Edit: Dương Lam
Hôm ấy là thứ năm, Gia Mẫn phải lên trường. Trong nhà chỉ còn một mình Trình Tân.
Cô tìm mãi cũng mò ra được máy tính bảng của bạn, không ngờ đặt ngay trong ngăn tủ nhỏ bên cạnh sô pha. Cô thò hai chi trước vào hộc tủ để vớt máy tính bảng ra, đặt lên trên ghế.
Thong thả nhập mật khẩu, mở khóa trong tíc tắc.
Ha ha, đến cả số đo ba vòng của Gia Mẫn là bao nhiêu cô còn biết nữa là, mấy cái mật khẩu này tuổi gì mà đòi ngăn được cô!
Chuyện đùa! Đừng có mơ!
Còn nhớ năm xưa, hai người họ đã bao lần tâm sự đêm khuya, từng có thảo luận tới chuyện này. Nếu trong tương lai, đồng tính luyến ái được hợp pháp hóa, mà cả hai người họ đều vẫn chưa tìm được đối tượng thì sẽ chuyển sang góp gạo thổi cơm chung, tuyệt đối không chọn đại. Tóm gọn là thân mật không một kẽ hở.
Đến cả mật khẩu weibo của nhau còn biết mà! Cả mật khẩu thanh toán và tất tật các thứ mật khẩu khác nữa!
Bạn thân thân lắm luôn đó!
Trình Tân xắn tay áo, hăm hở leo lên weibo.
Trước kia, mỗi khi lên mạng cô đều sẽ lên những diễn đàn giải trí kiểm tra tin tức trong showbiz, các động thái mới của minh tinh trước tiên. Ừ thì, dù sao giờ nghỉ cũng có hạn mà, vào thẳng vấn đề mới là đúng đắn chứ.
Nhưng lần này, việc đầu tiên cô làm là đăng nhập weibo, dùng tài khoản của Gia Mẫn để tìm weibo của Liêm Đường.
Xem thử xem anh có đăng bài mới gì không.
Đáng tiếc, weibo của Liêm Đường tựa như đã trôi vào quên lãng, chưa từng cập nhật bất cứ thứ gì từ tận năm ngoái đến giờ, hoàn toàn không thể thông qua weibo để tìm hiểu tình hình gần đây của anh.
Chỉ chùng xuống một chút rồi Trình Tân lại nhanh chóng lên tinh thần trở lại. Cô chuyển sang tìm weibo của Chương Kính Chi, xem xem anh ấy có đăng tin gì liên quan tới anh trai đẹp trai hay không.
Tiếc tập , Chương Kính Chi cũng không đăng thứ cô muốn. Nhưng nói gì cũng là fan của anh, cô vẫn bỏ chút thời giờ xem qua poster cho phim truyền hình mới và trailer của phim anh đóng.
Cảm nghĩ sau khi xem xong là -- vẫn đẹp trai trước sau như một, hớ hớ.
Cô không tìm được những tin mình muốn xem trên weibo.
Trình Tân lại vào ứng dụng tìm kiếm để search tên Liêm Đường. Phần kết quả chỉ có mấy tin như sắp bắt đầu dự án nhà nước mới, hợp tác với công ty kinh doanh nền tảng công nghệ nào đó và tin tức về sản phẩm thương mại mới trên nền tảng công ty; không thấy tin riêng tư gì về Liêm Đường.
Dạo này, cô thường xuyên nhớ tới Liêm Đường.
Ban đầu vẫn còn sót lại chút cảm giác kích thích khi bỏ nhà đi bụi, cảm giác xúc động khi gặp lại bạn cũ. Nhưng sau khi những thứ cảm xúc này phai nhạt dần, cô liền... càng ngày càng nhung nhớ anh hơn.
Nhất là những khi chỉ có một mình thui thủi trong nhà.
Rất buồn tẻ, rất trống vắng, rất cô đơn.
Lại thấy hơi tủi thân.
Dẫu sao trong thân thể này cũng ẩn chứa một linh hồn con người, vẫn cần có giao, có tương tác với xã hội mới có thể khuây khỏa phần nào.
Vốn còn tưởng sẽ được nhận mặt Gia Mẫn, nhưng giờ, bởi nguyên nhân từ anh Gia Hòa mà cô đã từ bỏ ý nghĩ này.
Kể ra, còn phải hâm mộ những người sống vô tâm vô tư kia biết bao. Người không lo nghĩ, không khôn khéo thường sẽ không để ý câu nệ nhiều thứ nên có thể tự do tự tại, làm mọi thứ tùy theo ý mình.
Không cần phải bận tâm quá nhiều, chỉ làm chuyện mình muốn làm.
Nhưng cô thì vĩnh viễn không thể làm được như thế. Những người này đều là người cô yêu quý, là người thân của cô, cô không hi vọng họ mãi đắm chìm buồn khổ bởi những chuyện đã qua.
Cô đã thành quá khứ rồi.
Gia Mẫn trở lại vào bảy rưỡi tối. Chiều hôm nay cô đi tham gia một buổi giao lưu, gặp gỡ trong giới, ăn cơm tối xong mới về nhà.
Vừa bật đèn đã thấy Trình Tân đang cuộn mình làm ổ trên sô pha, chiếc máy tính bảng nằm chình ình bên cạnh.
Trông thấy máy tính bảng, cô thoáng sửng sốt. Sau đó nghĩ lại, có thể do con mèo moi móc linh tinh thế nào mà đào được nó ra rồi. Cô cũng không để tâm, chỉ đi chuẩn bị thức ăn mèo cho Trình Tân.
Tiếng thức ăn mèo đổ rào rào vào đĩa đánh thức Trình Tân. Dù tỉnh rồi nhưng cô vẫn lười biếng nằm rạp trên ghế, mắt nhắm tịt lại không thèm động cựa.
Gia Mẫn treo túi xách lên móc, cởi áo khoác rồi vào phòng ngủ, lấy quần áo mang vào phòng vệ sinh.
Tắm xong, cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái hơn hẳn.
Cô ngồi lên sô pha, khẽ khàng bế Trình Tân lên, sau đó cầm điều khiển mở ti vi. Ti vi này không phải do cô mua mà được chủ nhà chuẩn bị sẵn ngay từ khi mới thuê.
Trong ti vi đang phát chương trình thời sự.
Gia Mẫn ôm Trình Tân đặt trong lòng, nhẹ tay vuốt lông cho cô: "Tiểu Tiểu à, không đói bụng hả? Thức ăn mèo thì chẳng thèm động vào, chỉ có máy tính bảng giấu trong góc kín rồi mà vẫn lôi ra được." Mặc dù là lời nói nghiêm khắc, lo âu nhưng giọng điệu vẫn nhẹ nhàng trầm bổng như đang dỗ dành cưng nựng, chứ không phải thật sự trách mắng.
"Meo -- " Trình Tân dụi nhẹ đầu vào Gia Mẫn làm nũng. Cô có thể cảm giác được sự chân thành của Gia Mẫn trong cách bạn đối xử với mình.
Gia Mẫn vừa vuốt lông cho cô vừa nói: "Chị hẹn tháng sau làm phẫu thuật triệt sản cho em rồi, triệt sản rồi sẽ có thể sống khỏe mạnh, ít stress hơn đấy... Đây là việc quan trọng, em nhất định phải sống thật lâu, phải sống thật vui vẻ hạnh phúc thay cả phần của Tân Tân đấy nhé. Thấy chúng ta sống tốt cậu ấy cũng sẽ vui lắm."
Trình Tân nhẹ gật đầu. Đúng vậy, tất cả đều phải sống lâu thật lâu, thật vui vẻ hạnh phúc.
Cô biết chứ. Nếu ai đó thật sự nghĩ cho sức khỏe của cô thì chắc chắn sẽ cho cô đi làm phẫu thuật triệt sản. Lần đó cô có tra cứu rồi, triệt sản với mèo, chỉ lợi không hại. Triệt sản có thể tiêu diệt nguy cơ gây nhiều loại bệnh, giúp mèo có cuộc sống khỏe mạnh yêu đời hơn.
Người thực sự thương cô, yêu quý cô, suy nghĩ cho cô, nhất định sẽ tính tới chuyện cho cô đi triệt sản.
Tất cả các sen yêu boss đều triệt sản cho boss, dù cũng không nỡ nhưng âu đều vì muốn thú cưng có cuộc sống tốt hơn để sống lâu bên mình, không muốn thú cưng bị vướng bệnh tật khổ sở.
Đúng lúc đó, Trình Tân nghe người dẫn chương trình trên ti vi nói: "Theo thông tin mới nhất từ phóng viên của đài, một giờ trước, một cô gái tìm đến khu vực gần cầu Sông Xuyên nghi định nhảy từ trên cầu xuống để tự sát, trùng hợp được một người đàn ông đang tìm mèo quanh khu đó phát hiện. Hiện cô gái đã được cứu lên bờ nhưng do nhiệt độ nước sông giảm thấp, người cứu nạn ngâm mình thời gian dài trong nước dẫn đến mất sức nên sau khi đưa được cô gái tự sát lên bờ đã kiệt sức chìm dần xuống lòng sông. Mặc dù người này cũng đã được cứu lên nhưng sức khỏe không ổn định và đã được đưa đi bệnh viện cấp cứu -- "
Trình Tân tập trung xem kĩ đoạn video đang chiếu trên màn hình. Trong video, ánh đèn đường tù mù rọi ra một quầng sáng nhờ không thể soi rõ những người đứng quanh đó. Chỉ thấy một người phụ nữ đang khom người bên cáng gào khóc, bên cạnh là nhân viên y tế đang đỡ người ấy.
Xung quanh, những người hiếu kì đứng xem xì xào bàn tán gì đó. Vài người lại gần an ủi người phụ nữ.
Một chiếc xe cứu thương đậu gần đó. Một người đàn ông nằm trên băng ca được đẩy lên xe. Người đó có vẻ khá cao, nằm cứng đờ trên băng ca không nhúc nhích. Không biết có phải do mình suy diễn quá không mà cô cứ thấy người này giông giống Liêm Đường.
Đến cả những người dân được phỏng vấn cũng tường thuật thế này.
"Người đó tới đây để tìm mèo cùng với vài người nữa, còn chia nhau ra hỏi thăm bọn tôi. Cậu ta nói con mèo đi lạc, vừa nãy mới có người gọi điện tới nói có thấy con mèo khá giống con của cậu ta xuất hiện trong khu vực này, cậu ta xem hình người đó gửi liền tới ngay. Sau đó thì "ùm" một tiếng, cô gái kia nhảy xuống sông... Cậu ta chẳng nghĩ ngợi gì đã theo xuống cứu cô đó luôn, chắc cũng tại gần -- đúng là người tốt. Bây giờ muốn tự sát không thể cứ im lặng trốn vào góc nào đó vắng vẻ một chút để tự sát được hả trời? Còn kéo cả tính mạng của một cậu trai trẻ thế này... Thật là... Thế này thì lại thành hại người ta rồi còn gì?" Người được phỏng vấn là một bác gái đã hơn , nói giọng địa phương, nghe thì có vẻ rất ngứa mắt với những người hở tí là đòi tự sát kia. Một ông chú đứng bên phụ họa, "Chứ còn gì nữa... Người tốt bụng người ta trông thấy thì nhất định phải cứu chứ... Trời thì rét buốt thế này! Đúng là làm khổ người ta, chỉ mong bạn trẻ tốt bụng này không bị làm sao."
Trong lúc phỏng vấn còn nghe được tiếng còi báo hiệu của xe cứu thương, tiếng khóc rấm rứt của một người phụ nữ vẳng tới.
Gia Mẫn xem ti vi mà lòng không nén được thở dài.
Có những người không muốn sống.
Có những người muốn sống mà phải chết.
Nếu có thể trao đổi cuộc đời cho nhau thì tốt biết bao, chuyển giao sinh mạng của người không cần cho những người muốn sống.
Trình Tân chui ra khỏi vòng ôm của Gia Mẫn. Cô nhảy xuống sô pha, vòng tới vòng lui sau lưng ghế, lòng dạ rối bời.
Bây giờ cô vô cùng nhạy cảm với những chuyện như tìm mèo thế này. Hơn nữa, người được đẩy lên xe cứu thương kia còn có thân hình rất rất giống Liêm Đường càng khiến cô sốt ruột lo lắng.
Sẽ không phải là Liêm Đường thật chứ?
Lòng Trình Tân rối loạn không nghĩ nổi điều gì. Căng thẳng. Sợ hãi.
Nếu như vì cô mà anh trai đẹp trai có mệnh hệ gì, vậy cô sẽ thành tội đồ gây tai họa cho anh mất. Không, không đâu, nhất định sẽ không có chuyện gì đâu.
Anh trai đẹp trai là người tốt ắt có hậu báo, người hiền tự có trời phù hộ, nhất định sẽ không sao.
Trình Tân căng thẳng như vậy là do cô thấy có một bóng người thoạt trông rất giống Tiểu Trương đi theo băng ca lên xe cấp thương.
Tiểu Trương là trợ lý của Liêm Đường.
Bây giờ, cô không tài nào bình tĩnh suy nghĩ tiếp được.
Đêm khuya người vắng. Gia Mẫn tắt ti vi, ngó sang Trình Tân vừa mới mò sang nhai thức ăn mèo rồi tự về phòng ngủ, thầm nghĩ lát nữa Trình Tân ăn xong nhất định sẽ vào cào cửa, đợi đến lúc đó cô nghe tiếng ra mở cửa cho nó vào là được. Ngờ đâu nằm trên giường hồi lâu rồi mà vẫn không thấy có bất cứ tiếng động nào. Cô ra phòng khách xem thử, Trình Tân đã say tít thò lò trên sô pha?
Hử? Hôm nay không ngủ chung với cô, thích ngủ phòng khách hơn rồi hả?
Trông dáng ngủ của Trình Tân rất an ổn. Gia Mẫn nhẹ tay khép cửa lại rồi quay về giường, không gọi Trình Tân dậy.
Ngủ đâu chả vậy.
Một tiếng sau khi cánh cửa phòng Gia Mẫn đóng lại, Trình Tân chậm rãi mở mắt.
Cô mon men mò tới sát cửa phòng ngủ, dán tai vào cửa tập trung lắng nghe động tĩnh bên trong. Không gian thanh vắng tĩnh mịch, Gia Mẫn đã ngủ rồi. Trình Tân quay về trên sô pha, trên tay vịn sô pha vẫn để đó chiếc máy tính bảng chưa cất.
Trình Tân chạm mở máy, màn hình bất ngờ bừng sáng. Cô vừa vội vàng điều chỉnh độ sáng giảm xuống, vừa cảnh giác liếc vào phòng Gia Mẫn, sau đó thở phào, vỗ ngực. Đau tim quá, chỉ lo Gia Mẫn đột nhiên ra khỏi phòng, bắt quả tang cô đang dùng trộm máy tính bảng thế này... thì ngại lắm.
Cô nghĩ, nếu Liêm Đường thật sự xảy ra chuyện, tin hot thế này, nhất định phóng viên sẽ chen nhau hóng hớt. Chỉ cần trên mạng không xuất hiện phong thanh gì về anh, vậy cô cũng có thể tạm yên lòng.
Thật ra, ngay từ khi Gia Mẫn nói với cô, nói cô ấy đã hẹn phẫu thuật triệt sản cho cô vào tháng sau là trong cô đã chợt bùng lên một suy nghĩ, từng giờ từng phút thôi thúc cô trở về bên anh.
Nếu đằng nào cũng phải triệt sản, vậy tại sao không quay về?
Cô đã không còn dũng khí ở lại nơi này lâu thêm nữa.
Không dám nhìn tới ánh mắt hồi tưởng đầy thương cảm của họ, không dám gặp lại anh Gia Hòa...
Sợ làm người bên cạnh tổn thương, cũng sợ nỗi đau nhói vào tim như bây giờ.
Phải chăng chỉ có rời đi mới là giải thoát?
Trình Tân nhủ thầm, nhất định không phải Liêm Đường đâu, rồi tiếp tục tìm kiếm.
Một loạt tin tức mới được đăng tải. Liêm Đường dấn thân làm việc nghĩa hiện đang hôn mê, tình hình nguy ngập... Liêm Vĩnh An cùng vợ và con gái đến bệnh viện túc trực.
Những lời cầu nguyện của Trình Tân hoàn toàn không tác dụng.
Giờ này khắc này, trái tim đang sẵn bất an kia bỗng điên cuồng nảy đập. Chắc cô sắp bị bệnh tim mất rồi.
Tại sao người xảy ra chuyện lại là anh ấy!
Đều do cô cả!
Đều do cô bỏ trốn mới khiến anh nhớ nhung, lo lắng, khiến anh bất chấp trời đã tối om thế này còn chạy đi tìm cô. Chỉ vì có ai đó nói đã trông thấy một con mèo giống cô.
Nước mắt Trình Tân rơi lã chã xuống màn hình.
Cô phải đi tìm anh.
Cô phải đi gặp anh.
Sau này cô sẽ không bao giờ bỏ anh mà đi nữa. Cho dù, một ngày nọ nhất định phải xa anh, cô cũng sẽ nói rõ ràng là do tự cô muốn đi chứ không phải vì giận dỗi mà bỏ rơi anh.
Xin lỗi.
Anh trai đẹp trai à, anh ngàn vạn lần không được có chuyện gì đâu đấy nhé.