Mèo Zilla

chương 67: không tin tưởng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Eloca dạy võ như nào Cát Lâm còn không rõ à?

Mệt đến không thể nhúc nhích, phụ trách xách trở về; ngủ quên trong bồn tắm lớn còn vớt người lên lau khô, thay áo ngủ nhét vào tấm chăn mềm mại; mỗi ngày gọi dậy rời giường gọi ăn cơm, còn thiếu điều cầm thìa nhét vào miệng đối phương.

Lần đầu tiên Cát Lâm cảm thụ loại này không hề hoảng loạn, bởi vì anh cho rằng mình đang nằm mơ. Việc tập luyện võ thuật đơn điệu tạo thành quán tính ký ức, nhận thức hỗn loạn, đem kí ức mình tự đi trở về mấy ngày hôm trước thành chuyện xảy ra ngày hôm nay.

Chờ đến khi phát hiện chân tướng ——

Sau khi khiếp sợ, Cát Lâm muốn tự lực cánh sinh, kết quả lần thứ hai mệt thành chó, đành phó mặc cho Eloca khuân đi.

Vừa nghĩ tới Eloca muốn chỉ điểm Kewell đột phá cấp , Cát Lâm liền cảm thấy khó chịu.

Dạy dạy miết rồi xu hướng tính dục của Kewell thay đổi, từ cầu cưới chị em gái gần hệ huyết thống với Eloca, biến thành một lòng ái mộ Eloca luôn hả?

Cát Lâm cảm thấy chuyện này rất có thể sẽ phát sinh.

Chứng cớ chính là một người đam mê cái đẹp đơn thuần như mình, hơn hai mươi năm cuộc đời chưa bao giờ phát hiện bản thân lại có khuynh hướng song tính luyến, sau khi gặp phải Eloca, chợt phát hiện thế giới đều thay đổi.

Cát Lâm trong lòng buồn bực, thậm chí khỏi cần giả bộ bực bội cũng được.

Trang viên Kewell sắp xếp cho bọn họ gian phòng tốt nhất, đãi ngộ cao cấp nhất, và hơn hai mươi người hầu ngày đêm đợi mệnh.

Chủ quản trang viên tuy rằng có hơi hoài nghi thân phận Eloca, cũng không quá tin tưởng chủ nhân có thể nghịch thiên mà trở thành võ giả cấp , nhưng thân phận của lão Qusair lại quá phù hợp.

Huy chương ma pháp sư cấp thánh là không cách nào giả tạo.

Tuy rằng Kewell thoạt nhìn rất dễ lừa gạt, nhưng nói đến võ thuật, hắn nghiêm túc hơn bất cứ ai, không thể chờ đợi được mà dẫn người đến đại sảnh tập luyện võ thuật trong lâu đài.

Johanne đứng ở hành lang cuối, vẫn chưa đi cùng.

Cát Lâm đang cảm thấy kỳ quái, lúc này rất cánh cửa lớn nặng nề bị đẩy ra, một luồng khí lạnh đập vào mặt mà đến.

Đại sảnh tập luyện trước mắt kia, trên vách tường và sàn nhà vẽ đầy ma pháp trận, cho dù là như vậy cũng không thể nào cách trở băng tuyết lộ ra hơi lạnh. Gần như là một giây biến thành mùa đông, Cát Lâm nhớ tới bão tuyết gặp phải khi rời đi trấn Maren, sắc mặt khẽ biến.

Lão Qusair thêm cho bản thân một phép thuật phòng hộ, mặt không đổi sắc mà đi vào đại sảnh.

Chỉ trong chớp mắt bên ngoài lớp lá chắn ma pháp đã kết đầy sương trắng, sau đó là băng, xa xa nhìn lại tựa như một quả cầu di động màu trắng.

Eloca không cần mấy thứ đó, y tựa như không nhìn thấy khí lạnh xung quanh, cứ thế trực tiếp đi vào, luồng khí lạnh băng giống như không phát hiện được sự tồn tại của y, không hề gây ra một chút ảnh hưởng với y.

Ánh mắt Kewell sáng lên.

"Ngài cũng là Băng Sương kỵ sĩ?"

"Không, chỉ là những ma pháp trận này không có ảnh hưởng với tôi mà thôi." Eloca bình tĩnh trả lời.

Chủ quản trang viên đứng ở ngoài cửa, cái tay còn đang định đưa đèn ma pháp chống lạnh khiếp sợ mà nhìn những "Khách nhân" kia.

Đây là đại sảnh mà Kewell chuyên dùng để luyện tập võ thuật, trung tâm của ma pháp trận bên dưới sàn nhà chính là ma tinh của một cự long hệ băng, là ma tinh cấp thánh đó! Bởi vì dùng nó làm tâm trận nên cũng không có phát huy ra uy lực cấp thánh, chỉ là loại lạnh lẽo đến tận xương này sẽ tạo thành thương tổn nghiêm trọng đối với người không am hiểu ma lực hệ băng.

"Thực lực của ngài quả nhiên cường đại giống như những gì Pháp Thánh Qusair Dyfico nói, tôi đột nhiên càng thêm tin tưởng bản thân có thể đột phá cấp rồi!"

Kewell gấp gáp đi vào đại sảnh băng tuyết, xung quanh thân thể của hắn xuất hiện những vụn băng nho nhỏ, khuôn mặt lạnh lùng, làn da bỗng nhiên trở nên tái nhợt, vẻ hồng hào đều rút đi hết.

Hắn vươn tay quơ một cái, băng nhanh chóng đọng lại, thành một thanh kiếm mỏng nửa trong suốt.

"Trước hết mời ngài nhìn xem võ thuật của ta."

Kewell dáng người mạnh mẽ, kiếm thuật tao nhã, lúc tiến lùi đều rất có kết cấu, mũi kiếm ngưng tụ khí lạnh, sau khi kiếm phong quét qua, bên ngoài tấm chắn ma pháp của lão Qusair cũng nhiều thêm một tầng sương trắng thật dày.

Cát Lâm đứng ở cửa, nhìn hình bóng thi triển kiếm thuật tinh diệu, tựa như tiến hành một hồi vũ đạo kia.

Tốc độ phản ứng của Kewell rất nhanh, kiếm phong tràn đầy sát khí, xuất kiếm quyết đoán, lúc thu kiếm cũng rất chú ý bảo vệ chính mình, vài cái xoay người trên không trung cực kì lưu loát.

Cát Lâm từng trải qua huấn luyện võ thuật rất dễ dàng đem bản thân hòa nhập vào nhân vật đối thủ của Kewell, anh càng xem càng cảm thấy áp lực.

Mỗi một kiếm của Kewell đều hướng về chỗ yếu hại của đối phương mà đâm, Cát Lâm cảm thấy mình theo không kịp tốc độ của hắn, cũng không có cách nào chống đỡ bộ pháp di chuyển nhẹ nhàng linh hoạt như vậy, lại càng không cần nói khí lạnh ẩn trong kiếm phong.

Sương trắng men theo bước chân Kewell mà lan ra.

Không ai có thể ẩn thân tới gần Kewell, cũng không có ai có thể trộm thiết hạ bẫy rập mà không bị phát hiện.

Nhìn thấy vòng hào quang tự mang băng tuyết này, kiếm thuật như được lắp máy gian lận này, Cát Lâm rốt cục hiểu được vì sao ở thế giới này, võ giả không tách biệt khỏi ma pháp.

Lấy ánh mắt của một kẻ thích cái đẹp, trong khoảnh khắc Kewell cầm lấy kiếm, hắn bỗng nhiên từ thanh niên ấu trĩ buồn rầu vì chuyện kết hôn thăng cấp thành thiên tài khiến vô số người sợ hãi than, khí chất siêu phàm, động tác tao nhã, quả thực là sáng đến chói mắt.

Cát Lâm buồn rầu mà sờ cằm, anh không cần so cũng biết vài món võ thuật này của mình, hoàn toàn không dính dáng chút gì tới xinh đẹp.

"Chủ nhân muốn sử dụng thực lực võ giả cấp , để duy trì tính ổn định của ma pháp trận, cần phải đóng cửa đại sảnh lại." Chủ quản trang viên dùng giọng điệu uyển chuyển mà tỏ vẻ tiếp tục đứng ở chỗ này vây xem không an toàn, y mời Cát Lâm cùng hai vị tế ti đến một gian phòng phía trước nghỉ ngơi chờ đợi, nơi đó có bộ sách và cờ ma pháp, có thể gϊếŧ thời gian.

Grant cùng Tascha tiếp nhận kiến nghị này, Cát Lâm đi theo phía sau bọn họ, khi anh nhìn thấy Johanne ở xa xa, mày anh cau chặt, không hề quay đầu lại mà đi luôn.

Johanne hoàn toàn không thấy bất ngờ với phản ứng của Cát Lâm.

Gã khách sáo kết thúc cuộc nói chuyện với chủ quản trang viên, chậm rì rì mà đi vào phía sau lâu đài, nơi này có một vườn trái cây cỡ nhỏ, còn có một loạt phòng ở dành cho người hầu.

Bây giờ là ban ngày, người hầu của trang viên Kewell đều làm việc trong thành, nơi này cực kì quạnh quẽ.

Thân phận của Johanne bên trong trang viên Kewell không thấp, gã cũng có thể ở lại trong lâu đài, trở thành một trong những nhân viên phục vụ Kewell.

Kewell có một thầy dạy âm nhạc, một thầy dạy thuật cưỡi ngựa, còn có thầy dạy lễ nghi xuất thân quý tộc, Joahanne không thực sự phụ trách chương trình học nào, gã là người đề xuất ý kiến cho Kewell, tựa như nhà thơ và họa sĩ mà quý tộc cảng đông nuôi trong nhà. Làm bạn quý tộc tham dự các loại phòng khách, giống như kỵ sĩ nguyện trung thành với gia tộc này thì phải mang đến vinh dự cho chủ nhân trong các cuộc săn bắn.

Johanne làm quen được Kewell chính trong tình huống đó, lúc đầu gã chỉ có thể kiếm cơm ở trong nhà một vị phú thương Đan Đóa mà thôi, sau đó là quý tộc nhỏ, có thể đi tới địa vị ngày hôm nay, cũng là vắt hết óc.

Nhớ đến bản thân gian khổ mấy năm mà chỉ đạt được tín nhiệm của người kế thừa đời tiếp theo trong gia tộc Kewell, song bên trong những người cạnh tranh thế mà lại có người thành công tiếp cận đến bên người Chiến Thần, Johanne cũng rất bất mãn.

May mắn người kia là Cát Lâm.

Nếu hôm nay người cạnh tranh đứng ở bên cạnh Chiến Thần là một người nào đó hoàn toàn xa lạ, Johanne tuyệt đối sẽ không dám trực tiếp lộ diện, gã không phải ma pháp sư cũng không phải võ giả, chỉ học được vài cái phép thuật trụ cột, nếu gặp trúng một người cạnh tranh ham mê tu luyện, Johanne sợ mình sẽ trực tiếp ngủm luôn.

Từ một vài cửa sổ trong lâu đài có thể nhìn thấy vườn trái cây phía sau, Johanne bình tĩnh mà lựa chọn một nơi mà cửa sổ phòng nghỉ có thể vừa vặn nhìn tới, nhàn nhã ngồi xuống phơi nắng.bg-ssp-{height:px}

Gã cũng không vội đi tìm Cát Lâm, vì gã biết đối phương còn gấp hơn cả chính mình.

—— Người sợ hãi mất đi lòng tinh của Chiến Thần là Cát Lâm, không phải gã.

Johanne nghĩ, lại nhịn không được cười rộ lên, gác chân, khoái trá mà khẽ ngâm nga.

Gã còn chưa hát xong một bài hát, một cái bóng đã xuất hiện trước người Johanne, người sau mở mắt ra, nhìn thấy Cát Lâm với vẻ mặt tràn ngập địch ý, nhịn không được nhẹ giọng cười rộ lên.

"Sao cậu lại tới đây? Lúc nãy chào hỏi cậu cậu còn không thèm để ý, anh còn tưởng rằng mình nhận sai người ấy chứ."

"..."

Cát Lâm vốn chỉ muốn đến đây nói mấy lời khách sáo, nghe Johanne nói thế, sắc mặt trở nên càng thêm âm trầm. Johanne đem những lời mà bọn họ nói lúc gặp nhau ở đại học lặp lại y chang mà thốt ra, thật khiến người ta bực bội.

"Trí nhớ đàn anh tốt như vậy, ngay cả những lời nói trong lần tiếp đón tân sinh viên kia còn nhỡ rõ thì làm sao có thể nhận sai người được chứ?" Cát Lâm không nặng không nhẹ mà châm chọc một câu.

Johanne có chút ngạc nhiên nhìn anh một cái, vẫn cười tủm tỉm như trước: "Đúng vậy, đã lâu lắm rồi, không ngờ ngay cả cậu cũng biết phản bác người khác, trước kia tính cách cậu đâu phải như thế."

Cát Lâm lạnh mặt không nói lời nào.

"Anh đã sớm nói với cậu rồi, lấy cái tính tình ban đầu đó của cậu, tốt nghiệp rồi ra xã hội làm là thiệt thòi lớn đấy!" Johanne cười ôn hòa, tựa như vào mùa hè khi tân sinh viên nhập học nhiều năm trước, trong con mắt của những người không rõ sự tình, là hai học sinh cùng quê đang trò chuyện, là đàn anh chiếu cố nhắc nhở đàn em tính cách không tốt.

Cát Lâm mặc kệ gã, sau khi anh nhập học không bao lâu thì chợt nghe thấy trong khoa đồn lúc học cấp ba anh là ăn trộm.

Anh không có khả năng đi chất vấn Johanne, dù cho có chất vấn cũng chẳng có kết quả gì.

Cuộc sống đại học không giống như trường cấp ba nơi thị trấn của bọn họ, bên kia không có cái gì để giải trí, bầu không khí đại học thoải mái hơn nhiều, sau khi học xong có thời gian tiêu khiển rất nhiều chuyện. Sinh viên nam thì vội vàng cua gái chơi game, sinh viên nữ thì cày phim đu idol tám chuyện trang điểm rồi yêu đương, sinh viên có đầu óc thì làm ít buôn bán nhỏ, trong nhà nghèo khó còn phải vội vàng làm công. Một lời đồn thổi nhỏ nhoi, tuy rằng người nghe được rất nhiều, nhưng sẽ không có người nào cố ý dành ra thời gian, chạy tới nhìn xem Cát Lâm trông ra làm sao.

Có nhiều lần, Cát Lâm gặp được người khác giáp mặt nhắc nhở, "Nghe nói lớp các cậu có người tay chân không sạch sẽ, bạn học cùng quê nói, cậu chú ý chút", đối phương hoàn toàn không biết đương sự đang đứng ngay trước mặt mình, nói xong lại quay đầu cày phó bản leo rank.

Cát Lâm không có đi tranh cử ban đại biểu, cũng không tham gia hội học sinh, rất ít lộ diện trong các hoạt động mà trường học tổ chức, trừ phi Johanne bắt được anh, rồi trong khi toàn trường mở đại hội tuyên bố ra, không thì sinh viên XX hệ XX kỳ một, cái phạm vi này quá lớn, cho dù có nói tên Cát Lâm đi chăng nữa, bởi vì có một vài sinh viên nói giọng địa phương, cũng càng đồn càng sai lệch.

Kết quả chuyện này Cát Lâm không nghĩ tới, Johanne cũng không nghĩ tới.

"Đời người luôn tràn ngập bất ngờ, đàn anh, anh thấy đúng không?"

Nghe Cát Lâm đáp lễ, Johanne không thèm để ý mà nở nụ cười, gã chẳng hề để chuyện xảy ra ở đại học trong lòng, làm nhân vật nổi bật trong trường, chuyện của gã nhiều như vậy, Cát Lâm bé nhỏ không đáng kể đến. Lần đó gặp mặt trêu chọc vài câu, là bởi vì không nghĩ tới Cát Lâm cũng có thể thi đậu và trường này, gã và Cát Lâm không có thù, Johanne đương nhiên sẽ không cắn lấy chuyện đó không buông.

"Thì ra cậu vẫn còn hận anh, anh thật sự xin lỗi, lúc ấy cả trường học đều nói như vậy, khi còn trẻ luôn không có khả năng phán đoán mà." Một lời giải thích không hề có thành ý, trên thực tế gã quả thật nghĩ như vậy.

Năm đó trộm đồ rồi vu oan cho Cát Lâm không phải gã, truyền bá lời đồn cũng không phải gã, gã chỉ là đem chuyện từng nghe được nói cho bạn cùng phòng, ai biết sinh viên đó lại lắm mồm thế chứ!

"Nếu cậu muốn nói đến lời đồn khi học đại học, anh không biết rõ tình hình, có lẽ cậu không biết, lần đó trừ cậu ra không ai thi đậu vào đại học đó cả, nhưng lứa của anh thì có tới hai ba người, cũng có lẽ là bọn họ..."

Kiều An trực tiếp quăng nồi cho người khác.

Dù sao bọn họ đang ở thế giới khác, Cát Lâm lại không có cách nào trở về tìm người đối chất.

"Nhưng anh lại rất đòng ý với câu kia của cậu, cuộc đời tràn ngập bất ngờ, ngày hôm khi nhìn thấy cậu ở cảng bắc, thật sự là hoảng sợ."

"..."

Johanne không thèm để ý tới sự lãnh đạm của Cát Lâm, gã đánh giá Cát Lâm, thử thăm dò hỏi: "Cậu tới đây bao lâu rồi?"

"Anh cảm thấy tại sao tôi phải nói cho anh biết?"

Cát Lâm bắt chước giọng điệu của Barre, nói: "Chúng ta đều muốn hoàn thành nhiệm vụ, chúng ta là người cạnh tranh."

"Cậu thấy anh, không thấy kinh ngạc à?"

Không, chỉ cảm thấy ghê tởm.

Cát Lâm không trả lời, anh nhanh chóng hồi ức lại di ngôn của Barre, nhớ tới hình dung của gã về "Người khác", số là một tên mặt trắng, số là tây mũi lõ. Này nói rõ bọn họ chẳng những có đánh số, còn quen biết lẫn nhau.

Như vậy kinh ngạc trong miệng Johanne, còn có một tầng ý nghĩa khác.

"Tôi rất ngạc nhiên, thật không ngờ anh cũng tới." Cát Lâm đi đầu dời đề tài, nhìn chằm chằm gã: "Nếu ý anh là chuyện tôi không nên xuất hiện đại lục Seeley, anh bởi vì chuyện này mà kinh ngạc. Vậy anh sai rồi, chẳng lẽ anh cho rằng chỉ có một nhóm người tới thôi sao?"

Johanne vội vàng truy hỏi: "Đợt của cậu có bao nhiêu người? Bọn họ đến tột cùng phái bao nhiêu người lại đây?"

"Tôi không biết." Cát Lâm tạm dừng một chút, sau đó nói: "Đợt của tôi có bảy người.”

"Xem ra chúng ta giống nhau."

Johanne ném ra một tin tức, lần thứ hai cười nói:"Cát Lâm, cậu muốn cùng anh trao đổi tin tức không? Về tin tức người cạnh tranh, nói cho anh biết tin tức về người kia của bên cậu, anh cũng đáp lại cậu như vậy.”

Cát Lâm giật mình, đây là một cơ hội tốt, có thể điều tra rõ nhóm người của Barre.

Chỉ có điều Cát Lâm rất nhanh đã tỉnh táo, giống như anh có thể bịa ra tin tức không tồn tại, tin tức mà Johanne nói cho anh biết tám phần cũng là giả. Cứ lừa qua gạt lại như vậy là không có thu hoạch.

"Không cần!" Cát Lâm quyết đoán từ chối.

Johanne có chút kinh ngạc, gã tiếp tục khuyên bảo Cát Lâm: "Anh cho là chúng ta giống nhau, trên người của cậu không có ma lực, anh cũng không tu luyện mấy thứ phức tạp kia. Nếu gặp phải nguy hiểm, chúng ta không có năng lực tự bảo vệ mình rất dễ dàng chịu thiệt. Nếu người cạnh tranh nhiều như vậy, kết minh là lựa chọn đương nhiên."

"Anh nói rất có đạo lý."

Cát Lâm gật đầu, Johanne hết sức vui vẻ, đang muốn nói cái gì nữa, kết quả Cát Lâm vừa nói dứt câu đã lập tức đi luôn không thèm quay đầu lại.

"Nhưng tôi lại không muốn tin tưởng anh."

Trong chớp mắt Johanne tức giận đến xanh mặt.

Quăng nồi: giá họa, vu oan cho người khác

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Johanne cho rằng gã rất hiểu biết con người Cát Lâm, nhà nghèo, nhát gan, bị vu oan cũng không dám lên tiếng, rất dễ đối phó.

Nhưng mà →_→ không phải

Những đứa bé bị cô lập trong trường học như thế, tính cách thật sự của bọn nhỏ người khác không biết cũng không muốn biết, mọi người có một ấn tượng vô cùng rập khuôn với chúng.

Nếu tin là thật, vậy mệt à nha ╮(╯_╰)╭

Truyện Chữ Hay