Khi Vương Hiên trở lại Nam Sơn đã là mùa thu, tiểu muội muội của cậu vừa mới sinh ra được nửa tháng.
Sau khi lặng lẽ liếc nhìn tiểu muội muội một cái, Vương Hiên phát hiện bản thân không hề có ý đố kỵ với con khỉ nhỏ mặt nhăn da đỏ kia.
Bằng tốc độ nhanh nhất trở về chính sảnh, Vương Hiên thành thành thật thật cúi đầu, chờ phụ thân đi ra.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến.
Chỉ chốc lát, một góc áo bào trắng xuất hiện ở trước mắt cậu.
Nhìn tiểu tử thúc thủ mà đứng, không nói một lời, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Vương Hoằng vang lên: “Biết sai ở đâu chưa?”
Thiếu niên trả lời: “Dạ biết.”
“Nói.”
“Nhi tử gặp gỡ Tạ Hạc Đình của Tạ thị, thì nên cẩn thận hồi tưởng lời phụ thân đã nói qua, có liên quan đến tính tình cách làm việc của hắn, như vậy trong lòng có phòng bị, sẽ không phải chịu nhục.”
“Còn có gì nữa?”
“Nhi tử không nên suy bụng ta ra bụng người, chú ý nhiều chi tiết hơn nữa. Nhi tử chạy đến Kiến Khang, bị mọi người vây quanh mới phát hiện diện mạo của mình quá đẹp, đây là lỗi không nên phạm phải.”
Không biết vì sao, tiểu tử này nói tới đây, trong giọng nói lại mang theo một chút oán niệm.
Vương Hoằng cười lạnh nói: “Con còn đang trách mẫu thân con giấu giếm lừa gạt sao?”
Thiếu niên lắc đầu, than thở: “Mẫu thân vốn không trí tuệ, người không sai.”
“Vậy sao, vậy thì ai sai?”
Thiếu niên phát hiện mình mất nhiều sức lực mới không trợn to mắt, cậu trầm giọng nói: “Sai ở phụ thân.”
Vương Hoằng thản nhiên hỏi: “Nói nghe một chút.”
Ngữ khí của thiếu niên vẫn bình thản: “Mẫu thân từ nhỏ trách cứ về diện mạo của nhi tử, mỗi khi phụ thân nghe thấy cũng không sửa lại.”
Vương Hoằng chậm rãi ngồi ở trên tháp, thản nhiên nói: “Sinh ra là trưởng tử của Lang Gia Vương thị, từ nhỏ chuyện con học được đầu tiên, đó là thông qua phán đoán của bản thân mà nhận ra lời người khác là thật hay giả. Phụ thân không sửa đúng, đó là sai lầm sao?”
Thiếu niên thúc thủ nghe giáo huấn.
Vương Hoằng hỏi: “Bị vậy năm canh giờ ở Như thành, cảm giác như thế nào?”
Thiếu niên cúi đầu, vô tình nói: “Có ai cảm giác.”
“Ai cảm giác? Bộ dạng chịu chi cho thiên, người khác thưởng chi duyệt chi, có liên quan gì đến con đâu? Xuống núi nửa năm, vẫn không học được tư thái khí định thần nhàn!”
Ngữ khí nghiêm khắc, đây là Vương Hoằng đang phê bình.
Từ nhỏ, tính cách của cậu vốn bốc đồng, Vương Hoằng muốn sửa đổi nên tốn không ít tâm sức nhưng mãi cho đến hiện tại, cậu vẫn không thể khiến Vương Hoằng hoàn toàn vừa lòng.
Nhìn con chăm chú, Vương Hoằng lại hỏi: “Sau khi thoát vây, có nghĩ tới việc hồi báo lang quân Tạ gia không?”
Thiếu niên nhanh chóng gật đầu, khẽ chuyển mắt, rồi nói: “Hiện tại không phải thời cơ.”
“Vậy sao?”
“Ngày đó hắn trở về Kiến Khang, nếu như con đi theo, nhất định sẽ khiến vạn người chú mục. Hồi báo thì phải chờ một chút thời gian.”
“Đi ra ngoài đi.”
“Vâng.”
Nhìn theo bóng con rời đi, Vương Hoằng nhẹ giọng nói: “Đã đến lúc nên để cho nó du lịch tứ phương, trải qua mưa gió.”
Một hắc y nhân xuất hiện ở phía sau chàng, thấp giọng nói: “Nhưng diện mạo của tiểu lang?”
Vương Hoằng thản nhiên nói: “Không phải có các ngươi che chở sao?” Thấy hắc y nhân không đáp, chàng còn nói thêm: “Tướng mạo này cũng có ưu điểm, ít nhất sẽ không ảnh hưởng đến tính mạng.”
Hắc y nhân liên tục gật đầu: Cũng đúng, ngay cả người Hồ ngoan độc chỉ sợ cũng không thể ra tay sát hại tiểu lang.
Rũ mắt, Vương Hoằng còn nói thêm: “Thiếu niên vốn hiếu thắng bồng bột, chuyện khó trải qua nhất là một chữ tình. Nhớ kỹ, lúc cần thiết có thể làm một số việc. Nhi tử của Vương Hoằng ta không thể bị một nữ kĩ mê đảo thần hồn.”
Nhi tử của chàng từ nhỏ lớn lên ở trong núi, không có bằng hữu cùng tuổi, chưa từng gặp qua nơi chốn thanh sắc, lại càng không hiểu rõ thủ đoạn của nữ tử hồng trần. Với Lang Gia Vương thị kiêu ngạo mà nói, sỉ nhục lớn nhất không phải bị giết bởi người Hồ, mà là bị một phụ nhân đê tiện dụ hoặc.
Hắc y nhân cung kính đáp: “Vâng.”
Vương Hoằng lại nói: “Hiên nhi khiến người ta chú ý quá mức, nếu có nam nhân muốn nhúng chàm, thì giết ngay không cần hỏi.”
Thời đại này nam sắc thịnh hành, chàng cũng không muốn để con mình trầm mê trong nam sắc.
“Vâng.”
Vương Hoằng còn nói thêm: “Hồng trần đáng ghê tởm trăm ngàn lần, không thể khiến nó……” Vừa mới nói tới đây, có tiếng bước chân truyền đến.
Chỉ chốc lát, một hạ nhân bẩm báo: “Lang quân, người trong gia tộc tới đây.”
Người trong gia tộc?
Vương Hoằng nhíu mày.
Giọng nói của hạ nhân lại truyền đến: “Tộc trưởng nói, lang quân cùng phu nhân có thể tiếp tục ẩn cư nơi sơn dã. Nhưng ba hài tử đã lớn lên, trưởng tử của Lang Gia Vương thị không thể không trải qua mưa gió, nếm thử phồn hoa.”
Dừng một chút, hạ nhân kia còn nói thêm: “Tộc trưởng còn nói, tiểu lang ở Kiến Khang nửa ngày, đến nay vẫn còn có người truyền lưu. Nếu đã xuống núi thì sao lại trở về, chẳng lẽ, nhi tử của Vương Hoằng không thể gặp người khác sao?”
Ngập ngừng một chút, hạ nhân kia lại tiếp lời: “Bệ hạ cũng nói, hắn chỉ sợ không thể đợi được nhi tử Vương Hoằng rời núi, chỉ có thể chờ tôn tử của hắn.”
Những lời này cũng là phản phúng.
Vương Hoằng trầm mặc nửa ngày, nói: “Gọi ba tiểu tử kia đến.”
“vâng.”
Chỉ chốc lát, hai tiếng bước chân lon ton xen lẫn với tiếng bước chân nhẹ nhàng hữu lực truyền đến.
Từ xa còn chưa tới gần, giọng nói non nớt của Vương Túc đã truyền đến từ bên ngoài: “Đại huynh, nhất định là huynh khiến cho phụ thân hổ thẹn, làm hại chúng ta cũng bị trách mắng.”
Lời của nó vừa dứt, một đồng tử khác lại tiếp lời: “Không phải vậy, nhất định là phụ thân trông thấy muội muội oai hùng kia của chúng ta, rút kinh nghiệm xương máu, vẫn cảm thấy chúng ta như phấn như ngọc càng đáng yêu hơn.”
Hai tiểu tử líu ríu, bất tri bất giác, Vương Hoằng đã đặt tay lên trán.
Chàng cắn răng khẽ than thở: “Thật không hiểu sao ta có thể nhẫn nhịn bọn nó nhiều năm như thế!”
Lời Vương Hoằng vừa dứt, hắc y nhân đứng phía sau cũng liên tục gật đầu. Việc này không nói tới Vương Hoằng, ngay cả bọn họ cũng có cảm giác sâu sắc kỳ quái.
Cửa phòng bị mở ra, hai tiểu tử vội chạy vào.
Ở phía sau bọn nó là Vương Hiên đang nhàn nhã bước đến.
Ba người vừa tiến đến, Vương Hoằng đã đứng dậy. Chàng bước nhanh ra đón, khẽ oán trách: “Bên ngoài gió lớn, sao nàng cũng tới đây vậy?”
Trên trán cột lấy một cái khăn mặt, mang theo nhũ mẫu bế tiểu hài tử cùng bước vào, không phải Trần Dung thì là ai?
Lúc này ba hài tử mới chú ý tới mẫu thân cũng đến đây. Lập tức mặt mày hớn hở, đều vây quanh nàng.
Đỡ mẫu thân ngồi xuống tháp, Vương Hiên cũng trách cứ: “Mẫu thân cũng thật là, người cũng không nhìn xem người đã bao nhiêu tuổi rồi?”
Lời này không hề dễ nghe. Trần Dung trừng mắt nhìn tiểu tử này một cái, liếc thấy vết cào do móng tay để lại trên mặt cậu, vẻ buồn bực lại biến thành lo lắng. Vuốt vết cào kia, Trần Dung nhíu mày nói: “Hài tử này, bị người ta vây quanh cũng đành thôi, sao còn bị cào đến mức bị thương thế này? Không phải đã dạy võ cho con rồi sao? Con có thể nhảy lên đỉnh xe ngựa mà?”
Nàng không đề cập tới việc này cũng đành thôi, vừa nhắc tới, Vương Hiên lại cảm thấy lửa giận uất nghẹn trong lòng. Cậu cố nhẫn nhịn trầm giọng nói: “Nếu nghe lời mẫu thân nói, con chạy lên đỉnh xe ngựa, chỉ sợ đai lưng cũng bị đám tiểu cô này kéo xuống.”
Trần Dung ngẩn ra, không tự chủ được trước mắt nàng xuất hiện cảnh nhi tử nhà mình bị người ta kéo đai lưng, quần rơi xuống, mông thấp thoáng lộ ra.
Vội vàng lắc đầu quăng bỏ suy nghĩ miên man kia, hai tiểu tử Vương Lăng Vương Túc đã ha ha ôm bụng cười ngã lăn lộn.
Nghe thấy hai đệ đệ cười giễu cợt, nhìn thấy bộ dạng mẫu thân cắn môi nhịn cười rất cổ quái, Vương Hiên đột nhiên phản ứng lại, cậu hung hăng trừng mắt nhìn ba người, chuyển sang nhìn Vương Hoằng kêu lên: “Phụ thân, con muốn trở lại Kiến Khang.”
Cậu lắc đầu, lạnh lùng nói: “Sỉ nhục ở Như thành, nếu con không giải quyết, tất sẽ thành đại hận!”
Khi nói lời này, trước mắt cậu hiện lên bộ dạng phong lưu thanh thản kia của Tạ Hạc Đình.
Vương Hoằng lẳng lặng nhìn con, nhẹ giọng nói: “Im lặng chút.”
Một lời thốt ra, hai tiểu tử vội vàng che miệng.
Vương Hoằng nhìn cả ba hài tử, thản nhiên nói: “Tộc trưởng phái người đến đây, nói muốn đón các con trở lại Kiến Khang, ta chấp thuận rồi.”
Lời vừa dứt, Trần Dung thất thanh kinh hô, Vương Hiên gật đầu, hai đồng tử đồng thời hô to gọi nhỏ: “Phụ thân, người không sinh ra được một đệ đệ oai hùng thì cũng không nên trách cứ chúng con chứ!”
“Phụ thân, người không thể độc chiếm mẫu thân!”
“Phụ thân, con không bao giờ trốn trong chăn của mẫu thân nữa đâu.”
“Phụ thân, con cũng không dùng vuốt mèo vẽ hình hoa mai lên thường phục của người nữa đâu.”
Thấy hai hài tử thao thao bất tuyệt nhận sai, khóe miệng Vương Hoằng co giật, hắc y nhân trợn mắt há hốc mồm lắng nghe, nhịn không được dựa sát vào Vương Hoằng nói: “Lang quân, người có thể chịu được đến bây giờ mới đuổi mấy tiểu tử này đi, thuộc hạ thật sự bội phục!”
Lời nịnh hót vừa thốt ra, khóe miệng Vương Hoằng lại giật giật.