Sáng hôm sau, Tiệp được chính tay Khước Nhạc nấu cho ăn một bữa thịnh soạn no căng bụng. Y hạnh phúc đến nỗi khóc như mưa, từ bé tới giờ chưa một lần được ăn những món cực ngon và nhiều mỹ vị như vậy. Sư phụ nhìn y phì cười, nói sau này nếu y ngoan ngoãn tu tập sẽ lại nấu cho y ăn ngon thường xuyên. Y gật gật cái đầu nhỏ, chén xong còn uống hết sạch bình nước hoa quá của sư phụ pha cho. Dùng bữa xong rồi, cả hai cùng ra sau núi dạo một vòng, cũng để y quen dần với cuộc sống ở đây.
-Sư phụ, Huyễn Vu Sư là nghề gì vậy ạ?
Y kéo tay áo sư phụ tò mò hỏi. Khước Nhạc vừa ung dung tản bộ vừa giảng giải cho y:
-Trên toàn thế giới của chúng ta có rất nhiều chủng tộc và nhiều nghề khác nhau, trong đó có những nghề được công nhận và không được công nhận, Huyễn Vu Sư chính là nghề không được công nhận. Vi sư dành cả đời nghiên cứu huyễn thuật và theo đuổi ước vọng sẽ thành danh, nhưng ngược lại bị cả con người lẫn các chủng tộc khác kì thị, rẻ khinh, thậm chí còn muốn vi sư chết. Vi sư bây giờ chỉ mong có truyền nhân, để con thay vi sư đòi lại công đạo, thay vi sư khẳng định chỗ đứng của Huyễn Vu Sư. Con có hận vi sư cũng không sao, xem như vi sư ích kỉ đi.
-Con sẽ không hận sư phụ, con tin tưởng người. Nếu sư phụ muốn hại con thì những ngày qua người đã ra tay rồi, chẳng nhọc công cho con ăn, cho con mặc, cho con nhà ở và dạy con tu luyện. Con xin thề, con sẽ không làm sư phụ thất vọng. Con nhất định đòi lại nợ nần của sư phụ và cả của con luôn một thể a!
Y mặt mày nghiêm túc nhìn sư phụ, tay nắm chặt và đấm vao ngực mình như để khẳng định chắc chắn. Sư phụ nhìn y chỉ cười, cùng y tiến vào rừng sâu.
Đi một đỗi đến lúc mặt trời đứng bóng, cả hai thầy trò tìm một gốc cây tán lá xum xuê ngồi nghỉ mệt. Khước Nhạc tranh thủ nói sơ qua cho Tiệp nghe về con đường tu luyện y sẽ đi sắp tới. Y ngồi chống cằm, chăm chú tiếp thu từng chữ từng chữ một của hắn nói ra:
-Tu luyện thành chiến hồn sư là phải tùy cơ duyên và thiên phú. Có người dễ dàng nhanh chóng mạnh mẽ, lại có người chỉ đạt được giới hạn nhất định. Tu luyện chiến hồn là điều ai ai cũng ao ước. Trong chiến hồn có nghề cơ bản và được nhiều kẻ chọn: võ sư, pháp sư, dược sư, khí sư, trận sư và ám sư. Trong mỗi nghề cơ bản lại chia làm hai hoặc ba nghề khác nhau. Võ sư có hai nghề là đấu sư với nhiều vũ khí khác nhau và quyền sư không dùng vũ khí. Pháp sư có hai nghề là thánh sư và tà sư. Dược sư có bốn nghề là luyện đan sư, độc sư, y sư và thực thần sư. Khí sư có hai nghề là điêu khắc sư và ngưng luyện sư. Trận sư không có nghề riêng. Ám sư có hai nghề thích sát sư và đạo tặc sư. Còn có vài nghề là Huyễn vu sư của vi sư, Chiêm sư và vài nghề khác vi sư không rõ. Mỗi nghề tuy có đặc điểm riêng nhưng cách tu luyện hầu như đều gần giống nhau cả.
Hắn tạm ngừng, quay sang hỏi y:
-Con thích theo nghề nào? Ngoài Huyễn vu sư thì con có thể học những nghề khác để hỗ trợ. Vi sư còn có nghề phụ là luyện đan sư và ngưng luyện sư đấy. Chúng rất có ích.
Y háo hức ôm tay hắn hỏi:
-Thế đệ tử có thể giống sư phụ không? Vừa làm huyễn vu sư vừa có nghề phụ luyện đan sư và ngưng luyện sư như thế thì thật ngầu ạ!
Hắn nhíu mày, cốc đầu y một cái rồi bảo:
-Muốn như vi sư thì con phải khổ luyện nhiều, không phải chỉ nói là được. Nghe vi sư nói tiếp về các cảnh giới đây. Vi sư hôm nay giảng qua tri thức cơ bản cho con, sau này tự mà nhớ lấy, ta không lập lại đâu.
Y xoa xoa chỗ bị hắn cốc, nhăn nhó mặt mày, gật gật đầu vâng lời. Hắn lại tiếp tục nói:
-Tu luyện gồm hai phương diện, thể chất và tinh thần, tương đương với chiến hồn lực và cảnh giới. Chiến hồn lực con dù mạnh mà cảnh giới thấp cũng không thể phát huy tối đa sức chiến đấu. Ngược lại chiến hồn lực con yếu mà cảnh giới cao thì cũng không đánh lại ai, dù đối phương cảnh giới thấp hơn cũng có thể quật ngã con được. Có cảnh giới, mỗi cảnh giới có cấp bậc, mỗi cấp bậc gọi là đẳng. Các cảnh giới bao gồm: Chiến sĩ, chiến giả, chiến binh, chiến quân, chiến tướng, chiến vương, chiến hoàng, chiến đế, chiến tôn, chiến tông, chiến thánh và chiến thần. Nếu con đủ mạnh, đủ kiên định và tu luyện nhanh thì có thể chạm đến cảnh giới của thần, trở thành trường sinh bất tử. Thường thì không có bao nhiêu người trở thành thần, hoặc là không thể vượt qua giới hạn, hoặc là đã quá già yếu, hoặc là bị giết trước khi hoàn thành ước nguyện. Mỗi khi tới lúc thăng tiến cảnh giới đều phải đón nhận thiên kiếp, cũng vì vậy mà không phải ai cũng theo đuổi tới cùng con đường tu luyện chiến hồn. Vi sư chỉ hi vọng con sẽ không phải vì sợ hãi mà lùi bước. Vi sư hứa với con, thiên kiếp vi sư thay con nhận, con chỉ cần không ngừng tiến tới là đủ rồi.
Y nhìn thấy hắn khoé mắt đỏ hoe thì biết hắn đang xúc động bèn vội vàng ôm chặt lấy hắn mà rằng:
-Sư phụ, hãy để đệ tử vì người mà gánh vác, vì người mà chiến thắng. Con biết con còn nhỏ chưa thể giúp gì cho người, nhưng lời hứa của con không bao giờ thay đổi, dù là hôm qua, hôm nay hay mai sau cũng đều như vậy. Bài học của sư phụ, con nguyện khắc cốt ghi tâm.
Hắn cười khổ, dang tay ôm trọn y trong lòng. Hắn cũng không biết nói thế nào nữa, chỉ là cảm thấy đứa nhỏ này thật đáng yêu. Tương lai nếu có thể, hắn muốn y sẽ như hôm nay, không rời xa hắn, ôm lấy hắn, xoa dịu tâm hồn tưởng chừng như tàn lụi của hắn, để hắn mơ một giấc mơ về sự ấm áp thân tình. Hắn biết bản thân ích kỉ, nhưng con người thì không thể tránh khỏi tham lam.