muốn đi ra ngoài.
Hắn mặt mày hớn hở nói: “Hôm nay nhóm hoàng thân quý tộc ở Tây Uyển tỷ thí cưỡi ngựa bắn cung võ nghệ, Thái Tử điện hạ nói Đại Tần chúng ta chính là giành được thiên hạ, hướng toàn bộ quan sĩ tử nói không thể trọng văn khinh võ, quên đi nguồn gốc tổ tông. Đặc biệt hạ lệnh, cho giám sinh của Quốc Tử Giám cũng được tham gia. Tỷ, hôm nay đệ đi nhất định sẽ giành được phần thưởng.”
Sắt Sắt dặn dò: “Thắng thua không quan trọng, nhưng đệ phải cẩn thận, đao kiếm không có mắt, đừng để bị thương.”
Ôn Huyền Ninh đồng ý, ưỡn thẳng ngực, mãn nguyện mà rời đi.
Tiễn Huyền Ninh đi, Sắt Sắt trở về rửa mặt chải đầu trang điểm xong liền muốn đến chỗ mẫu thân thỉnh an, nửa đường gặp Phúc bá nói rằng công chúa sáng sớm đã đi Hình Bộ, mặt mày giống như có liên quan đến vụ án.
Sắt Sắt nhớ tới lời Thẩm Chiêu hôm qua đã nói với nàng ở trong Yến lâu, hắn đã tìm ra được chân tướng của mọi chuyện là như thế nào.
Nếu án này đã được phá , Từ Trường Lâm cũng nên quay về Nam Sở thôi.
Nàng nghĩ như vậy, cảm thấy trong lòng quyện quyện, tinh thần không thể xốc lên nổi, bước chậm xuyên qua hành lang, tới bên hồ hoa sen, rồi lại tới trước một cây hoa anh đào, thấy Từ Trường Lâm đang ở trên cây, duỗi tay bẻ cành hoa anh đào.
Sắt Sắt cảm thấy hắn mặc bạch y thật là linh hoạt, ở trên cây nhảy tới nhảy lui giống như con khi. Nàng chửi thầm xong đang muốn xoay người rời đi thì chợt có một cơn gió nổi lên đem một mảnh giấy hoa trên bàn đá thổi tới trước mặt nàng.
Nàng cúi đầu nhặt lên, đang muốn trả lại chỗ cũ thì lại thấy trên mặt giấy đề lên mấy chữ nhỏ, nét chữ khí khái đoan chính.
Viết: Tống Linh Nhi sinh nhật mười sáu tuổi.
Nàng hơi trố mắt, Từ Trường Lâm đã nhảy xuống khỏi cây, trong tay cầm theo cành hoa anh đào.
Hắn một thân bạch y phấp phới ngọc thụ lâm phong, đem mảnh giấy hoa lấy lại, nói: “Dựa theo tin tức Tống gia lúc ấy truyền qua Nam Sở, bà mụ năm ấy mùng bảy tháng giêng xuống núi, Tống cô nương hẳn là cũng vào ngày ấy mà được sinh ra. Ta liền đem ngày đó đặt làm sinh nhật nàng, mỗi năm vì nàng ăn mừng, nghĩ có lẽ tương lai có một ngày có thể cùng nàng ăn mừng sinh nhật.”
Sắt Sắt sửng sốt một lát, trong cổ họng có chút chua xót trào lên, bị nàng cường hãn ép xuống, nàng mỉm cười nói: “Mùng bảy tháng giêng…… đó là ngày lành a, truyền thuyết Nữ Oa sáng thế, đúng là vào mùng 7 tháng giêng sáng tạo ra nhân loại, bởi vậy đời đời sinh sản, sinh sôi không thôi. Trong quá trình nàng lớn lên nhất định có không ít người nói với nàng là ngày tốt giáng sinh, nhất định một đời tôn vinh phú quý, không chừng còn có thể là mẫu nghi thiên hạ.”
Từ Trường Lâm cười lắc đầu: “Ta không nghĩ tới những điều đó, ta chỉ ngóng trông có thể mau chóng tìm được Tống cô nương, đưa nàng về Nam Sở, hảo hảo chăm sóc, bảo hộ nàng một đời an ổn.”
Sắt Sắt quay đầu nhìn về phía phương xa, thạch đá giả sơn, hồ nước long lanh, khói sóng mênh mông, tựa như một bức tranh yên lặng sâu thẳm.
Nàng thấp giọng nỉ non: “Nếu nàng không thể đi theo ngươi thì sao……”
Từ Trường Lâm đem giấy hoa tỉ mỉ đặt vào rong hộp lụa xanh, ngẩng đầu hỏi: “Ôn cô nương nói cái gì?”
Sắt Sắt nhẹ giật mình, cứng ngắc chuyển đề tài, nói: “Ta vừa rồi hình như thấy trên giấy hoa viết ‘ Tống Linh Nhi ’?”
Từ Trường Lâm hơi hơi mỉm cười, hàm chứa vài phần ngọt ngào, nói: “Đây là ta…… Cùng Tống Lan đặt tên cho Tống cô nương. Phụ hầu còn cười chúng ta, rõ ràng đọc đủ thứ thi thư nhưng đến lúc cần đặt tên cho một cô nương lại cố tình đặt một cái tên đơn giản đạm bạc như vậy. Kỳ thật nha, một cô nương gia, chính là nên đơn giản vui sướng, có thể vô ưu vô lo mà sống cả đời này, cái này là quan trọng nhất.”
Nụ cười của hắn quá mức vui vẻ sáng ngời, trong lời nói lộ ra khát khao nồng đậm với tương lai khiến cho Sắt Sắt nhìn đến chua xót. Nàng im lặng rồi lại nhịn không được, nói: “Nếu…… Ta là nói nếu, ngươi có lẽ…… có khả năng không thể mang Tống cô nương đi, vậy ngươi làm sao bây giờ?”
Từ Trường Lâm biểu tình cứng lại, ‘ cạch’ một tiếng đem nhành hoa anh đào bẻ gãy, trong đôi mắt ôn tú xẹt qua tia nghiêm nghị hàn ý, nhưng rất nhanh bị che giấu đi. Hắn nhẹ nhàng cười, ở trong chứa chấp niệm: “Ta xa xôi vạn dặm mà đến, đó là vì Tống cô nương, nhất định ta phải đem nàng đi. Người đều nói Trưởng công chúa cùng Thái Tử điện hạ là người tâm cơ thâm trầm, giàu mưu tính, nhưng nếu bọn họ thật muốn che giấu ở trước mặt ta, ta ngược lại cũng không sợ cùng bọn họ đấu một trận.”
Vừa dứt lời, còn chưa chờ Sắt Sắt có phản ứng gì, Phúc bá hoang mang rối loạn vội vội tiến vào, nói: “Quý nữ, bên ngoài đã xảy ra chuyện, công chúa không ở trong phủ, ngài mau đi ra nhìn xem đi.”
Người dịch: Huyền Trang