Mật đạo tối tăm đáng sợ, lại yên tĩnh đến cực điểm, bất chợt có ột âm thanh vang lên, cho dù đó là âm thanh mà Sắt Sắt quen thuộc đi nữa cũng làm nàng không khỏi rùng mình một cái, ‘ cạch ’ một tiếng, sổ sách trong tay rơi xuống mặt đất.
Nàng muốn nhặt lên, nhưng trước mặt bóng người đong đưa một cái, Thẩm Chiêu đã đi đến trước mặt nàng.
Sắt Sắt cuống quít lùi về phía sau vài bước, hơi thở toán loạn hoảng hốt, khẩn trương nhìn Thẩm Chiêu, nhẹ giọng nói: “Ta…… Kỳ thật mới vừa tiến vào, cái…… Cái gì cũng chưa nhìn thấy.”
Thẩm Chiêu khom người đem sổ sách trên mặt đất nhặt lên, tùy tay ném về chỗ cũ, ánh mắt thâm trầm, bình tĩnh nhìn Sắt Sắt.
Sắt Sắt nhắc tới váy lên, chậm rãi dịch bước, âm thanh nhu hoãn, thử nói: “A Chiêu, dưới nền đất quá lạnh, chúng ta đi lên đi, nơi này thật sự không có gì đáng xem…… A!”
Nàng cảm thấy trên cổ chợt lạnh toát, vai bị người khác giữ lấy, mạnh mẽ kéo nàng trở về.
Sắt Sắt cúi đầu nhìn thanh kiếm đang đặt lên trên cổ mình, nghe phía sau truyền đến giọng nói của một nam tử khác: “Điện hạ, nàng đã thấy hết tất cả rồi, không thể để nàng đi ra ngoài được.”
Người này có lẽ là ở dưới mật thất đã lâu rồi, khí tức cũng lạnh lẽo âm trầm y như mũi kiếm, đứng ở phía sau lưng Sắt Sắt khiến nàng chỉ cảm thấy khí lạnh bức người.
Nàng run rẩy, mang theo một chút khóc nức nở nói: “Ta sẽ không nói với ai đâu, các ngươi nếu như giết ta diệt khẩu, mẫu thân ta nhất định sẽ thay ta báo thù.”
Không biết có phải nàng ảo giác hay không, nhưng khi những lời này vừa nói ra, qua hai mắt đẫm lệ mông lung, nàng dường như thấy Thẩm Chiêu ném về phía nàng ánh mắt xem thường.
“Tô Hợp, hạ kiếm xuống.”
Một trận yên tĩnh, gió lạnh nhẹ phất qua gò má, mũi kiếm bạc sáng loáng ở trong không trung cắt một đường cong xinh đẹp, vững vàng trở về trong vỏ.
Sắt Sắt cuống quít chạy về phía Thẩm Chiêu, chạy được nửa đường lại cảm thấy không đúng lắm, do dự một lát liền nghiêng người dán vào vách tường, khiếp đảm cảnh giác nhìn hai bọn họ.
Thẩm Chiêu liếc mắt nhìn nàng một cái, quay về phía Tô Hợp.
“Đem những thứ này đến nơi khác đi, việc hôm nay đều là do bổn cung sai, uống chút rượu, đầu óc có chút hồ đồ nên mới đem người ngoài tới nơi này.”
Người nam tử kia hẳn tên là Tô Hợp, nhìn nhìn Sắt Sắt, có chút do dự: “Nhưng nàng là nữ nhi của trưởng công chúa, có thể tin được sao?”
Thẩm Chiêu sắp sửa mở miệng, Sắt Sắt giành trước một bước nói: “Các ngươi nếu như không tin ta, kia……” Tròng mắt nàng chuyển động xoay tròn, ngón tay khẩn trương bám trên vách tường gạch, sống lưng thẳng thắn, lấy khí thế thấy chết không sờn nói: “Ta sẽ đập đầu ta vào tường một chút, có lẽ…… có thể đem chuyện vừa rồi quên đi. Chỉ là…… sau khi đập đầu, khả năng ta sẽ bị hôn mê đi mất, A Chiêu, sau khi ta hôn mê, ngươi có thể hay không đem ta đưa về nhà a?”
Mật đạo an an tĩnh tĩnh, hai nam nhân nhìn nàng chằm chằm, đều không nói lời nào.
Sắt Sắt có chút luống cuống, nức nở nói: “Các ngươi đừng giết ta, ta thật sự không muốn chết…… Ta cũng không biết mấy đồ ở nơi này có thể bị đổi bằng tính mạng a, ta chỉ là tò mò, ai biết tò mò hại chết thỏ a!”
Nàng dựa vào trên tường khóc đến tê tâm liệt phế, hoa lê đái vũ, Tô Hợp nhìn đến có chút không đành lòng, vươn tay gãi gãi đầu, nói: “Nếu không…… Ngươi cứ đập đầu một chút thử xem, nếu có thể quên được đi, chuyện này cũng dễ giải quyết……”
Ngay lập tức hắn bị Thẩm Chiêu lạnh lùng liếc mắt một cái, ngượng ngùng im lặng.
Thẩm Chiêu vỗ vỗ cái trán, bộ dạng thật sự rất bất đắc dĩ, thở dài hướng Sắt Sắt nói: “Ngươi trước tiên lại đây đã, trên tường bẩn thỉu, đừng làm dơ y phục.”
Có lẽ là khóc lóc quá sức, đầu óc Sắt Sắt có chút phát ngốc.
Y phục?
Lúc này rồi mà hắn còn quan tâm y phục của nàng?
Sắt Sắt chống đầu vào tường, ủy khuất hề hề nói: “Ta không dám đi, các ngươi có kiếm.”
Thẩm Chiêu nhìn về phía Tô Hợp, phân phó: “Ném thanh kiếm đi.”
“Không phải……” Tô Hợp kinh ngạc nhìn Thái Tử điện hạ, tức đến dậm chân, thân hình to lớn của hắn run lên chỉ vào Sắt Sắt khó chịu nói: “Điện hạ, nàng đã biết bí mật của chúng ta, cái mạng nhỏ nàng nắm ở trong tay chúng ta, nàng nên nghe theo bài bố của chúng ta, dựa vào cái gì mà nàng nói gì chúng ta đều phải nghe theo?”
Lời nói còn chưa kịp rơi xuống đất, Thẩm Chiêu lập tức dùng ánh mắt ghét bỏ mà liếc mắt nhìn hắn: “Ai cùng ngươi là “chúng ta”.” Hắn duỗi tay đem Sắt Sắt kéo vào trong lòng ngực, sờ sờ tóc mai hai bên bị nước mắt làm ướt đẫm của nàng, ôn nhu nói: “Bổn cung cùng nàng ấy mới là “chúng ta”.”
Tô Hợp:……
Mật đạo này nhiều năm không có ánh mặt trời soi rọi, hơi ẩm trọng âm khí rất nhiều, chỉ cần đứng hơi lâu một chút liền cảm giác được một cỗ khí lạnh từ lòng bàn chân theo cẳng chân hướng lên trên tựa con rắn vừa trườn bò vừa phun nọc.
Thẩm Chiêu đem năm sáu cái rương mở nắp ra, bên trong lộ ra rất nhiều châu báu vàng bạc, làm Sắt Sắt nhìn đến hoa mắt.
“Ngươi ngẫm lại cục diện Trường An hiện giờ, đại ca trong tay có binh lực, lại cấu kết với Khánh vương phòng thủ bên ngoài. Mà Tứ đệ trong tay có người, Văn Tương ở trong triều làm quan mấy chục năm, nuôi trồng vây cánh vô số kể. Ta nếu như không sớm chuẩn bị, đến lúc đó một khi phụ hoàng long ngự tây thiên, ta lấy cái gì để cùng bọn họ tranh giành?”
Thẩm Chiêu nhìn Sắt Sắt, ôn hòa nói: “Ta thắng, ngươi là Thái Tử Phi, là Hoàng Hậu. Nếu ta thua, mặc kệ là lưu đày hay là ban chết, ngươi cũng khống tránh khỏi chịu chung số phận xui xẻo với ta.”
Thanh âm của hắn mềm nhẹ thong thả, như chuông gió dưới hiên nhà có gió thổi qua kêu “ leng keng leng keng “, thật sự mê hoặc lòng người.
Sắt Sắt vuốt ve mặt ngoài của mấy khối vàng cứng rắn bóng loáng, nhíu mày tưởng tượng, cảm thấy hình như là có chuyện như vậy.
Nàng đang do dự, Tô Hợp đã nóng nảy: “Nghe là thấy điện hạ nhà của chúng ta nói thật sự có đạo lý, các ngươi hiện tại chính là người trên cùng một thuyền rồi, nếu như thuyền lật, ai cũng chạy không được, quý nữ ngài nói một câu xem có đúng hay không a……”
Sắt Sắt ôm khối vàng dạo bước trầm tư, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Thẩm Chiêu hình như là đang dụ dỗ nàng.
Nàng hiểu tiểu tử này lắm, mỗi lần muốn dụ dỗ nàng thì luôn bày ra một bộ dạng ôn nhu như nước, ngọt như mật đường.
Khẽ liếc nhìn gương mặt tuấn tú diễm mạo kinh người kia, Sắt Sắt âm thầm nhắc nhở chính mình: Bình tĩnh, bình tĩnh, Ôn Sắt Sắt ngươi cũng không thể hồ đồ a, không thể bị sắc đẹp mê hoặc, đây chính là sói khoác lông thỏ a!
Đúng rồi, nàng nghĩ ra rồi!
Sắt Sắt bước một bước, quay đầu nhìn Thẩm Chiêu, nói: “Ngươi đem mấy cái Thái Tử Phi a Hoàng Hậu a ra dụ dỗ ta, cái này không vội. Ta hỏi ngươi trước, nương ta nhiều năm vất vả nâng đỡ ngươi như vậy, giúp ngươi ổn định Đông Cung, chẳng nề hà các ngươi trước đây có thù oán cũ, ngươi muốn giấu nghề, chuyện đó thì bỏ qua đi, ta cũng có thể lý giải. Nhưng vấn đề là ta làm sao bây giờ? Các ngươi đã bằng mặt không bằng lòng đến nông nỗi này rồi, nếu như ta gả cho ngươi, tương lai các ngươi trở mặt, ta bị kẹp ở giữa, ta nên làm cái gì bây giờ? Ta nên hướng về ai?”
Nàng càng nghĩ càng cảm thấy nhất định sẽ có chuyện như vậy: “Nương ta hao phí gần mười năm tâm huyết ở trên người của ngươi, nàng sớm hay muộn cũng sẽ muốn thu hồi cả vốn lẫn lời.”
Sắt Sắt liếc hết toàn bộ những rương chứa đầy ắp vàng bạc châu báu trong mật thất, khóe miệng khẽ nhếch lên: “A Chiêu giấu tài như thế, tâm ý sâu xa, nhất định sẽ không chịu trở thành một thiên tử bù nhìn, làm con rối cho người ta. Cho nên, tương lai hai người các ngươi nhất định sẽ trở mặt, đúng hay không?”
“Ngươi thông minh như thế, như vậy ngươi chỉ giáo cho ta trước, nếu có một ngày như thé, thân là nữ nhi, thân là thê tử ta nên làm cái gì bây giờ?”
Thẩm Chiêu đứng dưới ánh sáng minh châu mờ nhạt, trên gương mặt tranh tối tranh sáng, không thấy rõ biểu tình. Im lặng hồi lâu, hắn ngẩng đầu, âm thanh không giống như vừa rồi ngọt đến phát ngấy, ngược lại thâm trầm lạnh lùng.
“Cho nên, ý của Sắt Sắt là, vì tránh cho tương lai có một ngày ngươi sẽ khó đưa ra quyết định nên trước mắt muốn dứt khoát vứt bỏ đi một bên. Mà ta, chính là bên mà ngươi sau khi suy nghĩ cặn kẽ muốn vứt bỏ?”
Sắt Sắt rũ mắt không nói.
Thẩm Chiêu ngửa đầu cười nhạt vài tiếng, bỗng dưng, duỗi tay tóm lấy bả vai Sắt Sắt, nhìn chằm chằm đôi mắt nàng: “Ngươi biết không? Ở trên đời này, ngươi chỉ còn sót lại một người thân duy nhất là ta, chỉ có ta. Ta làm những chuyện này, một nửa là vì chính ta, một nửa kia là vì ngươi.”.
Người dịch: Huyền Trang