Mèo Zilla

chương 89: cách ám chỉ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tuyến phong tỏa với bên ngoài của Đan Đóa mở ra, là con đường một chiều, người ở bên trong có thể đi ra ngoài, người ở phía ngoài không thể tiến vào.

Nguyên tố hắc ám xoay quanh trên bầu trời Đan Đóa đã khôi phục mật độ bình thường.

Công việc dọn dẹp đống đổ nát lập tức bắt đầu, gạch ngói còn sót lại bị bỏ vào không gian trữ vật dọn đi, việc này yêu cầu võ giả và ma pháp sư cùng nhau hợp tác. Luyện kim thuật sư nhanh chóng dùng công cụ ma pháp đo đạc ra số liệu, xác định phạm vi, sau đó rất nhiều tài liệu luyện kim được lấy ra, khoáng thạch bó củi toàn bộ đặt trên bãi đất trống, kế đó không lâu từng tòa nhà cao tầng đột ngột mọc lên từ mặt đất.

Bề ngoài của những căn nhà đó đều như nhau, không có trang trí.

Trong phòng không có khái niệm "Tầng trệt" rõ ràng, bởi vì tất cả căn phòng đều là hình lục giác, lợi dụng không gian một cách triệt để, cộng thêm hành lang đường đi, tựa như tổ ong.

Luyện kim thuật sư giống như đứa trẻ chơi xếp gỗ trên địa cầu, từng khối từng khối đắp lên nóc phòng vách tường.

Ma pháp sư vung vẩy pháp trượng, để những căn phòng kia trở nên càng thêm vững chắc, sau đó chính là công việc cực nhất, bọn họ cần phải bày ra ma pháp trận chống đỡ nguyên tố ma pháp ăn mòn.

Người hội nghị Mayonice ra ma hạch và thủy tinh, đặt ở mắt trận.

Toàn bộ quá trình ngay ngắn có trật tự, Cát Lâm nhịn không được đứng ở trong đám người vây xem.

Thần quan của thần điện Tinh Thần bắt đầu đăng ký cho người ở khu tránh nạn, nghe nói loại phòng này chính là nơi ở tạm thời, dùng để cư trú tạm bợ, việc xây dựng lại cảng bắc Đan Đóa còn đang lên kế hoạch.

Cát Lâm lại một lần nữa cảm thấy được chỗ tốt của ma pháp, anh nhìn lại, phát hiện Eloca cũng là vẻ mặt này.

—— Đây chính là cảnh tượng khó gặp, vị thần nào đó thông thường không có quá nhiều thay đổi cảm xúc, Cát Lâm đã từng cảm thấy đặc biệt lãng phí (cái khuôn mặt kia).

"Thưa thần."

Tế ti Grant không rõ đi như thế nào đi đi, Chiến Thần với Cát Lâm chạy đâu mất tiêu.

Vừa quay đầu, phát hiện hai người đều đang nhìn mấy luyện kim thuật sư xây phòng.

"Đó cũng là người Đan Đóa phát minh?" Eloca nhìn động tác thuần thục của các luyện kim thuật sư.

Cát Lâm chẳng qua là xem náo nhiệt, Eloca có thể thấy rõ tác dụng cụ thể của những luyện kim thuật kia, bao gồm cả vận dụng ma pháp trận, y đã bị ấn tượng rất mạnh, hiển nhiên không ngờ tới một ít phát minh nhỏ chồng lên nhau lại có thể làm ra loại hiệu quả này.

"Không, đây là... kiệt tác của Thánh luyện kim sư Onvisa." Lão Qusair cũng đã đi tới, vẻ mặt phức tạp nói.

Đại lục Seeley chưa bao giờ bị thống nhất, tựa như địa cầu hiện nay còn chưa từng xuất hiện một tinh cầu chỉ có một chính phủ. Cho dù trong thời đại giao thông và văn minh ma pháp phát triển mạnh, vẫn có chiến tranh phát sinh.

Bản đồ Seeley mỗi qua mười năm sẽ đại biến động một lần, đế quốc Kim Cận và thú nhân phương bắc đánh nhau, giữa những vương quốc nhỏ cũng xung đột không ngừng, nói cho cùng đều là vì tài nguyên.

Đi cùng với chiến tranh, ma pháp sư và võ giả có thể đi địa phương khác mưu cầu đường sống, người thường thì không nhà để về.

"Lúc ban đầu luyện kim thuật này phát minh là để kiến tạo quân doanh trong khi hành quân thời chiến, Onvisa cải tiến nó, thiết kế ra tạo hình phòng mới, từ bỏ tính phòng ngự chiến thuật, gia tăng thời hạn sử dụng của căn phòng. Kết cấu của luyện kim thuật này dùng đến rất nhiều kỹ xảo cơ bản, sau này có rất nhiều luyện kim thuật sư học đồ đều dùng nó để luyện tập, dần dà liền trở nên phổ biến."

Phát triển đến bây giờ, tuy rằng không thể để cho người thường trôi giạt khắp nơi đều được lợi, nhưng nếu ở địa phương nào mà giai cấp thống trị đáng tin, lại đồng ý ra tài liệu, thuê mướn đầy đủ luyện kim thuật sư, rất nhanh là có thể đem người dàn xếp xong.

Đan Đóa phồn hoa đã lâu, đại đa số bình dân đều chưa thấy qua những thứ này, cũng không biết hội nghị Mayonice có thể giúp bọn họ xây nhà, trên mặt mỗi người đều là vẻ khiếp sợ cùng mừng như điên đan xen nhau, có người còn khóc lên.

Khác với tiếng khóc mấy giờ trước, lần này không phải tuyệt vọng.

"Vị đồng tộc kia của tôi, thật sự là một người khó lường." Cát Lâm vuốt quyển da thú trong ngực, rất là cảm khái.

Đều là bàn tay vàng, sự khác biệt giữa Hody và Johanne còn lớn hơn cả dãy Himalaya.

Lão Qusair lần này không nói gì, quan điểm của lão về thánh luyện kim sư cũng giống Cát Lâm.

Thật ra Onvisa không phải là cường giả cấp thánh, hắn là luyện kim thuật sư cấp cao nhất, cái chữ "Thánh" này, là mọi người cam tâm tình nguyện xưng hô, cũng bởi vì mọi người tin tưởng lấy thực lực của Onvisa, sớm hay muộn cũng sẽ trở thành cấp thánh.

Nhưng toàn bộ Seeley đều không đợi được đến ngày ấy.

"Đúng rồi, khi Anmertin nhờ anh viết lá thư đó, vì sao bỗng nhiên dùng cổ ngữ Seeley nói với anh một câu vậy?" Cát Lâm thấp giọng hỏi Eloca, vừa rồi khi nhà tiên tri tạm biệt bọn họ, đặc biệt nhắc tới chuyện Hartert mất tích tại trấn Maren, muốn mời lão Qusair của nghiệp đoàn người mạo hiểm hỗ trợ tìm kiếm.

Nói đến như thế rồi, cũng chẳng thể nào tiếp tục giấu con nhà người ta nữa.

Lão Qusair chỉ có thể xấu hổ mà nói cho công tước Luhmann, cái thằng nhãi mất tích đó đang ngồi xổm trong điện Chiến Thần ấy!

Hartert mất tích nói phức tạp, kỳ thật chỉ là câu chuyện một người trẻ tuổi ngây thơ ngu ngốc mang lý tưởng đi chân trời, sau đó bị lý tưởng tát cho một bạt tai. Cát Lâm cực kì tò mò, công tước Luhmann có thực lực cấp thánh làm sao lại nuôi con thành như vậy, trước khi bị mèo bắt đến đại lục Seeley, Cát Lâm làm con nhà giàu ba tháng, anh tiếp xúc cái vòng luẩn quẩn kia, biết những người cha mẹ bản thân có bản lĩnh hay không trông như thế nào.

Đặc biệt cha mẹ quá bận, chẳng thể quản lý được con cái, đó chính là ăn chơi trác táng tiêu chuẩn, chỉ biết ăn nhậu chơi bời, tuy rằng có rất ít đứa thật sự hư hỏng tới bất trị, nhưng tam quan cũng đều lệch hết về Siberia rồi.

Chỉ có người thật sự được cha mẹ "Yêu thương", mà không phải "Cưng chiều", mới có tâm tính tương đối đoan chính.

Hartert thiên tính đơn thuần như thế, trừ việc cậu ta ngốc ra, còn chứng minh được rằng cậu ta sống khá tốt.

Dù sao người chỉ số thông minh thấp cũng có thể độc ác, nếu Hartert từ nhỏ đã bị người xem nhẹ, bị cười nhạo, ở nhà ai cũng không coi trọng hắn, Hartert tuyệt đối sẽ không trưởng thành như bây giờ.

Nghiêm khắc mà nói, Hartert không chỉ đơn giản là con nhà giàu không thôi, cha của cậu ta, công tước Luhmann là đại nhân vật số một đế quốc Kim Cận, ở bên trông lốc xoáy tranh quyền đấu thế, còn là một vị cường giả cấp thánh.

Dùng cách nói ở địa cầu, Hartert max điểm kỹ năng đầu thai, trị số may mắn cũng không kém, chẳng sợ người khác mang theo ác ý tiếp cận cậu ta (Barre) hãm hại cậu ta, túi tiền bị trộm huy chương bị đổi, Hartert vẫn bình an vô sự mà sống đến bây giờ.

Lão Qusair còn đang tự hỏi mở miệng kiểu gì để nói cho công tước Luhmann, đại tế ti Firnando có khả năng yêu cầu "Tiền chuộc kếch xù", công tước Luhmann đã rất hiểu biết mà gật đầu tỏ vẻ hắn sẽ phái người đưa một lượng lớn vật tư đến trấn Maren, chờ người điện Chiến Thần tới lấy.

Nếu đối phương "Biết điều hiểu công việc" như vậy, Anmertin thỉnh cầu Chiến Thần viết một phong thơ "Biện hộ", Grant và Tascha cũng không có lý do ngăn cản.

Eloca căn bản không có hành trang thân phận thần linh, sau khi nhớ tới khát vọng của đám người điện Chiến Thần đối với bồn tắm mát xa lớn và lò gia công thực vật ma pháp lưu hành ở đế quốc Kim Cận, lập tức đồng ý viết thư.

bg-ssp-{height:px}

Nghi vấn của Cát Lâm liền phát sinh tại thời điểm viết thư, Anmertin bỗng nhiên dùng cổ ngữ Seeley nói, chúng thần có khả năng mang tai nạn cho đại lục Seeley, hắn hy vọng Hartert có thể an toàn trở lại đế quốc Kim Cận dưới sự phù hộ của thần Trật Tự Mayonice.

Eloca cầm bút lông chim khẽ dừng động tác, sau đó thật sâu nhìn nhà tiên tri một cái, kế đó Cát Lâm chú ý tới Eloca bổ sung thêm một câu nói tại một đoạn nào đó ở mặt sau.

"Mayonice là một vị thần không tồn tại, hắn không che chở bất luận kẻ nào." Eloca trả lời.

"Cho nên?"

"Cậu không biết mấy nhà tiên tri, người như bọn họ, nói chuyện thích đi vòng vèo, nói dối trong miệng bọn họ nghe vào tai giống chúc phúc, mà chúc phúc thật ra là nguyền rủa, nguyền rủa mới là nhắc nhở cùng khuyên bảo mà bọn họ cho cậu."

"..."

Cát Lâm ở trong lòng đỡ tường.

Không không, nhà tiên tri như thế, anh một chút cũng không muốn hiểu biết.

"Hartert là con trai của công tước Luhmann, Luhmann là một võ giả cấp thánh, hắn rõ ràng nghe không hiểu cổ ngữ Seeley, cậu cho rằng ý định thực sự của Anmertin là gì?" Eloca hỏi lại.

Cát Lâm từ chối suy nghĩ, anh không muốn lãng phí tế bào não vì nhà tiên tri.

Eloca chỉ có thể bất đắc dĩ mà nói cho anh biết đáp án: "Anmertin cảm thấy đế quốc Kim Cận cũng không an toàn, từ trấn Maren đến đế quốc Kim Cận lại càng khó nói, còn không bằng ở lại điện Chiến Thần, ít nhất Firnando là cường giả cấp thánh."

Công tước Luhmann phỏng chừng cũng không thể đi trấn Maren tiếp người, nếu không hắn cũng không cần phải viết thư cho điện Chiến Thần, dù sao đế đô có "Kí chủ" của chúng thần hay không là một vấn đề, Anmertin lại phải ở lại Đan Đóa không thể rời đi.

"Cho nên các anh lấy tiền và vật tư của công tước Luhmann, còn muốn tiếp tục giam con tin, anh ám chỉ Firnando làm như thế trong thư? Như vậy có..."

Cát Lâm dừng một chút, càng đem một câu đằng sau nuốt vào.

Anh chuẩn bị hỏi cái này có phải quá đáng hay không, có làm đại tế ti Firnando sinh ra cái nhìn không tốt với Chiến Thần hay không, sau lại nghĩ tới, Firnando không phải một tín đồ mù quáng, Chiến Thần điện và Eloca cũng không phải quan hệ tín đồ thần linh bình thường.

"Sau khi mọi chuyện ổn thỏa, Firnando sẽ thả người đi, có lá thư này, ít nhất hắn sẽ không đòi thêm càng nhiều phí ăn ở với công tước Luhmann." Eloca cảm thấy thư của mình vẫn rất hữu dụng.

Đương nhiên, Chiến Thần cũng không biết Anmertin còn khai quật một cách sử dụng khác của bức thư.

—— Kewell là một tên cứng đầu, nhà tiên tri thỉnh hắn đi điện Chiến Thần tiếp người trở về, nhiệm vụ không thể hoàn thành, Kewell sẽ không từ bỏ. Đại tế ti Firnando bị phiền lâu, khẳng định sẽ nhốt chung vô luôn.

Bởi vì đây là Firnando tự tiện bắt người, "phí ăn ở" của Kewell không liên quan gì đến bên này.

Chờ đến khi Firnando phát hiện Kewell từng được Chiến Thần "Chỉ điểm" võ thuật, còn sẽ cảm thấy hứng thú mà trợ giúp Kewell tấn chức võ giả cấp đấy!

Đem người đưa đến nơi an toàn, có bảo tiêu miễn phí, thầy dạy võ thuật miễn phí, còn không cần hoàn lại bất cứ nhân tình gì, nhà tiên tri khôn khéo cỡ nào chứ!

Cát Lâm bây giờ còn chưa cảm nhận được điểm ấy, anh chỉ là bị "Cách ám chỉ" này của Anmertin làm kinh ngạc thôi.

"Tôi cảm thấy, anh có thể lĩnh hội ám chỉ của nhà tiên tri, cũng rất không dễ dàng." Cát Lâm nghiêm túc nói với Eloca.

"... Không, tôi đây là thói quen."

Eloca không muốn tiếp thu lời khen này của Cát Lâm, mấy người như nhà tiên tri, thần linh cũng sẽ phải cùng bọn họ giao tiếp, thấy nhiều Chiến Thần cũng rành cách của bọn họ.

Một vị thần nghe không hiểu ý của nhà tiên tri, khẳng định sẽ bị lừa.

Cái cảm giác quái dị dưới đáy lòng Cát Lâm lại xuất hiện, bởi vì nghĩ đến Eloca khẳng định gặp qua rất nhiều nhà tiên tri, bọn họ không có khả năng đều có vẻ ngoài già nua như Anmertin. Bên trong sẽ có người khiến Chiến Thần rung động ư? Nếu không phải từng nghiêm túc nghiên cứu thói quen của nhà tiên tri, tại sao có thể quen thuộc cách làm của nhà tiên tri tới thế?

Cay đắng cùng ghen tuông bốc lên một hồi, Cát Lâm liền bình thường trở lại.

Eloca sống lâu như vậy, có đối tượng thích hay thưởng thức rất bình thường, anh không xen vào cũng không cách nào quản, lại nói giữa bọn họ là không có khả năng, an phận mà làm tốt một người ham mê cái đẹp là đủ rồi.

... Vô luận là ai, đều có thứ không chiếm được.

Thế giới không phải chỉ quay quanh một người.

Ánh mắt Cát Lâm rơi vào trên người mèo đen lại bắt đầu lười biếng trong ngực Eloca, so với những "quá khứ" hư vô mờ mịt đó, phàm là người muốn tiếp cận được Chiến Thần, đều phải dốc hết sức xử lí cái con mèo này mới được.

Mà ngay cả Hody cũng muốn tìm kiếm vật thay thế cho bạc hà mèo.

Người ở cảng ít đi rất nhiều, thần điện Tinh Thần duy trì trật tự nơi này, người rời cảng đều phải tiến hành đăng ký và xác minh thân phận. Bọn Cát Lâm có giấy thông hành chủ tế ti Anmertin đưa, thuận lợi mà chờ đến một chỗ trống ra cảng.

Nhìn lão Qusair lấy bình thủy tinh từ trong nhẫn trữ vật ra, lại dùng ma pháp bỏ thuyền ra mặt biển, Cát Lâm lần thứ hai cảm khái chỗ tốt của ma pháp, mấy con thuyền đậu ở cảng có rất nhiều chiếc bị hư hao, có chủ thuyền tìm không thấy thuyền của mình, rối tinh rối mù.

Hải đăng Đan Đóa vẫn sáng ngời như trước, Gafia theo tần suất chùm tia sáng chớp lên, nhảy lên nhảy xuống trên boong thuyền.

Lão Qusair sắc mặt trắng bệch, hai vị tế ti điện Chiến Thần cũng sợ xám hồn, sợ hãi Gafia chơi ghiền, biến trở về nguyên hình phá hỏng hải đăng Đan Đóa.

"Chúng ta đi chỗ nào?"

"Cánh Đồng Hoang Vu phương bắc, nơi chúng thần từng cư trú, cùng với người có khả năng trốn tránh ở địa bàn thú nhân đều là manh mối."

Gió biển thổi làm rối tóc Cát Lâm, anh theo phương hướng Eloca chỉ, nhìn về phía bầu trời đêm.

Biển Vòm Trời không có dấu hiệu va chạm, tối nay sao trời lấp lánh, cực kì đẹp đẽ.

Lúc này tiếng chuông ở bến cảng phía sau đã được luyện kim thuật sư sửa chữa vang lên, vẫn là giọng đồng ca quen thuộc kia.

"Vùng đất tự do, tòa thành không đêm."

Truyện Chữ Hay