“Ầy, đáng tiếc tối qua không thể dẫn ngươi đến quán mỳ ở thành tây nọ, lão bản là người đến từ Giang Nam bên kia, nghe nói mỳ Dương Xuân làm ra đúng là chính cống, nên muốn để A Anh ngươi đi nếm thử chút. Thói đời ngày sau á, những chuyện hữu danh vô thực nhiều hơn, cứ phải để người trong nghề làm mới được.” Lý Thừa Ân nói, Diệp Anh lắng nghe. Trong viện đi về phía sau tòa trạch, trồng một gốc Tây Phủ hải đường, tuy không bằng cây hải đường già ở Thiên Trạch lâu kia, nhưng cũng đã có chút tuổi tác. Nguyên bản là của trong phủ quan tiền triều, về sau lúc trang hoàng Lý Thừa Ân nhớ ra Diệp Anh thích, liền mời người chuyển đến trồng. Trong góc viện tử bày hoa mẫu đơn chằng chịt, Lạc Dương mà, không có hoa mẫu đơn thì làm sao gọi là Lạc Dương. Sáng sớm thấy trời quang thoáng đãng, Lý Thừa Ân sai người đem hương tháp kê ở dưới tàng cây, kéo Diệp Anh tựa ở trên tháp, một bên nói chuyện phiếm một bên lật chút binh thư, thực sự thì xem vào mắt chẳng được mấy trang. Tối qua ầm ĩ đến muộn, Diệp Anh lúc này còn có chút đuối, người ngả xuống, đem tay áo lót ở bên má, nhắm mắt lại tựa ở bên người Lý Thừa Ân, câu được câu chăng mà đáp lời, phần lớn thời gian là nghe người nọ nói.
“Mỳ Dương Xuân?……” Diệp Anh nhớ đến đợt tiết xuân phân, ‘Lãnh Đào’, ‘Ôn Đào’ trong nhà làm, đều là điểm tâm từ bột mì, làm mấy món ăn vặt màu trắng, thanh thanh đạm đạm rất sướng miệng. Huynh đệ trong nhà tề tụ mà cùng ăn, Phàm đệ khi ăn mỳ thì làm ra chút tiếng động ‘xì xụp xì xụp’, phụ thân sẽ không tức giận, ngược lại còn cười trêu ghẹo rằng tiểu tử dễ nuôi.
“Ừm, trong nhà vẫn thường làm. Nói ra thì rất lâu rồi chưa có nếm qua……”
“Bằng không, A Anh ngươi làm cho ta ăn a?”
Lý Thừa Ân nâng tay vén tóc tản ra bên tai y, vuốt ve sườn mặt y, cười đến là nghiêm trang đường hoàng.
“?!” Diệp Anh chớp chớp mắt, hình như không nghe lầm.
Tuy nói là nhà riêng của Tướng quân, cũng không thể thiếu người hầu hạ, trên lò nước nóng chưa từng gián đoạn, lược bớt đi việc nhóm lửa phiền phức. Trước buổi sáng nhóm hạ nhân muốn thêm mấy nắm hành từ chỗ lão nông đưa thức ăn trong phủ, xanh xanh biếc biếc, còn mang theo một chút bùn đất, rất tươi mới. Diệp Anh cũng thấy rất mới mẻ, dù sao ở phương bắc cũng khó có khi được nhìn thấy hành lá trong mùa vụ này. Dùng nước trong xối sạch hành lá, thuận tay giũ giũ cải thìa trắng đặt trong chiếc rổ, mười ngón tay thon dài thanh tú khớp xương rõ ràng, bọt nước trong suốt dọc theo làn da trắng nõn từng giọt lăn xuống.
Phương pháp dùng kiếm, quả nhiên tinh tế tỉ mỉ. Lý Thừa Ân xa xa đứng nhìn, không nén nổi tán thưởng. Khi Diệp Anh cầm lấy dao thái cũng ẩn chứa từng chiêu từng thức khai hợp, hành lá trong khi con dao lên xuống đã xắt thành những đoạn ngắn chừng một lóng tay, chỉnh chỉnh tề tề, không sai một li.
Cách làm mỳ Dương Xuân không khó, then chốt ngay ở lúc phi hành. Làm nóng mỡ heo trong chảo, phát ra tiếng tanh tách, rửa sạch hành lá xắt khúc, nhân lúc khi nhiệt độ dầu còn chưa cao lắm thì đổ toàn bộ vào, hương thơm của hành thái liền lan tỏa tràn ngập, từ trong cửa sổ đang mở bay đến chóp mũi người lật binh thư dưới tàng cây nọ.
Lý Thừa Ân dứt khoát quăng cuốn sách, không một tiếng động mà đi đến gần cửa nhà bếp, vốn còn lo lắng, Diệp Anh mắt mù, nếu như không cẩn thận đụng vào đồ nóng thì chính là tội lỗi của mình, sau đó lại nhớ đến Diệp Anh không chỉ là Đại trang chủ Tàng Kiếm sơn trang, mà còn là bậc thầy đúc kiếm vang danh thiên hạ của Tàng Kiếm, qua lại Kiếm lư mấy mươi năm, lắc lắc đầu cảm thấy sự lo lắng của mình lại thành ra dư thừa, đơn giản là khoanh tay đứng ở của phòng bếp nhìn người kia chậm rãi sờ soạng tìm kiếm các loại dụng cụ nấu nướng.
Diệp Anh không biết là quá chuyên chú làm thức ăn, hay là không tách được tâm tư để bận tâm tới hắn, bận rộn việc của mình như cũ, đột nhiên khiến Lý Thừa Ân cảm thấy có hơi bị lạnh nhạt, thế nhưng chính mình đề xuất muốn ăn mỳ y nấu, cho nên cũng không được than phiền gì cả. Nhìn được một chốc, cuối cùng không nhịn được, sải bước nhanh tiến vào trong phòng, trong gian bếp nhỏ chứa hai người, đột nhiên có vẻ chật chội hơn. Tay dài duỗi ra, người kia lại chuẩn xác không sai lệch mà bị mình kéo vào trong lòng.
Đã quen thuộc với khí tức lãnh ngạnh trên người khoác ngân giáp của người nọ, bây giờ tay chạm đến lại là xuân sam mềm mỏng. Tuy rằng bờ ngực cơ thịt vẫn như cũ rắn chắc như thép, thế nhưng rõ nét mà cảm thụ được độ ấm nuốt chửng người ta như thế này vẫn là lần đầu tiên. Ngón tay rụt về tựa như bị nung nóng, một giây sau lại bị bàn tay lớn tóm được, tình sắc mà liếm láp từ dưới lên trên, phảng phất như đứa trẻ có được đường quả yêu thích.
“Ngọt thật……” Giọng nói trầm thấp lướt qua bên tai, quầng đỏ liền từ nơi đó lan sang hai bên má. Sao, sao lại, ngọt…… đâu có dùng đến đường a?
Kỳ thật cũng không phải cố ý quân tử xa nhà bếp, chẳng qua là trước kia say mê võ học, về sau mắt lại không thuận tiện lắm, thân phận của y rành rành ra đó, quả thực không hề tự mình xuống bếp. Đây chẳng qua là không lay chuyển được người nọ, một câu muốn ngươi tự làm cho ta ăn, liền liều mạng nhớ lại, lúc nhỏ từng xem bộ dáng của nấu mỳ Dương Xuân cho mình vào tiết xuân phân của mẫu thân, lúc này lại đnag nghĩ, nếu như La Phù Tiên ở đây thì tốt rồi. Người nọ nhất định là chờ đợi buồn chán, sớm biết hắn đã đứng ở cạnh bếp thật lâu, còn cố ý thu lại khí tức, nhìn mình bận rộn như vậy, nhất định là mỉm cười đi, tâm nhãn thực là xấu. Bất đắc dĩ mà than thở, tay kia vòng lên cổ người nọ.
“Tướng quân nếu không buông mỗ ra, bữa ăn hôm nay, sợ là không được ăn rồi……”
“Hết cách, Trang chủ tiếp tục thì ổn rồi, cứ coi như ta không ở đây.” Tiếp sau còn có nửa câu không dám nói ra —— Dù sao, hai dạng đều muốn ăn.
Thực sự lười tranh luận cùng tên cao da chó này, Diệp Anh dứt khoát không thèm đoái hoài nữa, nhấc tay bưng thau sành nhồi bột lên, hũ sứ đựng bột mỳ Lý Thừa Ân sớm đã thân thiết đưa đến bên tay, Diệp Anh cầm lấy gáo gỗ múc nửa gáo nước, nắm mấy vốc bột mỳ tùy tiện đảo trong thau, nước hình như hơi nhiều quá, Lý Thừa Ân lại khe khẽ bật cười, không phải bảo là mỳ Dương Xuân à, Trang chủ đây là muốn tráng bánh xuân sao? (bánh xuân: loại bánh màu trắng, ăn trong tiết lập xuân)
Diệp Anh như là giận dỗi, lại bốc mấy nắm lớn, trộn cùng với nhau xem ra không có vẻ dính đặc đến thế. Diệp Anh một tay bột mỳ, đảo đảo cổ tay, Lý Thừa Ân thấy tay áo y có chút lỏng, liền buông tay khom lưng giúp y xắn lên trên khuỷu tay. Khối bột ở trong tay bậc thầy Tàng Kiếm liền giống y như thanh sắt nung đỏ, nhào nặn mấy cái trở nên tròn tròn mềm mềm, Lý Thừa Ân vào lúc y nhồi bột thuận tay đập mấy quả trứng gà thả vào, nói là như vậy thì mì nở hết rồi càng có độ dai, Diệp Anh còn có chút hơi không cao hứng, cảm thấy nếu đã là tự mình xuống bếp, thì sẽ không để cho hắn xen vào…… lại chẳng phải là không biết làm…… hình như thực đúng là không biết……
Khi Diệp Anh chuyên tâm nhồi khối bột, tay Lý Thừa Ân cũng không rảnh rỗi, đem dầu hành trên bếp rót sạch, đựng ở trong bát, lại đặc biệt lấy chày cán bột ra, áng chừng trong tay, còn quay một vòng nghịch đủ kiểu, Diệp Anh cười nói, Tướng quân dùng chày cán bột cũng phải xuất ra tư thế Lê Hoa thương a.
Cái tay dính bột mỳ của Lý Thừa Ân nhéo một cái ở chóp mũi Diệp Anh, ngươi còn không phải là giết gà dùng dao mổ trâu sao, thái hành mà cũng thái ra một bộ Tú Thủy kiếm pháp á.
Hai người đùa giỡn một trận, bột mỳ cũng nở tương đối rồi. Vạch vải đậy g hấp ra, khối bột so với lúc nhồi kỹ mới rồi lớn hơn gấp đôi, Diệp Anh dùng chút lực đem khối bột kéo ra chia đều, đặt ở trên thớt, lại nhào nó mấy cái, Lý Thừa Ân lúc này chẳng có việc gì làm, liền cọ qua đem Diệp Anh coi như khối bột mà nhào nhào, Diệp Anh thực sự là phiền đến cấp bách, khuỷu tay dùng lực thúc hắn một cái. Lý Thừa Ân cố ý không tránh đi, trái lại lại ôm lấy thắt lưng Diệp Anh, tay không nghe lời mà thăm dò xuống phía dưới.
“Ngươi!” Diệp Anh tay không nhấc lên được, lại bị hắn nắm lấy điểm yếu. Thứ húc vào sau lưng là chày cán bột……?
“Trang chủ khiến tại hạ chờ lâu quá rồi, không thể ăn chút điểm tâm trước sao?” Lý Thừa Ân nói mà tay cũng không ngừng, quần lót lụa mỏng bị thuần thục mà lột xuống, Diệp Anh còn chưa phản ứng lại, trên khối bột mỳ liền lưu lại dấu ngón tay sâu hoắm.
Khi hôn lên ngọc hành đang nắm trong tay, hơi thở ấm nóng phả lên chỗ huyệt đan điền, nơi yếu hại của người tập võ. Hít lên một hơi không có đem Lý Thừa Ân đạp vào lòng bếp, Diệp Anh vặn người một chút, đè nén lại tiếng rên rỉ, miếng bột mì trong tay vừa cán ra lại bị nặn thành một cục.
Chuyện thế này, chuyện giường chiếu giữa hai người cũng không phải chưa từng có, thế nhưng dù sao đây cũng là phòng bếp chứ không phải phòng ngủ, Diệp Anh tuy rằng không phải là người chú trọng lễ nghi đến thế, cũng cảm thấy không ổn, đám hạ nhân đều là người có mắt nhìn, trừ khi được gọi thì tuyệt đối sẽ không đến phía sau, chuyện này trái lại không cần lo, chẳng qua ở chỗ khói dầu làm loại chuyện này, thực sự là có hơi……
Lý Thừa Ân có lẽ thực sự đói lắm rồi, rất nhẫn nại cũng rất kiên trì liếm mút dục vọng của Diệp Anh, tay kia ở phần hội âm (nơi giữa hậu huyệt và jj) xoa ấn, còn âm thầm vận nội kình, vậy nọ ở giữa môi lưỡi rất nhanh liền run run rẩy rẩy đứng thẳng lên, dương quang vừa đủ, ngay cả gân mạch màu xanh nhạt phía trên cũng thực rõ ràng. Lý Thừa Ân nâng mắt ngắm Diệp Anh, đôi mắt Diệp Anh nửa khép, một tay ấn ở trong khối bột, một tay kia chống lên thớt cố gắng chống đỡ thân thể, chân run đến độ đứng không nổi.
Lý Thừa Ân từ trên xuống dưới mà đem phân thân của Diệp Anh nuốt vào, sạch sẽ thẳng tắp một cây, cũng không quá thô, hình dáng rất xinh đẹp, đặc biệt là màu sắc phấn hồng, quả thực là đáng yêu đến cực điểm. Hai quả phía sau cũng không hề lơ là chăm sóc, khi đầu lưỡi cuốn lên, vừa lòng mà nghe thấy tiếng hít thở bỗng nhiên trở nên dồn dập của Diệp Anh. Diệp Anh rốt cuộc buông cái tay đang nắm khối bột ra, đổi thành đẩy đầu Lý Thừa Ân, nuốt vào có hơi sâu quá, ướt át và nóng rực đều là những điều y không chịu đựng nổi. Trên tay Diệp Anh còn dính bột mỳ, vừa làm như vậy, Lý Thừa Ân liền bị bôi đầy cả mặt, tuy rằng bất đắc dĩ cũng không nỡ xuất thủ ra sát thức, ngược lại càng cố gắng nuốt vào, thứ nóng rực vươn thẳng trong miệng run rẩy, Lý Thừa Ân liền không ngừng ấn lên huyệt quan nguyên của Diệp Anh, thủ đoạn quen dùng trong những cuộc phong lưu, Diệp Anh làm sao có thể thoát được, cái tay đùn đẩy đổi thành đè lại đầu Lý Thừa Ân, hạ thân cũng không chịu khống chế đưa vào trong miệng hắn.
Dục vọng của bản thân Lý Thừa Ân sớm đã thẳng tăm tắp đứng lên, nhưng hắn đã quyết tâm muốn nhấm nháp “điểm tâm” trước. Chuyên tâm phục vụ như cũ, Diệp Anh cuối cùng chịu không nổi, kêu lên một tiếng bắn ở trong miệng hắn, làm tốt chuẩn bị chu toàn, Lý Thừa Ân không hề bị sặc, tự mình nuốt vào một phần. Còn dư lại có chút ngậm không nổi, đứng lên đẩy vào trong miệng Diệp Anh, Diệp Anh tuy rằng không thích, thế nhưng thân thể hư nhuyễn, không tránh được cái lưỡi linh hoạt của người nọ, để cho hắn cạy mở khớp hàm bị ép nếm “điểm tâm” của chính mình.
“A Anh thế nào lại không tiếp tục nữa, mỳ còn chưa thái xong.” Một nụ hôn kết thúc, Lý Thừa Ân thỏa mãn mà liếm liếm môi, đem Diệp Anh và mình đổi vị trí, Diệp Anh lại úp sấp lên trên bàn bếp. Đem quần lót rớt ở bên chân của Diệp Anh nhặt lên để ở trên giá gỗ dương nguyên bản mắc vải phủ g hấp, đem Diệp Anh nâng về phía trước, thuận tiện để y tiếp tục cán mỳ. Diệp Anh đâu còn tâm tư tiếp tục làm mỳ nữa, còn tưởng rằng dằn vặt đến đây là chấm dứt, ai ngờ Lý Thừa Ân vẫn không bỏ qua, lại vén lên bào sam của y, bắt đầu hôn lên tấm lưng trơn mượt.
“A Anh, mỳ phải xuôi theo một phương hướng cán thì mới đều.” Không hề ngẩng đầu nhìn thớt, lại chuẩn xác không lệch bắt được tay Diệp Anh, đặt ở trên miếng bột, một tay kia ấn tay cầm chày cán bột của Diệp Anh, dùng chút lực nhỏ trút bỏ khí lực ở cổ tay Diệp Anh, hoàn toàn theo tay mình hoạt động qua lại, miếng bột biến thành một tấm lớn mỏng mỏng.
Diệp Anh lúc này trong đầu đều là một bãi hồ dán, tay máy móc mà làm theo động tác của Lý Thừa Ân, đem mỳ gấp thành một xấp, còn muốn với lấy con dao trên giá. “A Anh, ta thấy không dùng dao cũng cắt ra được, thử xem sao.” Lý Thừa Ân được một tấc lại muốn một thước.
Cũng không biết Diệp Anh nghe hiểu chưa, Lý Thừa Ân cho y chút thời gian để phản ứng, tự mình lấy mỡ trắng đưng ở một bên, để ở trong tay một lúc liền dần dần tan ra, nước sôi trên bếp lò ùng ục ùng ục trào lên bọt nước, không đậy vung, hơi nước tràn ngập trong nhà bếp, trong ánh dương cũng có thể trông thấy giọt nước đọng ở trên lông mi của Diệp Anh —— hay là nước mắt không chịu khống chế khi kích tình?
Hai ngón khép làm một, đưa vào tiểu huyệt sít chặt không chút phòng bị, Diệp Anh chỉ là giãy giụa một chút đã bị gắt gao đè lên bàn bếp. Dường như hiểu được ý tứ của Lý Thừa Ân, y hướng về phía trước hơi hơi tránh khỏi ràng buộc, một tay đè lên miếng bột mỳ, muốn đem nội lực ngưng tụ đến ngón tay, người nọ lại ý đồ xấu xa ở vị trí mẫn cảm trong cơ thể dùng lực ấn vào, suýt chút nữa lại khiến y đem miếng bột vo thành một cục. Lý Thừa Ân đem cằm gác lên bả vai Diệp Anh, cái tay không bận bịu nắm lấy ngón tay Diệp Anh, giống như là cầm dao thông thường, Diệp Anh thuận theo dẫn dắt của hắn, đem tấm bột dùng kiếm khí từng nhát cắt thành mỳ sợi, cũng làm khó y không đem tấm thớt cũng bổ ra.
“Kích cỡ của bánh canh, cũng cần chú ý, loại chúng ta đang làm đây gọi là cửu diệp nhi, diệp nhi diệp nhi……” Lý Thừa Ân nói đến đây cũng không nói tiếp nữa, Diệp Anh hồ hồ đồ đồ cũng không biết được hắn đang nói cái gì, chỉ nghe thấy diệp nhi diệp nhi, còn nhớ được trong nhà khi mình là một đứa trẻ, mẫu thân cũng kéo tay mình nhẩm qua, đồng dao diệp nhi diệp nhi hoa nhi anh nhi các loại.
Đem mỳ thái xong gom thành một bó, nhẹ nhàng giũ giũ ở trên thớt, trở tay thả vào trong nồi, một bên làm những chuyện này Lý Thừa Ân vẫn không quên xoay mặt Diệp Anh qua đòi hôn, ‘cửu diệp nhi’ ở trong nồi quay cuồng, dần dần trở nên trong suốt, nơi yếu ớt nhất mà lại mẫn cảm nhất bị vân về trong bàn tay lớn, lần nữa dựng đứng lên, trào ra chất dịch hơi trong. Lý Thừa Ân lại không hề nóng vội, cọ mấy cái ở huyệt khẩu chậm chạp không chịu tiến vào, ngược lại nhẹ nhàng thúc vào cái kia của Diệp Anh, Diệp Anh thở ra một hơi thật dài, “Tướng quân, lúc này không đói nữa?”
“Mỳ đều ở trong nồi rồi, không vội từ từ sẽ đến.” Nói rồi đem chính mình đưa vào trong cơ thể Diệp Anh, đau mà cũng không đau, cảm giác căng căng nóng nóng cũng không dễ chịu cho lắm. Vốn là ở bên cạnh bếp lửa, độ ấm này càng cao hơn mấy phần. Bình thường ôm Diệp Anh cứ tựa như ôm một khối ngọc thạch mát mát lạnh lạnh, hôm nay ôm lấy, lại giống như bánh canh trong nồi. Tiết tấu đĩnh động và thở dốc đều bị tiếng bánh canh sôi trào lấn át đi, hương vị đặc hữu mới mẻ của lúa mỳ, hương thơm dầu hành ngào ngạt, mùi của củi lửa bùng cháy, hòa trộn cùng nhau, thành một loại hơi thở ham muốn riêng biệt.
“A Anh ngươi nếu như thích Lãnh Đào, chúng ta bây giờ liền vớt ra sóc sóc thế nào?” Cảm giác sắp sửa chín rồi, Lý Thừa Ân dừng động tác, cũng không hề từ trong thân thể Diệp Anh rời đi, tự mình lấy một đôi đũa từ bên cạnh, vớt mỳ trong nồi lên, canh gà trong liễn sành cũng ngấm vị không sai biệt lắm, dầu hành canh gà cũng cho vào một bát, mỳ trụng qua nước lạnh làm Lãnh Đào, bên trên rải chút cải thìa trắng đã chần lên, bát sứ men xanh đậy nắp lại, làm xong những chuyện đó, Lý Thừa Ân mới không nhanh không chậm lại đâm rút mấy cái rồi rút khỏi thân thể Diệp Anh, cố kị lát nữa phải ăn cơm, cũng không thể tiết ở bên trong, nhưng mà nhờ vào cái tay từng nhồi bột của Diệp Anh, thay bản thân an ủi dục vọng vậy.
Lý Thừa Ân đem quần lót của Diệp Anh từ trên giá lấy xuống, phủi phủi bột mỳ bên trên, nhớ đến người nọ thích sạch sẽ, vẫn là quyết định trước tiên đem Diệp Anh đưa về phòng, thay đồ mới, lại cầm theo khăn ấm lau mồ hôi bột mỳ dính các nơi trên mặt trên trên tay trên người y. Lúc này mới đem bát từ trong nhà bếp bưng ra, Diệp Anh quen dùng đũa bạc, thế nhưng Lãnh Đào thắng là thắng ở chỗ sợi dai trơn tuột, không khéo léo thì đúng là không gắp lên được, Lý Thừa Ân vươn tay lau lau nước lèo bắn lên ở khóe miệng Diệp Anh, đùng đũa gỗ đào của mình đem mỳ cuốn thành một cuộn bón vào trong miệng y, Diệp Anh hơi có chút không hài lòng vì bị coi thường, đột nhiên duỗi tay gắp một đũa từ trong bát hắn, làm bộ muốn đút vào trong miệng Lý Thừa Ân.
“Đại trang chủ tự mình hầu hạ, thực khiến ta thụ sủng nhược kinh a.”
“Khuyết nông tự câu.” Diệp Anh cáu, không để ý đến hắn. (“ngươi tự đi mà ăn”)
Tiếng Ngô ‘khuyết’ chính là ‘ăn’ lời này Lý Thừa Ân nghe cũng không hiểu, bưng bát tự mình ăn mấy miếng. Đã lâu không nếm qua món ăn kiểu gia đình như thế này, lại xem như là Diệp Anh làm, khó có khi Lý Thừa Ân nghiêm túc đi ăn thứ già đó đến vậy, lúc hành quân lương khô thì cho vào rượu cố gắng lấp đầy bụng, lúc ở trong cung bồi vị kia, cơm nước tinh xảo, đều là làm ra vẻ, động vài đũa mang tính tượng trưng. Làm sao so được với chính mình ở nhà nhóm lửa nấu cơm, cố ý chọn mấy món mình thích ăn, lại xem như của Diệp Anh làm, làm khó quý công tử xuống bếp còn bị mình giày vò một trận, ngon hay không ngon trước tiên gạt qua một bên, chỉ riêng phần tâm tư này, còn khiến người ăn vào thoải mái hơn trân tu (món quý và lạ) trong thiên hạ rồi.