Mĩ Nhân Mềm Mại

chương 22: món quà

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Ánh Ngọc Nguyễn.

Beta: Trà Sữa Thêm Cheese.

Ánh đèn bên đường lờ mờ, những chú côn trùng núp trong bụi cỏ đang kêu vang từng cơn. Cuối cùng đêm hè cũng đã có một vài cơn gió mát thổi qua, nhưng cơ thể người đàn ông vẫn nóng như lửa, nước mắt cô cũng nóng.

Tô Lăng bối rối dùng hai tay lau sạch nước mắt trên mặt, cô bình tĩnh hơn một chút rồi cảm thấy khóc như vậy trước mặt hắn quá mất mặt.

"Anh thả tôi xuống đi." Khi nói chuyện giọng của Tô Lăng vẫn còn mang theo chút âm mũi, cô chìa tay đẩy hắn.

"Đừng quậy." Hắn nhẹ nhàng ôm cô, thấp giọng hỏi: "Gần đây có khách sạn nào không?"

Tô Lăng nghe hai chữ khách sạn thì nhìn hắn như nhìn một tên xấu xa. Cô ngậm miệng không nói chuyện, giãy giụa muốn xuống.

Tần Kiêu thả cô xuống: "Tô Lăng, em đúng là không có lương tâm, dù gì tôi cũng ôm em đi lâu như vậy, bây giờ định trở mặt không nhận người đúng không?"

Hôm nay lá gan của cô to một cách thần kỳ, tức giận nói: "Tôi cũng không kêu anh ôm tôi."

Trong mắt Tần Kiêu hiện lên ý cười: "Là do tôi muốn ôm em được chưa?"

Trong lòng cô vẫn còn buồn bã nên không muốn để ý đến hắn, quay mặt qua chỗ khác.

Chiều nay Tần Kiêu đi thị trấn San Hô, phát hiện đoàn làm phim được nghỉ, mà Tô Lăng thì về nhà rồi. Trên điều khoản hợp đồng quay phim của Tô Lăng có địa chỉ quê quán, hắn trực tiếp đi tìm, nào ngờ cô khóc thành như vậy.

Có thể thấy là lần này thật sự bị tổn thương rồi.

Tô Lăng xuyên qua những toà nhà cao tầng và đèn đuốc sáng trưng, nhìn về phía nhà cậu.

Nơi đó hoá thành vài ba điểm sáng nhạt, trong bóng tối không thể nào nhìn rõ được.

Tô Lăng ngây người.

Lúc nhỏ, bà ngoại dạy cô hát nhạc thiếu nhi, cõng cô đi đường núi, cùng nhau trồng cây bông gòn trong sân. Cho dù là lúc nghèo khó nhất, bà ngoại thà nhịn ăn cũng sẽ không để cho cô bị đói.

Nhưng cũng có lúc bà ngoại đối với cô rất lạnh lùng, cô nhớ nhất một lần, đó là lúc năm tuổi, cô ngã trong sân, khuỷu tay đập vào cục đá. Cô muốn khóc thì trông thấy ánh mắ của bà ngoại đứng phía xa xa nhìn cô, lạnh lùng và thờ ơ, giống như nhìn một người xa lạ vậy.

Nhưng một chốc sau bà lại ôm Tô Lăng đứng dậy, thở dài bôi thuốc cho cô.

Bà ngoại có thương cô không? Trước kia thì Tô Lăng cho rằng là có, nhưng sống lại một đời này, lần đầu tiên cô có ý nghĩ ngược lại.

Có lẽ là không thương.

Tận bây giờ, bà ngoại chưa từng nói cho cô biết vì sao mẹ cô - Vu Tiếu lại chết.

Lý do chết có hàng ngàn hàng vạn loại, song có một loại có khả năng rất lớn, đó chính là vì sinh cô ra mà mới chết.

Tô Lăng cố gắng ngoan ngoãn, khiến bản thân không có chút góc nhọn nào, chỉ vì hy vọng có người yêu thương cô, không tăng thêm gánh nặng cho bà ngoại. Vì thế mà cô đã bỏ qua cuộc sống sinh động suốt năm của mình.

Nhưng giờ đây, giả thiết đáng sợ ấy lại làm cho tay chân cô cứng đờ, cả người lạnh như băng.

Có thể, người thân mà cô luôn quý trọng thật ra vẫn luôn hận cô.

Yêu hận đan xen, cô chỉ là một người lạ bị đuổi ra ngoài.

Tô Lăng ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt: "Tần Kiêu."

Hắn cúi đầu nhìn cô, ánh mắt như ngôi sao rải rác đầy trời vậy: "Hửm?"

Cô đưa thẻ cho hắn: "Anh đừng đi theo tôi." Trong tấm thẻ này là tất cả thù lao đi diễn của cô, chờ quay xong thì số tiền còn lại cũng sẽ được gửi vào. Cả gốc lẫn lãi cô đều trả sạch rồi.

Tần Kiêu không nhận, hắn tức đến mức bật cười, đây là cô đang đuổi ăn mày à?

"Ông đây hiếm chút tiền này?

Cô cúi đầu, im lặng không nói gì.

Tần Kiêu tức giận đến đau tim, hắn bận rộn gần hai tháng mới có thể xử lý xong chuyện của tên Sở Chấn kia, háo hức đến tìm cô thì lại nhận được một tấm thẻ như thế này.

Hắn trực tiếp vác cô lên, Tô Lăng bị hắn doạ sợ, hét toáng lên: "Anh làm gì vậy hả!"

Tần Kiêu cười nhạo nói: "Làm em."

Tô Lăng vừa xấu hổ vừa giận dữ: "Tần Kiêu!"

"Sao thế, nghe đây."

Đôi tay rắn chắc của hắn ôm chặt lấy cô, híp mắt đánh giá khung cảnh xung quanh rồi đi đến một chỗ.

Tô Lăng bị hắn doạ đến nỗi quên luôn chuyện buồn.

Cô bị hai chữ kia doạ ngu người, đưa tay véo hắn, bắp thịt người đàn ông cường tráng, dù cô đã mạnh tay thì vẻ mặt Tần Kiêu vẫn mảy may thay đổi, bước chân cũng không thèm dừng. Người đàn ông này nhịn đau rất giỏi, cả hai đời cộng lại, Tô Lăng đều chưa từng thấy hắn vì đau mà rên lên tiếng nào.

Cô sợ hãi: "Tôi không muốn đi với anh, anh buông tôi ra."

Giọng điệu Tần Kiêu thờ ơ: "Muộn rồi."

Tô Lăng nhìn bốn phía, nhưng xung quanh tối đen, đêm hè nóng như thế nên những người đi bộ đều vội vàng chạy về nhà ngồi máy lạnh. Chỉ có tên điên này không biết từ nơi xa xôi đến đây làm gì nữa.

Cô bắt đầu hoảng hốt, hắn rất biết cách ép buộc người khác. Tô Lăng đã từng được thể nghiệm, Tần Kiêu hoàn toàn không hiểu được cái gì gọi là phong độ, chỉ cần hắn thấy thoải mái thì cho dù cô có lấy đao đâm hắn một nhát hắn cũng không dừng.

Nhưng nếu muốn hắn nhường một chút thì cũng không phải là không được.

Tô Lăng sợ hắn làm thật, cắn môi rồi nhẹ nhàng gọi: "Tần Kiêu."

Giọng điệu của cô mềm mại yếu ớt, hắn nhíu mày, cúi đầu nhìn xem người ở trong lòng mình đang muốn làm cái gì.

Mặt Tô Lăng đỏ bừng, gọi hắn thêm một tiếng: "Tần Kiêu."

Yết hầu của hắn khẽ động, đôi mắt đen như mực: "Làm sao, có chuyện gì thì nói thẳng."

Tô Lăng nói: "Anh đừng nói chuyện như vậy, tôi sợ."

Trong mắt Tần Kiêu hiện lên ý cười, hỏi cô: "Tôi nói cái gì?"

Tô Lăng không thể nào nhắc lại hai chữ kia, cô quay đầu đi không nhìn vào mắt hắn: "Trong lòng tôi đang buồn." Là rất buồn, trước giờ cứ nghĩ rằng mình đang dần dần mất đi, nay lại nhận ra, có thể cô chưa bao giờ có được.

Những gì còn lại trên thế giới này mà cô có, những gì mà cô quý trọng, những gì mà cô đã vì nó mà trả giá rất nhiều, hoá ra cũng chỉ là bọt nước mà thôi.

Tần Kiêu nghĩ thầm, ông đây cũng đang buồn bã đây. Em đừng có tưởng tôi không nhìn ra em đang qua loa lấy lệ với ông đây.

Nhưng hắn vẫn mềm lòng, cánh tay cũng hơi buông lỏng ra. Thôi, so đo với cô làm cái gì.

"Tô Lăng."

Cô ngẩng đầu nhìn hắn, Tần Kiêu nói: "Đừng buồn." Cho dù là ai cũng không đáng để em buồn.

Tô Lăng không quay về được nhà cậu, chỉ có thể ở bên ngoài. Chiêu kia đúng là dùng tốt thật, Tần Kiêu không làm gì cô, thuê hai phòng khách sạn.

Cô có hai con đường có thể đi, một là trả nợ giúp cậu để cho bà ngoại yên lòng mà đi, một con đường còn lại là lấy số tiền còn dư trả cho Tần Kiêu, cố gắng học cho xong đại học.

Kiếp trước cô chọn con đường đầu tiên, đời này cô chọn con đường thứ hai.

Cho dù tính tình cô có hơi mềm yếu, nhưng dù sao thì con người cũng phải trưởng thành. Nếu như bà ngoại cần dùng thì cô sẽ cho bà ngoại, vì đó là người đã nuôi lớn cô, lúc nhỏ mặc đồ cho cô, đút cơm cho cô. Nhưng cho cậu thì không được, ông ta không xứng được dùng số tiền ấy.

Cô vừa đi vừa suy nghĩ, sau khi quyết định xong tương lai thì cả người cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.

Tô Lăng tính toán rằng, nếu như không có số tiền trong tay cô thì có lẽ cậu mợ sẽ chọn bán căn nhà đang ở.

Một căn nhà có thể bán hơn ba tỷ rưỡi, trả nợ xong thì số tiền còn lại vẫn có thể để Nghê Hạo Ngôn và Nghê Giai Nam đi học xong đại học.

Cho dù không thể thì Tô Lăng cũng sẽ nghĩ cách để cho Nghê Hạo Ngôn đi học.

Nếu như cậu của cô cố gắng thì nhà của cậu cũng sẽ gần dần có cuộc sống tốt hơn. Cậu và mợ đều có công việc ổn định, Nghê Hạo Ngôn và Nghê Giai Nam cũng đã trưởng thành rồi.

Tâm trạng cô đã thoải mái hơn nhiều, Tần Kiêu nhìn thoáng qua cô.

Ngược lại thì bây giờ tinh thần của cô có mấy phần phấn chấn như thiếu nữ tuổi mười chín. Nước mắt trên mặt vẫn còn, hốc mắt đỏ đỏ, lông mi ướt át. Ánh mắt bình thản mà mềm mại.

Rất dễ bị thương, cũng rất dễ chữa lành.

Vô cùng mềm lòng nhưng lòng dạ cũng rất sắt đá.

Khi hai người lên lầu, cô xoa xoa đôi mắt, hai mắt mờ mịt, muốn ngáp nhưng rồi nhịn xuống, nhịn đến nỗi mắt cũng long lanh, rõ ràng là đã rất mệt mỏi. Tần Kiêu nhớ ra cô là một đóa hoa của tổ quốc đi ngủ đúng chín giờ tối.

Lúc này đã gần mười một giờ rồi, cô khóc một lúc lâu, bây giờ nhìn dáng vẻ của cô không được tỉnh táo cho lắm.

Cô quẹt thẻ mở cửa cũng không phát hiện Tần Kiêu đi theo phía sau.

Lúc cô đóng cửa thì Tần Kiêu rảnh rỗi chìa một chân chặn lại.

Tô Lăng chớp chớp mắt, phản ứng chậm chạp nhìn hắn.

Tần Kiêu cong môi, hắn chưa từng gặp người nào càng mệt càng ngu ngốc như cô: "Nhận ra tôi không?"

Cô gật đầu: "Tần Kiêu." Trong mắt vẫn còn ánh lên nụ cười.

Hắn không biết lý do, nhưng đây là lần đầu tiên cô cười chúm chím mà gọi tên hắn. Trái tim trong lồng ngực hắn nảy lên, giống như bị ai đó nắm chặt, đến hít thở cũng khó khăn.

"Em còn nhớ không, tôi đã từng nói muốn tặng quà cho em."

Ánh mắt cô trống rỗng, hôm nay khóc một trận thoải mái nên bây giờ chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon. Cô lắc đầu, chốc lát nhớ ra rồi lại gật đầu.

Sau đó trả lời hắn: "Tôi không cần."

"Không cần cũng phải lấy."

Làm gì có ai như thế này? Cô đã buồn ngủ đến không thể chịu nổi: "Vậy ngày mai đưa cho tôi nhé?"

"Bây giờ." Hắn không cho cô từ chối.

Tô Lăng không còn cách nào khác, chần chừ gật đầu rồi chìa tay về phía hắn.

Tần Kiêu cười một tiếng, lấy một cái hộp nhỏ màu đen ra, lúc mở nắp hộp, một cái lắc chân pha lê màu tím đập vào mắt cô.

Lắc chân đó chỉ cần nhìn sơ qua cũng biết giá trị không nhỏ. Pha lê không tạp chất, được đánh bóng cẩn thận, ở dưới ánh đèn chiếu rọi ra những tia sáng lấp lánh, màu tím mềm mại, trong veo nhưng cũng diêm dúa, hoa lệ.

Sắc mặt Tô Lăng lập tức thay đổ, cơn buồn ngủ biến mất không còn chút.

Cho dù Tô Lăng có được dạy dỗ tốt hơn đi chăng nữa thì giờ phút này cũng không nhịn được mà mắng chửi người.

Thẩm mỹ của tên biến thái này cả hai đời đều giống nhau.

Lắc chân này giống y hệt sợi dây trước kia cô từng mang, đồ điên! Thứ thần kinh!

Cô vừa tức vừa giận, không thèm để ý đến điều gì nữa, đưa tay đóng sầm cửa một cái đùng. Động tác của cô rất nhanh, cũng may là Tần Kiêu đã sớm rút chân lại rồi.

Tần Kiêu bị nhốt ngoài cửa, đôi mắt vốn đang cười dần dần tối lại, hắn lạnh lùng nói: "Mở cửa ra."

Trong phòng không có tiếng động.

Hôm nay Tần Kiêu bị cô làm cho tức giận tận hai lần, ánh mắt cũng trở nên hung tợn: "Tô Lăng!"

Cô gái sống chết cũng không lên tiếng, cứng rắn ngoài dự tính của hắn.

Rất tốt, dám nhốt hắn ở ngoài cửa. Vô cùng dũng cảm.

"Tôi cho em cơ hội cuối cùng, mở cửa."

Tô Lăng đứng bên kia cửa, cắn chặt môi thầm nghĩ, anh từ bỏ đi, có chết tôi cũng không mở cửa cho anh.

Nếu như đeo sợi dây kia lên, hắn nhịn được mới là lạ.

Dù sao... dù sao thì cô cũng đã chết một lần, cùng lắm là chết chùm.

Cô vừa sợ hãi vừa thấp thỏm, nhưng đến cùng cũng đã can đảm hơn khá nhiều, không có gì vướng chân thì cô không cần phải mãi mãi ngoan ngoãn nghe lời hắn. Thứ đồ đó ai muốn đeo thì đeo, dù sao thì cô cũng không muốn đeo.

Tần Kiêu nắm chặt lắc chân kia.

Hắn sống hai mươi bảy năm, những chuyện hắn muốn làm đều bất chấp mọi thứ, thầy cô cấp ba cũng kinh hồn bạt vía mà đánh giá Tần Kiêu rằng tính cách hắn vừa ngang tàng vừa hung ác.

Đóng cửa đúng không? Hắn sẽ tự tay mang lên cho cô, mang không được thì hắn không phải họ Tần.

Truyện Chữ Hay