Ngay hôm sau, Vivian và Tử Ẩn đi gưởng tuần trăng mật ở một bãi biển đẹp trong nước. Hai người tay trong tay ở sân bay.
Bỗng nhiên có một người phụ nữ rất quen đi ngang qua Vivian. Vivian đột nhiên kéo tay người phụ nữ đó làm cho cô giật mình. Cô ta quay lại quát:"Là ai? Cô kéo tôi làm gì? Quen tôi à?"
Vivian kéo khẩu trang trên mặt của mình xuống. Cô nhếch miệng cười rồi nói:"Hàn Băng! Nhanh vậy đã quên tôi sao? Tôi buồn đó!"
"Hoa Hoa, là ai vậy em?""Chỉ là người quen thôi! Anh đợi em một chút!"
Vivian kéo khẩu trang che mặt mình lại.
Hàn Băng sợ sệt cầu xin cô:"Cô Vivian, à không, cô Vân! Tôi xin cô. Xin cô giúp tôi cầu xin ông chủ! Tôi sẽ đi thật xa, xin cô nói giúp đừng có đuổi theo tôi nữa! Tôi sợ lắm rồi!"
Vivian vốn không hiểu cô ta đang nói gì! Ông chủ thực sự của cô ta là ai! Vivian kéo cổ tay của Hàn Băng:"Ai là ông chủ của cô? Nói với tôi, tôi bảo vệ cho cô nếu có thể!"
"Thật là vậy không?"
"Thật!"
Hàn Băng định kể mọi chuyện ra thì Tử Ẩn kéo tay của Vivian. Anh nhìn đồng hồ rồi nói:"Đi thôi em! Tới giờ lên máy bay rồi! Nhanh kẻo muộn đó!"
Vivian lấy trong túi mình một cái danh thiếp rồi đưa cho Hàn Băng. Cô nói:"Gọi hoặc nhắn tin cho tôi!"
"Được!"