Đêm Thượng nguyên, kinh đô đặc biệt nới lỏng lệnh cấm, đốt hoa đăng ba đêm, dân gian gọi là phóng dạ. Khó có dịp Thượng nguyên lần này dụ Diệp Anh đến bên mình, Lý Thừa Ân đã sớm nghĩ xong đem người mang vào trong thành Đông Đô. Ở trong biệt viện chết dí mấy hôm, Diệp Anh cũng có chút muốn ra ngoài, tuy đôi mắt không tiện, không thể ngắm đèn, nhưng đi đường thì vẫn ổn. Đêm ấy dùng qua bữa tối, quản sự tiễn hai người ra khỏi trạch viện, liền cũng phân phó xuống dưới thường phục xuất du, không cần tùy tùng, để cho Tướng quân và Trang chủ tận hứng mà về. Diệp Anh cũng không biết chỗ này là đâu, cùng Lý Thừa Ân sóng vai mà đi, chuyên tâm đi theo bước chân của hắn. Hai người dựa vào rất gần, y bào đôi bên lại đụng chạm chà xát, phát ra chút tiếng vang loạt xà loạt xoạt.
“Ngươi trước kia đã từng đi chợ đèn hoa chưa?” Lý Thừa Ân một bên hỏi, một bên ngó y theo chân không tiện, liền đem tay y dắt lấy, đem những ngón tay thon dài của Diệp Anh toàn bộ g vào giữa những ngón tay mình, lòng bàn tay tương hợp.
“Không nhớ rõ. Lúc nhỏ có lẽ đã đi qua một hai lần đi.” Diệp Anh đem tay giao cho hắn, tùy người nọ dẫn đường, trầm ngâm nghiêm túc hồi tưởng. Khi đó thành Hàng Châu đèn đóm vạn nhà, cả con đường múa đèn rồng cuồng hoan rầm rộ, chỉ tồn tại hình ảnh mơ mơ hồ ở trong lòng. Sau khi y thúc phát (buộc tóc, chỉ sự trưởng thành) liền vâng mệnh cha bế quan Kiếm trủng, ít giao tiếp với người ngoài, mặc dù là lúc thiếu niên, bởi nhị đệ không thích chơi đùa, những đệ đệ khác lại quá nhỏ tuổi, cũng không thường cùng nhau ra ngoài. “Lúc Phàm đệ còn chưa ra khỏi thành Hàng Châu, có lần ở ngoài trang ngồi cùng xe với ta, vừa đứng Thượng nguyên, kiên quyết đòi để La Phù Tiên dừng lại một phen…… Đại khái là đi chơi. Chỉ đáng tiếc ta khi ấy ta cũng chưa xuống xe, tựa cửa sổ nghe ngóng một hồi, khắp nơi đều rất náo nhiệt, bên ngoài rèm cửa cũng có thể trông thấy thắp đèn, sắc màu rực rỡ……” Rốt cuộc vẫn là dần dần nhớ về chuyện cũ, trên mặt Diệp Anh nổi lên một nét cười, “Phàm khi đó không hiểu thế sự……” Thanh âm dần dần thấp xuống.
Lý Thừa Ân nghe lời của y mang theo vắng lặng, biết y xưa nay yêu quý đệ đệ này, nhớ đến Diệp Phàm sau này một phen trắc trở, nhiều vô số kể, không khỏi một phen cảm thán. “Còn có Tịnh Y,” nói đến muội muội Diệp Anh lại cao hứng lên, ý cười nhàn nhạt bên khóe môi càng thêm đậm, thần sắc an tĩnh nhu hòa, nghênh đón ánh sáng chưa tản đi bên đường, nhìn thẳng đến độ Lý Thừa Ân tâm viên ý mã (ý nghĩ ko an phận), chỉ muốn lập tức kề sát ngậm lấy đôi môi mềm ôn nhuận mang theo mỉm cười kia. “Con bé từ nhỏ thể nhược, vốn không thể làm bừa. Thượng nguyên năm đó thân thể khỏe lên chút, phụ thân liền kêu người mang đèn hoa và nến từ ngoài trang đến, đám trẻ chơi, nhìn qua cũng rất thú vị……”
Người này một khi cười rộ lên, cực trong trẻo cực mỏng manh, rõ ràng không dấu vết, lại tựa như thiên địa chúng sinh đều đang chờ đợi một nụ cười lúc này của y. Lý Thừa Ân im lặng không lên tiếng kéo eo Diệp Anh qua —— Hắn cao hơn Diệp Anh chút, cúi mặt xuống vừa vặn có thể ngửi thấy hương thơm thanh lãnh giữa làn tóc người kia. Khó có dịp nghỉ ngơi, hai người đều thay sang thường phục, Diệp Anh mặc lụa vàng thêu, cắt may vừa người, so với thời gian rát đậm toát ra khinh bạc lương sảng, vạt dưới như cũ kéo thật dài, một đường lướt qua phố lát đá xanh. Y trước nay mảnh khảnh, khung người cũng nhỏ, lúc này mái tóc bạc không hề giống như bình thường bị bó buộc ở trong phát quan dát vàng nữa, chỉ đơn giản mà vấn lên một búi, từ từ đổ xuống đáp ở hai vai rồi lại xuôi theo sống lưng chảy xuống, đó là tràn ngập ý vị phong lưu nói không nên lời. Ánh trăng sáng tỏ, y dưới trăng mắt mày sáng sủa, càng thêm xin đẹp. Lý Thừa Ân chỉ mải nhìn y, nhịp bước bất tri bất giác liền chậm lại.
Hắn vốn là dắt tay phải của người kia, bất chợt năm ngón tay kia lặng lẽ leo lên trên, cánh tay phút chốc liền bị giữ lấy. Ngón tay độ ấm hơi thấp khoác lên đại huyệt sườn trong của cánh tay, Diệp Anh cũng không ngẩng đầu, bước chân cũng không loạn, Lý Thừa Ân chỉ nhe thấy thanh âm trong trẻo thì thà thì thầm, “Nhớ về ngày xưa, không khỏi lời nói nhiều chút, Tướng quân hẳn là nghe phát phiền rồi?” Lời còn chưa dứt, Lý Thừa Ân cảm thấy Diệp Anh ngoài dự liệu mà tựa sát về phía mình, cái cằm thon gầy áp lên vai trái mình, mái tóc bạc nhu hòa hai bên tóc mai tản ra rủ xuống trên ngoại bào hoa văn màu đỏ thẫm của hắn. Trong cơn hốt hoảng hơi thở của Diệp Anh đều ở bên tai, sắc thụ hồn dữ (trao cả hồn cả sắc), nhất thời khiến Lý Thừa Ân gân cốt đều muốn rã rời. Sao dám thừa nhận mình ngắm người ta ngắm đến sắc mê tâm khiếu, Lý Thừa Ân vội vàng ho một tiếng, bảo không hề không hề, A Anh ngươi cứ nói tiếp, ta vẫn chưa nghe đủ đâu, ngươi kể thêm chuyện lúc nhỏ của ngươi đi. Một bên nói như vậy, một bên thầm nghĩ đây chính là cơ hội tốt ngàn năm khó gặp, vươn tay ra liền muốn đem người kéo vào nơi sâu trong lòng.
Hừ. Một tiếng như có không. Đương lúc Lý Thừa Ân hoài nghi có phải nghe lầm hay không, cái tay vươn ra liền quơ vào khoảng không, giữa hai người lại phân ra khoảng cách không nhỏ, Diệp Anh bó tay áo lại tiếp tục đi về phía trước, thần sắc bình tĩnh như thường, phong tư trác tú, nhìn không ra mới rồi có mảy may động tác nào.
A Anh nói tiếp đi.
Không nói.
Sắc trời dần dần tối sầm xuống, hai bên đường lần lượt thắp đèn lên, từ từ đi đến đúng nơi. Càng đi về phía trước lại càng náo nhiệt, bên cạnh thanh âm của người đi chơi khắp nơi cũng lớn dần lên. Những tiếng cười đùa Quan Thoại rơi vào trong tai Diệp Anh, cảm thấy Lý Thừa Ân nhịn không nổi khẽ cười, khiến y không khỏi cũng hơi hơi giương lên khóe miệng. Trăng sáng giữa trời, ánh trắng như lụa, chiếu đến phố xá náo nhiệt như ban ngày, cả thành vui vẻ hân hoan (nguyên tác là ‘vui mừng như điên’, mình đổi đi cho nó lịch sự). Đường xe chạy rộng rãi đã đầy những sĩ nhân du nữ thong dong ngắm cảnh. Lý Thừa Ân cũng y chậm rãi dảo bước, đem cảnh đèn các màu hoa lệ từng cái tỉ mỉ nói cho y nghe. Đèn hoa kiểu dáng phức tạp thực sự tinh xảo thú vị, không bao lâu Lý Thừa Ân liền xách theo một chiếc đưa qua, cũng không lên tiếng. Nhét vào trong tay Diệp Anh. Cán đèn hẹp dài, chạm vào mát lạnh, điêu khắc tinh tế quấn quanh đa dạng. Diệp Anh thò ra tay kia từ trên xuống dưới chậm rãi sờ soạng, lấp tức nhẹ giọng nói đây là trản đèn lưu ly xuất từ đất tây. Lại đoán mẫu vẽ trên thành, bút pháp tinh tế khó mà đoán được, vuốt ve qua lại mấy hồi, vẫn cứ lưỡng lự. Lý Thừa Ân thấy y hơi hơi nhíu mày, mím môi, một bộ dáng nghiêm túc nghĩ ngợi, liền cúi xuống bên tai y nói là phượng hoàng. Sờ lại quả nhiên là thế, mây quấn sương quanh, gió nổi nước gợn, phượng hót chín tầng trời mà cất điệu múa. Ánh nến lốm đốm thắp ở bên trong, một khi nâng lên cao, ánh sáng liền không ngừng mà từ bát giác linh lung một luồng đổ xuống, làm tôn lên dung nhan mỹ nhân, hàm súc phong lưu không thể nói hết. Diệp Anh buông trản đèn xuống, quay đầu cười nói với Lý Thừa Ân, chẳng qua mới mấy năm đã đại tác đối với dân gian. Mỗ thưở nhỏ vinh hạnh được gặp chủ nhân Thất Tú ở Dương Châu, từng giành được tặng vật, một chiếc đèn thơm Thất Bảo, lưu li ngũ sắc tạo thành, toàn thân khảm chuỗi ngọc phỉ thúy, từng viên nho nhỏ, khắc hết sơn thủy, nhân vật, hoa điểu thành Dương Châu, sắc màu tinh kỳ bách xuất. Sau này nghe nói vật này vốn sản xuất ở Tô Châu, ở nơi đó công tượng (thợ thủ công) kỹ nghệ trác tuyệt, nức tiếng gần xa. Lý Thừa Ân sâu xa cho rằng không sai, cũng thuận miệng nói với y đất nam nhiều thêm nhân vật khéo léo, màu sắc động nhân. Thánh nhân ở kinh thành, mỗi dịp đến Thượng nguyên, mang phi tử lên Cần Chính lâu ngắm đèn. Mấy năm trước từng tuyên công tượng Mao thị ở phương nam, người nọ khéo léo phi phàm, thiên hạ vô song, lấy vải màu kết thành lầu đèn, độ rộng độ thoáng có thể đạt tới hai mươi gian, chiều cao một trăm năm mươi thước. Trên lầu đèn treo châu ngọc, cùng làm tua kim ngân, hễ có gió thổi, thánh tha thánh thót, như đến từ trên trời. Trên đèn đều vẽ long phượng hổ báo, bay nhảy di chuyển, sống động như thật.
A Anh ngươi ở xa tại phương nam, cũng chưa hiểu được duyên cớ bên trong. Rõ ràng nói đến chỗ hưng trí dạt dào, thanh âm Lý Thừa Ân lại dần dần trầm thấp đi, như là nỗi thống khổ chịu đựng trong lòng. Lạc Dương gần với Đông Đô, đã có thắng cảnh như vậy, trong thành bày nhiều đèn, giả sử đình cháy, từ điện Trung Thủy, cho đến điện đình, đề bày nến lớn liên tục không dứt. Trong thành Trường An chi tiêu càng thêm hoang phí, suốt đêm đèn đóm huy hoàng, tựa như ban ngày. Huynh của quý phi Dương thị cùng với tử đệ, mỗi dịp Thượng nguyên, có hàng ngàn bó đuốc nến đỏ, vây quanh trái phải. Tỷ của Quý phi Hàn Quốc phu nhân, sai người chế tác cây đèn trăm cành, cao tám mươi thước có dư, đem sánh với núi cao, đêm Thượng nguyên ấy, trăm dặm đều thấy được, sáng rực chói mắt, kiêu xa đến vậy. Trên làm dưới theo, cứ như vậy mãi, chỉ sợ thương tổn quốc tộ (phúc lành của quốc gia). Gian thần cùng nhau khống chế triều chính, An Hồ (An Lộc Sơn người Hồ) hùng hổ hăm dọa, đều lấy hoa ngôn xảo ngữ hoặc chủ, biên cương nơi có bao nhiêu trọng yếu, đều đã dần dần lộ ra vẻ mỏi mệt……
Vốn không nên đem những chuyện này nói cho ngươi nghe. Diệp Anh lẳng lặng không nói, Lý Thừa Ân lại ngừng lại, xoay mặt qua nhìn khuôn mặt không nhìn ra được thần sắc của Diệp Anh. Đây thiên hạ Lý Đường, vốn nên là Lý mỗ vì quốc vì quân, ra sức tử thủ, cũng không phải là nỗi lo của Trang chủ……
Tướng quân, nếu như thiên hạ sụp đổ, có thể ngăn trở ư?
Diệp Anh bất chợt ngắt lời hắn.
Không thể ngăn trở, đáp lời không chút chần chờ.
Như vậy, Tướng quân dựa vào cái gì biết chuyện thiên hạ không phả chuyện của Diệp mỗ? Diệp Anh lại hỏi một câu. Lời này giải thích ra sao —— Tướng quân không phải Diệp mỗ, sao biết Diệp mỗ coi nhẹ sự đời. Lý Thừa Ân bị y hỏi đến ngớ ra, cho rằng Diệp Anh nhất thời hứng trí, muốn nghiêm túc lên. Hai người vẫn dọc theo con đường đi về phía trước, dần dần đi vào trong đoàn người, vẫn cứ thỉnh thoáng có thiếu nữ lanh lợi đỏ mặt liếc qua mấy cái, tiếng cười, tiếng nhạc, tiếng pháo hoa bên cạnh một mảnh nối tiếp không ngừng.
“Trang chủ tu Tâm Kiếm, mỗ liền nhớ đến nơi này. Lúc ấy nhắc đến với mỗ, nói rằng là công phu đạo gia……chuyện trọng yếu đệ nhất, nghĩ hẳn là vứt bỏ tạp niệm, sạch sẽ không chút bụi trần,” thanh âm Lý Thừa Ân rất tĩnh lặng, phảng phất như chỉ là bởi vì tiếng ồn ào xung quanh mà đề cao lên mấy phần. Diệp Anh lẳng lặng lắng nghe, tựa hồ đã có thể trông thấy đôi con ngươi sâu thẳm của người nọ lấp lánh, “Hồng trần tục lạc, chỉ thoảng qua như mây khói, tai họa chiến tranh, cũng không đến được trong lòng Trang chủ đi.”
Con người bên cạnh này rủ mắt, thần sắc an nhiên như cũ. Lý Thừa Ân nhìn y, có muôn vàn lời muốn nói, vọt đến bên miệng đều nuốt xuống. Đồng thời một phen lửa âm ỉ thiêu đốt trong lòng chưa từng gián đoạn —— Có khi hắn cảm thấy có thể dắt tay người này cũng đã rất tốt rồi, có lúc chung sống lâu dài, liền ngày cảng hãm sâu, không thể tự thoát ra. Đây cũng là tự làm tự chịu, Lý Thừa Ân trong lòng có âm thanh nhắc nhở như vậy. Khi hắn động tình với y, liền biết chính mình có một chỗ không thể lại thiết giáp hộ thể, nước nhỏ không thông nữa. (đang nói đến trái tim ạ)
Lúc mới gặp Diệp Anh y vẫn còn trẻ, khoác áo mỏng màu nhạt, tóc dài buộc cao. Trước Thiên Trạch lâu thiên phong hồi chuyển, sắc trời sáng rõ, thanh niên bạch phát hồng nhan, cực khiến người chú mục. Y nhắm hai mắt, cũng là an tĩnh như vậy, duyên gặp mặt khiến hắn trằn trọc trăn trở, khó quên thật lâu. Lại nhớ đến tình cảnh hai người ở Chúc Long điện. “Tướng quân không nên tới.” Hắn nhớ rõ Diệp Anh kịch liệt ho mấy tiếng mới có thể nói chuyện, trong lời nói mang theo kiên quyết, dung nhan luôn không gợn sóng cư nhiên có mấy phần hồng nhạt hiếm thấy. Y túm lấy y phục Lý Thừa Ân để mình đứng vững, lại không hề lập tức buông ra. Mười ngón hơi hơi run rẩy, cúi đầu như đứa trẻ không biết phải làm sao. Lý Thừa Ân thở dài một tiếng, sờ đến tay y, chậm rãi đem tay của Diệp Anh nắm lại.
Trang chủ đáng mà. Thanh âm ở nơi náu mình nhỏ hẹp quanh quẩn, trầm lắng tựa như từ đáy lòng truyền tới. Sau đó hắn đem Diệp Anh kéo lại gần, đem tóc rủ trước trán người kia đều vén lên, tại một khoảnh khắc đó trông thấy con ngươi màu xám đã mất đi thần thái không chút phòng bị mà mở lớn, hình dáng của mình vừa lúc in vào trong mắt y.
Vậy là đủ rồi. Lý Thừa Ân khi ấy chỉ nhớ nghĩ đến một câu này. Hắn lau đi vết máu bên khóe môi mình, nâng mặt Diệp Anh liền không chút do dự mà hôn xuống, đem những âm thanh kinh ngạc và khó hiểu mơ hồ thật nhỏ kia đều mút vào sạch sẽ.
Tương tư lâu dài tựa như đại giang đại hà đều chảy đi, Lý Thừa Ân nhắm mắt lại rồi lại mở ra. Nên bắt ngươi làm thế nào đây.
Một tiếng thở dài này chưa hề ra khỏi miệng, cuối cùng vẫn là không để Diệp Anh nghe thấy.
Tướng quân là đang lo lắng điều gì sao.
Lo lắng không thể cùng ngươi bạc đầu.
Trong dòng sông bảo hộ thành từng ngọn từng ngọn đèn trông về nơi xa, ở gần chút còn có thể nhìn rõ ngọn nến tinh tế bên trong, trôi đi trôi đi liền bắt đầu mơ hồ, mờ mờ ảo ảo, ánh sáng mờ mông lung đều tỏa trên mặt nước, dần dần thành một đường chảy đi thật xa. Những người ở gần nước xuống đến tận sông, còn không ngừng đem trản đèn mới đẩy về lòng sông. Có cô gái trẻ, tựa vào người thương cũng trẻ tuổi như vậy đi ra thả đèn, hai người nắm lấy tay nhau, dõi theo một điểm ánh nến thật lâu. Những tiếng tiếu thanh tiếu ngữ kia được gió đêm thổi đến, không biết vì sao lại khiến người cảm thấy thoải mái.
“Có thể cùng Tướng quân ở chỗ này, chính là chuyện đáng để trân trọng…… Chỉ Đại Đường ta thịnh thế cửu an.”
Lý Thừa Ân lẳng lặng mà nghe y nói hết. Trên dung nhan xinh đẹp của Diệp Anh mang theo một chút hồng nhạt, thần sắc y khi hơi có chút kích động liền sẽ như vậy, cũng không phải luôn là trắng nhợt như thế…… hoặc là nói có lẽ là bởi vì trắng nhợt. Người không nói chuyện kia vươn tay sờ lên gò má y, trông thấy dưới vầng sáng vàng ấm áp hàng mi của Diệp Anh hơi hơi rung động, hai bên sống mũi chiếc bóng hõm xuống, sắc môi thủy quang liễm diễm. Có thể bởi vì vừa rồi ăn vào mứt tái cây, còn mang theo một tia ngọt ngào chưa hề tan hết.
“Tướng quân, vô phương tư đế lý, bất hợp yếm Hàng Châu.” (câu thơ trong Trăng đêm ngày mười lăm tháng năm – Bạch Cư Dị)