Mĩ Nhân Mềm Mại

chương 1: trọng sinh

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Trà Sữa Thêm Cheese.

"Lăng Lăng, mau dậy thôi, cậu phải lên sân khấu rồi."

Trong hậu trường lờ mờ ánh sáng, cô thở gấp mở mắt ra. Trước mắt là một khuôn mặt tràn đầy thanh xuân được trang điểm cẩn thận, nữ sinh lau mồ hôi trên trán của cô: "Mệt lắm sao? Thế nào lại ngủ ở hậu trường vậy?"

Tim Tô Lăng đập liên hồi, cô sờ sau gáy mình, không có thủng thành một cái lỗ lớn, không có máu tươi đỏ rực.

Trên sân khấu, giọng nữ sinh dịu dàng truyền tới: "Mặc cho một hồi phong hoa tuyết nguyệt, nhưng chỉ trong nháy mắt, ta và chàng, nếu như có thể bắt đầu lại, gặp lại chẳng qua cũng giống như người qua đường..."

Nếu như bắt đầu lại, bắt đầu lại...

Tô Lăng đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn cô gái vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mắt: "Vân Bố?"

Giọng Tô Lăng run rẩy, vươn tay chạm vào gương mặt của Vân Bố, da thịt ấm áp, Vân Bố thật sự còn sống.

Rõ ràng Vân Bố đã chết cách đây ba năm, lúc quay phim thì dây thép bị đứt, tuổi tác đang độ như hoa, vậy mà một cô gái hoạt bát liền hương tiêu ngọc vẫn.

Nhưng tại sao hiện tại cô lại gặp được Vân Bố?

Vân Bố ngẩn người: "Sao vậy? Sắc mặt cậu kém quá, không thoải mái hả? Sắp tới lượt tụi mình biểu diễn rồi, cậu là một trong những vai chính, nếu xảy ra chuyện thì thầy sẽ mắng chết cậu đấy."

Tô Lăng đứng lên rồi nhìn bốn phía, cảnh được dàn dựng màu đỏ thẩm, Vân Bố tràn đầy thanh xuân. Cô có một loại cảm giác cực kỳ hoang đường, cầm cái gương nhỏ trên bàn, trong kính hiện lên một khuôn mặt trong trẻo lại trẻ trung.

Tô Lăng run tay mở điện thoại di động, màn hình lập tức sáng lên, cô bỗng nhiên òa khóc.

Ngày tháng năm .

Cô trở lại năm năm trước.

Lúc này cô tuổi, vẫn còn học đại học năm hai.

Tô Lăng nghẹn ngào che miệng, đây là mơ sao? Cô ra sức véo mình một cái, đau đớn rất chân thật. Không phải mơ, cô bị Trịnh Tiểu Nhã đẩy từ trên lầu xuống, khó mà chịu đựng được cảm giác thịt nát xương tan, mở mắt dậy liền quay về năm hai đại học.

Vân Bố đang ngồi một bên trông chừng cũng sững sốt mất một lúc, vội vàng lau nước mắt cho cô: "Ôi ôi, sao vậy nè? Lăng Lăng cậu không khỏe sao?"

Đầu ngón tay Tô Lăng lạnh như băng, giống như nhiệt độ thân thể cô trước khi chết. Cô sờ chân mình một cái, đôi chân thon dài mảnh khảnh vẫn lành lặn, Tô Lăng không nhịn được đứng lên đi vài bước, không trì trệ chút nào, lúc này đáy lòng mới ấm lên.

Chuyện gì cũng chưa xảy ra, cô chưa gặp Tần Kiêu, cũng không bị đưa lên trên giường hắn, cũng không bị hắn độc chiếm trở thành tình nhân cùng mấy năm dây dưa mệt mỏi kia.

Chân cô không bị thương, hết thảy vẫn còn kịp.

"Lăng Lăng cậu bị ai dựa rồi hả?" Vân Bố có chút sợ sệt, trên mặt Tô Lăng còn ẩn ẩn nước mắt nhưng ánh mắt lại sáng rực.

Vân Bố giơ ba ngón tay ra hiệu, nhắc nhở cô: "Còn ba tiết mục nữa thì tới lượt tụi mình rồi, thầy rất coi trọng bữa tiệc tối nay, nghe đồn là muốn nịnh nọt lấy lòng nhân vật lớn nào đó, tương lai sau này không cần phải lo, cậu cứ hốt hoảng như vậy, cẩn thận thầy đập cậu ra bã."

Nhân vật lớn?

Tô Lăng ngây người, sắc mặt trong phút chốc tái nhợt.

Cô nhớ ra rồi, ngày tháng là lần đầu tiên cô gặp Tần Kiêu. Cô đứng giữa sân khấu diễn một màn nữ chính chết đi, tương đương với nữ số hai.

Tần Kiêu ngậm thuốc lá, bắt chéo chân, nhìn cô chằm chằm không chớp mắt, đây là lúc ác mộng bắt đầu.

Nói cách khác, còn thời gian ba tiết mục nữa, mọi thứ sẽ xảy ra hệt như đời trước.

Đối với Tần Kiêu là sợ hãi tận xương tủy, Tô Lăng quýnh quáng đến mức đổ mồ hôi lạnh: "Vân Bố, cậu có mang đồ trang điểm không?"

"Không có." Vân Bố nói, thấy Tô Lăng khóc một trận long trời lở đất, nghĩ cô lo lắng lớp trang điểm, vội kéo cô tới phòng hóa trang: "Chuyên viên trang điểm còn ở đó, cậu đừng lo."

Tô Lăng hít một hơi thật sâu, cảm nhận được nhiệt độ lòng bàn tay của Vân Bố, không hiểu sao liền bình tĩnh trở lại.

Phòng hóa trang cực kỳ náo nhiệt, khoảng mười nữ sinh đang ríu rít vây quanh một nữ sinh nói chuyện, thấy Tô Lăng và Vân Bố tiến vào, lập tức im lặng một cách kỳ lạ.

Người được bọn họ vây quanh là Đường Vi Vi, cô ta chớp mắt, nhìn về phía Tô Lăng: "Là hoa khôi của khoa, Tô tiểu thư à."

Lời này vừa nói ra, đón lấy âm thanh chế nhạo của các nữ sinh.

Nhà Tô Lăng nghèo, thân thể không khỏe, từ nhỏ đã nhiều bệnh, điển hình của kiểu người đẹp bệnh tật yếu ớt. Tính tình Tô Lăng lại mềm mại vô hại, ấn tượng của nam sinh đối với cô rất tốt, âm thầm gọi cô là hoa khôi của khoa.

Nữ sinh liền không cam lòng, đều là sinh viên đại học truyền thông nên giá trị nhan sắc rất cao, vì vậy nhất quyết không chấp nhận cô.

Vân Bố nghe bọn họ tùy tiện cười ầm lên, tức đỏ mặt: "Không ăn được nho thì nói nho chua."

Thấy hai bên sắp đánh nhau, Tô Lăng khẽ kéo cô ấy. Sống lại một đời, cô không giống kiếp trước mà tự ti xấu hổ nữa, chuyện quan trọng trước mắt là tránh xa Tần Kiêu: "Tôi tới dặm lại lớp trang điểm, không biết chị Lưu có rảnh không ạ?"

Chuyên viên trang điểm còn chưa lên tiếng, Đường Vi Vi đang sửa móng tay đã nói trước: "Chị Lưu bận rồi."

Chị Lưu vốn muốn trả lời "Rảnh" liền nuốt ngược trở vào.

Đường Vi Vi chống cằm quan sát Tô Lăng: "Tôi rảnh, để tôi giúp cô trang điểm."

Đường Vi Vi vốn nghĩ cô sẽ từ chối, tròng mắt Tô Lăng đen nhánh, óng ánh như nước, gật đầu nói cảm ơn: "Vậy làm phiền cô."

Đường Vi Vi cười lạnh một tiếng, cầm lấy đồ trang điểm, tùy tiện vẽ lung tung lên khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp của Tô Lăng. Tất cả mọi người một mực đều nhận ra Đường Vi Vi đang chỉnh người nhưng không ai dám ho he gì cả.

Nguyên nhân rất đơn giản, hồi đầu tháng Đường Vi Vi đột nhiên từ nữ số hai trở thành nữ số một, đoạt cảnh diễn của Tô Lăng.

Sở dĩ cô ta ngang ngược như vậy là bởi vì vừa ôm được một cái đùi vàng, hôm nay vị kim chủ kia cũng đến, đồng thời là người mà thầy muốn lấy lòng, người Tô Lăng muốn tránh còn không kịp - Tần Kiêu.

Mọi người đều bận nịnh nọt Đường Vi Vi, ai mà có thời gian bênh vực Tô Lăng?

Tô Lăng yên tĩnh nhìn bản thân trong gương, trang điểm lòe loẹt còn hơn nữ quỷ, Đường Vi Vi đánh môi cô đỏ như uống máu, vẻ ngoài vốn thanh thuần bây giờ không còn dấu vết.

Lần đầu tiên Tô Lăng biết ơn Đường Vi Vi đã làm chuyện hợp ý cô như vậy, bây giờ bộ dạng cô ma chê quỷ hờn, nếu Tần Kiêu còn để ý tới thì chỉ có thể khen tặng khẩu vị của hắn quá cmn tốt.

Đường Vi Vi khom lưng, trong gương phản chiếu hai khuôn mặt, một diễm lệ quyến rũ, một xấu xí dọa người. Cô ta cười hài lòng, nói nhỏ bên tai Tô Lăng: "Dù sao thì cô cũng phải chết."

Con ngươi Tô Lăng co rút lại, theo bản năng mà hoảng sợ khi nghe tới chữ "Chết" nhưng sau đó nghĩ tới cảnh diễn kế tiếp, âm thầm nắm chặt tay.

Đời trước cô vô số lần suy nghĩ, nếu có thể bắt đầu lại lần nữa thì bất kể thế nào cũng sẽ không diễn như thế trên sân khấu. Vừa vặn đúng với sở thích của Tần Kiêu, đặt chân lên con đường thảm còn hơn chữ thảm.

Đường Vi Vi ném cây cọ sang một bên: "Đi thôi, sắp bắt đầu rồi." Cô ta ngẩng đầu như khổng tước kiêu ngạo.

Tô Lăng nhìn cô ta.

Người ngoài đều rõ Tần Kiêu thích phụ nữ xinh đẹp, ví dụ như Đường Vi Vi.

Nhưng chỉ Tô Lăng biết là không phải.

Chính miệng hắn nói bản thân yêu thích vẻ ngoài sạch sẽ, trong trẻo của Tô Lăng, hận không thể chết ở trên người cô.

Ngược lại hắn sống nhăn răng, gieo họa ngàn năm. Người chết là cô.

Bắt đầu lần nữa, cô nhất định sẽ không ở trong lòng bàn tay hắn. Cô đã tập luyện kỹ năng diễn xuất cả trăm lần ở trong lòng, cuối cùng hôm nay cũng có thể sử dụng ở lần gặp mặt này.

Vở kịch tên là《 Thanh Mai 》, nói về quá trình một cô gái từ nhỏ cho tới khi trưởng thành, sau lại tự sát vì người yêu. Ban đầu nữ số một là Tô Lăng, sau đó Đường Vi Vi dựa hơi Tần Kiêu, thành công trèo lên vai nữ số một, thế nên Tô Lăng trở thành nữ số hai, cảnh diễn chỉ còn lại một màn cuối cùng.

Cô gái ngồi trên xích đu, nén nước mắt, uống thuốc ngủ rồi chết đi.

Vì vậy Đường Vi Vi nói không sai, phân đoạn của cô chính là diễn cảnh chết.

Nhưng Tần Kiêu có một bí mật không ai biết, hắn yêu thích chân đẹp. Trong mắt Tô Lăng, hắn chính là một tên biến thái. Hắn say mê dáng vẻ cô khóc đến hoa lê đái vũ, cũng thích đôi chân trần của cô lúc đong đưa xích đu.

Đậu mé, tình tiết này giống như là vì sở thích bí mật của Tần Kiêu mà làm ra vậy.

Đôi mắt Tô Lăng tối đen như mực, không phải anh thích tôi khóc à? Tôi cứ là không khóc đấy.

Thích chân? Lần này tôi sẽ bưng kín như cái bánh chưng.

Thích gương mặt này? Ma còn phải gọi tôi một tiếng chị, anh thích được sao?

Tô Lăng nghĩ lại năm năm cùng hắn dây dưa đau khổ, cả người đều run rẩy không thôi. Qua được màn diễn này, mọi thứ sẽ không giống nữa.

Nếu như muốn thay đổi thì phải bắt đầu từ《 Thanh Mai 》, cô muốn đem nhân sinh vụn nát của mình chắp lại thành một mảnh hoàn chỉnh một lần nữa.

Đèn sân khấu tắt rồi vụt sáng, cảnh quan trọng nhất là nữ số một Đường Vi Vi, nữ chính vừa trẻ trung vừa kiêu ngạo.

Vẫn chưa tới lúc Tô Lăng lên sân khấu, cô đứng sau rèm, ngón tay trắng bệch vén lên một góc. Ánh mắt rơi vào hàng thứ nhất dưới khán đài, cô chỉ cần liếc mắt là nhìn thấy hắn.

Tây trang và áo sơ mi tối màu, trong miệng ngậm một điếu thuốc, khói lượn lờ, vẻ mặt Tần Kiêu lãnh đạm.

Hắn bắt chéo chân, ngón tay thon dài gõ vào tay vịn, một bộ dạng chán muốn chết.

Vô cùng khác với sự thành thục của hắn năm năm sau, hắn năm tuổi vô cùng kiêu ngạo.

Ở trường hợp này mà hút thuốc thì thông thường đều sẽ bị chán ghét.

Nhưng ánh mắt mọi người lúc nhìn về phía hắn cũng không dám như thế.

Vì có tiền nên có quyền.

Tính tình của hắn còn không tốt.

Không ai dám biểu hiện sự chán ghét đó ra trước mặt hắn cả.

Có lẽ ánh mắt chán ghét của cô vô cùng nóng rực, Tần Kiêu híp mắt, nhìn về phương hướng của cô. Tô Lăng vừa hận vừa sợ người đàn ông này, trước khi hắn nhìn tới thì cô đã buông rèm xuống.

Tần Kiêu không nhìn thấy gì, hắn gãy điếu thuốc một cái.

Quách Minh Nham ngồi bên cạnh cười hì hì: "Anh Kiêu, nhàm chán à?"

Người đàn ông lười biếng trả lời: "Ừ."

Đám bạn bè hư hỏng cười không chút kiêng nể: "Người trên đài không phải niềm vui mới của anh hả? Sao chóng chán thế?" Tần Kiêu quét tầm mắt qua Đường Vi Vi đang ra sức biểu diễn, thấp giọng cười một tiếng, cũng không giải thích.

Hắn cởi hai nút áo ra, ngón tay co lại, gõ nhịp nhàng trên mặt ghế.

Đường Vi Vi trên sân khấu xinh đẹp vạn phần, ánh mắt không ngừng quyến rũ hắn. Khóe môi hắn cong lên nhưng trong mắt lại không tìm được chút ý cười, tim hắn đập vững vàng, tốc độ không nhanh hơn một nhịp nào.

Tần Kiêu đối với ánh mắt Đường Vi Vi quăng đến giống như nhìn một bãi thịt chết. Mà Đường Vi Vi còn hồn nhiên không cảm nhận được.

Đèn sân khấu lúc sáng lúc tối, cốt truyện sẽ chuyển đến tình tiết tiếp theo.

Tần Kiêu lại đốt thêm một điếu thuốc, ngước mắt lên thì nhìn thấy một cái xích đu.

Một cô gái mặc trang phục màu đen từ từ tiến tới xích đu, đưa lưng về phía hắn.

Toàn thân váy đen làm nổi bật phần da thịt trắng như tuyết lộ ra bên ngoài, hắn búng tàn thuốc một cái, hai chân bắt chéo.

Không hiểu sao có chút mong đợi cô quay người lại.

Truyện Chữ Hay