Cái lạnh như cắt da cắt thịt khiến tôi choàng tỉnh.
Tối tăm và lạnh lẽo. Đây là đâu? Tôi mở mắt ra và nhìn xung quanh, một đại dương mênh mông đầy những vì sao trải rộng trước mặt. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một bầu trời sao đẹp đến vậy. Ánh sao lờ mờ xen lẫn với những ngôi sao rực rỡ, được tô điểm bằng một tinh vân đầy màu sắc, và còn có một vành đai thiên thể nằm ở khá gần.
“Chuyện gì thế này?!”
Những thiên thạch nhỏ trông như một đống đá vụn lơ lửng đang hiển hiện ngay trước mắt tôi. Cái quái gì thế! Chắc chắn là chẳng có nơi nào trên trái đất đủ gần để có thể nhìn rõ mấy thứ này. Đây là khung cảnh thường thấy trong phim ảnh và trò chơi điện tử. Nhưng không đời nào tôi có thể quan sát chúng ở cái khoảng cách mà ngay cả mắt thường cũng nhìn thấy thế này.
“Là mơ sao…? Không, lạnh quá—“
Cái lạnh đến thấu xương vô cùng chân thật. Đó là còn chưa nói đến cảm giác lâng lâng sau khi tỉnh dậy và nỗi bất an ngày một gia tăng trong lòng, tất cả chúng đều thật đến mức lạ kỳ.
“Rốt cuộc thì mình đang ở đâu nhỉ…?”
Khoảng không gian nơi tôi đang ở cũng không lớn lắm. Hình như tôi đang ngồi trên ghế thì phải? Có thứ gì đó trông giống như dây đai an toàn… Khoan đã. Để sau đi, cái cảm giác bồng bềnh này là sao? Chuyện gì đang diễn ra thế này?!
Bỗng nhiên bị đưa vào một tình cảnh không rõ ràng khiến tôi suýt chút nữa trở nên hoảng loạn, nhưng sau một lúc thì đôi mắt của tôi cũng quen dần với bóng tối.
“Đây là…”
Trước mắt tôi là một khung cảnh vô cùng quen thuộc. Đúng vậy, căn phòng này... Không, phải nói là cái buồng lái này thực sự rất quen.
“Giống y như trong trò chơi… đây là buồng lái của Krishna? Mình đang thực sự nằm mơ sao?”
Dù có nhìn thế nào đi nữa thì đây cũng là buồng lái của Krishna – phi thuyền tùy chỉnh trong trò chơi MMO[note23211] mà tôi đã đăng ký từ nhiều năm trước.
Trò chơi đó có tên [Stella Online].
Được thiết kế để đem đến cảm giác tự do cho người chơi. Bối cảnh đặt trong một vũ trụ rộng lớn, nơi người chơi có thể dấn thân vào những cuộc phiêu lưu tầm cỡ, đăng ký làm lính đánh thuê và để lại dấu ấn trên chiến trường, hay mua một phi thuyền được vũ trang đến tận răng rồi làm nhiệm vụ hộ tống qua các chòm sao, và còn rất nhiều thứ khác. Không chỉ là nơi tụ họp của những người có lối chơi khác nhau, trò chơi còn tạo ra một môi trường tương tác giữa họ.
Nhân tiện, tôi vào vai một lính đánh thuê tiêu chuẩn. Với mục tiêu là phải mua cho bằng được một con tàu chiến với thông số kỹ thuật cao và khả năng chiến đấu mạnh, tôi đã làm tất cả những việc có thể kiếm ra tiền trong game, chẳng hạn như làm người vận chuyển.
Lối chơi của tôi là tích cóp tiền tới một mức nhất định, rồi dùng số tiền đó mua một con tàu có năng lực chiến đấu đủ dùng, sau đó lại tiếp tục cày cuốc bằng con tàu đã mua, và cuối cùng là thay thế tàu cũ bằng tàu mới mạnh hơn. Cứ như thế lặp đi lặp lại, đại loại vậy.
Krishna, con tàu hiện tại của tôi vừa được ra mắt từ một sự kiện trong game cách đây vài tháng. Người chơi phải dùng con tàu mạnh nhất của họ để đổi. Xét trên một phương diện nào đó thì con tàu này vẫn còn khá mới.
Tên phiên bản chính thức của nó là [ASX-08 Krishna]. Một con tàu khá đặc biệt, tôi thường hay rút gọn tên của nó thành Krishna.
Một cỗ máy nguy hiểm kết hợp giữa khả năng cơ động, tốc độ của một phi thuyền cỡ nhỏ và hỏa lực của một tàu chiến tuần dương hạng nặng. Tùy vào tình huống cụ thể, con tàu này còn có thể bắn hạ một tàu chiến chuyên dụng.
“Cơ mà…”
Tôi mở bảng giao diện điều khiển cảm ứng rồi khởi động hệ thống hỗ trợ sự sống. Chỉ trong nháy mắt, một luồng không khí ấm áp tràn vào buồng lái.
“Xém nữa thì… Nếu mình mà bất tỉnh lần nữa thì có khi bị ngạt thở đến chết mất!”
Bằng chứng là sự suy giảm oxy đang hiện hữu ngay trước mắt tôi, dưới dạng con số trên một màn hình nhỏ biểu thị nhiệt độ và mức oxy. Dựa theo thông số mà nó hiển thị, nhiệt độ trung bình của cả con tàu chỉ kém âm mười độ một chút.
Ít nhất thì tình huống đe dọa đến tính mạng cũng không còn nữa, dù tôi vẫn chưa hiểu được chuyện gì đang diễn ra.
“Thiệt vậy luôn hả trời. Cái mớ hổ lốn này là sao đây?”
Tôi khoanh tay lại rồi thả hồn vào dòng suy nghĩ, ánh mắt dán chặt vào bảng điều khiển đang phát sáng ở trước mặt. Đây thực sự là buồng lái con tàu cá nhân của tôi trong trò Stella Online, có nghĩ kiểu gì thì cũng thế thôi.
Tôi từng nghe về những kẻ nằm mơ thấy mình ở trong game mà họ thường hay chơi. Kẻ nào hay chơi game kinh dị sẽ mơ thấy cảnh bị những sinh vật đáng sợ truy đuổi, còn những người chơi game RPG có liên quan đến kiếm và ma thuật sẽ mơ thấy chính mình cầm kiếm chém giết lũ quái vật. Mấy chuyện như thế cũng không hiếm.
“Người ta gọi cái này là giấc mơ sáng suốt[note23213] phải không nhỉ?”
Khi trải nghiệm giấc mơ sáng suốt, con người có thể nhận thức được mình đang mơ.
Nhưng tôi còn nghe rằng người mơ sẽ tỉnh dậy sau khi nhận ra mình đang kẹt trong một giấc mơ sáng suốt… Vấn đề là, chẳng có dấu hiệu gì cho thấy tôi sẽ tỉnh dậy cả. Hơn nữa, tôi có thể cảm nhận được không khí trong buồng lái đang dần ấm lên, cùng với những cảm giác khác đang lan tỏa khắp cơ thể như chứng minh rằng đây không phải là mơ.
“Hửm…?”
Sau khi đã ngẫm đi ngẫm lại tình cảnh hiện tại của mình, tôi vẫn không thể tìm ra một câu trả lời chính xác. Cho dù có làm mấy chuyện như véo má hay cốc đầu thì tôi cũng chỉ cảm thấy đau đớn mà thôi. Lẽ nào đây không phải là mơ?
Không, không thể nào là thật được. Phải không nhỉ?
Cảm thấy việc vận hành không có gì khó, tôi quyết định thử điều khiển con tàu, sau một hồi loay hoay thì tôi cũng khiến nó hoạt động một cách trơn tru. Bởi vì đã quen với việc điều khiển bằng bàn phím và chuột nên tôi gặp chút khó khăn trong việc sử dụng bàn đạp và cần điều khiển, nhưng chỉ sau một lúc thì tôi cũng quen dần với chúng. Tất nhiên là điểu khiển trực tiếp cũng có cái lợi, bây giờ tôi có thể thực hiện những thao tác chi tiết hơn.
“Vẫn không có dấu hiệu nào cho thấy là mình sẽ tỉnh lại, thiệt luôn hả trời?”
Tôi cứ tăng tốc rồi giảm tốc liên tục để trải nghiệm cảm giác cơ thể bị đè vào ghế do tốc độ thay đổi đột ngột, hoặc là bị đai an toàn ép vào người theo quán tính. Nhưng dù có làm gì đi nữa thì cái đầu cố chấp của tôi vẫn không chịu thức dậy khỏi cái giấc mơ ngớ ngẩn này.
“Được rồi, thử khai hỏa vũ khí xem nào.”
Hình như tôi ngày càng nhập tâm hơn thì phải. Sau khi đã khởi động hệ thống vũ khí, tôi kích hoạt trọng pháo của con tàu. Ngay lập tức, một phần thân tàu bỗng nhiên biến đổi và tạo ra bốn cần trục. Trên mỗi cần trục có gắn một khẩu pháo laser xung động theo chuẩn quân sự. Đây được xem là vũ khí có hỏa lực mạnh nhất trong Stella Online, đôi khi người ta còn gọi chúng là laser hạng nặng.
Và tôi sở hữu tới bốn khẩu như thế trên phi thuyền của mình.
Thêm vào đó, còn có hai nòng pháo nhô ra từ hai bên buồng lái. Đây là pháo bắn đạn chùm cỡ lớn, trong game thì chúng được gọi bằng cái tên pháo đạn ghém. Không chỉ có hỏa lực cực mạnh, những viên đạn chùm còn có thể phân tán thành vô số mảnh nhỏ có sức công phá cao, đây được xem là vũ khí tối ưu trong những trận chiến tầm gần. Phần lớn tàu chiến cỡ nhỏ sẽ bị phá hủy chỉ sau hai phát bắn chính xác.
Ngoài ra còn có một “con bài tẩy” khác mà tôi không định dùng.
Lý do là vì đạn của nó có giá quá đắt.
“Được rồi, triển thôi nào!”
Tôi khóa mục tiêu vào một thiên thạch khá lớn nằm gần đó rồi khai hỏa bốn khẩu pháo laser.
“Wow!?”
Bốn tia sáng xanh biếc phóng thẳng vào thiên thạch khiến nó vỡ tan thành từng mảnh. Những khối đá vụn bắn ra xung quanh, một số chạm vào lớp lá chắn năng lượng đang bao bọc quanh thân tàu khiến cho màng năng lượng phồng lên.
“Hỏa lực mạnh thật…”
Vậy ra đây là hỏa lực của khẩu pháo laser có khả năng làm tan biến lá chắn năng lượng của một con tàu chiến chỉ trong vài giây, sau đó đâm xuyên qua thân tàu và phá hủy nó hoàn toàn… Đây chắc chắn không phải là thứ vũ khí nửa vời.
Sau khi đã trải nghiệm một hồi, tôi nhận ra là mình không thể tiếp tục trốn tránh chuyện này.
Tôi buộc lòng phải thừa nhận cái tình huống này chính là ‘thực tại’.
“Đây không phải là game hay mơ. Đây là hiện thực.”