Nhiễm Mẫn không để ý đến nàng ta, y tự đứng lên. Nhìn thấy thân thể trần trụi tinh tráng, hoàn mỹ giống như điêu khắc của y, Trần Vi lộ ra ra một nụ cười e lệ.
Nhiễm Mẫn đi đến dục điện, y lấy khăn mặt, tự chà lau thân thể, nói với vẻ mờ mịt: “Biết rõ chưa từng phát sinh, nhưng mọi thứ đều diễn ra rành mạch ngay trước mắt. Thật sự là buồn cười, ta lại tin điều đó!” Đúng vậy, y tin. Không chỉ là y, ngay cả Trần Dung cũng tin đúng không? Chỉ có Trần Vi hoàn toàn không biết gì cả, vẫn đứng trước mặt y ngụy trang với bộ dạng điềm đạm đáng yêu.
A Dung từng là của y lại tự thiêu chết trước mặt y!
Mà y lại không hề quan tâm, còn nắm tay Trần Vi xoay người rời đi.
Trong biển lửa, nàng cười điên cuồng đến vậy, nhưng trong lòng nàng chất chứa bao nhiêu đau khổ?
Suốt đời mình lăn lộn trong đao sơn biển máu, luôn khát vọng ôn nhu cùng thật tình. Nhưng người duy nhất si tình đốt tốt với mình thì lại tự thiêu mà chết.
Con người sống trên thế gian thương hải tang điền, sống chết trong giây lát, thật vất vả có người còn coi trọng ngươi hơn cả chính tính mạng của nàng, nhưng bản thân lại bị hồ dán bịt mắt.
Y biết, nếu không phải Trần Vi hao hết tâm cơ chửi bới Trần Dung, chắc gì y sẽ không cho Trần Dung cơ hội chứng minh bản thân.
Nhưng thế thì sao? Từ đầu đến cuối người sai đều là y!
Là y hủy hoại nàng, là y khiến cho nàng không có chỗ dung thân, là y làm cho nàng không có đường lui, là y buộc nàng dùng phương thức thảm khốc nhất chấm dứt cuộc sống của nàng cùng với sự lưu luyến si mê của nàng đối với y.
…… Hóa ra, không phải y chưa từng gặp được Ngu Cơ của mình, mà Ngu Cơ kia tính cách cương liệt, nhóm phụ nhân chung quanh lúc nào cũng âm mưu tính kế chèn ép không có đường sống!
Rõ ràng y vẫn đều khát vọng có thể gặp được một người mạnh mẽ si tình như lửa giống Ngu Cơ, nhưng tại sao lại để nước mắt của người khác khiến con tim trở nên hồ đồ?
Tùy ý khoác ngoại bào, Nhiễm Mẫn bước ra dục điện. Chỉ chốc lát, Trần Vi nghe thấy mệnh lệnh trầm thấp truyền đến: “Chuẩn bị một chút, ngày mai lên đường.”
Ngày mai lên đường?
Trần Vi kinh hãi: Thành Kiến Khang này thật tốt mà, vừa phú quý lại yên ổn, nàng ta không muốn trở về nơi hoang vu kia nhanh như vậy.
Nàng ta vội vàng đi ra, đứng phía sau Nhiễm Mẫn gọi: “Phu chủ?” Giọng nói của nàng ta ôn nhu mà lấy lòng: “Phu chủ không phải còn có rất nhiều việc sao? Cần gì sốt ruột vậy?”
Lúc này nàng ta đã quẳng lời cảnh cáo của Trần Dung dặn bọn họ nên nhanh chóng rời đi ra sau đầu. Trên thực tế, Nhiễm Mẫn có gặp nguy hiểm thì cũng đâu có liên quan nhiều đến nàng ta?
Nhiễm Mẫn từ từ quay đầu lại.
Trong bóng đêm, ánh mắt y nhìn nàng ta chăm chú vô cùng lạnh lùng, giống như nhìn một người xa lạ, cũng giống như, nàng ta suy nghĩ cái gì, trong lòng y đều hiểu rõ.
Dưới ánh mắt này, Trần Vi cảm thấy hoảng hốt, đầu nàng ta cúi thấp đến tận ngực.
Nhiễm Mẫn nhìn nàng ta chằm chằm, lạnh lùng nói: “Ngươi không cần đi cùng.”
Dứt lời, ống tay áo của y vung lên, đi nhanh về phía trước.
Trần Vi ngây người một lúc mới phản ứng lại, nàng ta vội vàng đuổi theo vài bước, vội vàng gọi: “Phu chủ, phu chủ…” Mới gọi hai tiếng, nàng dừng bước chân, tim đập nhanh: Mặc kệ lời nói lung tung vừa rồi của Nhiễm Mẫn có hàm nghĩa gì nhưng rõ ràng y đã ghét cay ghét đắng ta. Thân là một thiếp thất, bị phu chủ chán ghét thì đó là chuyện khó có thể vãn hồi.
Nghĩ đến đây, đáng ra nàng ta phải rơi vào khủng hoảng, nhưng nàng ta vẫn rất bình tĩnh. Chẳng những bình tĩnh, nàng ta thậm chí còn thở dài nhẹ nhõm: Nếu miễn cưỡng đi theo y, nói không chừng y lại vứt bỏ ta ở nơi hoang vu nào đó, không bao giờ để ý đến nữa. Ta ở lại thành Kiến Khang, nơi này có phụ huynh, còn có rất nhiều quý tộc.
Ngày hôm sau, Nhiễm Mẫn rời đi.
Trần Vi không đi theo.
Nàng ta về bên cạnh phụ huynh, sau khi phát hiện phụ huynh bị gia tộc đuổi đi, nàng ta lại vội vàng chạy về gia tộc. Dù sao nàng ta cũng là nữ nhi Trần thị, nói đến nói đi, gia tộc không hề biết Nhiễm Mẫn đã chán ghét nàng ta nên vẫn đối xử với nàng ta khách khí.
Thời gian trôi qua từng ngày.
Sau đó, Trần Dung được bệ hạ ưu ái, ban cho chức quan. Kế tiếp, Trần Dung được Vương Hoằng mang theo tới thành Nam Dương, rơi vào tay người Hồ.
Rồi sau đó, Nhiễm Mẫn và Vương Hoằng liên thủ, cứu thoát Trần Dung.
Trần Vi chú ý tới diễn biến mọi việc. Điều khiến nàng ta thống hận là, tiện nữ nhân tính tình cứng rắn kia càng sống càng phong quang, mà nàng ta thì càng sống càng không được coi trọng.
Sau khi gia tộc liên hệ với Nhiễm Mẫn, biết được Nhiễm Mẫn đã không còn cần nàng ta thì đuổi nàng ta đi.
Nàng ta chạy về bên cạnh phụ huynh.
Nhưng phụ huynh lúc này cầu quan khắp nơi luôn gặp cản trở, dư tài lại bị cạn kiệt. Sau đó, phụ huynh lại mưu tính với nàng ta.
Bọn họ thương lượng muốn bán cho nàng ta làm thiếp cho một thương nhân tầm tuổi.
Nghe lén biết được tin tức này, Trần Vi kinh hãi. Lúc này, nàng biết Vương Hoằng đã mất địa vị thừa kế Vương thị, chàng đã trở nên nghèo túng.
Thật tốt quá, Vương Hoằng nghèo túng, tuy mình đã là thiếp thất của người khác nhưng sẽ có cơ hội tiếp cận chàng.
Nàng ta tin rằng ngay cả Trần Dung cũng khiến Vương Hoằng trầm mê thì nàng ta chỉ cần có cơ hội giống như A Dung, nàng ta có thể được chàng chú ý tới.
Vì thế, nàng ta tìm được A Dung, tìm được Vương Hoằng.
Nhưng nàng ta thật sự không ngờ rằng A Dung lại thô bạo như vậy, không sợ Vương Hoằng biết nàng là một dân đen thô lỗ vô lễ lại thấp hèn, dám đá mạnh nàng ta một cái, còn sai người ném nàng ta ra khỏi cửa phủ.
Chuyện kế tiếp tựa như ác mộng.
Nàng ta trở lại chỗ phụ huynh, phụ huynh lại tránh né giống như nàng ta là ôn dịch. Thậm chí, khi nàng ta nguyện ý gả cho thương nhân kia làm thiếp, phụ huynh đều liên tục xua tay, chỉ cầu nàng ta rời đi. Lập tức, bọn họ không nói hai lời đuổi nàng ta tới tiểu viện rách nát. Ngay cả khi nàng ta đứng ở bên ngoài chịu gió đội mưa liên tục mấy ngày cũng không có ai để ý tới.
Trong thời gian đó, mỗi khi phụ huynh nhìn thấy nàng ta đều né tránh từ xa. Nàng ta muốn tới gần, bọn họ sẽ quyền đấm cước đá, còn nói với người ngoài rằng nàng ta là đồ đĩ thóa bại hoại gia phong, làm hại nàng ta giống như chuột chạy qua đường bị hàng xóm xông tới đuổi đánh, ngay cả mái hiên để che mưa cũng không có.
Trần Vi chết tâm, cố gắng nói mấy lời đả động phụ huynh, nhận được một ít ngân lượng cùng quần áo thì nàng ta đi ra khỏi thành.
Nàng ta muốn tìm kiếm Nhiễm Mẫn.
Ở chung với Nhiễm Mẫn khá lâu, nàng ta biết, nam nhân kia sẽ không tuyệt tình, sẽ cho nàng một chén cơm. Nàng dùng tới công phu miệng lưỡi, nói không chừng một lần nữa y sẽ thích nàng ta, thậm chí, sẽ quý trọng giống như trước, xuất hành đều phái hộ vệ bảo vệ người yếu ớt khiến cho ai cũng thương tiếc như nàng ta.
Nàng ta biết y sẽ làm như vậy, tính cách của y nàng ta chỉ cần liếc mắt một cái thì rõ.
Nàng ta không tìm được Nhiễm Mẫn, bởi vì không có một đoàn xe nào nguyện ý cho nàng ta đi nhờ tới phương bắc…… Thật lâu sau, nàng ta mới biết được, sớm đã có người truyền ra lời đồn đãi nói nàng ta là đồ đĩa thóa không tuân thủ nữ tắc, Nhiễm tướng quân hận nàng ta thấu xương, nếu ai giúp đỡ nàng ta thì sẽ kết thù với Nhiễm tướng quân.
Ở nơi hoang dã hơn ngày đằng đẵng, bị cướp tiền, lại bị kẻ lang thang lăng nhục vài lần, Trần Vi tuyệt vọng đi theo một hán tử răng vàng xấu xí vào một điếm viện, trở thành một kỹ nữ hạ đẳng.