Mạc Nhã Phi ngẩn ra, mờ mịt nhìn Lâm Mộng Thanh, "Nàng là…"
Trên mặt Lâm Mộng Thanh đầy tràn kích động, buông tay Mạc Nhã Phi ra, đi tới cầm tay Lâm Mộng Kiều, lôi kéo nàng tới, chỉ vào Mạc Nhã Phi nói: "Mộng Kiều, đây chính là đại tẩu của muội, mau gọi đại tẩu!"
"Cái gì?" Mạc Nhã Phi kinh ngạc, nhìn Lâm Mộng Thanh, Lâm Mộng Thanh gật đầu một cái, "Đúng, Nhã Phi, nàng tên Lâm Mộng Kiều, là muội muội ruột thịt của ta, chuyện này rất dài dòng, đợi sau khi trở về ta từ từ giải thích cho nàng nghe, mấy ngày này ta luôn ở nơi đây, ta muốn nhận muội muội, cho nên, nàng không được hiểu lầm."
Dứt lời, Lâm Mộng Thanh lại lấy từ trong ngực ra một tờ giấy, đưa cho Lâm Mộng Kiều, "Đây là khế ước bán thân của muội, đại ca đã cầm về rồi, đồ muội ở lại Vãn Hồng Lâu cũng không cần lấy, đại ca sẽ phái người mua thêm quần áo trang sức cho muội, một hồi sẽ có cỗ kiệu tới đón muội đến một trang viện, muội ở nơi đó trước, sáng sớm ngày mai, chúng ta rời Kim Lăng, sẽ gặp muội ở ngoài cổng thành Kim Lăng, sau đó chúng ta cùng nhau hồi kinh, ngày sau, muội chỉ là muội muội của Lâm Mộng Thanh ta, nhớ kỹ chưa?"
"Đại… Đại ca…" Lâm Mộng Kiều nhìn khế ước bán thân trong tay, cũng nhịn không được rơi lệ, "Ma ma đòi ca bao nhiêu bạc?"
"Ha ha, không nhiều lắm, ba vạn lượng! Nhưng ta chỉ cho ả ba trăm lượng, không có đóng cửa Vãn Hồng Lâu của ả đã coi như là khai ân, muốn lừa bạc của ta, không có cửa đâu!" Lâm Mộng Thanh nghe từ "Đại ca", cười mà rớm nước mắt.
"Đóng cửa? Đại ca là người trong nha môn sao?" Lâm Mộng Kiều kinh hãi, hỏi.
Lâm Mộng Thanh cười khẽ, "Về sau nói cho muội biết, đừng hỏi. Mộng Kiều, mau bái kiến đại tẩu của muội, đại tẩu của muội có địa vị cao hơn đại ca a, khụ khụ, nàng là chủ tử trong phủ của ta!"
Dĩ nhiên, đó là phủ công chúa, cũng không phải là Lâm phủ!
Dĩ nhiên, thường ngày Lâm Mộng Thanh không có cảm giác gì, nhưng hôm nay phải lấy lòng phu nhân bảo bối của hắn, cho nên nghiêng đầu, bên môi mang theo nụ cười cưng chiều, trong ánh mắt lại tràn đầy chờ mong, hắn thật sợ Nhã Phi là công chúa cao quý, không cách nào chấp nhậnứ hắn có một người muội muội như vậy.
Lâm Mộng Kiều theo lời cúi người, nhút nhát gọi một tiếng, "Bái kiến đại tẩu!"
Mạc Nhã Phi lại ngây ngốc một lát, mới dần dần hoàn hồn, nhìn Lâm Mộng Thanh, gương mặt đỏ một chút, dời mắt đến trên mặt Lâm Mộng Kiều, nhẹ nhàng nói: "Miễn lễ!"
"Tạ đại tẩu!" Lâm Mộng Kiều ngồi thẳng lên, đối mặt với Mạc Nhã Phi vốn khí chất cao quý bẩm sinh, đầu không hạ thấp, môi khép chặt.
Thấy thế, Lâm Mộng Thanh nắm thật chặt lòng bàn tay, nhìn Mạc Nhã Phi, muốn nói lại thôi.
"Tiểu thư, cô gia, chủ tử đến rồi!"
Trên cửa truyền đến giọng Vô Giới, ngay sau đó, cửa thuyền hoa mở ra, Mạc Kỳ Hàn dắt Lăng Tuyết Mạn đi vào, Vô Giới cũng đi theo.
"Tứ ca!" Vẻ mặt Mạc Nhã Phi phức tạp, kêu một tiếng.
Lâm Mộng Thanh chắp tay, "Tứ ca!"
Mạc Kỳ Hàn gật đầu một cái, liếc mắt nhìn Lâm Mộng Kiều, lại nhìn Lăng Tuyết Mạn, cười nói: "Mạn Mạn, nàng xem nàng ấy rất giống Mộng Thanh phải không?"
"Ừ, có bảy tám phần giống nhau!" Lăng Tuyết Mạn gật đầu một cái, có chút ngượng ngùng cười cười với Lâm Mộng Kiều, "Cái đó, ta mới vừa rồi không rõ ràng lắm, hiểu lầm nàng, Mộng Kiều cô nương không cần để trong lòng."
"Phu nhân quá lo lắng, Mộng Kiều sẽ không để ý." Lâm Mộng Kiều nhẹ lắc đầu, liếc mắt Mạc Kỳ Hàn một cái, nhanh chóng rời mắt.
"Mộng thanh, đã an bài thỏa đáng sao?" Mạc Kỳ Hàn hỏi.
Lâm Mộng Thanh nói: "Đều tốt rồi, trang viện cũng sắp xếp xong xuôi, có thể đưa Mộng Kiều qua."
"Được, chúng ta đi thôi, Vô Cực Vô Giới hiện tại liền đưa Mộng Kiều cô nương đi."
"Dạ!"
Rời thuyền hoa, cách xa hồ Khúc Giang, trong bốn người, chỉ có Mạc Nhã Phi buồn buồn không vui.
Lâm Mộng Thanh chau mày lại, nói: "Nhã Phi, ta thật sự là không là có ý lừa gạt nàng, ta cho là Lâm gia ta chỉ còn lại một mình ta, không nghĩ tới hôm đó ở trên đường, lại vô tình gặp Mộng Kiều, nhìn muội ấy một cái, ta liền nhận ra, bởi vì dung mạo muội ấy rất giống mẫu thân ta. Ta dấu diếm nàng, là lo lắng nàng ghét bỏ muội ấy, nhưng ta không thể vứt bỏ muội muội của ta, muội ấy là thân nhân duy nhất của ta!"
"Mộng thanh, ta… Ta là nhất thời, chuyện này quá đột nhiên, ta chỉ là nhất thời không thích ứng, ta… Ta không có ghét bỏ nàng, cho ta chút thời gian, để cho ta suy nghĩ thật kỹ." Mạc Nhã Phi mím môi, nói đứt quãng.
Lâm Mộng Thanh mừng rỡ không thôi, "Thật? Ha ha, được, chỉ cần nàng không ghét bỏ Mộng Kiều là được. Nhã Phi, cám ơn nàng!"
"Cám ơn cái gì? Chàng là Phò mã của ta mà!" Mạc Nhã Phi thấp giọng nói, trên má đỏ hồng.
"Ha ha, chúng ta đi miếu Quan Âm cầu xin con cái, các người có đi hay không?" Lăng Tuyết Mạn hài hước hỏi.
Nghe vậy, trên mặt Mạc Nhã Phi càng đỏ hơn, Lâm Mộng Thanh liền nói: "Dĩ nhiên đi a, chúng ta đã thua tẩu một đứa con, không thể lại thua thêm đứa nữa!"
"Khụ khụ!"
Hai nữ nhân 囧 muốn chết, Mạc Kỳ Hàn lúng túng hết sức, kèm trên lỗ tai Lâm Mộng Thanh nói: "Đó là bởi vì phương diện kia trẫm hơn đệ!"
"Khụ khụ! Khụ khụ!"
Lần này gương mặt Lâm Mộng Thanh lần lượt thay đổi đỏ xanh, nhất thời cứng họng rôì, "Sư huynh… đệ…"
"Ha ha ha! Đi thôi, về sau có thể khiêm tốn thỉnh giáo sư huynh một chút!" Mạc Kỳ Hàn vui vẻ cười lớn, nắm chặt tay Lăng Tuyết Mạn.
Đến miếu Tống Tử Quan Âm, bốn người thành kính dâng hương, sau đó đi lòng vòng bốn phía,sau đó mới quay trở về dịch quán.
Buổi tối, trước mặt mọi người, Lâm Mộng Thanh, kể lại một lần về chuyện cũ mười tám năm trước, cuối cùng, quỳ xuống, trong mắt lóe lệ quang, "Sư phụ, ơn của ngài, Mộng Thanh không gì báo đáp, ngài hãy nhận một lạy của Mộng Thanh!" xem tại
"Ai ai ai, tiểu tử ngốc, con dập đầu cái gì? Mau dậy đi!" Thiên Cơ lão nhân vội vàng khoát tay nói.
Lâm Mộng Thanh dập đầu xong, đứng lên, nhìn về phía mọi người, chậm rãi nói ra: "Cả đời ta, sư phụ là ân nhân lớn nhất, sư huynh là bạn bè tốt nhất, Nhã Phi là thê tử thích nhất, hôm nay lại tìm được muội muội, cuộc đời này không tiếc rồi!"
"Người tới, dâng rượu!" Mạc Kỳ Hàn lớn tiếng nói.
Mạc Nhã Phi cùng Lăng Tuyết Mạn nhìn nhau, cười ngọt ngào hạnh phúc.
Hoa Mai bà bà bị lây, cũng hào khí nói: "Ông lão, chúng ta cũng cạn một ly!"
"Ha ha ha!"
"Ha ha ha!"
Tiếng cười vui vẻ tràn đầy cả dịch quán…
Truyện convert hay : Năm Cái Đại Lão Quỳ Gối Ta Trước Mặt Kêu Mẹ