Thuốc an thần trong rượu đã có tác dụng rồi. Chai rượu và hai chiếc ly tôi đã chuẩn bị sẵn từ lúc chiều. Để phòng khi bức bách, còn có đường lui.
Nói là thuốc an thần cũng không đúng. Chỉ là những viên thuốc ngủ loại nhẹ của tôi, nhưng có lẽ tôi đã quá tay khi cho vào hơi nhiều một chút.
Tôi vội vàng lấy những thứ cần thiết, rồi lao thật nhanh ra khỏi nhà. Sau đó lại ngồi taxi đến Black Ynez Bar. Vì tôi nghĩ mình có thể gặp anh đang ở đó.
Vừa nhìn thấy tôi, Mark giật mình tột độ. Anh đi đến, đón tôi vào lòng.
- Sao em lại đến đây?
- Tìm được rồi. - Tôi giơ xấp tài liệu ra trước mặt anh - Có giỏi không?
- Ngốc quá, như vậy rất nguy hiểm. Ai cần em làm những việc này? - Ánh mắt anh nhìn tôi đầy nghi ngại, rồi anh vuốt lại mớ tóc rối giúp tôi.
- Không sao cả! - Tôi như đứa trẻ vừa lập được công lớn, cười vang, rồi lại hạ giọng, thở dài - Nhưng bây giờ em... buồn ngủ quá.
Bởi vì phần rượu có thuốc ngủ, tôi cũng đã uống mà, chỉ là không nhiều bằng Hạo Ân.
Sau đó có lẽ tôi đã ngủ rất say, trong vòng tay của người mình yêu nhất.
Đến buổi chiều, có người đến mang tôi về. Chắc Hạo Ân đã tỉnh và phát hiện ra mọi chuyện rồi phải không?
- Đi đâu mới về? - Cậu lắc lư ly rượu trước mặt, không hề nhìn tôi.
- Đến... bar. - Tôi ấp úng hẳn, thực sự tôi chưa từng nghĩ sẽ gặp lại cậu trong lúc này.
- Làm gì ở đó?
- Thì uống rượu... và nhảy.
- Thật không? - Cậu nhìn tôi đầy nghi ngại - Hôm nay cũng có cả loại sở thích này?
- Cậu làm được, chẳng lẽ tôi lại không?
- Ha ha, nói rất hay! - Hạo Ân bước lại gần tôi, nâng cằm tôi lên - Xem ra chị rất thích uống rượu?
- Tôi...
- Vậy thì uống hết đi chứ! - Nói rồi cậu nhanh tay đổ số rượu trong ly vào miệng tôi.
Mùi rượu chát nồng kèm theo sự bất ngờ đột ngột khiến tôi hoảng loạn mà hít thở không thông. Vì vậy, ít nhiều đã bị trào lên mũi, tôi ho sặc sụa.
Cậu cứ như vậy, hết ly này đến ly khác không nương tay mà đổ vào miệng tôi. Tôi cố gắng nuốt lấy nuốt để, chỉ mong sao cơn khó chịu này nhanh chóng qua đi.
Sáu ly, tôi đã uống trong sự ép buộc và phẫn uất những sáu ly rượu ngoại. Kế đến, Hạo Ân buông thõng cánh tay đang kìm kẹp tôi kia, khiến cho tôi thuận đà, ngã người xuống sàn lạnh.
- Uống rượu kém như vậy, nói dối cũng tệ đến thế cơ mà. - Hạo Ân ngồi xuống theo tôi, lắc đầu nói.
-... - Tôi cúi mặt xuống, tóc tai lại bê bết rượu, bộ dạng hiện tại khó coi vô cùng.
- Thế nào? Muốn nói sự thật không? - Cậu nắm tóc trên đỉnh đầu tôi kéo lên, trừng to mắt.
- Tôi làm sao mà phải nói cho cậu? - Mỉm cười đáp lại, giọng nói đậm chất của người say.
-... - Cậu đẩy mạnh tôi, sau đó lại quẳng ra trước mặt tôi một xấp ảnh.
Lại là ảnh nữa sao...
Đây là những hình ảnh mà camera trong quán bar ghi lại. Một người đàn ông mang mặt nạ, dìu một người phụ nữ bước đến mở cửa căn phòng ở tầng hai, sau đó thì cả hai bước vào.
Là Mark và tôi, cả căn phòng số quen thuộc kia nữa. Hóa ra, quán bar có camera, tôi lại không cẩn thận rồi.
- Một nam một nữ cùng đi vào một nơi, để nói chuyện phiếm?
- Tôi, không...
"Bốp!" - Hạo Ân tát tôi một phát, có thể nói là tát đến long trời - Còn lấp liếm sao, hửm?
-... - Tôi bật khóc, rõ ràng là không có cảm giác, vì sao phải hành hạ nhau?
- Tài liệu và xấp ảnh, mang đi đâu rồi? - Hạo Ân bóp chặt vai tôi, không ngừng lắc lư, hỏi.
- Ha ha, sợ rồi à? Không ngờ tôi lại làm vậy phải không? - Tôi cười, ánh mắt lờ đờ nhìn dáng vẻ sợ hãi của cậu.
- Lại thách thức à? - Nói rồi cậu lao đến hôn tôi, một nụ hôn của sự giận dữ, đáng sợ vô cùng.
Tôi ra sức đập tay vào vai cậu, nhưng vô ích thôi, càng phản ứng cậu càng làm dữ. Bàn tay nào đó lại lần mò, vuốt ve khắp thân thể tôi, nhơ nhớp. Tôi cố gắng không nghĩ đến loại cảm giác khốn nạn gì kia, nhưng, vì sao trong đầu lại không ngừng lởn vởn.
Cậu cắn vào môi tôi, làm cho nó bật ra cả máu. Chảy ngược vào miệng, vị của nó sao mà chát ngầm, đớn đau.
Khi Hạo Ân buông tôi ra cũng là lúc thân thể tôi xảy ra nhiều biến đổi. Tôi giật mình, hét lên:
- Trong rượu... cậu đã bỏ gì?
- Ha ha, bị phát hiện rồi sao? - Cậu cười lớn, vuốt ve cái trán lấm tấm mồ hôi của tôi, ra vẻ cưng chiều.
- Rốt cuộc là thứ gì? - Tôi yếu ớt đáp lại, sức nóng từ bụng không ngừng khuấy động tâm can.
- Một chút thuốc cho phần đêm còn lại thêm ngọt ngào. - Cậu lại sấn đến, bóp chặt lấy vai tôi, hôn ngấu nghiến.
Tôi thực sự rất chán ghét, nhưng vì sao thân thể lại chẳng nghe lời? Tôi nương theo sự mời gọi kia mà phối hợp. Ôi trời, cái việc mà mình vô cùng chán ghét ấy bây giờ lại không thể chống lại hay sao?
Thật may tôi đã buồn nôn và thế là, tôi nôn cả lên người cậu.
- Mẹ kiếp! - Cậu gầm rú lên khó chịu - Làm mất cả hứng rồi.
Tôi cười, ngả người ra dựa vào tường, toàn thân đã bắt đầu xuất hiện từng cơn co rút khó chịu.
Nụ cười thách thức đó của tôi đã châm ngòi cho sự nổi điên của Hạo Ân và đẩy nó lên đỉnh điểm. Cậu rút súng, chĩa thẳng vào trán tôi:
- Còn cười, tôi liền cho chị chết!
"Cạch" - Tôi mơ màng nhìn thấy một khẩu súng khác cũng đã đặt nơi thái dương cậu - Mark?
- Mày thử đi! Rồi xem tao sẽ giải quyết thế nào? - Tựa như một con hổ, tiếng hét kia vang dội cả căn phòng.
- Ha ha, đến rồi sao? - Hạo Ân đứng thẳng người - Có phải là đã muộn?
- Mày khốn nạn lắm, Hạo Ân! Vì sao lại không yêu thương cô ấy? - Tôi thấy Mark đưa mắt nhìn tôi, rồi nhìn sang cậu.
- Lẽ ra tôi đã rất yêu đó chứ. Nếu như ả không yêu ông!
- Tao đã cố gắng nhường cho mày tất cả. Vì sao, vẫn chưa thấy hài lòng?
- Im đi! Bây giờ mọi chứng cứ bất lợi đều rơi vào tay ông hết rồi. Có phải là nên thủ tiêu tất cả?
Tôi khó chịu quá, toàn thân nóng như lửa đốt. Dưới bộ váy ngủ mỏng tang, tôi quằn quại chẳng khác gì một ả phụ nữ đang trỗi lên một loại bản năng nguyên thủy, đáng khinh thường.
- Mày định làm gì? - Tôi nghe tiếng Mark lại hét lên, đầy bực tức.
- San Ni là điểm yếu muôn đời của ông. Trước giờ tôi đã không sai khi mang ả ra làm mồi nhử.
Tiếng Hạo Ân cười vang đầy mãn nguyện. Tôi cố nghĩ, rốt cuộc, cậu đã dùng tôi để lợi dụng những gì?
Tôi lại thấy Mark mất bình tĩnh hẳn. Anh vẫn ổn có phải không?
- Đừng làm hại cô ấy nữa. Tao trả tài liệu lại cho mày! - Tay Mark run rẩy, khẩu súng cũng theo đó mà rơi xuống sàn.
- Ông vừa nói gì?
- Tài liệu... nằm ở đây! - Anh ngồi thụp xuống, đưa tập phong bì ra trước mặt mình trong bất lực, khó khăn.
- Anh, đừng! - Tôi hét lên, không thể đưa cho cậu ta được.
- Ngồi yên đấy! - Mark lại quát lớn - Anh chỉ cần em!
Tôi im lặng, thực sự với câu nói này của anh, tôi không biết nên phản ứng lại thế nào.
Rồi anh đẩy xấp phong bì về phía Hạo Ân. Cậu dùng chân giữ lấy. Nhưng lại nhanh chóng trở mặt:
- Tốt hơn rồi đấy! - Cậu chĩa súng về phía anh - Nhưng để đề phòng, tôi không thể làm khác được.
- Mày... - Mark vô lực nhìn lên, lúc này trong tay anh chẳng có súng.
Toàn thân tôi run rẩy, đầu óc lúc này có phải đã trở thành kẻ điên?
- Tôi sẽ giúp ông chăm sóc ả này thật tốt! Yên tâm!
"Pằng!" phát súng vang lên thật bén ngọt, xé toạc cả một vùng không gian im lặng, buồn tênh.
Có tiếng bước chân lùi lại, nhưng tôi không còn biết là của ai. Có lẽ là Hạo Ân, cậu đã đánh rơi khẩu súng ngay sau đó.
Tôi nhìn thấy người trước mặt mình đang trừng to mắt trong kinh ngạc, có lẽ anh đang đau đớn hơn tôi, đau hơn cả phát súng vừa bắn vào lưng tôi đây này.
- San Ni, em làm cái trò gì vậy hả? - Mark lại quát mắng tôi, hôm nay anh cứ lớn tiếng với tôi suốt.
- Em yêu anh, đừng lớn tiếng nữa. - Tôi mỉm cười - Anh làm em sợ quá đi.
Mark hoảng loạn, lại không ngừng hôn tôi, ôm tôi. Tác dụng của loại thuốc quái quỷ nào đó đã không còn rõ ràng nữa. Bây giờ tôi chỉ cảm thấy đau, và có cả ấm áp mơ hồ.
- San Ni, tôi xin lỗi... - Có tiếng Hạo Ân lắp bắp sau lưng, tôi chỉ biết mỉm cười.
Thực sự tôi không biết vấn đề giữa hai người họ là gì, nhưng, hi vọng phát súng vừa rồi đã giải quyết được một phần nào đó.
"Pằng!... Pằng!... Pằng!" - Ba phát súng vang lên từ tay Mark trong điên cuồng, giận dữ - Thằng khốn! Mày nghĩ mày còn loại tư cách này sao?
Sau đó tôi ngủ trong vòng tay anh. Tim anh lại có vấn đề như trong cái đêm ngọt ngào nào đó, cứ đập loạn xạ cả lên, thật tức cười.
- Sẽ ổn thôi, San Ni, em đừng ngủ!