Mèo Zilla

chương 26: điểm võ thuật

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nhãn lực, tốc độ, lực cân bằng, đây là ba loại kiến thức cơ bản mà một vị võ giả đủ tư cách nhất định phải có.

Cát Lâm đứng ở trên xà ngang của cột buồm, gần chỗ đặt chân có một khoảng cách khá rộng, cách boong tàu đại khái hai thước.

Nước biển phản xạ ánh mắt trời, lóa đến chói mắt, khiến anh không thể nào nhìn thẳng mặt biển, chỉ có thể hơi hơi nghiêng đầu, liếc mắt phân biệt động tĩnh chung quanh.

Bên tai truyền đến tiếng gió...

Cát Lâm nắm lấy dây thừng nhảy về phía trước, suýt soát tránh đi cánh buồm đánh về phía mình!

Xà ngang đạp dưới chân là một khúc gỗ, rất dễ dàng mất thăng bằng, trong một buổi chiều thôi mà Cát Lâm đã ngã ít nhất năm mươi lần. Nếu như không có Eloca dùng dòng khí nâng người lên, phỏng chừng anh đã ngã tới mặt mũi bầm dập, nằm bẹp dí ở đó luôn rồi.

Eloca từ chối trả lời anh là làm sao để sử dụng sức mạnh, Cát Lâm chỉ có thể tiếp tục buồn bực ở trong lòng.

Kỳ thật anh còn muốn hỏi Eloca rằng ở trên đảo Tiatanona có manh mối gì không, chỉ là đề cập đến thân tộc người ta bị hủy diệt, lựa lời mãi mà chẳng thể mở miệng nói được.

Cát Lâm do dự một lúc, đơn giản không hỏi nữa.

Vì để mình có được năng lực tự bảo vệ, Cát Lâm đề xuất muốn học võ thuật của đại lục Seeley.

Biển Vòm Trời không có loại gió nào cả, phần lớn hải vực đều tương đối êm đềm, biên độ dao động của thuyền không lớn, với người mới học mà nói là một nơi tốt.

Nghe nói khi thuyền băng qua sóng gió, người Phong tộc vẫn có thể chạy qua chạy lại trên cột buồm.

Cát Lâm không cầu mình sẽ có bản lĩnh trâu bò như thế, chỉ hy vọng bản thân khi gặp phải nguy hiểm thì tốc độ phản ứng sẽ nhanh hơn, sẽ không mất đi cân bằng rồi ngã sóng soài trên mặt đất, đánh mất cơ hội chạy thoát thân.

Nghe xong yêu cầu này, Eloca bảo Cát Lâm đi lên cột buồm tránh né buồm đong đưa qua lại.

Chúng đong đưa không có quy luật, thân thuyền hơi hơi xóc nảy, mặt nước lại phản quang mãnh liệt, nhất định phải tập trung toàn bộ tinh thần, để ý phương hướng xuất hiện "tập kích", còn phải giữ vững thăng bằng trên chân.

Khó khăn trong chuyện này có thể nghĩ, lúc ban đầu anh gần như là buồm tới bao nhiêu mình ngã bấy nhiêu, còn thường xuyên phải mọp xuống cột buồm lăn một cách khó nhọc, nếu như không có dòng khí đỡ một phen, có lẽ anh đã té sấp mặt rồi.

Lại một lần thuận lợi né tránh cánh buồm, Cát Lâm đỡ lấy cột buồm, ngửa đầu nhìn trời.

Mấy cái xà ngang như cái dưới chân anh còn tới năm cây nữa, xếp từ cao tới thấp, càng lên cao đường kính càng nhỏ, theo như Eloca nói, khi nào mà Cát Lâm có thể tay không đi đến chỗ cao nhất của cột buồm và lúc thuyền lướt đi trong sóng gió, anh không cần dây thừng mà vẫn không ngã thì tính đủ tư cách.

—— Phải cỡ đó mới tính đủ tư cách hả?

Ờm, chắc là tiêu chuẩn của Chiến Thần khác với người thường nhỉ?

Dần dà, hai chân anh bởi vì mệt mỏi mà trở nên nặng nề, cánh tay nắm chặt dây thừng dần đau nhói, mồ hôi vã ra như tắm, trước mắt từng đợt biến thành màu đen. Lúc này buồm lại nghênh diện vọt tới, anh biết mình không kiên trì nổi rồi nên lui về phía sau một bước, mượn dùng sức của dây thừng ngã ra phía sau, khi sắp rơi xuống đất thì thả tay ôm đầu lăn một vòng, thành công đáp xuống boong thuyền.

Anh vẫn không đứng lên mà nằm ở tại chỗ thở dốc.

Sau đó, một cái bóng che khuất ánh mặt trời chiếu vào Cát Lâm.

"Tập luyện liều mạng như thế, là bởi vì... Nhìn thấy chuyện trên đảo Tiatanona, trong lòng cảm thấy sợ hãi?"

Nghe câu này mí mắt anh giật giật.

Khi Eloca cho rằng người dị tộc này sẽ lộ ra biểu tình phẫn nộ hoặc là trầm mặc không đáp thì Cát Lâm lại sảng khoái thừa nhận.

"Đúng vậy, sợ hãi."

Chiến Thần có hơi bất ngờ nhìn anh.

Cát Lâm xoa bả vai nói: "Tình huống còn nghiêm trọng hơn so với những gì chúng ta nghĩ ban đầu, không phải sao?"

Nếu Eloca chủ động nhắc tới chuyện Phong tộc huỷ diệt, Cát Lâm cũng không lảng tránh vấn đề đó nữa, anh ngồi dậy, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tôi muốn biết một chuyện, có lẽ ngài sẽ nguyện ý nói cho tôi biết."

"Ngươi nói xem."

"Ngài có bao nhiêu kẻ thù?" Cát Lâm làm ra tư thế muốn đến khoang thuyền lấy đồ vật, thử thăm dò hỏi: "Cần tôi dùng bút ghi lại không?"

Eloca bị hành động này lấy lòng, đáy mắt xuất hiện ý cười rõ ràng, y gật đầu nói: "Rất nhiều, viết hết bản học tập ngôn ngữ mà ngươi mang theo bên người vẫn chưa hết."

Mặt Cát Lâm trắng bệch.

"Nhưng ngươi không cần vì thế mà lo lắng." Eloca cố ý tạm dừng một chút, sau đó nói: "Bởi vì bọn họ đều chết rồi."

"Ngài chắc chứ?" Cát Lâm theo bản năng hỏi lại.

Eloca không vì anh nghi ngờ mình mà cảm thấy tức giận, y đi đến bên cạnh cột buồm, một bên điều khiển bánh lái một bên tùy ý nói: "Chuyện ta kết thù với người khác đã là chuyện cách đây một ngàn năm."

Dù lúc ấy có cá lọt lưới, thời gian cũng giúp y đem người xử lý xong.

Cát Lâm có chút quẫn bách, vì che dấu xấu hổ, anh vuốt cái mũi hỏi: "Vậy những vị thần kia đâu? Ý của tôi là... Truyền thuyết nói rằng ngàn năm trước chúng thần hỗn chiến, ngài là người thắng cuối cùng, còn nhận được danh hiệu cái gì mà Vương của chúng thần, chẳng lẽ những vị thần kia không bởi vì thất bại mà ghi hận trong lòng rồi tìm cơ hội trả thù sao?"

Eloca quay đầu nhìn về phía mặt biển, giống như đang hồi ức điều gì.

Hồi lâu sau, y mới thấp giọng nói: "Bọn họ khác với ta, không quản là pháp sư hay là võ giả, bọn họ cũng đã quen sử dụng ma pháp. Trong cơ thể mỗi người chúng ta đều có ma lực, khi ngâm xướng ma pháp không chỉ là thuyên chuyển ma lực bốn phía chung quanh không, ma lực trong cơ thể cũng sẽ có cảm ứng... Ta nói như vậy ngươi có hiểu không?"

Cát Lâm gật đầu.

Tuy rằng anh chưa thấy ma pháp sư bao giờ, nhưng mấy tiểu thuyết phương tây huyền ảo trên địa cầu thiếu gì!

bg-ssp-{height:px}

Những đứa trẻ muốn trở thành ma pháp sư sẽ đặt tay lên quả cầu thủy tinh đo lường tư chất, quả cầu sáng lên ánh sáng màu gì thì chứng minh đứa bé này có nguyên tố thiên phú đó. Tỷ như hệ thổ là màu vàng, hệ thủy là màu lam, hệ hỏa là màu đỏ vân vân. Sau khi trở thành pháp sư còn phải tiếp tục cố gắng tu luyện, gia tăng ma lực của bản thân, so đấu phép thuật với người khác là kiểm tra xem mình có bao nhiêu ma lực, mỗi người đều là một bình chứa nguyên tố ma pháp.

"Khi dùng ma pháp thì cũng sẽ tiêu hao ma lực trong thân thể, theo lý thuyết thì sau đó chắc có thể bổ sung đúng không?"

"Có thể thì có thể, nhưng ... Thân thể chúng ta đã quen có ma lực, rất nhiều người khi liều chết chiến đấu, ma lực trong cơ thể sẽ suy yếu trên diện rộng thậm chí khô cạn, chuyện này sẽ tạo thành tổn thương cực lớn cho thân thể. Cho nên ở đại lục Seeley, dược sư cực kì được hoan nghênh, càng là cường giả, càng cần điều dưỡng thân thể, cường giả thường có dược sư chuyên thuộc, hoặc tự bản thân cũng có bản lĩnh chế thuốc.

"Nhưng ngài không cần?" Cát Lâm nghe ra trọng điểm.

Eloca cười cười: "Phải, ta không cần."

Cát Lâm cũng cười rộ lên, vậy thì tiết kiệm được bao nhiêu là tiền còn gì!

"Nói vậy, ở đại lục Seeley, tuổi thọ của cường giả không dài bằng người thường?"

"Không phải vậy, thật ra vấn đề mà ta nói, đa số mọi người cũng không để ý, bởi vì người thường cơ bản không uống được những dược tề đó. Càng là cường giả, dược tề có thể thay đổi cải thiện càng nhiều, và cũng có tác dụng kéo dài tuổi thọ. Cảnh giới "Thần" chính là có thể tự mình điều tiết cân bằng ma lực trong cơ thể, hấp thu ma lực mà bản thân cho là hữu dụng để duy trì cơ thể, cho nên Thần không cần ăn gì, cũng không cần uống các loại dược tề nào."

Nghe có vẻ như điểm tốt nhất khi trở thành Thần là bớt được một mớ tiền ta!

Đương nhiên, còn có thể sống rất lâu...

Cát Lâm oán thầm hai câu, anh ghép hai câu nói trước sau của Eloca lại, hơi suy nghĩ một chút đã hiểu rõ trọng điểm.

"Ý của ngài là —— tuy rằng các ngài đều là thần, nhưng bọn họ thành thần trước, lại gây sức ép cho cơ thể quá đà. Tuy thần sống lâu thật, nhưng tuổi thọ của bọn họ lại kém xa ngài? Bây giờ thời gian của ngài không còn bao nhiêu, sống không lâu, cho nên những vị thần cùng thời với ngài sớm đã ngã xuống?"

"Không sai."

Eloca rất thưởng thức năng lực suy luận quy nạp của Cát Lâm.

Trên thực tế, Chiến Thần có một cái thói quen không tốt lắm, y không thích nói thẳng ra đáp án luôn. Bởi vì y là một người tin tưởng vào phán đoán của bản thân, cho nên đối với người khác cũng là như vậy.

Mày Cát Lâm cau thật chặt: "Chúng ta tìm kiếm nguồn gốc của Hải Tích, những vị thần mang ác ý với Hegel rất có thể chưa từng thấy ngài bao giờ, bọn họ là những vị thần nhỏ hơn ngài một đời?"

Eloca ngưng mắt nhìn mặt biển: "Từ khi trận chiến Ánh Rạng Đông... Chính là trận chiến của chúng thần mà ngươi nói chấm dứt, cho đến lúc Hegel xuất hiện Hải Tích, đại khái chỉ có khoảng trống chưa đến hai trăm năm, đủ xuất hiện một vị thần linh mới."

Cát Lâm sắc bén hỏi: "Thần thường có thể sống bao lâu?"

"Năm nay ta đã hai ngàn bốn trăm hai mươi bảy tuổi, những thần khác có lẽ khoảng một ngàn năm, song bình thường bọn họ sống không được lâu như vậy, bởi vì Thần chiến... Chỉ có vĩnh viễn không bị đánh bại mới có cơ hội sống đến khi hết thọ mệnh."

"Đặt giả thiết là quan hệ giữa bọn họ cực kì hòa bình, cũng không đánh nhau. Như vậy một đám tân thần kia dùng cả đời đối chọi với Hegel?" Cát Lâm cảm thấy rất phi logic.

Eloca gật gật đầu, nói tiếp: "Sức mạnh Gafia nuốt vào rất hỗn tạp, ta chỉ có thể cảm giác được chúng không chỉ thuộc về một vị thần, ngoại trừ đám thần kia hận ta ra, còn có một loại khả năng nữa....

Tìm phiền phức cho người khác đã là truyền thống của mấy đời thần linh, cũng duy trì được một ngàn năm rồi."

Cát Lâm nhịn không được dùng ánh mắt đồng tình nhìn Eloca chăm chú.

Eloca: "..."

Bỗng dưng y có chút hối hận khi nói mấy chuyện này với Cát Lâm.

Tuy rằng Eloca từng có rất nhiều kẻ thù, thời điểm nhiều nhất là gần như tất cả các vị thần đều tuyên chiến với y, dẫn đến ngoại trừ ở Hegel, mọi bộ tộc trên đại lục đều xem y là Tà Thần cần tiêu diệt, nhưng Eloca đã ngủ say một ngàn năm, sau khi tỉnh dậy lại chả hiểu vì sao lại lòi ra một đám thần không biết làm kẻ địch, cái cảm giác ấy rất khó miêu tả....

Vì sao nhỉ?

Rốt cuộc là thù gì hận nào?

Một mình tự hỏi mấy cái này đã rất buồn bực, lại thêm Cát Lâm xác định đây đều là thật sự, ý muốn tóm cổ đám kia lại, hỏi rõ ràng sau đó dần cho một trận nhừ tử của Eloca càng thêm mãnh liệt.

Cát Lâm rất muốn biết năm đó y đã làm gì mà tạo nên kì tích "Cho dù không online, giá trị thù hận vẫn tăng đều đều" đó, cẩn thận ngẫm lại còn có chút kính nể à nha.

"Có thể là vì.... Bọn họ kế thừa thù hận của đời truớc, chính là các thần cùng thời với ngài rất hận ngài, người thừa kế của bọn họ cũng thù lây?"

"Không tồn tại loại này khả năng, sức mạnh của thần chỉ có thể do thần kế thừa, mà tỷ lệ đệ tử của thần trở thành thần cũng giống như người thường, là một chuyện rất khó xảy ra. Hai vị thần không có bất kì mối quan hệ nào, vì sao phải cố sức thay tên thần khác báo thù?"

"Con cái của thần cũng không được?" Cát Lâm truy hỏi.

"Ngươi cảm thấy người bình thường thì bao nhiêu tuổi không thể sinh con được?"

Cát Lâm: "..."

"Đáp án là sau tám mươi tuổi, mà tám mươi tuổi thì ngay cả cường giả cao giai cũng chưa phải. Mặc dù có một ít dược tề có thể trợ giúp cho những người hơn tám mươi tuổi sinh con đẻ cái, nhưng thân thể của bọn họ vốn đã rất kém, hoàn toàn dựa vào dược tề mới sống được, nếu không có yêu cầu gì với tư chất của đứa con, vậy thì không lo. Nếu một lòng một dạ muốn sinh ra một đứa trẻ có tư chất ưu tú thì chẳng khác nào bảo mấy người đó đi chết cả."

Ánh mắt Cát Lâm dao động, dịch đến phía dưới bụng của vị thần nào đó.

—— Là không thể sinh ra tinh trùng khỏe mạnh? Hay là không được?

Nếu như là loại tình huống thứ hai, có chút đáng tiếc nha!

Tuy rằng nghĩ đến mấy thứ không được "chong xáng" lắm, nhưng anh cũng chỉ nghĩ thế mà thôi, không có suy nghĩ khác, Cát Lâm là một nhan khống rất có tính tự giác, tuyệt không đem mấy thứ yy trở thành sự thật.

Đáng tiếc cái nguyên tắc này chỉ có Cát Lâm tự mình biết, và tầm mắt đánh giá mịt mờ kia vẫn bị Eloca phát hiện.

Dòng khí trực tiếp đẩy Cát Lâm tới phía dưới cột buồm.

"Ta đã tìm được hải lưu lốc xoáy có thể đi thông xuống dưới, chờ đến khi trăng lên, chúng ta có thể rời đi biển Vòm Trời." Y mặt không đổi sắc nói: "Nước biển bên dưới cũng không êm đềm như ở đây, cơ hội cho người mới học tập không nhiều lắm, cố gắng quý trọng."

Cát Lâm lau mặt, yên lặng mà bò lên cột buồm.

Suy luận quy nạp: là suy luận nhằm rút ra tri thức chung, khái quát từ những tri thức riêng biệt, cụ thể. Nguồn:

Truyện Chữ Hay