Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng (Quả Phi Đợi Gả: Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàn)

chương 465

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mười ngày sau, dưới Lê Sơn Quan.

"Phu quân, nơi này chính là Lê Sơn Quan sao?" Trong xe ngựa, Lăng Tuyết Mạn lú đầu ra hỏi.

Mạc Kỳ Hàn đã xuống ngự liễn trước, nghiêng đầu, quay đầu lại cười nói: "Đúng vậy, đến rồi, xuống đây đi." nguồn

Từ An ôm tiểu công chúa ra, Xuân Đường Thu Nguyệt đỡ Lăng Tuyết Mạn xuống ngự liễn, nhìn lên dãy núi cao vút trong mây kia, Lăng Tuyết Mạn nhớ lại núi Vô Danh, trong đầu không khỏi đờ đẫn một hồi.

"Hương Nhi, phụ hoàng dẫn con đi thăm sư phụ sư cô của phụ hoàng được không? Bọn họ cũng nhớ con đó!" Mạc Kỳ Hàn ôm Mạc Hương Kỳ, hôn lên cái miệng bé bỏng của bé, cười nói.

Mạc Hương Kỳ vui vẻ cười khanh khách, "Phụ hoàng, sư phụ của phụ hoàng có xinh đẹp không? Có đẹp bằng Hiên ca ca không?"

Nghe vậy, Mạc Kỳ Hàn co rút gương mặt tuấn tú, "Làm sao có thể so sánh như vậy?"

Mạc Ly Hiên đổ mồ hôi, ôm Mạc Ly Triệt xuống xe ngựa, đi tới, nhéo mũi nhỏ của Hương Kỳ một cái, buồn cười nói: "Sư phụ của phụ hoàng cũng gần bảy mươi tuổi rồi, Hiên ca ca mới mười lăm, không thể so sánh."

"Ưm, như vậy sư phụ của phụ hoàng là già khằn xấu xí rồi hả? Vậy Hương Nhi không đi, Hương Nhi phải có sư phụ sư cô đẹp cơ." Mạc Hương Kỳ chu cái miệng nhỏ nhắn phấn nộn, tức giận nghiêng mặt đi.

"Già khằn xấu xí?" Mạc Kỳ Hàn và Mạc Ly Hiên cùng nhau co khóe miệng.

Mạc Ly Triệt cười toe toét, "Phụ hoàng, đại ca, Hương Nhi tu tu, mẫu hậu nói chờ Hương Nhi trưởng thành tìm một phò mã xinh đẹp hơn cả dượng, Hương Nhi liền ghi nhớ á!"

Mồ hôi lộc cộc lộc cộc!

Lần này, cha con hai người không còn gì để nói!

Vì vậy, đồng thời nghiêng đầu xem đầu sỏ kia, chỉ thấy Lăng Tuyết Mạn vẫn còn ngây ngốc, vẻ mặt thật là hoảng hốt.

"Mạn Mạn, thế nào? Làm gì ngẩn người?" Mạc Kỳ Hàn lên tiếng kêu.

"Ừ?" suy nghĩ phiêu du của Lăng Tuyết Mạn bị gọi về, vội lắc lắc đầu, đến gần nói, "Không có gì, thế nào?"

Mặt Mạc Ly Hiên giản ra cười nói: "Ha ha, mẫu hậu dạy bậy Hương nhi rồi!"

"Nào có? Ta đâu có dạy cái gì." Lăng Tuyết Mạn lên tiếng phủ nhận, trừng Mạc Hương Kỳ,"Hương nhi, con nói xấu mẫu hậu cái gì hả?"

"Hi hi, không có nói." Mạc Hương Kỳ cười vui mừng, đưa hai tay nhỏ bé về phía Mạc Ly Hiên, la ầm lên: "Hương Nhi muốn Hiên ca ca ôm ôm!"

"Ha ha, tiểu nha đầu này còn chọn người!" Mạc Kỳ Hàn trách một tiếng, nói: "Hiên nhi, con ôm đi!"

Mạc Hương Kỳ vừa bò vào trong ngực Mạc Ly Hiên, liền ôm lấy cổ của nó, vui vẻ hôn một cái ở trên gương mặt anh tuấn của Mạc Ly Hiên, "Hiên ca ca thật là xinh đẹp!"

Mấy người vừa nghe, toàn thể muốn té xỉu!

Mạc Kỳ Hàn tức giận nói: "Chẳng lẽ phụ hoàng không xinh đẹp sao? Con đòi Hiên ca ca ôm, là thấy phụ hoàng khó coi sao?"

"Hì hì, phụ hoàng đẹp, nhưng phụ hoàng già rồi, dĩ nhiên là Hiên ca ca đẹp." Mạc Hương Kỳ nói đạo lý rõ ràng.

Lăng Tuyết ngửa cổ hỏi ông trời, nha đầu nhỏ như vậy, liền biết thưởng thức trai đẹp sao?

Mạc Ly Hiên khụ khụ hai tiếng, nói rất là lúng túng: "Hương Nhi, cô nương là không thể tùy tiện hôn mặt nam nhân, biết không? Còn nữa… phụ hoàng cũng mới ba mươi, một chút cũng không già, muội nói vậy, mẫu hậu sẽ thương tâm."

"Hương Nhi muốn hôn Hiên ca ca thôi!" Mạc Hương Kỳ chu chu cái miệng nhỏ nhắn, rất không hài lòng vì Mạc Ly Hiên dạy dỗ, nghiêng đầu sang chỗ khác, ngoắc Mạc Kỳ Hàn, "Phụ hoàng tới đây, để Hương nhi hôn! Phụ hoàng thân yêu!"

"Không hôn!" Mạc Kỳ Hàn rất là buồn bực, lại nổi lên cục tức với con nít ba tuổi chưa mọc lông tơ.

"Mẫu hậu, phụ hoàng hẹp hòi, phụ hoàng tức giận! Oa oa…" Mạc Hương Kỳ khóc rống, đưa tay đi túm áo Mạc Kỳ Hàn, bởi vì túm không tới mà càng khóc càng lớn tiếng.

Lăng Tuyết Mạn vội nói: "Hương nhi không khóc, mẫu hậu kéo phụ hoàng qua cho con."

"Hương nhi, nghe lời, không thể khóc nhè, khóc không đẹp!" Mạc Ly Hiên nhẹ dỗ.

Mạc Kỳ Hàn bất đắc dĩ, đành phải duỗi đầu tới, để Mạc Hương Kỳ đầy nước mắt nước mũi hôn lên mặt của hắn, cho đến khi tiểu nha đầu nín khóc mỉm cười bỏ qua cho hắn, mới coi là kết thúc.

Lên núi, đi không lâu lắm, đột nhiên nghe được một tiếng chim kêu, đám người lập tức ngẩng đầu xem, thấy Thiên Cơ lão nhân ngồi trên lưng con chim to lao xuống hướng bọn họ!

"A! Rất đáng sợ đó!" Mạc Hương Kỳ sợ, vội ôm chặt Mạc Ly Hiên.

Mạc Ly Triệt lại kích động hoan hô, "Thật là giỏi thật là giỏi a! Cưỡi chim bay!"

Đám người Mạc Kỳ Hàn, Vô Cực Vô Giới mừng rỡ không thôi, chim đáp xuống, Thiên Cơ lão nhân kích động nói: "Hàn tiểu tử, nha đầu Mạn Mạn, sư phụ nghe thấy chân núi có động tĩnh, đoán hẳn là các con đã tới!"

"Hì hì, sư phụ, là chúng ta a, ngài tìm ra thần điêu ở đâu vậy? Thật có thể chở người a!" Lăng Tuyết Mạn cười, vừa nói vừa muốn lấy tay sờ lông nó, mới đưa tay ra, lại sợ rụt trở về.

Mạc Kỳ Hàn chậc chậc than thở, "Sư phụ, ngài sống cuộc sống đầy thú vị này, trách không được không muốn sống ở trong cung!"

"Ha ha, tất nhiên, ở chỗ này sư phụ tự tại a, con chim này sư phụ cho nó gọi là Thiên Lôi, sư mẫu của con lại cố tình gọi Địa Hỏa, kết quả cãi một năm rồi, cho đến bây giờ không có đặt được tên! Hàn tiểu tử, con là hoàng đế, quyết định này liền giao cho con, con chọn một cái tên đi!" Thiên Cơ lão nhân vừa vỗ con chim, vừa nói, cuối cùng, lại nháy mắt giảm thấp giọng nói:"Con có thể đứng ở bên sư phụ, gọi nó là Thiên Lôi!"

"Ách… Thiên Lôi? Địa hỏa?" Khóe miệng Lăng Tuyết Mạn co lại mãnh liệt, "Thiên Lôi câu động địa hỏa? Cái đó đúng…"

"Khụ khụ!"

Mạc Kỳ Hàn, Vô Cực, Vô Giới, Vô Ngân, đến Từ An cũng nặng nề ho lên, trên mặt mỗi người đều rất lúng túng, vậy mà, Mạc Kỳ Hàn đột nhiên nghiêng đầu nói: "Từ An, trẫm cùng Vô Cực bọn họ là nam nhân, ngươi là thái giám thì khụ cái gì? Thiên lôi địa hỏa có liên quan tới ngươi sao?"

"Nô tài… Nô tài phải… Phải…" Từ An 囧 rồi, trên mặt hơn ba mươi tuổi đỏ cực độ.

Trong đầu Lăng Tuyết Mạn đột nhiên thoáng qua một đạo ánh sáng, dữ dội nói: "Thái giám An An, có phải ngươi không có hoạn sạch không?"

Lời vừa nói ra, mọi người kinh hãi!

Ánh mắt mỗi người nhìn sang đều là… bất đồng!

Từ An ngẩn ra một hồi, lập tức phản ứng kịp, vội quỳ xuống nói: "Thưa nương nương, nô tài sạch sẽ!"

Mạc Kỳ Hàn híp con mắt một cái, nhìn chằm chằm Từ An hồi lâu, mới nói: "Xem ra trẫm phải tự mình kiểm tra một phen, nếu không nương nương luôn là nhớ kỹ một lượt này!"

Dứt lời, trừng Lăng Tuyết Mạn một cái, trầm giọng nói: "Một mình nàng là nữ nhân, sao há mồm là nói mấy lời này?"

"Ách, ta… Ta là suy nghĩ vì tính phúc của An An thôi!" Lăng Tuyết Mạn rất 囧 dẫu môi.

Vậy mà, Từ An nghe là "hạnh phúc", vội lại nói: "Hạnh phúc của nô tài chính là hầu hạ tốt Hoàng thượng cùng hoàng hậu nương nương! Tạ nương nương quan tâm!"

Lăng Tuyết Mạn rơi mồ hôi lạnh, mặt đỏ lên, câm lặng làm thinh cự tuyệt, "Không, không cần, tính phúc của chúng ta tự mình giải quyết, không nhọc An An thái giám phí tâm!"

Những người khác nghe đến hồ đồ, Mạc Kỳ Hàn lại nghe rõ ràng, bởi vì cái từ "tính phúc" này hắn đã lĩnh giáo ở chỗ Lăng Tuyết Mạn rồi, vì vậy, giờ phút này, vừa dở khóc dở cười, vừa đen mặt!

Truyện convert hay : Quan Yêu

Truyện Chữ Hay