Tôi mà lỗ thì chắc là trên đời này không có ai đứng đắn.
Tôi xoay người lại, đang định nói lý lẽ với Ma Xuyên thì ngoài cửa truyền đến tiếng khóc thút thít. Một lúc sau, một bà lão với nước da ngăm đen được một nam một nữ dìu bước vào đại sảnh một cách yếu ớt.
Ma Xuyên lập tức đứng dậy, đi vòng qua bàn thấp tới chào hỏi bọn họ.
"Tần già! Tần già!!" Bà lão còn đang bước đi một cách vô lực, nhưng khi nhìn thấy Ma Xuyên thì không biết đâu ra sức mà tránh ra khỏi được hai người đang nâng ở hai bên trái phải, run rẩy nhào vào vạt áo của hắn, quỳ xuống trước mặt hắn.
Bà lão có khẩu âm rất nặng, bà liên tục nói rằng mình sắp chết rồi, trước khi chết bà muốn Sơn quân đi tìm giúp bà đứa con gái đã bỏ nhà đi.
"Từ từ rồi nói." Ma Xuyên nắm cánh tay bà, vững vàng kéo bà từ dưới đất lên, dịu dàng như thể đây với người mới nãy là hai người khác biệt.
Tôi nhìn một lúc, cũng không chen lời vào mà ra ngoài cởi dây buộc Nhị Tiền rồi dắt con chó đi.
Quách Thù vừa trở lại, mọi người đã có mặt ở đó. Trên bàn cơm, vì là người phương Bắc nên cô chủ động đề nghị uống chút rượu để ăn mừng. Tửu lượng của Nghiêm Sơ Văn không ra hồn nên ban đầu cậu ấy không muốn uống nhưng lại không lay chuyển được cô nàng, vì vậy cuối cùng cậu ấy đành đến tủ lấy ra rượu cao lương được làm ra từ núi Sơn Nam.
"Uống ít thôi, rượu này mạnh đấy, không nên uống nhiều."
Trước khi uống rượu, Nghiêm Sơ Văn đã đặc biệt dặn dò nhưng không ai trên bàn nghe lời cậu cả, cuối cùng thì đã uống hết cả vò rượu.
Một cân rượu, trong đó Quách Thù uống một nửa, tôi uống bốn lạng, Nghiêm Sơ Văn uống một lạng, cuối cùng khi bò ra bàn còn làm đổ ra nửa lạng.
Rượu ngon thật nhưng cũng rất mạnh, sau khi đưa Nghiêm Sơ Văn về phòng, tôi đã cảm thấy chếnh choáng, toàn thân nóng lên.
Trở về phòng, tôi châm một điếu thuốc, đứng bên cửa sổ hút cho tỉnh rượu.
Thật yên tĩnh, yên tĩnh đến mức tiếng hít thở dường như cũng là dư thừa, đã quen với ngựa xe như nước, màn đêm yên lặng như vậy đúng là không quen chút nào.
Cửa sổ sau nhà tôi quay về hướng bắc, không có gì che chắn, đúng lúc có thể nhìn thấy thần miếu ở trên cao.
Dưới ánh trăng, mái nhà màu vàng không còn tỏa sáng, bức tường trắng cũng đã mờ đi, chỉ có thể nhìn thấy một đường nét mơ hồ ở phía xa bằng mắt thường.
Lỗ .
Hai năm đầu đại học, quả thật tôi hơi... lỗ , hay thay đổi người yêu. Người đầu tiên ba tháng, người thứ hai hai tháng, người thứ ba lâu nhất, kéo dài gần nửa năm, nhưng hai năm ba người chẳng lẽ rất quá đáng à? Người nửa năm kia thậm chí còn là hẹn hò online!
Mà kể từ năm thứ ba trở đi, tôi đã tập trung vào việc học, sau đó không nhận lời tỏ tình của bất kì ai nữa. Nếu tôi lỗ thì đừng nói một năm đổi một người, mỗi tuần tôi có thể đổi một người khác nhau ấy.
"Lỗ cái rắm." Tôi nghiến răng nguyền rủa.
Bảy năm trước, khi hắn quay về Tằng Lộc thì đang là mùa hè năm ba, chuẩn bị lên năm tư, tôi cứ nghĩ ít nhất hắn sẽ học xong đại học nhưng không ngờ nói đi là đi luôn. Từ sau khi hắn đi chúng tôi lại chưa từng gặp lại, làm sao mà hắn biết tôi lỗ chứ?
Không được, nếu đêm nay không hỏi rõ ràng, tôi sẽ không ngủ được.
Tôi không phải là người giỏi kiên nhẫn, rượu còn cổ vũ thêm cảm xúc này làm tôi nghĩ đến chuyện gì thì muốn đi làm ngay, quả thực là không chờ được dù chỉ một giây.
Tôi dí tắt điếu thuốc ở trên bệ cửa sổ, lấy áo khoác đi xuống nhà, khi đi ngang qua cũi của Nhị Tiền, nó tò mò nhìn tôi. Tôi mặc áo khoác ngoài vào, đặt ngón trỏ lên môi "suỵt" một tiếng, không biết có phải là nó hiểu hay không mà lại nằm xuống.
Bằng Cát về đêm vắng lặng và lạnh lẽo. Đi được hai bước, cơn nóng do rượu gây ra trong người tôi đã tiêu tán trong gió đêm lạnh lẽo.
Rụt cổ đi tới trước cửa miếu, tôi nhìn quanh không thấy ai bèn nheo mắt nhìn qua khe cửa. Đen sì, không thể nhìn thấy gì cả. Áp tai lên cũng không nghe thấy được gì.
Sau khi dạo quanh thần miếu nửa vòng, tôi nhận thấy tuy tường khá cao nhưng vì chúng được làm từ gạch đá nên vẫn có chỗ để mượn lực.
Không phải chứ, kỹ năng leo núi học được trong lớp sinh tồn của tôi cuối cùng cũng đã phát huy tác dụng.
Xắn tay áo lên, tôi hoạt động chân tay, quan sát bức tường trước mặt.
Tôi chậm rãi lùi lại, rồi đột nhiên chạy lấy đà, giẫm lên gờ nhô ra của khối gạch rồi mượn lực nhảy lên, hai tay kịp thời bám lên tường, còn chân còn lại thì căn cứ theo tuyến đường vừa thiết kế ban nãy mà đạp mạnh một cái, cả người nhẹ nhàng lên được đầu tường.
Tầm nhìn từ vị trí này khá tốt, có thể nhìn trực tiếp toàn cảnh sân trước và sảnh chính.
Trong sân yên tĩnh, chỉ có ánh đèn mờ nhạt lóe lên ở cửa sổ sảnh chính, đó hẳn là nơi ở của Ma Xuyên.
Muộn thế này rồi sao hắn còn chưa ngủ? Không phải trung bình mọi người ở đây đi ngủ lúc tám giờ à? Bây giờ...
Tôi lần mò trong túi chỉ để nhận ra rằng mình không mang theo điện thoại bên mình.
Quên đi, tôi ngồi trên đầu tường nghĩ, chuyện này không quan trọng.
Điều quan trọng là... là...
Là gì ta?
Đầu tôi như bị bao phủ bởi một lớp sương mù, tạo thành một mê cung suy nghĩ quanh co khó đi, làm cho việc suy nghĩ các vấn đề của tôi trở nên chậm chạp và khó khăn.
Ồ, đúng rồi, là đến để tính sổ với Ma Xuyên.
Cũng may là tuy chậm một chút nhưng cuối cùng tôi cũng nhớ ra.
Ánh đèn ở đằng xa đột nhiên chập chờn, trên màn cửa hiện ra một bóng người mơ hồ.
Sao lại có người ngay cả bóng cũng đẹp như vậy?
Tôi đang mơ hồ suy nghĩ, chợt nhìn thấy bóng người lần lượt cởi bỏ trang sức trên người xuống như thể sắp ngủ, tôi hơi lo lắng.
Phải hỏi trong khi hắn còn thức chứ...
Tôi trèo qua tường nhảy xuống, có thể là do say rượu nên tôi đứng không vững nên làm đổ chậu hoa bên cạnh.
Một âm thanh nhẹ nhàng vang lên, tôi không nhìn thấy được chậu hoa có bị vỡ hay không, nhưng lại thấy bóng người trên bức màn dừng lại, mặc lại cái áo choàng đã cởi ra được một nửa.
"Ai đó?"
Tôi thấy hình như hắn định đi về phía cửa sổ, làm sao còn dám ở lâu nữa? Tôi vội vàng quay về theo đường cũ, lúc nhảy xuống còn không đứng vững, chật vật lăn nửa vòng trên mặt đất rồi mới hoa mắt chóng mặt đứng lên.
Sợ Ma Xuyên ra ngoài kiểm tra, tôi còn chưa kịp phủi quần áo đã loạng choạng chạy một mạch về, không dừng lại. Lúc về nhà cởi quần áo ra, tôi mới nhìn thấy một góc áo đã bị rách, lông ngỗng bên trong lộ hết ra ngoài.
Làm trộm không thành còn mất một cái áo, xui thật. Tôi nằm hình chữ Đại trên giường, bị hơi ấm trong phòng hun, nhắm mắt thở dài.
Trong vài ngày tới, vì ít nhiều gì cũng hơi chột dạ nên tôi không tới gần thần miếu nữa. Thường ngày tôi vẽ vật thực, họp qua điện thoại với đồng nghiệp, không có gì thì lang thang trong làng, đó là toàn bộ cuộc sống của tôi.
Tôi hướng ngoại nên làm quen với dân làng rất nhanh, thậm chí còn gọi trưởng thôn Niết Bằng là anh.
Khác với quan chức ở thành phố, quan chức ở vùng nông thôn xa xôi phụ trách những vấn đề phức tạp hơn nhiều, bao trùm hầu hết các lĩnh vực của đời sống. Dân làng hết điện thì hắn đi sửa, dân cãi nhau thì hắn đi thuyết phục. Đôi khi không có gì làm, tôi còn đi cùng hắn xem náo nhiệt.
Một ngày nọ, internet của một gia đình trong làng đột nhiên bị ngắt kết nối, Niết Bằng đến hỏi tôi có sửa được không.
Tôi không giải quyết được mấy vấn đề lớn nhưng vấn đề nhỏ thì vẫn có thể thử một chút, vì vậy tôi bèn đi cùng hắn.
Kết quả cũng không phải là ví dụ lớn gì, chỉ cần vào giao diện quản trị của router sửa thiết lập một chút là được.
Nhưng nữ chủ hộ vẫn mang trà bánh ngon nhất ra để chiêu đãi tôi, thậm chí còn muốn giữ chúng tôi lại ăn tối.
"Chị, em không ăn đâu, chị có thể cho em mượn cái trâm cài ngực của chị xem thử được không?"
Vừa bước vào phòng, tôi đã để ý thấy chủ nhà có một chiếc trâm hình vuông rất đẹp cài trên ngực. Chiếc trâm làm bằng bạc nguyên chất, những đường bạc uốn lượn phức tạp hội tụ về trung tâm như dây leo, nửa bao lấy một vòng san hô đỏ tươi được cài ở bên ngoài áo choàng màu xanh nước biển, có phần mang lại hiệu quả "vẽ rồng điểm mắt".
Chủ nhà không hiểu tiếng Hạ lắm, ngơ ngác nhìn Niết Bằng.
Niết Bằng đóng vai trò phiên dịch viên, lặp lại câu nói cho cô nghe bằng tiếng địa phương, nói: "Cậu đây là một nhà thiết kế trang sức, chỉ tò mò thôi, không có ác ý."
Thật ra ban đầu tôi cũng không định giấu chuyện mình biết tiếng Tằng Lộc, nhưng nghĩ đến chuyện tôi vừa nói thì Nghiêm Sơ Văn sẽ biết ngay trước đó tôi đã nói dối cậu ta nên tôi do dự, tôi bèn bỏ lỡ cơ hội.
Bây giờ mà mở miệng thì sẽ hơi xấu hổ, không bằng cứ coi như tôi là một người xứ khác không hiểu tiếng Tằng Lộc đi.
Sau khi nghe Niết Bằng nói xong, người phụ nữ gật đầu, cẩn thận tháo chiếc trâm cài trên ngực xuống, dùng hai tay đưa đến trước mặt tôi.
"Chiếc trâm này đẹp quá, là do tổ tiên truyền lại sao?" Tôi có thể nhìn ra chất lượng của những hạt san hô trên đó nhưng lại không nhìn ra số tuổi của vật này.
"Kiểu dáng thì là do tổ tiên truyền lại, trâm cài ngực thì không." Niết Bằng nói to: "Cái này gọi là tín ấn, giống như cái của tôi." Sau đó, hắn chỉ vào cái trâm cài ngực nho nhỏ hình ngôi sao màu vàng trên ngực mình.
"Người Tằng Lộc chúng tôi chỉ có tên không có họ, đều dựa vào cái này thứ để phân biệt gia tộc. Ngày xưa đánh trận, chết rồi không biết ai là ai, nhưng nếu đeo cái này trên người thì người nhặt xác sẽ biết nhà người đó ở đâu."
"Sau này không còn chiến tranh nhưng thói quen này vẫn còn. Khi kết hôn phụ nữ chỗ cậu phải lấy họ nhà trai đúng không? Chúng tôi cũng phải làm tương tự, nhưng chúng tôi sẽ đổi tín ấn." Niết Bằng tự hào nói, "Ngôi sao này là tín ấn của vợ tôi."
Hay đấy, tôi cứ tưởng đó là huy hiệu Đoàn Thanh niên Cộng sản chứ.
Tôi nói: "Đổi họ là trước kia thôi, bây giờ không ai muốn đổi nữa, phong tục này của các anh hay hơn."
Tiếng Hạ của Niết Bằng không chuẩn, tôi cẩn thận hỏi hắn cách viết hai chữ "tín ấn" trong tiếng Hạ, sau đó tôi mới hiểu đó là chữ tín trong tín vật (信), không phải là chữ tính trong tên họ (姓).
"Tần Già sẽ không có thứ này đúng không?" Tôi nhớ lại, hình như cả Ma Xuyên và Lê Ương đều không đeo trâm cài.
Niết Bằng cười nói: "Bọn họ không kết hôn, cần cái này làm gì?"
Chủ nhà nghe hiểu hai chữ "Tần Già", nhận lấy trâm cài từ tay tôi rồi hỏi Niết Bằng, "Hai người đang nói về Tần già à?"
Niết Bằng nói: "Cậu ấy hỏi Tần Già có tín ấn không."
Nữ chủ nhân cũng cười nói: "Tần Già không có tín ấn, nhưng anh ấy có nhiều đồ vật quý giá hơn tín ấn nhiều. Bảo vật lấp lánh nhất của tộc chúng tôi đều là của Tần già."
Niết Bằng như bừng tỉnh, quay lại dùng tiếng Hạ nói với tôi: "Này em trai, nếu cậu quan tâm đến trang sức thì có thể đến tìm Tần già. Cậu ấy có rất nhiều đồ trang sức từ ngôn quan cũ truyền lại, dây chuyền, hoa tai, vòng tay, vòng chân, tất cả bọn tôi đều thua cậu ấy." Hắn đưa tay ra hiệu, vẽ một vòng tròn có đường kính mười centimet rồi nói: "Có một miếng ngọc lục bảo lớn như này này, xanh biếc, khi xưa được Hoàng đế ban cho."
Người dân nơi đây ngây thơ hay là to gan vậy nhỉ? Trẻ con ở Hải Thành còn biết không nên tùy tiện tin tưởng người lạ, tôi mới đến đây chưa đầy một tuần, mới quen biết có mấy ngày mà cái gì họ cũng đã dám nói.
Chỉ cần tôi tham lam và độc ác một chút thôi Ma Xuyên sẽ không qua khỏi đêm nay rồi.
1
Tôi cau mày cảnh cáo: "Anh ơi, anh nói cho em nghe thì được chứ đừng nói cho người khác biết, kẻo có người nghe thấy hơi tiền rồi nổi máu tham, định cướp của Tần Già."
Niết Bằng nghe vậy thì sửng sốt, sau đó cười ha hả, vỗ vỗ vai tôi nói: "Cậu đúng là người tốt, tôi không nhìn lầm cậu. Yên tâm, nếu có người dám hại Tần Già, dù có ở trời Nam hay biển Bắc bọn anh cũng sẽ không tha cho bọn họ!"
Hại cũng đã hại rồi, đuổi theo người ta khắp thế giới có ích gì?
Tôi cảm thấy hắn chẳng để tâm đến lời nói của tôi chút nào, nhưng vì chuyện không liên quan đến mình nên tôi cũng lười không khuyên nữa.
Bà chủ tiễn chúng tôi đến cửa sân, vừa lúc nhìn thấy một đám người đi vào nhà bên cạnh. Trông sắc mặt ai nấy đều nghiêm trọng, một lúc sau thì có tiếng khóc yếu ớt từ trong nhà truyền ra.
"Vẫn chưa có tin tức gì của Vân Đóa." Chủ nhà nhìn nhà hàng xóm thở dài: "Mẹ nó muốn gặp con gái trước khi chết nhưng xem ra không được rồi."
Niết Bằng nhìn theo, sắc mặt u ám: "Nó không nên rời khỏi Bằng Cát."
Có thể nghe hiểu mà lại giả vờ không hiểu là một chuyện rất khó, nhất là khi đối mặt với những lời bàn tán. Niết Bằng nhanh chóng đưa tôi lên xe, nói về chuyện khác. Hắn không giải thích cho tôi chuyện gì đã xảy ra với gia đình đó, tôi cũng không chủ động hỏi.
Tôi tưởng hắn sẽ trực tiếp đưa tôi về, nhưng hắn lại lái xe đến điểm chuyển phát nhanh cách đó vài km, lấy một đống hàng ra, đưa một trong số đó cho tôi.
"Đây là cái gì?" Tôi nhìn xuống xem, là hàng của ông Lục.
"Hàng của Tần già, cậu vừa tiện đường, giúp anh đưa cho anh ấy nhé."
Của Ma Xuyên? Ông Lục... Ông... Lộc?
*Hai chữ này đồng âm: Họ Lục (陆) và Lộc trong Lộc vương (鹿).
Ha, ai nói Tần già không có tín ấn? Đây không phải là đang mang họ chồng à? Tôi ném gói hàng ra ghế sau, không nhìn lại.
1
Niết Bằng liếc tôi một cái: "Cậu không đi thì để anh đi, không có gì đâu, do tôi tưởng trước kia hai người học chung trường nên chắc là quen nhau..."
"Tôi đi đưa cho." Mặt tôi không biểu cảm ngắt lời hắn: "Chúng tôi quen nhau mà, để tôi đi đưa cho cậu ta."
Thố Nham Tung cao hơn nhiều so với mực nước biển, còn gần xích đạo. Dù đã bốn năm giờ chiều, thời tiết lại còn là mùa đông nhưng mặt trời vẫn trên cao, không có xu hướng lặn chút nào.
Vừa bước vào cổng, tôi đã thấy Ma Xuyên đang tưới hoa, một tay hắn nâng ống tay áo còn lại lên, hơi khom người, chuỗi hạt phỉ thúy màu xanh biếc trước người ở dưới ánh mặt trời quả thật sắp làm mù mắt tôi.
*Chuỗi hạt: . Chắc ở đây là đeo trước người.
Tôi: "..."
Mấy người Tằng Lộc này rốt cuộc có chút ý thức nào về việc có tiền là phải giấu không vậy?
1
Chỉ nhìn màu nước mà thôi, chuỗi hạt phỉ thúy này chắc là đã trên tám chữ số, nếu còn là đồ cổ... Tôi không dám nghĩ đến giá trị đằng sau nó nữa.
Tất cả người Tằng Lộc nên biết ơn vì tôi không phải là một người tham lam.
Tôi ho nhẹ một tiếng để thu hút sự chú ý của Ma Xuyên, hắn nhìn sang đây rồi tôi mới nói ra mục đích của mình.
"Anh Niết Bằng nhờ tôi giao hàng cho cậu." Tôi cầm gói hàng trong tay lên, nói.
Cái hộp khá to nhưng không nặng lắm, bên trong có tiếng lay động, không biết là gì.
"Làm phiền cậu rồi."
Ma Xuyên đặt bình nước xuống, đi về phía tôi rồi nhận lấy gói hàng từ tay tôi. Những ngón tay hơi mát lạnh lướt qua mu bàn tay tôi, như là bị lông vũ phất qua.
Tôi khẽ run, bèn nhìn sắc mặt hắn, thấy vẻ mặt hắn tự nhiên thì cũng im lặng đút tay vào trong túi, nắm lại thật chặt.
Hộp cũng không được niêm phong chặt chẽ lắm, hắn xé băng dính ra ở trước mặt tôi, lấy từ bên trong ra một chồng chậu hoa nhựa màu xanh lá cây.
"Mấy hôm trước chỗ tôi có trộm, lại làm vỡ thêm một chậu hoa của tôi. Sợ hắn đi rồi còn quay lại đập hết mấy chậu hoa còn lại của tôi nên tôi mua chậu hoa nhựa trên mạng về đổi hết." Hắn cười rồi lại nói: "Mà dù hắn có trở lại thì tôi cũng mong hắn sẽ không ngốc đến mức trèo vào từ chỗ bức tường có hoa này."
2
Tôi: "..."
Mẹ kiếp, chắc chắn là hắn đã biết, biết người đêm đó là tôi!